Kẹo Nổ Xoài Sầu Riêng

Chương 80: DU LỊCH TỰ TÚC (1)

Một ngày sau khi kết thúc kỳ thi ĐH thì Mạnh Hành Du và Trì Nghiên liền ôm hoài bão cùng vào trường dạy lái xe.

Không chỉ vì chuyện gì khác mà chỉ vì sau khi có điểm thì Mạnh Hành Du có thể quang minh chính đại muốn một chiếc xe xem như quà tặng tốt nghiệp.

Mấy năm nay Trì Nghiên cũng đi học lái xe, nên vào trường lái xe cũng chỉ cho có hình thức vậy thôi.

Ngày thường Mạnh Hành Du học cái gì cũng nhanh, nhưng vào trường dạy lái xe thì lại khác.

Hai người đăng ký lớp học cấp tốc, nói là không cần xếp hàng, bảo đảm trong vòng một tháng có thể lấy được bằng, cho dù có bị thi lại cũng không phải đóng tiền thêm.

Còn Trì Nghiên thì thi cái gì là được cái đó, thi ĐH thì được tra điểm trước, còn thi lái xe thì chỉ còn lại môn thứ tư chưa có thi mà thôi.

Nhưng Mạnh Hành Du thì mãi vẫn còn đang vật vờ ở môn thứ hai.

(*) Môn thứ tư, còn được gọi là môn thứ tư kiểm tra lý thuyết và kiểm tra lý thuyết lái xe, là một phần của đánh giá bằng lái xe cơ giới. Bởi vì bài kiểm tra này được thực hiện sau môn ba, nên mọi người đều quen gọi nó là bài kiểm tra bốn môn. Bài kiểm tra bao gồm 50 câu hỏi, chủ yếu ở dạng tình huống, hình ảnh, hoạt hình, v.v. với tổng điểm là 100 điểm, được 90 điểm là đậu.

Nghe nói ở thi lại ở trường dạy lái xe tốn 500, thế là Mạnh Hành Du suy nghĩ nếu như có thí sinh nào thi gì trượt đó như cô thì coi như trả gấp đôi tiền phí báo danh học lại rồi.

Lần bôn ba này không mệt, chỉ có cảm giác thất bại tương đối lớn mà thôi.

Sau khi Mạnh Hành Du rớt môn thứ hai lần thứ ba thì cuối cùng cũng nghênh đón những ngày tháng tra điểm thi ĐH.

Điểm đánh giá (**) của Mạnh Hành Du khá cao nên trong lòng của cô cũng rất nắm chắc, ghi danh vào trường ĐH Kiến Trúc là không có vấn đề gì hết.

(**) Điểm đánh giá: điểm chấm thử mà thí sinh có thể ước tính sau kỳ thi ĐH. Điểm đánh giá sau kỳ thi tuyển sinh đại học đặc biệt quan trọng, vì nó liên quan đến các nguyện vọng của các thí sinh.

Nhưng lúc vừa có điểm ra thì vẫn tặng cho cô một cái ngoài ý muốn.

Mạnh Hành Du đạt được tổng điểm 720, được hạng nhất cấp tỉnh, nếu không có gì xảy ra thì chính là Thủ khoa KHTN của kỳ thi ĐH ở Nguyên Thành năm nay.

Còn điểm thi của Trì Nghiên cũng không chẳng thua ai.

Tổng điểm 716, cũng chỉ hơn thấp hơn 2,3 điểm so với điểm đánh giá của anh thôi.

KHXH không thể so với KHTN, trên 700 điểm đã là giống loài quý hiếm rồi, cái nón Thủ Khoa đương nhiên rơi xuống trên đầu Trì Nghiên.

Trường Số Năm năm nay làm lần đầu đã thành công, một hơi ra được hai Thủ khoa.

Trì Nghiên và Mạnh Hành Du trở thành bánh trái thơm, sau khi có điểm thì phòng tuyển sinh của nhiều trường nổi tiếng tìm tới hai người, muốn bỏ hai vị Thủ khoa vào trong túi.

Nhưng hai người đã có dự định từ lâu, Mạnh Hành Du rất kiên định, không đi trường nào khác ngoài trường ĐH Bách Khoa Nguyên Thành.

