Kết Hôn Ba Năm Phát Hiện Lão Công Là Mèo

Chương 14: Lão yêu quái

Tầng bốn mươi ba, văn phòng chủ tịch rộng rãi khoáng đạt.

Nam nhân đứng trước cửa sổ sát đất, nhíu mày trầm tư, phảng phất đang suy nghiệm một chuyện đại sự. Lúc này, như hắn chờ mong, tiếng đập cửa vang lên.

“Em ấy sao rồi?” Nam nhân hỏi.

Người đến nói: “Làm việc nghiêm túc, có ý tưởng, cũng rất cẩn trọng.”

Nam nhân nói: “Mặt khác thì sao?”

Mặt khác? Người đến nghĩ nghĩ, “Hiện tại đã hoàn toàn hoà nhập với tập thể, cùng đồng nghiệp ở chung rất tốt, ngày nào cũng tươi cười.”

“……”

Ra vẻ kiên cường thôi, nam nhân nghĩ.

Hiện tại nhất định đang thầm nhung nhớ mình.

Từ khi vào công ty, Đô Ngư ngược lại không thường thấy Trì Vũ. Mấy ngày liền chỉ bắt gặp một lần lúc đi làm sáng hôm trước, Trì Vũ còn như không thấy, sắc mặt lãnh khốc lướt qua. Đô Ngư vốn định khuyên nhủ Trì Vũ đừng tới tìm y nữa, nhưng cơ hội nói chuyện còn không có.

Bớt không ít sức lực.

Hai ngày nay tâm trạng tốt, Đô Ngư đưa Đô Tuấn Quả ra ngoài ăn thịt nướng.

Ăn một hồi, Đô Ngư hỏi: “Con nghĩ kĩ chưa?”

Đô Tuấn Quả tinh thần báo động, thịt nướng nhét trong miệng không dám nhai, nghĩ thầm xong rồi, nhóc rốt cuộc chờ được ngày này.

Nhóc không muốn chọn ai cả, không muốn làm đứa trẻ có gia đình li dị đâu!

Đô Ngư nói: “Định thi trường gì?”

Đô Tuấn Quả: “……”

Lần sau nói chuyện có thể đừng dừng lấy hơi không.

Trái tim nhỏ kiên định của Đô Tuấn Quả rơi xuống đất, vỗ vỗ ngực nói: “Còn vài tháng lận, không phải vội.”

Đô Ngư không vui, “Các bạn khác bắt đầu làm đề rồi, con còn ở đấy nhởn nhơ, chẳng lẽ con chưa nghĩ đến sau này mình muốn gì sao?”

Đô Tuấn Quả chưa nghĩ thật mà, nhóc dùng cái đại não bị thịt nướng chiếm cứ 90% mà suy tư, đáp: “Con muốn đi lái tàu ngầm.”

……

Đô Ngư: “Ngậm miệng ăn cơm đi.”

Đô Tuấn Quả nói: “Ngậm miệng biết ăn thế nào?”

……

Đô Tuấn Quả lại nói: “Ba ba, ba với cha con nhiều ngày như vậy không gặp, ba không nhớ ổng sao?”

Đô Ngư nhìn Đô Tuấn Quả: “Sao con biết bọn ba nhiều ngày không gặp?”

Đô Tuấn Quả vội cúi đầu kẹp thịt nướng, “Con đoán á.”

“Không nhớ.” Đô Ngư lắc đầu. “Ba mà nhớ cha con thì hôm nay con đã không có thịt nướng ăn.”

Đô Tuấn Quả: “……”

Đô Tuấn Quả dùng ba giây so sánh cha nhóc với thịt nướng, há mồm ăn thịt chín.

Lại là một ngày trời trong nắng ấm, nam nhân tĩnh lặng nhìn hình ảnh theo dõi trên máy tính.

Góc đặt máy trông có vẻ là quay trộm, hình ảnh chủ yếu nhắm vào bàn làm việc của người mới.

Lúc này tới giờ cơm trưa, người mới chậm chạp không nhúc nhích, một lát sau, như thể do dự, cầm lấy di động.

