Hoa Nguyệt Phong bế Lâm Chiêm hạ xuống Thiên giới, lướt qua Côn Luân, đi về hướng Cực Tây. Chỗ đó có một tòa hành cung của y.
Hàn Nguyệt Cung được xây dựng trên đỉnh Tuyết Vực, là một nơi nằm ở nhân gian gần với Thiên Đình nhất. Tuyết ở đây lất phất, mờ ảo quanh năm, tít tắp tựa chốn Thiên cảnh xa xăm.
Cũng như quân tựa hàn nguyệt, không thể khinh nhờn.
Hoa Nguyệt Phong ngừng trước Hàn Nguyệt Cung, lúc này sắc trời đang dần trắng xóa, đường nét cung đình lộ ra rõ ràng.
Bông tuyết trên trời nhàn nhã lững thững rơi xuống, khắp chốn không một tiếng động, thậm chí còn có thể nghe rõ tiếng bước đi trên nền tuyết.
Ngoài cung có mấy nhành hàn mai khoe sắc đỏ rực nổi bật trên tuyết, làm cho cả thế giới trắng muốt này sống động hẳn lên.
Lâm Chiêm vẫn ngủ đến là hăng say, cái lạnh nơi Tuyết Vực xâm nhập vào cơ thể khiến cậu hơi run lên, rúc cả người vào lồng ngực y, tìm kiếm sự ấm áp hiếm hoi.
Hoa Nguyệt Phong sợ cậu cảm lạnh, không dám đứng trong gió quá lâu, lập tức đem cậu vào đặt lên giường trong tẩm điện.
Trước kia y đã thiết lập kết giới trong Hàn Nguyệt Cung để cho khí lạnh không thể xâm nhập vào điện, vừa đẩy cửa tiến vào liền như dịch chuyển đến một nơi khác, vô cùng ấm áp dễ chịu.
Hoa Nguyệt Phong đặt Lâm Chiêm lên giường, đắp chăn cho cậu rồi cũng cởi giày ống ra chui vào. Tuy đã qua thời điểm phản phệ nhưng y vẫn tham luyến hơi ấm của cậu, nhân lúc người nào đó say ngủ mà sấn tới chiếm chút tiện nghi.
Hoa Nguyệt Phong chen về phía cậu, ôm lấy người như lúc trước. Vóc dáng Lâm Chiêm nhỏ gầy hơn y một chút, một cục nho nhỏ vặn vẹo trong lồng ngực y, bộ dạng như là đứa trẻ bày trò nghịch ngợm.
Lâm Chiêm say đến mức dù đã ngủ cả một đêm mà mùi rượu vẫn vương đầy người. Cậu như cứ như con heo lăn ra ngủ đến quên lối về, động tĩnh choảng nhau lớn thế cũng không đánh thức được.
Trời ngày một sáng lên, nơi Tuyết Vực hiếm khi có ánh nắng mặt trời chiếu tới, do vậy bên ngoài vẫn có chút u ám. Kiểu tiết trời này rất hợp để ủ trong chăn bông nha, Hoa Nguyệt Phong nằm cạnh cậu như được trút hết phàm tục thế sự, chỉ biết có cậu ở bên thật tốt.
Hắn khép hai mắt lại, muốn nghỉ ngơi thêm chốc lát, sau lại thấy người trong lồng ngực bắt đầu ngọ nguậy.
Lâm Chiêm trở mình đối mặt với y, làm động tác rất chi là ngốc nghếch rúc vào vai y làm tổ, trong miệng a ưm nói mớ, nghe không rõ lắm.
“Điện hạ.”
Hoa Nguyệt Phong nhẹ nhàng gọi cậu một tiếng, lúc nói phun hơi thở vào vành tai khiến cậu có chút ngứa ngáy.
Lâm Chiêm theo bản năng lấy tay che lỗ tai lại, xoa xoa rồi lại cau mày, mím cái miệng nhỏ nhắn có phần không vui, ậm ừ ra vẻ kháng cự.
Hoa Nguyệt Phong cảm thấy rất thú vị, lại gọi cậu lần nữa: “Điện hạ, Điện hạ.”
Lâm Chiêm có chút bực bội, muốn tránh xa nơi phát ra âm thanh, định quay đầu sang đằng khác liền bị Hoa Nguyệt Phong ấn trở lại.
