Kiểm Biên Lâm đi nhanh ra khỏi dãy phòng học. Phía sau, đột nhiên có người hơi do dự gọi anh: “Kiểm Biên Lâm?” Là giọng một người đàn ông.
Sau khi đi chậm hai bước, Kiểm Biên Lâm dừng lại. Người đàn ông ôm sách vở giáo án sau lưng có vẻ mặt tế nhị, hơi mang theo cảm giác vô lý thở dài: “Đúng là cậu rồi.”
Giờ phút này, bất kể là Kiểm Biên Lâm, hay giáo viên môn Toán lớp 12 ưu tú này đều có chút ngẩn ngơ. Tựa như chuyện mùa đông năm ấy, hay chuyện vừa xảy ra hôm qua, thoáng cái đã qua chín năm.
Sơ Kiến đi bộ hai vòng. Mẹ cô gọi điện thoại tới, bảo Sơ Kiến mau về nhà, lấy hai món đồ chuyển phát nhanh lớn giúp chú Kiểm, nhân tiện cho chó ăn.
Bà nói là điện thoại của Kiểm Biên Lâm không có ai nhận.
Sơ Kiến chặn một chiếc xe vội vàng về nhà, thở hồng hộc chạy lên bốn tầng lầu, thấy máy chạy bộ và bốn thùng trái cây thì choáng váng. Cô lấy chìa khóa nhà họ Kiểm trên tủ lạnh trong nhà, mở cửa, hướng dẫn cho nhân viên chuyển phát nhanh xếp đồ chỗ ban công.
Chờ mọi người rời khỏi, Sơ Kiến lau sạch bụi mà thùng giấy mang lại và dấu chân trên nền nhà. Cô phơi giẻ lau xong, đi qua phòng ngủ lại thấy tấm ảnh chụp chung kia.
Ảnh chụp chung từ nhỏ đến lớn của cô và Kiểm Biên Lâm rất nhiều, nhưng tấm này là tấm cuối cùng thời học sinh của hai người. Từ sau buổi liên hoan Tết Nguyên Đán năm ấy đến hôm lưu lại tấm ảnh chụp chung này, hai người gần như có nửa năm không nói quá nửa câu.
Buổi liên hoan Tết Nguyên Đán năm đó có tuyết rơi hiếm thấy, cô bị nam sinh trong lớp vô cùng thần bí gọi đến nhà để xe dưới lầu. Trong sự náo nhiệt của cả dãy phòng học, nam sinh lớp bên cạnh luôn vô tình gặp cô ở nhà ăn, sân bóng rổ ấy, đứng cuối một hàng xe đạp.
Khi đó, lúc đối phương đang thấp giọng nói, cô hồi hộp không ngừng lau sạch tuyết đọng dày cộm trên ghế sau của chiếc xe đạp bên cạnh, đột nhiên liền bị kéo tay. “Vậy thì thử xem... đi.” Cô trả lời như vậy.
Nhưng cuộc tình vừa nhen nhóm này còn chưa được ba ngày, ngay thời điểm tan học, ngay trước học sinh các khối toàn trường, Kiểm Biên Lâm đã hung hăng đánh nam sinh kia một trận. Lớp tự học buổi tối tan học, học sinh như nước thủy triều, hoặc đi, hoặc đẩy xe đạp, đều vây quanh bên cạnh nhà để xe, xem xung đột bỗng nhiên bùng nổ này, Sơ Kiến ở bên cạnh cũng khiếp sợ, không sao ngăn cản được. Mắt thấy máu đầy đất, cô sợ xảy ra chuyện lớn, cuối cùng lao vào lớp cầm xô nước lấy nửa xô nước lạnh, luống cuống chạy tới, tạt vào Kiểm Biên Lâm đang loạng choạng đứng dậy, còn định nhào lên.
Ánh mắt cả người đầy nước lạnh quay lại nhìn mình khi đó của anh, cô nhớ rất rõ.
Rất đáng sợ.
Đánh nhau ác tính trong khuôn viên trường, đối phương bị thương không nhẹ, không tránh khỏi gãy xương, còn làm nhiều kiểm tra, xử lý cũng rất phiền phức. Một mặt, Kiểm Biên Lâm là lớp trưởng lớp chọn, lại là người có thành tích tốt nhất, các giáo viên đều muốn chuyện lớn hóa nhỏ. Một mặt, phụ huynh đối phương không tha thứ, từ chối bồi thường, chỉ cần nhà trường nghiêm khắc xử phạt.
