Trên gáy Vương Tiên Dao, máu tươi không ngừng tuôn ra từ chỗ bị con côn
trùng lạ kia chui vào. Tôn Kim Nguyên vội vàng lấy vải gạc và thuốc cầm
máu trong ba lô ra, băng bó lại cho cô nàng thật cẩn thận, sau đó đặt cô nàng nằm lên “giường”, hy vọng cô nàng sớm tỉnh lại.
Chúng tôi
lại nhìn con côn trùng kia, thấy tính cả râu và đuôi thì nó dài chừng
mười centimet, phía trước cái đầu hình tam giác là một cặp răng vô cùng
sắc bén, toàn thân bóng loáng, cái bụng căng tròn nhô hẳn ra, có lẽ là
vì đã uống no máu của Vương Tiên Dao. Đuôi của nó vểnh hẳn lên, cùng với cái bụng vừa hay tạo thành một hình vòng cung, hai nửa đuôi tựa như
chiếc kéo cắt loẹt xoẹt không ngừng, dường như vẫn muốn tìm cơ hội phản
kích. Tôi càng nhìn lại càng căm hận, bèn nhặt một viên đá rồi đập thẳng xuống người nó khiến nó nát bét cả ra, thế nhưng tôi vẫn chưa thể nào
nguôi ngoai cơn giận.
Tôi hỏi Tôn Kim Nguyên: “Cậu có biết đây là loại côn trùng gì không? Tớ thấy nó hơi quen mắt.”
“Ở quê chúng ta cũng có loại côn trùng như thế này, chúng ta gọi nó là
“nhĩ giáp tử trùng”.” Tôn Kim Nguyên trả lời. “Không lâu trước đây, tớ
có đọc được một bài giới thiệu về loài côn trùng này trong cuốn Bách
khoa khoa học. Theo bài viết đó, nó có tên là cù sưu, tên khoa học là
forficula auricularia(*), còn tên thông tục là sâu kéo. Ở các nước Tây
Âu, nó được coi là kẻ chung đường với người sói và ma cà rồng. Theo
truyền thuyết, những con cù sưu sắp sinh nở sẽ dùng càng để bám chặt vào cơ thể người, chờ dịp đêm khuya, khi người ta đang ngủ thì sẽ chui vào
lỗ tai họ, sau đó thì chui sâu vào trong não.
(*) Forficula auricularia: một loài côn trùng ăn tạp, thường sống ở các vùng nhiệt đới và cận nhiệt đới.
Có điều, chuyện đáng sợ hơn vẫn còn ở phía sau, vì cù sưu sẽ cắt đứt các
sợi dây thần kinh não của ký chủ(*), khiến ký chủ đáng thương không thể
nào cảm nhận được sự phá hoại mà nó sắp tạo ra. Trong một thời gian ngắn sau đó, nó sẽ đẻ ra mấy nghìn quả trứng, chỉ mấy ngày sau, số trứng này sẽ nở thành con non và bắt đầu dùng các tổ chức trong não ký chủ làm
thức ăn. Lúc này, ký chủ rơi vào trạng thái điên cuồng hoàn toàn, cuối
cùng sẽ chết trong sự sợ hãi tột độ. Vì nguyên nhân này, tên tiếng Anh
của nó có ý nghĩa là “loài động vật trong tai”. Ngoài ra, nó thích sống ở những nơi âm u, ẩm ướt, chỉ ra ngoài hoạt động vào ban đêm mà thôi.”
(*) Ký chủ (hay còn gọi là vật chủ) là những sinh vật bị ký sinh, tức là bị ký sinh trung chiếm sinh chất, trong quan hệ này, vật chủ là đối tượng
bị thiệt hại.
Nghe Tôn Kim Nguyên nói xong, tôi bất giác cảm thấy
trong đầu mình dường như có thứ gì đó đang nhúc nhích, đôi tai thì ngứa
ngáy như thể có còn gì đang bò bên trong, toàn thân túa đầy mồ hôi lạnh.
Tôn Kim Nguyên lại nói tiếp: “Con cù sưu này có thể dài và to đến như thế
đúng là một chuyện lạ, nhưng cũng may là nó có kích thước quá lớn nên
mới không thể chui vào tai Tiên Dao, đành chọn nơi gần với tủy xương
nhất là gáy để ra tay, định chui vào não của cô ấy từ đó.”