“Ừm…. đừng….”
Lâm Chiêm không thích cảm giác bị y dùng tay vuốt má, bất giác muốn né đi, nhưng do ngủ say nên phản ứng ngốc xít, vặn vẹo mấy lần vẫn không thoát được.
Mày nhíu càng chặt, dường như có chút cáu kỉnh, thanh âm mềm mại mang theo chút không vui: “Không…… Không thích mà……”
Khóe miệng Hoa Nguyệt Phong cong cong, dời tay khỏi mặt cậu, dừng trong không khi giây lát rồi lại chọc chọc phần da thịt mềm mại trên má.
Lâm Chiêm thân phận tôn quý, đương nhiên bao năm qua không phải chịu đựng mưa gió, làn da trắng nõn như ngưng chi, mềm nhẵn còn đáng ghen tị hơn cả nữ tử.
Cậu giống chiếc bánh bao thịt nhỏ trắng trẻo, mềm mại, sau khi say rượu gương mặt còn ửng hồng, trông càng non nớt đáng yêu.
Hoa Nguyệt Phong nghe cậu dùng giọng điệu mềm mại kháng cự động tác của y, tâm chợt mềm nhũn, rời tay để yên cho cậu ngủ tiếp.
Hoa Nguyệt Phong nằm một lát đã bắt đầu thiu thiu, đêm qua đánh nhau hao phí tinh thần nên y cũng có chút mệt mỏi, không lâu sau liền thiếp đi.
Lần này cả hai đều ngủ rất say, hoàn toàn quên đi thời gian.
…………
Lâm Chiêm mơ màng nghe thấy tiếng bíp bíp của máy móc vang lên trong đầu, tương tự âm thanh nhận được tín hiệu. Sau đó, cậu lại nghe thấy tiếng nói quen thuộc của hệ thống.
【 Hôm nay người chơi đã ám sát phản diện chưa? Bổn hệ thống yêu quý người chơi nên hữu nghị nhắc nhở, kỳ hạn một tháng sắp tới rồi.
HP của người chơi sẽ giảm đi theo thời gian, nếu ám sát thất bại, trước cuối tháng một ngày chính là thời điểm ngài chết thảm! Thời gian còn lại của người chơi không nhiều, xin hãy tỉnh táo, mẹ nó đừng có ngủ nữa! 】
Lâm Chiêm cảm thấy trong đầu ồn ào chết đi được, ý thức cậu vẫn còn hỗn loạn, không phân rõ là đang mơ hay tỉnh.
Cậu có chút bực bội bất an, cái miệng nhỏ dẩu đến, lông mày nhăn như trái khổ qua. Đợi hệ thống nói xong, cậu rầu rĩ giận dỗi: “Ngủ, đừng có nhao nhao lên nữa!”
Hệ thống cảm thấy bị xúc phạm, nhưng nó không có tay chân, nếu không nhất định phải lay cậu dậy hét cho người kia biết rõ tình huống của mình.
【 Ngài mà ngủ nữa sẽ không toàn mạng đâu! Bổn hệ thống chủ trương phấn đấu gian khổ, con cá muối nhà ngài cứ tiếp tục như vậy sẽ bị đày xuống địa ngục chịu phạt cho mà xem! Cầu xin ngài thanh tỉnh lại đi, sắp mất mạng đến nơi rồi đó! 】
Hệ thống cảnh cáo Lâm Chiêm xong, thấy cậu vẫn không chịu tỉnh lại, quẳng gánh thở phì phò chạy biến.
Cuối cùng trong đầu cũng yên tĩnh trở lại, Lâm Chiêm trở mình tiếp tục ngủ, không quá vài giây liền nghe thấy một giọng nói truyền xuống từ trên đỉnh đầu.
“Thái tử điện hạ quả nhiên là mỹ nhân từ trong phôi, khó trách Nguyệt Nguyệt nhà ta bị ngài mê hoặc.”
Lâm Chiêm bị những thanh âm ầm ĩ liên tiếp làm phiền, cơn buồn ngủ cũng giảm hơn phân nửa, cuối cũng hé mí mắt ra liếc nhìn người nọ.