Mấy ngày đó cô đều sống trong bóng tối, sự áy náy đối với bạn trai, lời nói bóng nói gió trong khối, bố mẹ than ngắn thở dài, sự lo lắng của chú Kiểm. Cuối cùng, Sơ Kiến lén chạy đến bệnh viện của nam sinh kia, khóc xin lỗi, xin lỗi vì mình mà đối phương chịu những tổn thương thân thể, còn để nam sinh có thể giúp cô xin tha thứ, có thể lùi một bước, để nhà họ Kiểm vượt qua ải này.
Không biết có phải lời cầu xin của cô có tác dụng hay không, hay là các giáo viên ra sức bảo vệ, mà cuối cùng chuyện lớn hóa nhỏ. Đến cuối cùng, sự kiện bạo lực vào Tết Nguyên Đán kia, hai nhà đều không biết là vì sao, ba người trong cuộc không ai nói thật với nhà trường và các phụ huynh.
Nhưng đủ mọi tin đồn vẫn đi theo cô hết lớp 12, cô bị xa lánh đến mức không có bạn bè.
Đó là nửa năm tăm tối nhất thời học sinh của cô, cho nên cô cố tình thi tốt nghiệp thất thường, đến Hải Nam rất xa, mỗi người một nơi với Kiểm Biên Lâm học ở Bắc Kinh.
Sau khi lên đại học, Kiểm Biên Lâm thường ngồi xe lửa rất lâu đến Hải Nam thăm cô, cô đều sẽ tránh thật xa. Tuy cô cũng sẽ đau lòng anh chạy từ Bắc đến Nam xa như thế, nhưng vẫn sợ anh, sợ anh lại làm ra chuyện gì đó khiến người ta sợ hãi nữa.
Cho đến Tết năm thứ hai đại học, cô về nhà, mẹ cô nói anh Kiểm yêu xa với con gái, thất tình rồi, không gượng dậy nổi, cả ngày lăn lộn trong xã hội, giống như đã biến thành một người khác vậy. Bố mẹ đều bảo Sơ Kiến sang bên nhà đối diện khuyên nhủ. Cô chần chừ suốt hai ngày, tìm đủ mọi cớ tránh né.
Nhưng khi gặp chú Kiểm tiều tụy ở dưới lầu, cô vẫn mềm lòng. Một năm rưỡi đại học đã trưởng thành rất nhiều, cô nghĩ, chuyện vô lý thời cấp 3 cho qua được rồi.
Tết năm ấy, cô gõ mở cửa phòng ngủ của anh, thấy người ngồi ngủ trên ban công, muốn lui ra ngoài, anh lại đột nhiên tỉnh giấc.
Chẳng qua chỉ là động tác mở mắt rất nhỏ của anh, cô đã sợ đến mức lùi liền hai bước.
...
Sau hôm đó, nhiều năm như vậy, Kiểm Biên Lâm không bày tỏ tình cảm với cô nữa.
Thành tích của anh dần khôi phục quỹ đạo, học bổng toàn là loại A. Đại học lại tổ chức một ban nhạc, được công ty thu âm kí hợp đồng, lại được người quản lý giới thiệu đi làm diễn viên khi thị trường âm nhạc ảm đạm, cộng thêm việc bản thân anh thực sự có tiềm năng thần tượng, trong ngành này ngày càng thuận lợi.
Lại thêm việc Sơ Kiến đang lập nghiệp, hai người cũng không có nhiều thời gian gặp nhau như vậy.
Chuyện cấp 2, cấp 3, vô lý hơn nữa, thì cũng đã qua lâu như thế rồi.
Ngay cả mười mấy ngày trước cô cũng còn rất lạc quan, nghĩ nói không chừng tình cảm của anh đã sớm phai nhạt rồi, ngày nào đó sẽ có tin đồn tình cảm kết hôn chớp nhoáng ——
Nhưng quanh đi quẩn lại lâu như vậy, lại hoàn toàn quay về điểm bắt đầu.
Phía sau có người mở cửa chống trộm, tiếp sau đó, tiếng bước chân đến gần.
Sơ Kiến khẽ thở ra một hơi. Không được kích thích cậu ấy, Sơ Kiến, đây là một ải lớn trong cuộc đời. Chú Kiểm vừa khỏe, cậu ấy lại phải phẫu thuật, không được kích thích cậu ấy.
Kiểm Biên Lâm dựa vào khung cửa, ánh mắt vượt qua cô, cũng đang nhìn người đàn ông trong tấm ảnh chụp chung ấy.
“Mình đến nhận đồ giúp chú Kiểm.” Giọng Sơ Kiến nhẹ nhàng, coi như ban nãy chưa xảy ra gì cả, “Có phải cậu mua cái máy chạy bộ đó không? Ngôi nhà cũ này cách âm kém không dùng được đâu, cả tòa nhà đều có thể nghe được tiếng chạy bộ.”