Nam nhân cũng vội cầm di động lên, thanh cổ họng, lại làm như không có việc gì ngồi xuống, nhìn màn hình chằm chằm không chớp mắt.

Chắc nhịn hết nổi rồi, hai ngày nay nhất định rất khó cho em, ăn không ngon ngủ không yên, đời sống không dễ chịu.

Người mới ấn một dãy số.

Một giây, hai giây, nam nhân đặt sẵn ngón trỏ trên màn hình, hoài nghi di động mình có phải hỏng rồi không, sau đó thấy người mới cười tủm tỉm bắt đầu nói chuyện.

……

Di động của mình nhất định hỏng rồi.

Huhu.

Đô Ngư tan tầm đi chợ mua thức ăn, theo thói quen nhìn thoáng qua cổng lớn, dì bán đồ hôm nay vẫn không mở quán, vài ngày nay y không thấy sạp hàng của bà và Đại Ba đâu.

Đô Ngư hỏi quầy hàng bên cạnh, chủ quán cũng mờ mịt giống y, sôi nổi lắc đầu.

Dì hình như bị viêm khớp, hiện tại trời lạnh, có lẽ không chịu nổi nên về nhà.

Đô Ngư thầm nghĩ, xách theo đồ ăn ra cổng, đột nhiên ở bậc thang cách đó không xa thấy Đại Ba.

Đại Ba cũng thấy Đô Ngư, nhảy xuống bậc thang hướng y chạy tới, cọ cọ y, cùng Đô Ngư chào hỏi.

“Sao em lại ở đây, dì đâu?”

Đại Ba meo meo, quấn Đô Ngư hướng về một đường.

Trải qua nhiều chuyện, Đô Ngư với đám mèo con đã hình thành tâm hữu linh tê, thấy Đại Ba làm vậy, biết con mèo này muốn cho y xem gì đó.

Kết quả không ngoài dự kiến, Đại Ba dẫn y tới trước một cửa hàng.

Dì đang ngồi ở cửa, mang bao tay rửa chén. Bên trong, cạnh bếp lò có bốn người đang chơi mạt chược, một người trong đó Đô Ngư biết, là con dâu dì, có lần y đi mua đồ ăn, bắt gắp vị con dâu này đòi dì đưa tiền.

Đô Ngư nhìn, người sáng suốt đều biết dì hiện tại sống không tốt.

Chẳng bao lâu, cô con dâu đi tới, sai sử nói: “Rửa xong mau đi nấu cơm, Đại Trịnh sắp về rồi.”

Mặt dì đông lạnh đến ửng đỏ, thương lượng, “Tiểu Như à, trời lạnh thế này, Đại Ba ở ngoài không chịu nổi, mẹ đem nó vào phòng mẹ, không cho nó đi đâu không được sao?”

Tiểu Như trừng mắt, “Mẹ, mèo hoang bẩn thỉu, toàn là vi khuẩn, đem vào phòng mẹ nhưng mẹ ăn chung mâm với chúng con, nó có bệnh gì lây cho mẹ, đến lúc đó mẹ lại lây bệnh cho chúng con, cả nhà ta chẳng phải xong đời sao.”

“Nó không bệnh, mẹ mang nó đi kiểm tra rồi.”

Nói đến cái này, Tiểu Như phát bực, “Mẹ cho con mèo tiền khám bệnh mà chút tiền lời cũng tiếc với chúng con, cháu nội mẹ không bằng được con mèo rách à?”

Đang nói chuyện, trong phòng đi ra một nhóc mập, trong tay cầm bánh kem, “Bà, con muốn ăn mực xiên, bà đi mua cho con.”

Dì lau lau tay, cười nói: “Đợi lát nữa bà nội làm cho con, đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ.”

Tiểu Như hừ một tiếng, “Bủn xỉn.”

Lúc này, một chiếc Honda dừng trước cửa, Tiểu Như vừa thấy, vội ra đón. Đô Ngư nhìn xe kia thấy quen mắt, chỉ chốc lát bước xuống một người y không những quen mắt mà còn biết, đây chẳng phải quản lí cũ của y, Lý Trịnh sao.

