Ngang nhiên đi vào một phòng qua đêm với anh ngay trước mặt bố mẹ, hay ngay trước mặt bố anh, đều không được. Sơ Kiến chỉ nghĩ thôi đã xấu hổ muốn chết, vòng tránh khỏi động tác định hôn tiếp của anh: “Không phải anh bận lắm sao? Hơn nữa bố mẹ em đều ở đây, không hay lắm đâu, thực sự không hay đâu.”
Kiểm Biên Lâm cười, vuốt phần tóc ngắn trên trán mình ra sau, khẽ thở dài một hơi.
Tiếp tục tập luyện.
Sau khi Sơ Kiến đi, anh và nhóm nhảy tập đến hơn mười một giờ. Mọi người mệt vô cùng. Kiểm Biên Lâm mồ hôi nhễ nhại ngửa mặt nằm trên sàn nhà, kéo cái khăn lông che mặt, chắn ánh đèn ngoài tầm mắt.
Sự nhức mỏi của bắp thịt, còn có sự dễ chịu của việc đổ mồ hôi, sẽ khiến người ta nhanh chóng chìm vào cảm xúc của mình, vô cùng mệt, nhưng cũng vô cùng sảng khoái.
Khoảnh khắc này, những hồi ức nhớ rõ kia chảy xuôi trong đầu, ngay cả mùi vị trong phòng cùng cảm giác cháy nắng khi ấy, cũng rất rõ rệt.
Chăn bông đập vào mặt, che nửa người trên và mặt cậu. Sơ Kiến nhảy lên đè cậu, hung hăng dùng nắm đấm nhỏ đập hai cái, cũng không chờ cậu đẩy ra đã nhảy xuống giường: “Cậu xấu lắm, vậy mà tố cáo mình!” Nói xong, cô liền chạy mất...
Cậu xốc chăn lên, hoàn toàn không biết mình lại đắc tội với cô chỗ nào. Tối đó ăn cơm nghe bố nói mới biết. Kể từ khi biết sắp đi học lớp chuẩn bị tiểu học, Sơ Kiến đã ầm ĩ đòi mặc váy đỏ. Bố mẹ cô không cho mua, cô liền lấy tiền tiêu vặt được khen để dành rất lâu đi đến cửa hàng mua mảnh vải, về nhà, sau khi dựa vào việc tưởng tượng cắt vải thành hai mảnh trước sau, thành công làm hư máy may trong nhà, vì sửa máy may mà đạp lăn thêm hai bình nước nóng, đẩy ngã giá cây xương rồng ——
Tóm lại, kết quả chính là Sơ Kiến bị đánh.
Lúc đó, Kiểm Biên Lâm nghe bố nói thế mới nhớ ra, buổi chiều mình nghe thấy nhà bên cạnh có tiếng động lớn, đi xem mấy lần. Vì vậy Sơ Kiến cho rằng là cậu tố cáo, chẳng những trả thù một lần, mà còn chiến tranh lạnh một tuần không nói chuyện với cậu nữa. Không dễ gì chờ đến thứ bảy, bố mẹ Sơ Kiến không có nhà, bố Kiểm móc tiền cho Kiểm Biên Lâm, bảo cậu dẫn Sơ Kiến đi ăn KFC, hai người mới coi như là có qua lại.
Trong chợ, Kiểm Biên Lâm đặc biệt tìm váy đỏ cả buổi. Sau khi rốt cuộc thấy một cái, cậu cố tình đi chậm lại một chút. Sơ Kiến ở bên cạnh thèm muốn nhìn chằm chằm hai lần, cuối cùng nói ra câu đầu tiên sau khi chiến tranh lạnh: Cậu nói có phải đẹp lắm không? Mẹ mình cứ không mua cho mình, nói quá phô trương...
Cậu: Cậu thấy đẹp thật à?
Cô: Tất nhiên đẹp chứ!
Cậu im lặng một hồi: Mình mua cho cậu.
Cô: Thật hả? Không hay lắm đâu...
Cậu: Quà sinh nhật tháng sau.