“Vậy
biểu hiện dị thường của Tiên Dao vừa rồi có phải là do bị cù sưu xâm
nhập vào tủy xương không? Phải chăng khi đó thần kinh của cô ấy đã bị
rối loại nên mới làm một việc nằm ngoài sự khống chế của não bộ như
thế?”
“Tớ nghĩ đúng là như vậy đấy, chỉ là không biết có nghiêm
trọng hay không mà thôi. Mong là cô ấy có thể nhanh chóng khỏe lại.” Tôn Kim Nguyên lo lắng nói.
Tôi nhìn đồng hồ, thấy bây giờ vẫn là
nửa đêm, còn lâu trời mới sáng. Nhưng để đảm bảo an toàn, chúng tôi
không dám ngủ tiếp, đành ngồi bên đống lửa chờ trời sáng.
Sự chờ
đợi dài đằng đẵng quả thực khiến người ta vô cùng đau khổ, đặc biệt là
chúng tôi bây giờ còn vì căng thẳng mà không dám nói gì. Chưa tới một
tiếng đồng hồ sau, tôi thật sự rất buồn ngủ, cứ gật gà gật gù, rơi vào
trạng thái nửa mê nửa tỉnh. Bỗng nhiên, tôi loáng thoáng nghe thấy phía
sâu bên trong hang động vang lên những tiếng “bộp, bộp, bộp” như thể có
người đang bước đi, hơn nữa mỗi bước đều rất chậm rãi và nặng nề.
Tôi ngẩng đầu nhìn Tôn Kim Nguyên, thấy cậu ta cũng đã phát giác ra sự lạ
thường này, đang nghiêng đầu lắng nghe, bàn tay chẳng rõ đã cầm một
thanh củi lên tự lúc nào. Thấy tôi đưa mắt nhìn tới, cậu ta vội đặt ngón tay trỏ lên môi, ý bảo tôi hãy im lặng.
Âm thanh ấy càng lúc
càng tới gần, tim tôi đã dẫn nhảy lên tới tận cổ họng, thiếu chút nữa là nhảy vọt ra ngoài. Tôi học theo Tôn Kim Nguyên, cũng rút một thanh củi
từ trong đống lửa, ngồi xổm dưới đất, nhìn về phía sâu bên trong hang
động, chuẩn bị sẵn sàng cho một cuộc chiến đấu có thể xảy ra bất cứ lúc
nào.
Nó xuất hiện rồi! Phía trong hạng động loáng thoáng có một
bóng người cao lớn đang lờ đờ bước đi, vì khoảng cách còn khá xa nên tôi không thể thấy rõ tướng mạo và thần thái của người đó. Hắn lẳng lặng
nhìn chúng tôi từ xa, đi tới chỗ giao nhau giữa vùng ánh sáng và bóng
tối thì dừng lại, bộ dạng thực là vô cùng quỷ dị. Tôn Kim Nguyên đùn củi vào đóng lửa thêm một chút, ngọn lửa tức thì bừng lên rực rỡ, ánh sáng
cũng lan ra rộng hơn trong hang động. Nào ngờ người kia vừa thấy ánh lửa bùng lên thì lập tức lùi về phía sau mấy bước, rời khỏi phạm vi mà ánh
lửa có thể chiếu tới. Trong quá trình này, tôi lập tức nhìn ra có sự lạ
thường, vì khi lùi lại, hắn ta chẳng thể cong chân, chỉ phát lực vào
chân rồi cứ thế nhảy giật lùi về phía sau, thực không giống người bình
thường chút nào. Chẳng lẽ hắn ta không phải là người? Một suy nghĩ đột
nhiên thoáng qua trong đầu tôi, còn nhớ trước đây tôi từng xem một bộ
phim có tên là Cương thi tiên sinh(*), đám cương thi trong phim chính vì thân thể đã trở nên cứng đơ nên không có cách nào cong chân lại được,
lối di chuyến cũng giống hệt như thế này, không lẽ người này chính là
một con cương thi.
(*) Cương thi tiên sinh tên gốc là Mr. Vampire, là bộ phim mở đầu cho dạng phim kungfu cương thi cảu Hồng Koong, được khởi quay và công chiếu vào năm 1965.
Tôi đưa mắt liếc qua phía Tôn
Kim Nguyên. Lúc ở trong trường, cậu ta rất có hứng thù với những thứ như yêu ma quỷ quái và cương thi, thường mượn các cuốn sách loại này ở thư
viện trường về đọc, vì việc này mà chúng tôi từng không ít lần trêu chọc cậu ta. Tôn Kim Nguyên khẽ gật đầu với tôi, chắc hẳn cậu ta đã đoán ra
nối nghi hoặc của tôi, cái gật đầu này chính là một câu trả lời khẳng
định.
