Kẹo Dẻo Gấu Thành Tinh Của Chủ Tịch Bá Đạo

Chương 16

Đường Tiểu Đường bị hương cay nồng hun đến phát ngốc, nó ngơ ngác nhìn chủ nhân.

Sự tương phản này thực sự khiến kẹo kinh ngạc đấy.

Cuối cùng Tư Hàn Tước cũng tắt lửa, trút rau ra đĩa rồi đặt lên bàn ăn.

Anh đứng dậy lấy hộp thuỷ tinh đựng Đường Tiểu Đường xuống, đặt xuống bàn, búng lên đầu kẹo dẻo gấu cách hộp thuỷ tinh.

“Tiểu Đường, ăn cơm thôi.”

Tư Hàn Tước mỉm cười, tư thái ưu nhã ngồi xuống và bắt đầu ăn “ớt cay”.

Đường Tiểu Đường nhìn thôi đã cay hết cả lưỡi.

Anh ăn ớt cay nhưng bộ dáng chẳng hề chật vật, khuôn mặt anh tuấn không chút tì vết, độ cay kinh người cũng không thể làm cho vẻ mặt lạnh lùng có bất kỳ vết nứt nào.

Anh không nhe răng trợn mắt như người khác, cũng không kinh hoàng đến nửa phần cũng không chịu được, làn da trắng nõn của anh dần trở nên trắng như băng tuyết, cảm xúc trên lông mày cũng từ từ nhạt đi, bình tĩnh lại quyến rũ.

Ăn được một lúc, má Tư Hàn Tước mới xuất hiện hai vệt đỏ ửng sinh lý.

Anh hờ hững ăn ớt, hai mắt vô hồn rơi vào không trung, đáy mắt biến thành tối tăm lạnh lẽo.

Thời điểm Tư Hàn Tước không chú ý, kẹo dẻo gấu đã từ từ tiến về phía trước, đau lòng dang rộng cánh tay, cách hộp thuỷ tinh ôm lấy chủ nhân của mình.

Đường Tiểu Đường hiểu rõ chủ nhân không thích ăn ớt, anh chỉ là đang kìm nén, khống chế cảm xúc của mình mà thôi.

Cảm giác đau đớn do ớt cay mang lại có thể khiến anh phát tiết, tự ngược đãi bản thân.

Anh đang phát tiết cảm xúc, cố gắng kiểm soát chứng rối loạn lưỡng cực của mình.

Đường Tiểu Đường nghĩ thầm, chủ nhân đã dự trữ bao nhiêu ớt trong tủ, cay như thế cũng chẳng khiến anh biến sắc… Không biết khi chủ nhân đau khổ nhất đã tự hành hạ mình như thế này bao nhiêu lần.

Đường Tiểu Đường buồn bực hạ hai tay xuống, áp trán vào hộp thuỷ tinh, âm thầm quan sát chủ nhân.

Làn da trắng lạnh của Tư Hàn Tước nhanh chóng đổ mồ hôi, lớp mồ hôi mỏng phủ trên da giống như một lớp men mỏng manh trong suốt.

Anh ăn hết đĩa rau, nhéo nhéo hai bên cánh mũi, cuối cùng cũng áp chế được dung nham cuồn cuộn trong người.

Màu đỏ của ớt cay phản chiếu trong đôi mắt đen, ma mị khiến người ta nghẹt thở.

“Anh, đừng ép tôi.” Tư Hàn Tước nói nhỏ.

Lỗ tai Đường Tiểu Đường dựng đứng lên.

Anh?

Có phải là anh trai của chủ nhân không?

Đây là lần đầu tiên kẹo nghe chủ nhân nhắc đến người nhà mình.

Đường Tiểu Đường cẩn thận quan sát khuôn mặt của Tư Hàn Tước và cảm nhận rõ ràng một tia kinh tởm trong mắt anh khi nhắc đến anh trai.

Tư Hàn Tước hít thở sâu để bình tĩnh lại.

Ngay khi nhìn lên, anh đã thấy nhóc gấu màu hồng đang dang rộng vòng tay làm động tác muốn ôm trong hộp thuỷ tinh.

Ngón tay anh chạm vào hộp thuỷ tinh, sự hung ác trong đáy mắt dần tản đi, vẻ mặt trở nên nhu hoà, “Nhóc đang quan tâm đến anh à?”

Kẹo dẻo gấu lặng lẽ nhìn anh.

“Không sao đâu, Tiểu Đường, chờ anh huỷ diệt Tư gia, chúng ta sẽ ở bên nhau.”

Khoé miệng Đường Tiểu Đường nhếch lên tựa hồ rất vui vẻ.

Tư Hàn Tước tháo vài cúc áo sơ mi để cho thân thể nóng rực của mình bình tĩnh lại một chút, ném chén đĩa vào máy rửa chén, cầm hộp thuỷ tinh trở về phòng ngủ rồi đi tắm.

Tiếng nước ào ào vang lên, Đường Tiểu Đường nghiêng đầu, khóe miệng rủ xuống.

Nó thích nghe giọng nói của chủ nhân nhưng đối với chủ nhân, anh chỉ xem là mình đang lầu bầu với một viên kẹo mà thôi.

Chủ nhân của nó không có bạn bè, không có gia đình, chỉ có thể nói chuyện với một viên kẹo.

Rõ ràng vấn đề gián điệp đã được giải quyết rất tốt hơn nữa buổi họp báo diễn ra hoàn mỹ, nhưng tại sao hôm nay chủ nhân lại khổ sở như vậy.