Đô Ngư nhìn hai mẹ con kia vui mừng đón Lý Trịnh về nhà, Lý Trịnh thấy mẹ gã, liếc mắt một cái không nhìn. Dì tựa hồ đã quen với thái độ này, lần nữa ngồi xuống rửa chén.

Đô Ngư đã hiểu, dì không phải viêm khớp tái phát, dì là bận ở nhà làm osin, không có thời gian bán hàng.

Đại Ba dẫn y tới xem chắc vì muốn y giúp dì, không nghĩ cả đời người chỉ còn con mèo mình nuôi là có lương tâm.

Nhưng thanh quan khó quyết việc nhà, Đô Ngư là một người ngoài, không làm được gì.

Đô Ngư sờ sờ Đại Ba, thấy nó vẫn khoẻ mạnh chắc nịch như cũ, hẳn là có chỗ ở, bớt lo không ít.

Đô Ngư thở dài, nói, “Nếu có chuyện gì, em cứ tới tìm anh, anh có thể giúp nhất định sẽ giúp.”

Đại Ba meo meo, tựa hồ đã nghe hiểu.

Đô Ngư nhìn dì nhớ mẹ mình, cuối tuần nghỉ liền chuẩn bị trở về thăm mẹ.

Bởi vì Đô Tuấn Quả còn bận học thêm, không thể đi cùng, Đô Ngư tính toán giao Đô Tuấn Quả cho Trì Vũ nuôi hai ngày.

Đô Ngư gọi điện sang, chuông mới vang một tiếng đầu kia đã tiếp.

“Xin chào, tôi là Trì Vũ.”

Đô Ngư: “……”

“Anh có rảnh không?”

Trì Vũ gật đầu, phát hiện Đô Ngư không nhìn thấy, lập tức nói: “Có.”

Nói rồi bắt đầu tra các quán ăn bản địa, nơi hẹn hò, đường nào đi nhanh nhất, tiệm hoa tươi nào nổi tiếng ——

“Tôi gửi Đô Tuấn Quả qua đó, anh chăm nó vài ngày nhé.”

“……”

“Em định đi đâu?” Trì Vũ ho khan một tiếng, “Đừng hiểu lầm, anh chỉ lịch sự hỏi một chút, không có ý gì khác.”

Đô Ngư: “…… Thế tôi không cần trả lời nhỉ?”

“Hừ.”

“Tôi đi thăm mẹ, Quả Quả bận học, tôi không yên tâm để nó ở nhà một mình, anh xem chừng nó, đừng để nó chơi máy tính nhiều quá.”

Trì Vũ: “Còn gì nữa?”

Còn gì đâu? Đô Ngư nói: “Không còn gì nữa.”

Trì Vũ căm giận: “Em không có gì muốn nói với anh sao?”

Đô Ngư nói: “Không có.”

“Anh cũng không có!” Dứt lời cúp điện thoại.

Đô Ngư: “……”

Phát bệnh hả.

Đô Tuấn Quả cõng ba lô sang nhà cha nhóc, tự mình dùng chìa khóa mở cửa, rõ là ban ngày ban mặt, trong phòng lại tối đen, Đô Tuấn Quả bật đèn, thấy cha nhóc đang ngồi trên sô pha giận dỗi.

“Con tới rồi.” Trì Vũ ngẩng đầu, lộ hai chiếc răng nanh nhỏ.

Đô Tuấn Quả run rẩy: “…… Cha yêu cha không sao chứ?”

Trì Vũ ôm di động, mặt trên hiển thị bản đồ định vị, điểm đỏ đại diện vị trí Đô Ngư. Đô Tuấn Quả kinh ngạc đến ngây người, “Cha, cha theo dõi ba con sao?”

“Không có.” Trì Vũ mặt vô cảm nói: “Đây là sản phẩm công ty nghiên cứu gần đây, hệ thống định vị di động, cha đang theo dõi thí nghiệm.”