Trì Nghiên cũng theo Mạnh Hành Du, bạn gái ở lại Nguyên Thành thì tất nhiên anh cũng sẽ không đi đâu, cuối cùng cũng chấp nhận cành ôliu hệ tiếng Trung của ĐH Nguyên Thành.

Vào tháng Sáu, các cuộc phỏng vấn lớn nhỏ tới liên tục nên sau khi quyết định xong chuyện nguyện vọng thì Mạnh Hành Du dồn hết tâm tư vào trường dạy lái xe.

Ngoại trừ những cuộc phỏng vấn không từ chối được cần phải đi thì những cái khác có thể trốn được thì liền trốn.

Trì Nghiên muốn học lái xe cùng cô nên cũng trốn theo.

Hai Thủ khoa đều cực kỳ khiêm tốn, nên công tác tuyên truyền tiến hành rất khó khăn làm trường Số Năm rất đau đầu, cuối cùng không còn cách nào khác chỉ có thể tìm gia đình hai học sinh phối hợp làm phỏng vấn.

Nếu gia đình không đủ thì lại bắt đầu đi tìm giáo viên, ngay cả Hạ Cần cũng không thể thoát được mà phải phối hợp với đài truyền hình viết hai bài văn tâm đắc về giáo dục học sinh.

Không biết có phải dính được chút may mắn thi ĐH hay không mà lần thứ tư thi môn thứ hai của Mạnh Hành Du cuối cùng cũng đậu.

Sau đó, ngày nào Trì Nghiên cũng kéo cô ra ngoài tập lái xe, tập suốt cả một tuần, cuối cùng môn thi thứ ba cũng bay qua trời, không phải thi lại.

Hai người cùng nhau thi môn thứ tư, rồi trước tháng Bảy lấy được bằng lái xe.

Tháng Bảy, Mạnh Hành Chu và Hạ Tang Tử trở về Nguyên Thành, nửa tháng sau Mạnh Hành Chu phải nhập ngũ ngay cho nên lần này đạc biệt về thăm gia đình.

Mạnh Hành Du vừa mới lấy được bằng lái, chính thức là thời kỳ nghiện lái xe nhất.

Thế là một ngày sau khi Mạnh Hành Chu trở về liền ồn ào đòi đi du lịch tự túc.

Xem xét đến kỳ nghỉ của Mạnh Hành Chu có hạn nên Mạnh Hành Du nói sẽ không ra tỉnh, mà đi một thành phố du lịch ở phía Bắc của Nguyên Thành.

Lái xe cỡ khoảng 10 tiếng, buổi sáng khởi hành là buổi tối có thể đến nơi, ở đó chơi 3, 4 ngày rồi về.

Bố mẹ Mạnh không có ý kiến, nhưng bận việc công ty đi không được mà để một mình Mạnh Hành Chu dẫn theo hai cô gái đi du lịch tự túc thì cũng không quá yên tâm.

Thế là Mạnh Hành Du thuận nước đẩy thuyền gọi luôn cả ba chị em Trì Sơ, Trì Nghiên, và Cảnh Bảo cùng đi.

Gần đây Trì Sơ không bận nhiều việc ở công ty lắm nên đi du lịch một chuyến vẫn được, đều là những người trẻ tuổi đi chơi nên cũng không khác nhau mấy, hơn nữa có người thay phiên lái xe thì sẽ đỡ mệt hơn.

Mạnh Hành Chu thì không sẵn lòng đi chơi cùng Trì Nghiên lắm, nhưng bất đắc dĩ là Mạnh Hành Du vừa giành Thủ khoa, đang là ông lớn của gia đình nên nếu bố mẹ không có ý kiến thì anh ấy đương nhiên cũng không dám nói gì.

Mạnh Hành Du thuộc phái hành động cho nên trước đó một ngày lên lịch nào là hẹn người, lên hành trình, mua sắm đồ ăn vặt, thu dọn hành lý, còn cả đoàn người ngày hôm sau mới đi.

Trì Sơ và Khương Trạch Thuỵ đi chung một chiếc xe, chở Cảnh Bảo theo.

