Kết Hôn Ba Năm Phát Hiện Lão Công Là Mèo

Chương 5: Bạc hà mèo

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Cỏ mèo hay cỏ bạc hà mèo có tên tiếng Anh là Catnip, là một loại thực vật được mèo rất ưa thích, có tác dụng kích thích mèo hưng phấn.

Trần đời có con mèo thành tinh nào tự bỏ đói mình đến chết sao.

Đô Tuấn Quả nhìn cảnh này, thở ngắn than dài: “Ôi, thật đáng thương.”

Đô Ngư: “……”

“Thấy đau lòng thì đi cùng cha con đi.”

Đô Tuấn Quả lập tức nói: “Con đang thương chính mình thôi.”

Trì Vũ lộ biểu tình phẫn nộ, Đô Tuấn Quả thấy liền nhanh ôm cặp lủi mất.

Nhìn tên nam nhân mét chín* trước mặt, Đô Ngư vẻ mặt không tin: “Anh không có tiền sao?”

Trì Vũ cúi đầu: “Ừ.”

Đô Ngư nghe hắn nói xong, im lặng chờ, đến khi Trì Vũ nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn: “Sao vậy?”

“Anh không thể nào không có tiền, anh đang nói dối.” Đô Ngư có chút khó hiểu, “Không phải anh cứ nói dối thì sẽ hiện nguyên hình sao?”

Trì Vũ bối rối, nghẹn lời: “Chỉ khi hỏi vấn đề anh có phải mèo không thì mới như vậy thôi.”

“Ồ, vậy anh thừa nhận mình đang nói dối đúng không” Đô Ngư thầm khen mình khôn khéo, lập tức bắt được trọng điểm, “Anh vẫn còn tiền.”

“……”

Đây là trọng điểm sao?

Trì Vũ tứ chi thon dài, đặc biệt là đôi chân kia, dù bao trong quần tây rộng vẫn hiện lên thẳng tắp, quả thực là vũ khí hút ánh nhìn, hấp dẫn không biết bao nhiêu cô bé đi ngang. Người qua đường nếu biết vị soái ca này đang vì một bữa cơm mà cãi cọ, sợ sẽ có không ít người nguyện dâng hiến ví tiền, đừng nói một bữa cơm, bao cả năm cũng được.

Xoẹt* mặt ăn cơm là có thật.

*tiếng cà thẻ.

Trì Vũ đeo Rolex vàng hạ tầm mắt, hoàn toàn không cảm giác được ánh mắt của người qua đường, chấp nhất muốn cọ cơm: “Một bữa ăn thôi em không muốn bao anh cũng được, anh sẽ không làm em khó xử.”

Đô Ngư: “…..”

Thật sự không khó xử sao?

Dù gì người ta cũng lái xe đưa mình đoạn đường dài vậy rồi, một bữa cơm coi như cảm tạ đi.

Đô Ngư nói: “Vào ăn chung đi.”

Trì Vũ gật đầu: “Nếu em đã nói vậy, anh cũng không tiện từ chối.”

Đô Ngư: “……”

Tiệm mì lần này bọn họ ăn có vẻ khá nổi, trên mạng gần đây rất hot, ngày thường khách rất đông, cuối tuần hàng chờ dài càng thêm dài. Đô Ngư đối với loại quán hot trend này vô cảm, nhưng Đô Tuấn Quả muốn ăn, ở bên tai y lải nhải lâu rồi, ngày thường đi làm không có thời gian, vừa lúc cuối tuần không có việc, Đô Ngư liền mang nhóc con đến giải quyết tâm nguyện.

Dòng người xếp hàng rất dài, Đô Tuấn Quả đứng trước, Đô Ngư Trì Vũ theo sau. Trì Vũ chân dài đứng sừng sững, thân cao mét chín trong dòng người mười phần nổi trội, Đô Ngư nghe phía sau có người trộm bàn tán.

“Hôm nay vậy mà được thấy soái ca chính hiệu.”