Không biết thì còn đỡ, bây giờ đã xác định được quái nhân
trước mắt mình là một cương thi có thể đi lại được, cảm giác sợ hãi tức
thì làn ra khắp toàn thân tôi. Vừa nãy, tôi mới chỉ treo trái tim lên cổ họng, bây giờ thì đã sợ đến nỗi hồn phách bay lên chín tầng trời rồi,
thanh củi vấn lập lòe ánh lửa trong tay cũng vì thế mà rung lên không
ngớt, trong lòng chỉ hận không thể lập tức bỏ chạy thật xa. Có điều, cơn mưa rào bên ngoài hang vẫn chưa có dấu hiệu sẽ tạnh, dù có tám lá gan
tôi cũng chẳng dám chạy ra ngoài một mình, huống chi trong hang bây giờ
còn có Vương Tiên Dao đang hôn mê bất tỉnh và Tôn Kim Nguyên đang sẵn
sàng chiến đấu.
Tình trạng của chúng tôi bây giờ thực là phía
trước có sói phía sau có hổ, tiến lên hay lui lại đều không phải là biện pháp hay. Trong khi tôi phập phồng lo sợ, con cương thi kia cứ đứng yên một chỗ như cây cột điện, cặp mắt nhìn chằm chằm vào tôi và Tôn Kim
Nguyên, tỏ ra cực kỳ kiên nhẫn. Tôn Kim Nguyên hạ thấp giọng nói: “Không hay rồi, nó đang chờ lửa tắt. Tớ đã cho tất cả củi vào trong đống lửa,
một khi lửa tắt là nơi này sẽ hoàn toàn chìm vào bóng tối, khi đó, chúng ta sẽ rơi vào thế yếu, muốn đối phó với nó sẽ càng khó khăn hơn.”
“Vậy phải làm sao đây? Hai chúng tôi liệu có địch lại nó không?”
Tôn Kim Nguyên nói: “Tớ không rõ nữa, nhưng bây giờ chẳng còn cách nào
khác. Bên ngoài trời tối đen như mức, đường còn trơn trượt do mưa, sơ
sẩy một chút để ngã xuống khe núi thì dù không chết cũng thành tàn phế,
mà chúng ta còn phải cõng theo Tiên Dao nữa, vì thế càng không thể ra
ngoài. Bây giờ chúng ta chỉ có cách là nhân lúc lửa chưa tắt mà tiêu
diệt nó, hoặc phải đánh đuổi nó đi, như thế dù gì cũng tốt hơn là ở
trong tình trạng bị động thế này.” Dứt lời, cậu ta liền rút từ trong
đống lửa ra một thanh củi đang cháy dở khác, đi thẳng về phía cương thi, tôi cũng lập tức theo sau. Thấy hai chúng tôi tiến tới, cương thì lùi
về phía sau hai bước nhưng sau đó có lẽ nhận ra chúng tôi không có gì
nguy hiểm nên không thèm lùi thêm nữa.
Đi tới gần rồi, tôi dần
nhìn rõ bộ dạng của cương thi, thấy nó chỉ mặc duy nhật một chiếc quần
cũ nát, thân trên để trần, dưới chân cũng không có giày dép gì cả, lớp
da toàn thân đều có màu đỏ tía, giống như vừa bò ra từ trong một cái ang thuốc nhuộm, trên người thihr thoảng còn nhỏ xuống một thứ dịch thể
chẳng rõ là gì, nhìn cực kỳ ghê tởm. Nhìn mặt mũi của con cương thi này, chắc trước đây nó là nam giới, mái tóc hơi cong cong dài quá cổ, quầng
mắt đen thui tựa một con gấu trúc, sống mũi thì xẹp hẳn xuống, bốn chiếc răng nanh ở hai hàm đan vào nhau, mỗi chiếc đều dài hơn nửa ngón tay,
nhô hẳn ra ngoài, cái miệng thì liên tục chóp chép… Nó như một con chó
săn hung tợn, bất cứ lúc nào cũng có thể lao tới xé xác chúng tôi. Hai
tay nó được đưa ngang ra phía trước, móng tay dài hơn một tấc phát sáng
lấp lánh dưới ánh lửa, thật chẳng khác gì những lưỡi kiếm phát sáng, tất cả đều chỉ thẳng về phía trái tim của chúng tôi.