Còn Mạnh Hành Chu và Hạ Tang Tử đi chung một chiếc, chở theo Mạnh Hành Du và Trì Nghiên.

7 giờ rưỡi sáng, cả đoàn người hẹn gặp nhau ở cây xăng gần lối vào đường cao tốc.

Vừa nhìn thấy xe nhà Trì Nghiên thì Mạnh Hành Du liền xuống xe mở cốp ra, rồi lấy bịch to bịch nhỏ đồ ăn vặt ngày hôm qua mua, sau đó gọi Trì Nghiên tới và dặn dò: “Em đã chia sẵn cả rồi, ba bịch này để trên xe nhà anh, đúng rồi, có một bịch trong đó là món Cảnh Bảo thích, anh cứ để ở ghế sau là được.”

Trì Nghiên làm theo y như hướng dẫn, sau khi chia đồ ăn xong thì Mạnh Hành Chu và Khương Trạch Thuỵ lái xe vào đổ xăng, còn những người khác thì đợi trước cửa hàng tiện lợi.

Hạ Tang Tử và Trì Sơ tuy là lần đầu gặp nhau nhưng hai người cũng không phải người hướng nội cho nên rất nhanh thì trở nên thân thiết hơn.

Sau khi đổ đầy bình thì Trì Nghiên lên xe của nhà họ Mạnh, Mạnh Hành Chu ngồi ở ghế điều khiển vừa thấy anh lên thì sắc mặt cực kỳ thúi mà “hừ” một tiếng: “Cậu đúng là không thấy xa lạ nhỉ.”

“…….”

Thái độ của Trì Nghiên vẫn bình thường, sau khi đóng cửa xe xong thì cười chào hỏi với Mạnh Hành Chu: “Chào buổi sáng nhé anh, anh vất vả rồi.”

Mạnh Hành Chu không thèm để ý, sắc mặt vẫn thúi như thường, vừa khởi động xe ra khỏi cây xăng: “Có cậu ở đây thì tất nhiên tôi rất vất vả rồi.”

Vừa dứt lời thì thấy Hạ Tang Tử ném một con mắt hình viên đạn cho anh ấy, sau đó xoay người nói với Trì Nghiên: “Cậu đừng có chấp nhặt với anh ấy, từ nhỏ tính tình anh ấy đã thế rồi.”

Mạnh Hành Du ở bên cạnh cũng phụ hoạ: “Đúng đó, Tang Điềm Điềm chính là anh hùng cứu vớt toàn nhân loại đấy, chỉ có cậu mới áp chế được anh tớ thôi.”

Mạnh Hành Du vặn nắp chai cả nửa ngày cũng không được, thế nên cô đưa cho Trì Nghiên: “Bạn trai ơi, anh vặn giúp em với.”

Trì Nghiên căn bản không để trong lòng, tay nhận lấy đồ uống trong tay cô rồi vặn nắp chai ra cho cô, sau đó nói với Hạ Tang Tử: “Không sao cả, chúng ta đều là người một nhà mà.”

Hạ Tang Tử gật đầu, còn chưa kịp nói gì thì Mạnh Hành Chu dừng lại ở ngã tư đèn xanh đèn đỏ rồi lại “hừ” một tiếng, lúc này không nhắm vào Trì Nghiên nữa mà nhắm về phía Mạnh Hành Du: “Mạnh Hành Du, em làm ra vẻ gì chứ, yêu đương thôi mà ngay cả nắp chai cũng vặn không được à?”

“Đúng vậy đó, anh không phục thì cũng phải nhịn.” Mạnh Hành Du cố ý muốn đối nghịch với anh ấy, thế là cô uống một hớp nước xong đưa cho Trì Nghiên, anh anh em em nói: “Bạn trai à, anh cũng uống đi, cái này là vị mới đó, uống ngon lắm.”

Trì Nghiên uống xong một hớp thì lấy một chai chưa mở trong ba lô ra đưa cho Mạnh Hành Chu: “Anh ơi, anh cũng uống đi.”

Mạnh Hành Chu không nhận, chua chát nói: “Tôi lái xe, không có tay, không uống được.”