“Oa a –“

“Không chỉ soái mà còn có tiền nha. Savile Row* hàng may đo cao cấp, có thấy nút thắt tơ vàng kia không, đấy chính là tượng trưng thân phận, tôi sống đến bây giờ chỉ từng thấy qua một bộ trên người tổng tài chúng ta thôi.”



*Savile Row là một con phố ở Mayfair, trung tâm London, nổi tiếng với nghề may truyền thống dành cho nam giới, là thánh địa của những bộ suit độc bản (bespoke) (kiểu tiệm may trong Kingsman á, thợ may sẽ đo riêng và may riêng trang phục cho từng khách hàng theo khí chất, thị hiếu của khách, không bộ nào giống bộ nào, không của ai giống ai, những bộ bespoke đòi hỏi tay nghề cao, sự tỉ mỉ và tiêu tốn thời gian nên tất nhiên rất là đắt)

May đo cao cấp*? Đang nói ai? Trì Vũ sao?

*Bản gốc “Haute couture” - May đo cao cấp là việc thực hiện những trang phục thời trang được đặt may riêng do các hãng nổi tiếng thực hiện. Được xem như thứ hàng xa xỉ bậc nhất, một số váy áo Haute couture do các nhà mẫu như Chanel, Christian Dior... may đo riêng cho khách hàng có thể lên tới 100.000 euro.

Đô Ngư tò mò, đang muốn quay lại nhìn thì không ngờ phía trước xảy ra sự cố va chạm. Một thằng nhóc trạc tuổi Đô Tuấn Quả đụng phải Đô Tuấn Quả, nhóc con đang tập trung chơi game, thình lình bị đâm, di động thiếu chút làm rớt luôn.

“Á à đã bảo không biết ai trông quen mắt vậy mà.” Đô Tuấn Quả chưa cần thấy mặt, nghe tiếng đã biết tên tiện nhân nào.

Tôn Kiện nhếch lông mày, tay cắm túi quần, ác ý tràn đầy nhìn Đô Tuấn Quả, hôm nay cậu ta cũng theo cha mẹ đến ăn cơm, vừa xuống xe liền thấy Đô Tuấn Quả đang xếp hàng, oan gia ngõ hẹp, sao có thể không tới “thăm hỏi” một tiếng.

“Mày có việc gì?” Đô Tuấn Quả tức giận, nhóc đang chơi đến đoạn quan trọng, bị người gián đoạn nên rất bực đây.

“Sao thế, đây là?” Trẻ con cãi nhau, Đô Ngư sao có thể đứng mặc kệ, chạy tới giảng hoà, thanh thiếu niên không kiên nhẫn, chỉ sợ bọn nó trước mặt bao người mà quýnh nhau luôn.

Tôn Kiện cười hì hì: “Không có việc gì đâu chú, cháu là bạn học của Đô Tuấn Quả, thấy nó đứng đây nên gọi thôi.”

Ánh mắt Tôn Kiện không che dấu chế nhạo: “Tao nghe nói nơi này ăn cơm không rẻ đâu, mày không cần lo kiếm ba bốn vạn kia nữa sao?”

Đô Ngư nghe mà nhíu mày.

Đô Tuấn Quả nhịn không trợn trắng mắt: “Liên quan gì tới mày?”

“Thì không liên quan.” Tôn Kiện biết chọc đúng chỗ rồi, miễn bàn có bao nhiêu hả hê, cười vui sướng, “Không phải tao tốt bụng nhắc mày thôi sao, đến lúc lấy ra không nổi thì đừng quá mất mặt nhé.”

Đô Tuấn Quả không để ý cậu ta.

Tôn Kiện lại nói: “Mày từ từ xếp hàng, tao vào ăn trước, nói không chừng chờ nhà tao ăn xong sẽ đến lượt mày.” Cậu ta liếc nhìn hàng người chờ dài phía trước, rõ vui khi người gặp hoạ, “Có câu nói mày không thể không phục, có tiền thì có thể muốn làm gì thì làm, ba tao tiện tay chào một cái, nhà tao liền được vào không cần xếp hàng, nếu phải giống mày chờ hàng giờ như vậy, tao thà không ăn.”