Đô Tuấn Quả: “……”

Đô Tuấn Quả hỏi: “Vậy cha thí nghiệm được gì rồi?”

Trì Vũ nhìn chằm chằm màn hình, hai chiếc răng nanh lộ ra bên ngoài, “Chưa được gì.”

“Ba con chỉ sang nhà bà ngoại, ngày mai hẳn đã về rồi.” Đô Tuấn Quả buông cặp sách, từ bên trong lấy ra một hộp cơm, “Đây là cá nướng ba con làm, cha ăn không?”

Trì Vũ nuốt nước miếng, “Cá Đại Ba cho sao?”

“Không phải, cá này ba con mua.”

Trì Vũ buông di động, rụt rè nói: “Vậy được rồi, cha miễn cưỡng ăn hai miếng.”

“……”

Sau đó ăn sạch.

Đô Tuấn Quả nhìn hộp cơm rỗng tuếch, nước mắt giàn giụa, không phải nói chỉ ăn hai miếng sao, ăn hết sạch của người ta thế này.

Trì Vũ liếm răng nanh nhỏ, cảm thấy mỹ mãn nheo đôi mắt, nhìn địa điểm Đô Ngư tới, đứng dậy đưa điện thoại di động đưa cho Đô Tuấn Quả, “Phải nhìn chằm chằm.”

Đô Tuấn Quả: “……”

Đô Ngư vừa xuống xe đã thấy mẹ y ở ven đường chờ, Trương Đại Chí đứng bên cạnh.

“Không phải bảo mẹ đừng ra đây sao.” Đô Ngư phủ thêm áo khoác cho mẹ, Chu Hà Bình bị cảm, hai ngày nay bắt đầu mùa cảm sốt, mấy đồng nghiệp Đô Ngư đều bị bệnh.

“Không có việc gì, cảm nhẹ thôi.” Chu Hà Bình cười ha hả, thấy con trai rồi, lo gì cảm sốt nữa.

Trương Đại Chí cầm giúp đồ đạc Đô Ngư mang theo, dẫn hai người vào cửa, trong phòng đốt bếp lò, vô cùng ấm áp.

Chu Hà Bình bị cảm nên sắc mặt có chút xấu, nhưng tinh thần phấn khởi, so với lần trước y tới còn béo thêm, Đô Ngư quan sát một vòng, thấy mẹ y sống không tệ, cuối cùng yên tâm.

Buổi tối, Đô Ngư cùng Trương Đại Chí bận rộn nấu cơm, Chu Hà Bình ngồi cạnh bếp nhìn, đột nhiên hỏi: “Trì Vũ sao không thấy tới?”

Đô Ngư trong lòng giật thót, “Anh ấy ở nhà xem chừng Quả Quả học.”

“Hai người các con không cãi nhau chứ?”

Đô Ngư một mặt ngẫm lại mình có làm gì để mẹ nhìn ra không, một mặt nói: “Bọn con vẫn tốt mà.”

“Trước đây mẹ tìm thầy bói xem qua, ông ấy bảo hai người các con có duyên gặp nhau, thiên trường địa cửu, không ai rời ai.” Chu Hà Bình nhìn Đô Ngư, “Hai vợ chồng có mâu thuẫn gì nói rõ là được, cuộc sống có cãi vã là bình thường, ngàn vạn đừng chuyện nhỏ xé to, cuối cùng bỏ lỡ nhau, về sau nhớ lại chỉ có thể hối hận.”

Đô Ngư dừng lại.

Y cũng muốn nói rõ, nhưng biết phải nói thế nào đây, Trì Vũ là một con mèo tinh, điều này không thể thay đổi.

Còn là lão yêu quái thành tinh trước cả khi Trung Quốc lập ra* nữa.

* Trung Hoa dân quốc thành lập ngày 1 tháng 1 năm 1912, nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa thiết lập tại Bắc Kinh vào ngày 1 tháng 10 năm 1949.

Cơm nước xong, Đô Ngư theo Chu Hà Bình ngồi trong phòng xem TV.