Trì Nghiên đã có chiêu tiếp theo, sau khi anh vặn nắp chai thì lấy một cái ống hút trong ba lô ra cắm vào, rồi cúi người đưa tới bên miệng của Mạnh Hành Chu, cực kỳ tốt bụng nói: “Không sao cả anh ạ, em đút cho anh.”

Mạnh Hành Chu: “……..”

Mạnh Hành Du và Hạ Tang Tử thì cố nhịn không cười thành tiếng.

Một người đàn ông thô thiển bò lăn bò lết bốn năm ở trường quân đội như Mạnh Hành Chu khi nhìn thấy Trì Nghiên đưa đồ uống qua thì mày cũng giựt hai cái, thế là anh trực tiếp duỗi tay cầm lấy, cũng không dùng ống hút và trực tiếp tu cả chai, hai ba hớp là đã hết cả nửa chai.

Uống xong thì Mạnh Hành Chu thuận tay đưa chai nước cho Hạ Tang Tử, lúc đèn xanh sáng lên thì anh ấy buông chân thắng ra rồi theo dòng xe mà đi về phía trước, sau đó anh nhìn qua kính chiếu hậu, ngoài cười nhưng trong không cười nói với Trì Nghiên: “Cậu không cần lấy lòng tôi, tôi chính là nhìn cậu không vừa mắt đấy.”

Trì Nghiên ngẩn ra, sau đó lại cười nói: “Em biết.”

“Cậu biết mà còn lên xe của nhà chúng tôi.”

“Đây là hai chuyện khác nhau mà ạ.”

“Cậu nói thế là sao?”

Trì Nghiên nói rất tuỳ ý, giống như cuộc nói chuyện bình thường vậy: “Anh nhìn em không vừa mắt là bởi vì em là bạn trai của Du Du, nhưng em thì nhìn anh thuận mắt lắm bởi vì anh là anh trai của Du Du nên em lấy lòng anh là điều đương nhiên.”

Sắc mặt của Mạnh Hành Chu dịu đi đôi chút, nhưng ngoài miệng vẫn không buông tha: “Mấy sinh viên ban Xã hội như cậu nói còn hay hơn cả hát đấy.”

Hạ Tang Tử kịp thời giảng hoà, cười trêu chọc: “Trước đây em cũng là sinh viên ban Xã hội mà, Ba tuổi, ý của anh là sao đây hả?”

Mạnh Hành Chu ở trước mặt bạn gái thì không cần liêm sỉ gì hết: “Em đâu có giống, em nói với hát đều dễ nghe cả.”

Hạ Tang Tử che miệng cười: “Em thấy anh cũng rất giống sinh viên ban Xã hội đấy.”

Trì Nghiên không quên sứ mệnh lấy lòng người anh vợ này mọi lúc, thế là cũng nói theo: “Anh à, dù có nói hay hát anh cũng hơn em hết, vẫn là anh lợi hại.”

Sắc mặt của Mạnh Hành Chu xanh mét: “Cậu câm miệng ngay.”

Vẻ mặt của Trì Nghiên rất ngoan ngoãn: “Vâng anh.”

“……”

Mạnh Hành Chu cảm giác cú đấm của anh ấy cứ như đánh lên gối vậy.

*

Cơm trưa mọi người giải quyết ở khu dừng chân, vài người thay phiên nhau lái xe nên cuối cùng đến giờ cơm chiều mới tới địa điểm.

Mạnh Hành Du đã lên mạng đặt trước một homestay trên một hòn đảo nhỏ ở hồ Lạc Nguyên, ông chủ còn lái thuyền đến bến tàu để đón mọi người.

Homestay ở giữa hồ, khi đêm xuống thì giữa hồ sẽ phát sáng dưới ánh trăng một ánh đèn màu vàng mang lại cho người ta một cảm giác ấm áp.

Lúc từ trên thuyền xuống thì Khương Trạch Thuỵ và Mạnh Hành Chu đi vào phòng giúp mọi người cất hành lý còn Trì Nghiên đến trước quầy tiếp tân để nhận phòng.

Mạnh Hành Du lôi kéo Trì Sơ và Hạ Tang Tử đi tham quan cả homestay một lần.