Anh trai kia là ai?

Kẹo nên làm thế nào để dỗ chủ nhân vui vẻ đây?

Đôi mắt Đường Tiểu Đường xoay chuyển nhìn túi kẹo to đùng bên cạnh.

Những viên kẹo xinh xinh đẹp đẹp, ngọt ngào như nó vậy.

Đường Tiểu Đường đẩy hộp thuỷ tinh mấy lần thì nắp hộp đã bật ra, nhưng nhìn bên ngoài thì vẫn còn nguyên vẹn, điều này giúp Đường Tiểu Đường ra vào dễ dàng.

Nó nhảy ra khỏi hộp, chui vào túi kẹo rồi lật tới lật lui, lấy viên kẹo dẻo màu đỏ đẹp nhất ra, ngồi xuống mép tủ, cầm viên kẹo lên và gặm.

Miệng nhỏ vừa nhai vừa theo dõi sát động tĩnh trong phòng tắm. Nó chu môi, cẩn thận gặm viên kẹo tròn thành hình trái tim.

Cho đến khi tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Đường Tiểu Đường mới lau miệng, trả lại viên kẹo hình trái tim vào túi, chạy lại hộp thuỷ tinh của mình sau đó nghiêm túc khóa hộp lại.

Tư Hàn Tước tắm bằng nước lạnh, lo lắng trong lòng từ từ bình tĩnh lại.

Đây là cuộc chiến giữa anh và căn bệnh rối loạn lưỡng cực chết tiệt. Mỗi khi cảm thấy khó chịu, anh sẽ ăn ớt để xoa dịu cảm xúc và tắm nước lạnh để lấy lại bình tĩnh.

Kể từ lần mắc chứng rối loạn lưỡng cực đầu tiên năm tám tuổi, anh đã có thể kiểm soát tốt bản thân ngoại trừ những tình huống bất ngờ xảy ra.

Nước lạnh lấy đi nhiệt độ cơ thể ấm áp, khi bước ra khỏi phòng tắm, Tư Hàn Tước không khỏi rùng mình, trong đầu chậm rãi nhớ lại những chuyện trước đó.

Có thể thần không biết quỷ không hay nhét người vào công ty và phá hỏng buổi họp báo quan trọng như vậy chính là kẻ thù lớn nhất của anh – người anh cùng cha khác mẹ, Tư Thành.

Huynh đệ tương tàn, ngươi sống ta chết, đã nhiều năm tranh đấu như vậy nhưng vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại.

Tư Hàn Tước xoa giữa lông mày, cố gắng rũ bỏ những kí ức phiền muộn kia, mang một thân hơi nước ngồi xuống mép giường, nhặt kẹo dẻo gấu trong hộp thuỷ tinh ra, nhìn nụ cười mềm mại ngọt ngào của nhóc gấu dẻo.

Đời là màu xám, nụ cười của kẹo dẻo màu hồng.

Tâm trạng u ám được xoa dịu, cơ thể nặng nề trở nên nhẹ nhàng hơn.

Tư Hàn Tước đặt viên kẹo mềm xuống, xoay người, áo choàng tắm tuột ra.

Hô hấp của Đường Tiểu Đường cứng lại.

Tư Hàn Tước lau khô người, lấy một bộ đồ ngủ sạch sẽ mặc vào, bộ đồ ngủ màu xám bạc, kiểu dáng đơn giản lại ấm áp, cổ áo lộ ra một mảng da lớn, mái tóc ẩm ướt dính vào gò má khiến khuôn mặt trở nên ướt át giống như ngọn cỏ xanh bị thấm nước sau cơn mưa.

Anh đặt kẹo dẻo gấu về vị trí của nó, cúi đầu nhìn túi kẹo bên cạnh hộp thuỷ tinh.

Đây là túi kẹo anh mua để phòng khi kẹo dẻo gấu bị hỏng, vẫn luôn đặt ở đây, chỉ là không biết tại sao miệng túi lại mở ra.

Hương kẹo ngọt ngào nồng đậm, mỗi lần hít thở đều đi vào tận phổi, cảm giác thoải mái lại sung sướng.

Tư Hàn Tước muốn buộc chặt miệng túi, nhưng mới chạm nhẹ thì một viên kẹo màu đỏ hình trái tim đã rơi ra.

Một trái tim.

Màu đỏ, trong suốt giống như pha lê, dưới ánh đèn phòng yếu ớt nó như thể phát sáng tuyệt đẹp.

Tư Hàn Tước sững sờ, cầm túi kẹo lên nhìn, mới nhớ ra tất cả kẹo đều là hình tròn đơn giản, bên trong làm sao có trái tim tinh xảo như vậy?

Anh tìm kiếm và cuối cùng mới nhận ra trong túi kẹo chỉ có một viên trái tim màu đỏ.

Như thể một người lạc trong biển cỏ ba lá đột nhiên tìm thấy một cây cỏ bốn lá nở rộ dưới chân.

Đó là may mắn của anh.

Nó là một món quà may mắn mà kẹo dành tặng cho chủ nhân.

Đường Tiểu Đường lặng lẽ nhìn chủ nhân của mình, đây là trái tim nhỏ kẹo tặng cho anh, chủ nhân thân yêu, hãy nhớ khi anh cô đơn nhất thì còn có một viên kẹo mãi mãi yêu anh.

~Hết chương 16~