Cô vui vẻ, lập tức hớn hở đồng ý: Đúng đó, sinh nhật cậu năm ngoái mình còn tặng quả địa cầu mà.
Hôm ấy, lúc cậu cầm tiền lì xì lấy trước đó ra trả tiền, dì bán hàng đúng là vui lắm luôn, chưa từng thấy hai đứa trẻ trông cũng chỉ tiểu học lớp 1, lớp 2 tự mua quần áo, thật mới mẻ quá.
...
Khăn che trên mặt bị kéo ra, một tia sáng đâm vào mi mắt anh. Anh lấy mu bàn tay che, mới hơi mở mắt.
Hiểu Vũ cười: “Anh Tạ kêu anh đi qua một chuyến.”
Kiểm Biên Lâm duỗi cánh tay, tâm trạng rất tốt xoay người bật dậy, lấy áo mặc vào, tiện tay nhặt nón lưỡi trai trên sàn nhà lên đội ngược vào, rồi ra khỏi phòng tập.
Trong công ty có mấy cô gái vẫn đang chuẩn bị tiệc sinh nhật. Tuy là thân phận đồng nghiệp rất bình tĩnh với ngôi sao, nhưng đột nhiên thấy một anh đẹp trai như vậy đi ra từ phòng tập, mái tóc ngắn hơi ướt, bóng lưng với mùi hormone tăng cao, đều khó tránh khỏi nhìn thêm hai lần ——
****
Sơ Kiến khó được tách ra đêm nay với Kiểm Biên Lâm, tăng ca thêm giờ xử lý công việc.
Từ tiệm làm móng đến công ty làm móng, còn có nhóm đại diện toàn quốc, vân vân,... đủ mọi nhóm WeChat trò chuyện tới mười một giờ. Tin nhắn thoại tin này đến tin khác, cổ họng cũng khàn rồi, không dễ gì mọi người nói với nhau chúc ngủ ngon, coi như là kết thúc thảo luận.
Nhưng chỉ trong thời gian cô ra ngoài rót ly nước ấm, mấy nhóm lại bỗng nhiên bùng nổ.
Đập vào mặt toàn là ảnh chụp màn hình Weibo, tấm ảnh, ảnh chụp tìm kiếm hot trên Weibo. Trong ảnh chụp màn hình toàn bộ cùng một đề tài —— #Kiểm Biên Lâm Nguyễn Khê#
Sơ Kiến thấy năm chữ này, trong lòng lắc lư một cái.
Cô không phải người thích dùng Weibo lắm, Weibo của công ty làm móng cũng không phải do cô quản lý. Tuy trước kia đăng kí một cái rồi bị trộm, tiếp đó nữa toàn là Weibo thủy quân lộn xộn... cho nên cô không hề lướt cả ngày lẫn đêm như mấy người trong nhóm WeChat, có thể thu được đủ loại chuyện tám mới nhất.
...
Có người gửi ảnh, cũng có người đang thảo luận.
Đều là giọng điệu tám chuyện ngôi sao, chia sẻ đủ mọi tin đồn tìm được. Nguyên nhân là có người tuôn ra, gần đây, lúc Kiểm Biên Lâm đang quay 《 Hắc bạch ảnh họa 》, bên cạnh luôn có một cô gái đi cùng.
Từ đó, quần chúng bắt đầu khai quật scandal nhiều năm trước kia. Hồi đó, lúc tung scandal của Kiểm Biên Lâm và Nguyễn Khê thì vẫn chưa có cái thứ Weibo này, khá dễ chặn lại. Sau đó, đoàn đội của Nguyễn Khê lợi dụng tung ra một lần, lại bị Tạ Bân cấp tốc dùng số tiền lớn ép xuống. Nhưng năm nay Kiểm Biên Lâm vô cùng nổi tiếng, lại là lần đầu bước chân vào phim truyền hình, lại là thời cơ gần đến tiệc sinh nhật, thiên thời địa lợi nhân hòa, loại scandal này tung ra coi như không dễ khống chế đến thế... Dấu vết đủ loại bay đầy trời:
Cảnh hai người trong cùng một khung ảnh lúc thi hát trước kia, còn có video song ca thi của hai người, video hai người chia tay tiếp nhận phỏng vấn... vân vân... Sức mạnh của netizen là vô tận, thậm chí tất cả hành động qua lại của Nguyễn Khê với Kiểm Biên Lâm trong cuộc thi lần thứ 13, thậm chí vẻ mặt, ánh mắt lúc nhắc tới tên Kiểm Biên Lâm cũng làm thành bộ sưu tập. Có điều những thứ này đều là “không có căn cứ“.