Lâm Chiêm thấy một thanh niên mặc hắc y đứng ở trước giường, nửa cúi người nhìn vào mặt cậu, thấy cậu tỉnh liền bật cười.
Nụ cười này dọa cho Lâm Chiêm sợ, cậu lập tức tỉnh táo lại, từ trong chăn thẳng người lên, túm lấy góc chăn nép vào đầu giường.
Lâm Chiêm đưa mắt nhìn người tới, thấy hắn tiên phong đạo cốt nhưng lại lộ ra vẻ tà khí. Đôi mắt thâm sâu như đáy biển khiến cho nhân tâm sợ hãi, quanh thân tà khí cũng tạo nên một bầu không khí khủng bố, khiến người ta có cảm giác khó lường.
Hắn cười lên rất đẹp, trời sinh ưa nhìn, tuy không tuyệt sắc như Hoa Nguyệt Phong nhưng cũng được tính là thượng thừa trong Ngũ giới.
Nhân sinh vốn bao dung với những thứ đẹp đẽ, nhưng Lâm Chiêm luôn cảm thấy hắn cười rất kỳ lạ, ánh mắt ẩn sâu âm u không thể lí giải khiến cậu lạnh sống lưng.
Lấy kinh nghiệm nhiều năm xem phim với đọc tiểu thuyết của cậu ra, đoán chắc hắn cũng là một đại lão lợi hại, hơn nữa còn là nhân vật có tác dụng quan trọng trong cốt truyện, rất có thể là đại Boss nha.
“Ngươi…… Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?” Giọng nói của Lâm Chiêm có chút run lên, nội tâm hoảng loạn viết hết lên mặt.
Hoa Nguyệt Phong nghe tiếng nói liền tỉnh lại, sau khi rõ sự tình thì cười nói với người áo đen, “Ra à nhị ca tới à.”
Hoa Nguyệt Phong từ trên giường ngồi dậy, biết Lâm Chiêm đang sợ hãi thì nhẹ nhàng giải thích với cậu: “Điện hạ đừng sợ, hắn là nhị ca của ta, hắn cũng giống ta sẽ không thương tổn ngài đâu, Điện hạ hãy yên tâm.”
Y nhích lại gần Lâm Chiêm, duỗi tay khẽ vuốt vai của câu, càng mềm giọng hơn nói: “Điện hạ có tin ta không? Ta chưa từng có ác ý với ngài, vậy nên ta sẽ không lừa ngài đâu. Nhị ca là người tốt nhất với ta trên cõi đời này, hắn sẽ không hại ngài, Điện hạ thả lỏng nào, đừng sợ.”
Lâm Chiêm được Hoa Nguyệt Phong xoa dịu thì an tâm hơn rất nhiều, nhưng vẫn không buông bỏ phong bị, khí thế khắp người hắn dọa cậu có chút hoảng loạn, lại nép tới gần Hoa Nguyệt Phong hơn.
Đế Tuân nhìn một màn này cảm thấy rất thú vị, ý cười trên mặt càng đậm, vui mừng nói:
“Nghe đâu Nguyệt Nguyệt đưa Thái tử rời khỏi Tiên cung, ta còn nghe người ta nói Thái tử điện hạ là một mỹ nhân hiếm thấy, còn nghĩ ngươi thông suốt rồi tìm một tiểu phu quân.
Vẫn tưởng chỉ là đùa vui, ai ngờ hôm nay thấy Nguyệt Nguyệt bảo vệ như vậy, hẳn là thật sự để ý rồi nhỉ, muốn để hắn làm tiểu tức của đệ đệ ta sao?”
Lâm Chiêm nhìn điệu cười của hắn thầm nghĩ thấy mà ghê, gần như theo bản năng mà phản bác: “Ai nói ta phải gả cho y, ta chỉ…… Chỉ không muốn ở Tiên cung nữa mới đi theo y mà thôi, ngươi đừng nghĩ nhiều.”
Lâm Chiêm gương mặt phiếm hồng, Hoa Nguyệt Phong biết người này thẹn thùng, y hiểu tâm tư cậu nên cũng không muốn để cậu khó xử, ngay sau đó nói:
“Nhị ca nói gì vậy, Thái tử điện hạ thân phận tôn quý, ma đầu chúng ta chỉ có thể ngước nhìn, nào dám phạm thượng? Nhị ca đừng chê cười ta. Lại nói, sao hôm nay ngươi lại tới Hàn Nguyệt Cung ta thế này? Có chyện gì sao?”