Nói chuyện vô duyên, Đô Tuấn Quả không nhịn được, đang muốn cùng cậu ta đôi co thì Đô Ngư kéo nhóc lại.

“Bạn học nhỏ, mẹ cháu gọi cháu kìa.”

Tôn Kiện lúc này mới bỏ qua, hừ cười một tiếng, xoay người rời đi.

“Hai đứa có thù hả?” Đô Ngư nhìn người đi xa mới hỏi.

Đô Tuấn Quả trợn mắt, “Thằng đó ngứa da thì có, không làm phiền con thì sống không yên, đợi con tẩn nó một trận là được.”

Trì Vũ nói: “Không được như vậy.”

Đô Ngư nhìn Trì Vũ, cảm thấy bữa cơm này còn có giá trị, thân là học sinh sao có thể đánh nhau, xảy ra chuyện gì không thể tâm bình khí hoà giải quyết, nói qua cười lại, thâm cừu đại hận đều sẽ tiêu tan.

Trì Vũ lại nói: “Con đợi nó đánh trước rồi mới đánh lại, như vậy con mới có lí.”

“…..”

Này!

Hai cha con hiểu ý trao đổi một ánh nhìn, lần này đến lượt Đô Ngư muốn trợn trắng, “Thằng bé vừa rồi nói ba bốn vạn là chuyện gì?”

Đô Tuấn Quả nói: “Chúng con nghỉ đông muốn cùng nhau làm phim ngắn, thuê thiết bị các thứ phải tốn tiền.”

Ba bốn vạn không phải con số nhỏ, chia đều ra không phải ai cũng chịu nổi, số tiền này Đô Ngư có thể cho con, nhưng y thấy Đô Tuấn Quả chả để ý mấy, có vẻ không lo sẽ kiếm không được tiền.

Đô Ngư nhìn con trai tiếp tục chơi game, hỏi: “Ba bốn vạn này, con gom đủ được sao?”

Đô Tuấn Quả mắt cũng không nâng: “Không có việc gì.”

Giọng điệu “không việc gì” này, so với Tôn Kiện vừa rồi chỉ có hơn chứ không kém.

Đô Ngư còn định hỏi lại, lúc này đội ngũ phía trước bắt đầu dịch lên, còn hai bàn nữa hẳn sẽ đến phiên nhà họ.

Đô Ngư đứng tê chân, đi lên có chút không vững, hơi hơi ngã về sau, bị Trì Vũ lập tức ôm lấy bả vai, vững vàng giữ thẳng.

Hai người dựa gần, hơi thở khi Trì Vũ nói chuyện phả lên mặt Đô Ngư, lâu rồi hai người không thân cận đến thế, Đô Ngư có chút không được tự nhiên, chạy lên phía trước đứng.

“Không thoải mái sao?” Trì Vũ không lui về sau, vẫn dính sát vào Đô Ngư như cũ, không cần quay đầu, giọng điệu quan tâm đó đã len thẳng vào lòng Đô Ngư rồi.

“Không sao, chân tê thôi.”

Đô Ngư giật giật cơ thể, “Anh đừng dựa gần tôi như vậy.”

“Sao thế?”

“Tôi nóng.”

Trì Vũ nói: “Anh lạnh.”

“……”

Nửa giờ sau, rốt cuộc đến phiên bọn họ, Đô Ngư nhìn sảnh lớn vậy mà không có nổi một chỗ trống, người đều ngồi đầy. Từ trên lầu, một người đàn ông trông cao cấp hơn phục vụ rất nhiều xuống dẫn bọn họ vào trong.