Thứ nặng kí nhất chân chính, có lẽ là chùm ảnh Kiểm Biên Lâm và Nguyễn Khê ở bên bể bơi vào đêm khuya.
Thậm chí, còn có người tung ra lịch trình một ngày trong cùng thời gian ở Hoành Điếm gần đây của Nguyễn Khê và Kiểm Biên Lâm, nói chắc như đinh đóng cột, nói hai người ăn cơm qua đêm.
...
Mới đầu, cô còn chăm chú xem.
Xem đến cuối bực dọc nóng nảy, muốn ném di động, nhưng lại đăng nhập tài khoản Weibo của công ty làm móng như chứng cưỡng ép, đặc biệt tìm xem. Thậm chí cô còn tải sáu tấm ảnh bên bể bơi với góc độ mập mờ vào đêm khuya, phóng to, muốn nghiêm túc xem rốt cuộc đang làm gì ——
Cô không nhịn được ôm chăn buồn rầu cả buổi.
Di động trong chăn rung hồi lâu, cô cầm lên thấy là Đồng Phi thì đại khái biết gọi làm gì, không nhận, sợ Đồng Phi lại call liên hoàn đoạt mệnh, cô trực tiếp tắt máy.
Cô vốn cho rằng là ghen thôi, ngủ một giấc là ổn.
Nhưng hoàn toàn không ngủ được.
Cả đêm, dạ dày cô cuộn trào khó chịu, tim đập loạn, muốn gọi điện thoại hỏi anh, nhưng lại cảm thấy như thế quá hẹp hòi. Hồi đó, Kiểm Biên Lâm tức giận vì chuyện của Từ Kinh, mình còn cảm thấy Kiểm Biên Lâm quái lạ. Nhưng anh và cô gái này cũng là chuyện cũ năm xưa, đi truy hỏi “Anh có từng hôn cô ấy không? Có với cô ấy giống như với em không...” cũng thật mất mặt.
Về phần ở Hoành Điếm hai người đã xảy ra chuyện gì, cô ngược lại không tin. Hôm đó Kiểm Biên Lâm vừa tới Hoành Điếm quay xong cảnh đêm là cả đêm chạy ngay về Thượng Hải.
Với lại anh và mình dính nhau đến thế, chắc sẽ không... với người khác đâu nhỉ?
Suốt cả đêm, Sơ Kiến ôm chăn kín đầu như ôm xe lửa vậy chịu đựng đến khi trời sáng. Sáu giờ, phòng khách bắt đầu có tiếng động, đây là giờ thức dậy kiên trì của bố mẹ Sơ Kiến.
... Mắt Sơ Kiến cay cay, đại não hỗn loạn, ý thức mơ hồ.
Cô vẫn không ngủ được.
“Tiểu Kiểm à?” Giọng của mẹ.
Kiểm Biên Lâm? Sơ Kiến tưởng mình bị ảo giác.
“Chào dì ạ.” Đúng là giọng Kiểm Biên Lâm.
Sơ Kiến ngồi dậy, xoay người xuống giường.
Mở cửa phòng ngủ, cô thấy trong phòng khách có anh thật, còn chưa kịp thay giày đứng trước mặt bố mẹ cô. Anh nghe tiếng động lập tức nhìn sang, đôi mắt u tối.
Cảnh tượng này, cảm giác này, tựa như thời gian đảo ngược ——
Sáng sớm anh sốt cao đưa giấy xin nghỉ cũng là sáu giờ, đứng ở vị trí đó, đối diện với bố mẹ cô.