Bên ngoài, Tạ Tiểu Cường lái BMW second-hand khẽ meo meo tới, lần này không dám đậu BMW trước cửa. Sau khi bị Trì Vũ vạch trần, anh ta còn chẳng dám đem BMW vào thành phố.

Tạ Tiểu Cường dẫm lên cục đá, dựa đầu tường ngó vào nhà, xuyên qua cửa kính, thấy Đô Ngư đang ngồi trong phòng.

Anh ta buông đầu tường, sửa sang quần áo cẩn thận, cầm một túi quýt, tính toán mượn cớ sang thăm Chu Hà Bình để vào ngồi với Đô Ngư một hồi.

Hôm nay Trì Vũ không đến cùng thật sự là quá tốt, anh ta không thấy Trì Vũ vừa mắt chút nào. Luận tướng mạo, anh ta đâu có thua gì Trì Vũ, Tạ Tiểu Cường mượn ánh đèn đường soi kính chiếu hậu, sờ sờ mặt chữ điền của mình, vẻ mặt tự tin đẩy cửa lớn.

Không ngờ chưa kịp rảo bước tiến vào, chú chó canh cửa đã sủa loạn lên.

Con Đại Hoàng này Chu Hà Bình nuôi đã nhiều năm, hàng xóm láng giềng chung quanh đều phân biệt được, người quen đến sẽ không sủa, bao gồm cả Tạ Tiểu Cường, nhưng hôm nay thấy Tạ Tiểu Cường, nó giống như thấy trộm, sủa ầm ĩ.

“Mẹ con ơi.” Tạ Tiểu Cường bị Đại Hoàng đột nhiên vụt ra doạ sợ, quýt rơi đầy đất, suýt ngã chổng mông.

Người trong phòng nghe thấy tiếng ồn, đều chạy ra xem có chuyện gì.

Đô Ngư thấy Tạ Tiểu Cường, không phản ứng gì, dù Trì Vũ không ở đây, với Tạ Tiểu Cường y vẫn có thể không thấy sẽ không thấy, có thể trốn tránh sẽ trốn đi.

“Đại Hoàng.” Trương Đại Chí quát lớn một tiếng, nhưng Đại Hoàng không nghe, giật xích đến rung bần bật, trông tư thế hung mãnh kia cứ như chuẩn bị nhào lên ăn luôn Tạ Tiểu Cường,

Cả Trương Đại Chí cũng hơi rén, Tạ Tiểu Cường càng là không dám vào cửa, nơm nớp lo sợ vỗ ngực, quýt không dám nhặt, chỉ có thể cách cửa lớn hướng bên trong gọi, “Đô Ngư, ngày mai anh lại, lại đến thăm em!”

Dứt lời liền chạy.

Nửa đêm, Đại Hoàng bị răn dạy một phen đang nằm ở trong ổ ngủ, khì khì, đột nhiên mở to mắt, lao khỏi ổ chó.

Hướng về đầu tường nhẹ nhàng gâu một tiếng.

Trên đầu tường đang ngồi một con mèo con, phần màu đen cùng bóng đêm dung hợp một thể, chỉ lông trắng dưới ánh đèn đường lờ mờ là có thể nhìn rõ.

Mèo con ngửi ngửi, “Tạ Tiểu Cường tới sao?”

“Em sủa nó đi rồi.” Đại Hoàng tranh công nói: “Cửa chưa vào được, Tiểu Ngư cũng không ra xem nó.”

“Hừ.” Mèo ngẩng đầu nhỏ cao cao, “Đúng là thiếu đánh mà.”

“Cái kia, anh đã đáp ứng cho em đồ ăn chó cao cấp, bao giờ thì có?”

Mèo con nhảy xuống đầu tường, vào sân, “Ngày mai xe tải lớn sẽ chở hàng đến, đủ cho cậu ăn đến sang năm.”

Dứt lời từ cổng tò vò chui vào, một đường thẳng hướng buồng trong, nhảy lên rìa giường, nhìn khuôn mặt Đô Ngư say ngủ, cảm thấy mỹ mãn ngả đầu lên gối.

HẾT CHƯƠNG 14.