Lúc này, Tôn Kiện dùng xong WC đi ra, vừa vặn đụng phải Đô Tuấn Quả đang vào, vậy mà cậu ta không tiến lại trào phúng hai câu, chỉ đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn giám đốc nhà hàng tự mình dẫn đường phía trước, hướng lầu đi lên.

Trên lầu là phòng VIP, ngay cả ba cậu ta ngày thường cũng không đặt nổi, nghe nói chỉ dành cho những khách đặc biệt. Tuy chỉ là một tiệm mì, nhưng người ta đồn địa vị của ông chủ sau lưng không coi thường được đâu.

Đô Tuấn Quả sao lại là khách đặc biệt? Nó không phải chỉ là kẻ bình dân sao, ba bốn vạn còn không móc nổi thì đặc biệt nỗi gì?

Tôn Kiện không hiểu, nhưng không dám tuỳ tiện tiến lên, chỉ có thể trơ mắt nhìn Đô Tuấn Quả lên lầu, đứng nguyên chỗ cũ một mình tức giận.

Đô Ngư cho rằng mấy quán nổi như cồn thì toàn hữu danh vô thực, nhưng đồ tiệm này làm ngon thật sự, mấy món phụ cũng ngon nữa, Đô Ngư ăn rất thoả mãn, nhóc con Đô Tuấn Quả này ăn đến hai phần, một thịt kho một tương đen*, ăn no lên xe liền ngủ, về đến nhà còn chưa tỉnh.



*Mì thịt kho



*Mì tương đen

Đô Ngư gọi nhóc hai lần không dậy, cuối cùng được Trì Vũ cõng lên nhà.

Vừa ra khỏi thang máy liền gặp hai bà cháu cách vách.

Bé con cầm trong tay cây gậy chọc mèo với miếng cá khô, nhảy nhót, “Con đã dặn A Hoàng rồi, nó nhất định sẽ chờ con.”

Đại thẩm đáp ứng cho có lệ, ngẩng đầu thấy Đô Ngư và Trì Vũ, cẩn thận đánh giá Trì Vũ một phen.

Thân mèo tinh đã tới đây một lần, thân người thì vẫn là lần đầu đến nhà Đô Ngư.

Đại thẩm thấy soái ca liền mắt sáng lên, “Chồng con đấy à?”

Đô Ngư: “……”

Trì Vũ mặt vô cảm nói: “Chào bác, vợ cháu làm phiền cô rồi.”

Đô Ngư: “…..”

Không nói lời nào không ai nghĩ anh câm đâu.

Bé con tung tẩy cây gậy chọc mèo: “Đây là gậy mèo cháu mới mua đấy!”

Đô Ngư chưa nói gì, Trì Vũ một bên đột nhiên thẳng eo, Đô Tuấn Quả trên lưng đại khái không thoải mái, nhắm mắt hự một tiếng.

Đô Ngư nhìn sang, lập tức ngây dại.

Chỉ thấy trên đỉnh đầu Trì Vũ đột nhiên mọc lên hai cái tai mèo, như thể thật vất vả mới chui ra được, nhẹ nhàng run lên. Hành động nhanh hơn suy nghĩ, Đô Ngư vươn tay, bang một tiếng ấn vào đỉnh đầu hắn.

……

Bà cháu đối diện không rõ tình huống lắm.

Đô Ngư cười ha hả: “Anh ấy đau đầu, chúng cháu về phòng trước.”

Đô Ngư nhanh chóng mở cửa, che đầu Trì Vũ đẩy người vào phòng, chỉ lo đuôi mèo cũng chui ra, y không có ba đầu sáu tay mà đi che mông Trì Vũ đâu.

Tại thời điểm đóng cửa, y nghe bé con bên ngoài cầm gậy nói: “Bà ơi, sao con không ngửi thấy mùi bạc hà mèo trên này….”

HẾT CHƯƠNG 5.

Chắc lúc mua người ta quảng cáo là có bạc hà mèo ở trển. Bé ơi em không ngửi thấy cũng không sao, mèo ngửi thấy là được rồi nha =))