...
“Con biết dì với chú sáu giờ dậy nên đặc biệt canh giờ gõ cửa à?” Mẹ Sơ Kiến cười.
Kiểm Biên Lâm cởi nón, mái tóc lộn xộn dính trên trán. Trong tầm mắt anh toàn là Sơ Kiến với sắc mặt nhợt nhạt vì cả đêm không ngủ.
“Dì ơi,“ Kiểm Biên Lâm khẽ nói, “Con muốn... nói hai câu với Sơ Kiến ạ.”
“Vào đi đã,“ mẹ Sơ Kiến bị chọc buồn cười, “Sợ chú với dì làm gì à.”
Kiểm Biên Lâm không lên tiếng, đi tới.
Anh gọi điện thoại cả đêm Sơ Kiến đều tắt máy, hơn nửa đêm cũng không dám tới gõ cửa, về nhà lại sợ để lỡ mất cô ra ngoài, nên ngồi suốt đêm trong cầu thang.
Chờ thẳng đến sáu giờ...
Kiểm Biên Lâm vươn tay kéo cô. Sơ Kiến vô thức tránh, một là còn ghen, hai là có mặt bố mẹ...
“Có thể đưa nhẫn cho anh không?” Anh thấp giọng hỏi, giọng cũng khàn.
Nhẫn? Cô mờ mịt nhìn anh.
Anh yên lặng chờ cô.
Anh ấy muốn mình trả nhẫn cho anh ấy? Sơ Kiến suy nghĩ cặn kẽ câu này. Ban nãy cô còn bị việc anh xuất hiện vào sáng sớm làm cảm động, nhưng bây giờ, giống như người ngồi tàu lượn siêu tốc còn đang cười ha ha ngắm phong cảnh chỗ cao nhất, lao ầm xuống từ điểm cao nhất, tim thoáng cái vọt lên cổ họng.
Tim đập rộn lên, cổ họng đau buốt.
Nhưng cô vẫn cúi đầu tháo nhẫn ra, nhét vào lòng bàn tay anh.
Mũi chua xót, trước mắt mơ hồ.
Kiểm Biên Lâm đồ khốn kiếp, tối qua tôi còn nghĩ anh chắc chắn sẽ không có lỗi với tôi. Đồ khốn kiếp, anh muốn lên giường thì đeo nhẫn cho tôi, bây giờ thì đòi nhẫn lại...
Kiểm Biên Lâm im lặng hồi lâu, ước chừng tính ra khoảng cách hợp lý giữa hai người, sau khi lùi ra sau gần nửa bước, đầu gối phải cong một cái rồi quỳ xuống sàn nhà ——
Không có kinh nghiệm, quỳ quá mạnh, đầu gối âm ỉ đau... Nhân lúc Sơ Kiến ngẩn ra, anh sờ đến tay cô, thực ra lòng bàn tay anh đã sớm khẩn trương đến đổ mồ hôi, ẩm ướt: “Sơ Kiến...”
...
Tiêu rồi, quá hồi hộp, lời chuẩn bị cả đêm ở đầu cầu thang uổng phí cả rồi.
...
Sau lưng chính là bố mẹ cô, Kiểm Biên Lâm hoàn toàn nói không nên lời, chỉ có thể sờ đến ngón áp út của cô đeo nhẫn vào lần nữa, ngón trỏ vuốt ve chiếc nhẫn cùng mấy ngón tay của cô hồi lâu.
“Kiểm Biên Lâm...” Sơ Kiến mang theo giọng mũi khẽ gọi anh.
Bố mẹ em đều nhìn kìa...
Anh “ừm” một tiếng thật thấp, đôi môi kề bên ngón tay cô.
Hơi nóng thở ra khiến cô muốn rút tay lại, trong đôi mắt vẫn còn nước mắt, khuôn mặt đã đỏ lựng, cũng không dám nhìn bố mẹ: “Anh mau đứng lên đi...”