Homestay tổng cộng có 5 phòng, cả đoàn người họ đặt 3 phòng, còn lại 2 phòng là của hai cô gái du lịch cùng nhau và một đôi vợ chồng mới cưới.

Sau khi chào hỏi nhau xong thì Mạnh Hành Du quay lại quầy tiếp tân, lúc đó khi cô biết Trì Nghiên muốn ở chung phòng với Mạnh Hành Chu thì sợ đến mất sắc.

Mạnh Hành Du thò đầu lại gần nhỏ giọng hỏi Trì Nghiên: “Nghiên nhị bảo này, ngày mai anh vẫn còn sống để gặp em nữa chứ?”

Trì Nghiên buồn cười nhìn cô, rồi đưa chứng minh thư cho bà chủ giữ, “Anh em không đáng sợ thế đâu.”

Mạnh Hành Du lắc đầu nguầy nguậy: “Anh không hiểu anh ấy đâu, anh ấy chắc chắn sẽ nghĩ cách giày vò anh đấy.”

“Không sao đâu, anh chịu nổi mà.” Trì Nghiên dừng một chút, tựa như nghĩ tới chuyện gì lại hỏi tiếp: “Anh em có thích uống rượu không?”

Mạnh Hành Du suy nghĩ, nói: “Chắc không đâu, ở trường Quân đội không cho uống rượu mà em cũng chưa thấy anh ấy uống bao giờ hết á.”

Trì Nghiên yên lòng, “Không uống rượu là được rồi, ngoại trừ uống rượu thì cho dù anh em có ra chiêu gì thì anh cũng có thể tiếp được.”

Mạnh Hành Du liếc mắt đánh giá Trì Nghiên một cái rồi nhỏ giọng hỏi: “Tửu lượng của bạn trai rất kém hả?”

Trì Nghiên cũng nhỏ giọng trả lời: “Chỉ được 1 ly thôi à.”

“Vậy chúng ta bổ sung cho nhau rồi, em ngàn ly không say này.” Mạnh Hành Du nhớ đến tửu lượng của mình thì nói tiếp, “Tửu lượng của nhà tụi em ai cũng không tệ, anh em chắc chắn cũng không kém đâu.”

Trì Nghiên cầm lấy thẻ phòng rồi ôm Mạnh Hành Du ra ngoài, nhân lúc không có ai thì hôn cô một cái.

Mạnh Hành Du còn chưa kịp anh anh em em với anh thì thấy Mạnh Hành Chu đang cùng nói chuyện với Hạ Tang Tử bước xuống cầu thang, trên tay không biết đào đâu ra một chai rượu trắng.

Ý cười của hai người lập tức khựng lại.

Mạnh Hành Chu ước lượng chai rượu rồi đặt ở quầy tiếp tân, dặn bà chủ khui vào lúc cơm chiều, sau đó quay đầu hỏi Trì Nghiên: “Buổi tối chúng ta uống hai ly, cậu có thể uống hay không?”

Mạnh Hành Du đang định nói anh không thể uống nhưng Mạnh Hành Chu nghĩ thế nào lại trực tiếp tự hỏi tự trả lời: “Nếu đã là người một nhà vậy thì chắc chắn cậu cũng uống được.”

Không uống thì không phải là người một nhà, ai mà dám không uống chứ.

Trì Nghiên nháy mắt với Mạnh Hành Du, không tiếng động ngắt lời của cô, cười đồng ý: “Được à, em cùng anh uống hai ly.”

Mạnh Hành Chu: “Tôi hỏi Khương Trạch Thuỵ rồi, anh ấy không uống rượu nên chai này cho hai chúng ta thôi.”

Lòng Trì Nghiên lạnh hơn một nửa, chỉ có thể cười gượng.

Mạnh Hành Chu thấy anh kích động đến mức nói không nên lời thì đi ngang qua vỗ vai anh, bộ dáng đầy hào khí: “Ông nội nhà tôi có cất giữ rượu được ủ 20 năm tuổi đấy, đêm nay cậu có lộc ăn rồi đấy, tôi rót hai ly cho cậu, cậu uống nhiều chút.”

Trì Nghiên: “…….”

Mạnh Hành Du: “……..”