Cương thi không cho chúng tôi cơ hội quan sát quá lâu, vừa thấy chúng tôi lại gần liền
phát động đợt tấn công đầu tiên. Nó nhảy một mạch năm, sáu bước liền,
khi tôi còn chưa kịp làm rõ tình hình thì đã thấy nó xuất hiện ở ngay
trước mặt, cái miệng đỏ ngầu há rộng, từng đợt khí lạnh ngắt bay ra. Tôn Kim Nguyên lập tức đưa thanh củi đang cháy dở trong tay trái lên chắn
trước mặt mình, tay phải thì đâm thanh củi còn lại về phía mặt nó.
Cương thi thoạt nhìn thì vụng về nhưng phản ứng lại cực nhanh, lập tức nhảy
qua bên phải, dễ dàng tránh được thanh củi trong tay Tôn Kim Nguyên, sau đó lại lao thẳng về phía tôi vốn đang đứng ngay cạnh đó. Thấy mười ngón tay của cương thi đã tới gần, tôi vội lùi về phía sau nửa bước, vung
thanh củi trong tay lên chống đỡ. Cương thi sợ lửa, liền xoay người qua
phía Tôn Kim Nguyên, hai bàn tay đồng thời chụp thẳng tới với tốc độ cực nhanh.
Tôn Kim Nguyên thấy cương thi đã chụp tới nơi mà bản thân lại không kịp rút thanh củi về, đành ngã người xuống đất, thanh củi vừa nãy đâm ra vừa hay đánh về phía cương thi. Cương thi cả kinh, vội nhảy
lùi về phía sau một bước. Tôn Kim Nguyên nhắm chuẩn thời cơ, lăn trên
mặt đất một vòng, nhanh chóng bò dậy đứng ngay cạnh tôi. Nói thì chậm
nhưng việc xảy ra thì rất nhánh, cương thi chẳng dừng lại chút nào, lập
tức nhảy về phía trước, sau nháy mắt đã tới trước mặt hai chúng tôi, kế
đó, hai cánh tay nó cùng đánh tới. Chúng tôi biết cương thi sợ lửa, liền đồng loạt đâm cả ba thanh củi về phía nó, thầm nghĩ lần này mày chắc
chắn không tránh được nữa. Ai ngờ cương thi lại chẳng thèm né tránh, chỉ vung tay một cái đã đánh rơi được hai thanh củi, thanh củi còn lại đâm
sượt qua mặt nó.
Mãi tới lúc này chúng tôi mới nhận ra, sau một
hồi giao chiến, có hai thanh củi đã tắt lửa từ lâu, chỉ còn một thanh
củi vẫn cháy, cương thi chỉ cần nghiêng người một chút là có thể tránh
được, lại nhân tiện đánh rơi luôn thanh củi trong tay tôi và thanh củi
trong tay phải của Tôn Kim Nguyên. Thanh củi vẫn còn chưa tắt lửa trong
tay trai Tôn Kim Nguyên đánh ra bị trệch, theo quán tính, Tôn Kim Nguyên bước lên trước một bước lớn, vừa hay va vào người cương thi, lập tức bị cương thi dùng cánh tay kẹp lấy, không thể động đậy được nữa.
Thấy Tôn Kim Nguyên đã rơi vào tay đối thù, tôi hoàn toàn mất lòng tin chiến đấu, cứ thế đứng đờ ra, buông tay chịu trói. Cương thi đường nhiên
chẳng khách sáo với tôi, lập tức đưa một tay tới chụp lấy cổ tôi. Những
móng tay dài và nhọn hoắt của nó cắm sâu vào da thịt tôi nhưng tôi chẳng hề cảm thấy đau đớn, bởi lúc này, cảm giác nghẹt thở đã hoàn toàn chiếm cứ đầu óc tôi. Cương thi càng lúc càng bóp chặt, tôi dường như có thể
nhìn thấy linh hồn mình đang từ từ bay ra ngoài thân thể, đầu óc chẳng
còn cảm nhận được sự tồn tại của thân thể nữa. Tôi biết lần này, Diêm
Vương thực sự đã gọi tên mình, chỉ biết mở to hai mắt nhìn thế giới mà
mình sắp phải rời xa lần cuối, trong lòng ngợp đầy một nỗi tuyệt vọng
khó có thể diễn tả bằng lời.