Đế Tuân nghe vậy thì thay đổi biểu tình, mặt mày thoáng hiện lên một tia lo lắng, bỗng hắn trở nên nghiêm túc. Đưa mắt chỉ ra ngoài phòng, Hoa Nguyệt Phong hiểu ý, lập tức đi theo ra ngoài.
Đế Tuân kéo y đến một góc, nhìn y rồi thở dài, sắc mặt có chút khó coi.
“Sắp tới đêm trăng tròn tiếp theo rồi, thời gian Tẩy tủy chú phát tác cũng gần tới, ta đến tìm ngươi là vì việc này.”
“Nhị ca yên tâm, thân thể của ta ta khắc biết, Tẩy tủy chú đã ở trong thân thể ta hai trăm năm rồi, ta hiểu về nó hơn ai hết. Nếu nó muốn quấy phá, ta cũng có biện pháp ứng đối.”
Đế Tuân đặt tay lên vai y, nắm lấy đầu vai ưu tư trầm trọng, thần sắc phức tạp.
“Ngươi đừng hòng gạt ta nữa, Tẩy tủy chú không thể giải, ngươi có thể làm gì đây? Năm đó vị thần quân đệ nhất là chết do Tẩy tủy chú phản phệ.
Lúc ấy hắn cũng là tôn chủ uy chấn Lục giới, thần quân cao cao tại thượng, kết cục của hắn còn như thế thì ngươi sẽ ra sao đây? Nguyệt Nguyệt, ngươi phải nói thật với ta, rốt cuộc ngươi nắm chắc bao nhiêu phần?”
Hoa Nguyệt Phong rũ mắt nhìn xuống mặt đất, hơi hơi mỉm cười, ngữ khí nhàn nhạt: “Một phần cũng không.”
“Không một phần……” Đế Tuân sững sờ tại chỗ.
Hắn biết Tẩy tủy chú là bí thuật được lưu lại từ thời thượng cổ, là chú thuật lợi hại nhất cũng là ác độc nhất trên thế gian này. Nhưng hắn không dám tin, dựa vào thực lực hiện tại của Hoa Nguyệt Phong, trước mặt cũng không có hy vọng sống sót.
“Sao lại không có cách…..”
Đế Tuân lầm bầm, hắn không tin số mệnh của Hoa Nguyệt Phong chỉ tới đây. Từ mấy trăm năm trước y bị Ngũ Giới đuổi giết, vô số lần bước vào quỷ môn quan, nhưng lần nào cũng sống dậy không phải sao?
Đế Tuân lắc đầu không tin kết quả này, hắn trầm mặc một chốc, bỗng như là nhớ ra gì đó, mở to hai mắt nói: “Không đúng! Không đúng!!”
Đột nhiên hắn hét to lên, tròng mắt cũng mở thật lớn, đôi tay bóp vai y kích động mà lay lay. Hắn bỗng bật cười, mặt đầy kinh hỉ nhìn Hoa Nguyệt Phong.
“Còn một cách, vẫn cứu được! Ngươi quên mất mình là ai rồi sao?!”
Đế Tuân đứng trước mặt y, tràn đầy vui sướng, “Ngươi là ‘Huyền Thiên Minh Kính’ là một nửa hóa thân của Kính Linh!”
“Huyền Thiên Minh Kính từ thời thượng cổ đã xuất thế cùng Thần tộc, là tối thượng thần binh của thế gian này. Năm đó khi Thần tộc mất đi, có người phân Kính Linh thành hai phần, một nửa chuyển thế hóa thành ngươi, nửa kia cũng chuyển thế hóa thành một người khác.
Vậy nên trên đời này có một người vận mệnh tương liên với ngươi. Chỉ cần tìm được hắn, tìm được một nửa kia của Kính Linh, thay máu ngươi bằng của hắn, tính mạng ngươi sẽ được cứu!!”
Hoa Nguyệt Phong khẽ mỉm cười nhìn hắn, cố giả vờ vui vẻ, nhưng vẫn như cũ tâm lặng như nước.
Làm sao mà y không biết cách này cho được? Y vốn biết lâu rồi.