Kiểm Biên Lâm trầm mặc, giống như không nghe thấy vậy.
Thực ra anh biết tại sao cô đến, vừa rồi đã đặc biệt gọi điện thoại cho mẹ cô.
“Chờ mình để hết trái cây vào tủ lạnh rồi quay lại bệnh viện.” Cô suy nghĩ một chút, “Có thể không để được, lát nữa mình mang chút qua để trong tủ lạnh nhà mình, rồi gói một ít mang đến bệnh viện.”
Trong mắt Kiểm Biên Lâm vẫn lạnh nhạt, không biểu hiện gì cả.
“Nhưng mình không rành cho chó ăn lắm. Nó thích ăn gì vậy?”
Sơ Kiến vốn định vòng qua anh, mới vừa xê người, liền bị anh chặn lại. Cô vẫn còn sợ hãi, lập tức tránh, một tiếng “ầm” thật lớn, gáy đụng mạnh vào khung cửa bên kia.
...
Cả thế giới yên lặng.
Con chó trắng lớn nghe tiếng động lập tức lè lưỡi chạy tới, vòng quanh hai người liếm tới liếm lui.
...
“Có đau không?” Anh cúi đầu, sờ gáy cô, phá vỡ tình thế bế tắc bắt đầu từ lúc vào cửa.
Đâu chỉ đau, nước mắt tràn cả ra, đụng quá mạnh, sự ngột ngạt trong lòng vừa rồi lại tuôn ra, “Ban nãy cậu hỏi mình ——”
“Là nói lẫy.” Anh ngắt lời cô, xoa xoa lòng bàn tay, sau khi cảm thấy có chút nhiệt độ, định ấn vào chỗ cô bị đụng lần nữa.
Bị cô né tránh.
Nếu không phải ban nãy đột nhiên thoáng cái đụng cô đến ngẩn người như vậy, đoán chừng cũng sẽ né tránh.
“Kiểm Biên Lâm.” Cô vô cùng nghiêm túc.
Cô nhất định không biết, mỗi lần muốn nghiêm túc nói chuyện với anh, cô đều sẽ gọi tên anh trước.
Kiểm Biên Lâm cụp mắt, nhìn khuôn mặt Sơ Kiến, còn có chiếc răng khểnh liếm lệch lúc cô thay răng kia. Lúc nhỏ cô luôn nói xấu, còn rảnh rỗi dùng tay ấn ngược lại, ra sức ấn, ngủ cũng ấn, nhưng không hề có tác dụng. Thực ra, Kiểm Biên Lâm thích chiếc răng khểnh này nhất.
“Ban nãy cậu hỏi mình ——”
“Coi như mình chưa từng hỏi.” Kiểm Biên Lâm nhíu mày, lần nữa ngắt lời cô.
Anh rướn người, một tay xốc con chó chăn cừu lớn màu trắng vẫn đang không ngừng hà hơi kia lên, rời khỏi phòng.
Anh không muốn nói, cũng không muốn nghe.
Ban nãy là anh muốn ép cô, muốn mượn chuyện liên tiếp của bố mình và mình, khiến cô có thể mềm lòng đồng ý thử làm bạn gái một lần. Nhưng không như mong muốn.
Nhưng cũng may, tấm lòng đồng cảm của cô đã cứu mối quan hệ của hai người lần nữa, chung quy cô không đành lòng nói là bạn bình thường vào lúc này.
“Mình tưởng năm thứ hai đại học, chúng ta nói qua là được rồi.” Sơ Kiến đuổi theo ra ngoài, “Nhưng nếu cậu vẫn muốn nói lại lần nữa, vậy chờ sau khi cậu phẫu thuật xong có được không? Mình không muốn lúc này ảnh hưởng đến cậu.”
Anh trầm mặc vài giây, đè tay vịn bằng kim loại lạnh như băng, ôm chú chó đi.
Đóng cửa lại, anh mới dặn một câu qua tấm sắt: “Mình xuống lầu mua chút đồ ăn cho chó.”
Sơ Kiến bị anh làm nghẹn một hơi trong lòng lần nữa, buồn bực lấy hết trái cây trong thùng ra, xếp lần lượt từng trái vào tủ lạnh, cuối cùng chỗ kiwi kia cũng bỏ hết vào nhà mình.
Cô chờ Kiểm Biên Lâm không được, liền khóa cửa xuống lầu, thấy anh một thân một mình ngồi trong cái đình nhỏ dưới lầu, cầm mấy xâu thịt dê đã nguội từ lâu, yên lặng cho chó ăn.
Không biết có phải vì từ nón đến giày thể thao đều là màu đen tuyền hay không, mà cả người trong gió trông đặc biệt gầy yếu.