Trong khi tôi còn đang suy nghĩ vu vơ, từ phía bên trong đường hầm lại xuất
hiện mười mấy tên đốc công khác. Bọn họ kẻ thì cầm theo chậu rửa mặt, kẻ lại hợp sức cùng người khác để khiêng một chiếc bàn. Vừa nhìn những thứ đồ mà bọn chúng mang tới, tôi liền biết ngay rằng lễ cúng tế sắp được
cử hành, xem ra cơn ác mộng của Vương Tiên Dao chẳng bao lâu sau sẽ trở
thành sự thực.
Vương Tiên Dao hoảng hốt nói với tôi và anh gầy:
“Những thứ mà bọn chúng mang ra tớ đều từng nhìn thấy trong giấc mơ. Bây giờ, chúng ta phải làm sao đây?” Câu hỏi này rõ là thừa thãi, vì nếu
có cách thì bọn tôi đã dùng từ lâu rồi, chẳng cần phải chờ đến tận bây
giờ, có điều tôi vẫn dịu giọng an ủi cô nàng vài câu.
Sau khi
nhận được mệnh lệnh của gã quân sự mặt mũi lạnh tanh kia, mấy gã đốc
công bắt đầu khua chiêng gióng trống, tim chúng tôi cũng theo những âm
thanh đó mà nảy lên không ngừng, tưởng chừng sắp không chịu nổi nỗi sợ
hãi to lớn kia mà vỡ vụn ra tới nơi, hơi thở cũng trở nên dồn dập. Thật
sự khó có thể dùng từ ngữ để hình dung tâm trạng của chúng tôi bây giờ,
chỉ có những người từng phải đứng bên lằn ranh cái chết thì mới có thể
hiểu được.
Khi tất cả những công cụ dùng cho việc cúng tế đã được bày ra, gã quân sư bèn lấy ra một tờ giấy da bò, sau đó nhìn chằm chằm
vào đó để đọc văn tế. Vì xung quanh có tiếng chiêng trống ồn ào nên
chúng tôi không thể nghe rõ hắn đang đọc cái gì. Một lát sau, đọc xong
văn tế, gã quân sư vứt tờ giấy da bò vào trong chậu lửa đang cháy hừng
hực, lại giơ cao hai tay, tỏ ý bảo đội nhạc hãy tạm dừng một lát, rồi
lớn tiếng hô vang: “Huyết tế(*) bắt đầu.”
(*) Huyết tế nghĩa là cúng tế bằng máu.
Gã quân sư nói xong, tiếng chiêng trống lại một lần nữa vang rền. Đúng lúc này, Vương Tiên Dao bên cạnh tôi chợt kêu lên một tiếng kinh hãi, rồi
khẽ lẩm bẩm: “Bọn chúng chuẩn bị tiến hành huyết tế rồi ư? Trời ơi! Vậy
là sắp xảy ra chuyện tùng xẻo rồi!”
Tùng xẻo là một hình phạt cực kỳ tàn khốc, dã man ở Trung Quốc thời cổ đại. Nghe nói nó xuất hiện lần đầu ở vương quốc Đại Liêu, nhưng khi đó còn rất ít được dùng, phải mãi
đến đầu thời Minh, dưới tay Chu Nguyên Chương, nó mới thật sự trở nên
phổ biến. Nghe nói người bị tùng xẻo nhất định phải chịu hơn ba nghìn
nhát dao, thịt trên người bị xẻo xuống từng lát, tứng lát một, hơn nữa
nhát dao nào cũng phải thấy máu, đến cuối cùng mới bị cắt rời tứ chi,
nhưng đao phủ vẫn cần đảm bảo phạm nhân ba ngày sau khi bị hành
hình mới được chết, nếu như phạm nhân chết trước thời hạn đó, đao phủ
sẽ mất cần câu cơm, hơn nữa còn bị mọi người xung quanh chê cười. Có
điều, đến sau này, hơn ba nghìn nhát dao được rút gọn xuống còn mười
tám, mười hai hoặc là tám nhát dao.
Nghe đồn vào cuối thời Mãn
Thanh, loại hình phạt tàn khốc này vẫn còn được sử dụng. Có một ký giả
người nước ngoài từng chụp được một số tấm ảnh về việc phạm nhân bị xử
tùng xẻo ở giữa nơi phố xá đông người, có điều không hề thần kỳ như
trong lời đồn đại, phạm nhân chỉ bị cắt tám nhát dao vào người, cho nên
chuyện hơn ba nghìn nhát dao kia rất có thể chỉ là hư cấu mà thôi.
Mấy gã binh sĩ khiêng một trong hai người thanh niên kia lên đặt xuống
chiếc bàn gỗ, sau đó trói chặt chân tay anh ta lại theo hình chữ đại.
Nhưng rất kỳ lạ, người thanh niên đó từ đầu chí cuối đều không phản
kháng, cứ giữ nguyên bộ dạng ngẩn ngơ đờ đẫn, xem ra uy lực của tráp pha lê quả nhiên ghê gớm vô cùng.
Sau khi người thanh niên đó bị
trói lại, một gã đốc công lấy ra một con dao cong có kích cỡ ngang với
dao găm, chậm rãi đi lên phía trước, sau đó bưng tới một chiếc chậu gỗ
lớn để ngay xuống dưới chiếc bàn, chuẩn bị tiến hành huyết tế.
Trước tiên gã đốc công đó vạch miệng người thanh niên ra, thọc lưỡi dao vào
trong để cắt đứt lưỡi của anh ta, khiến anh ta dù đau đớn cũng không thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Tuy anh ta đã lú lẫn nhưng trong khoảnh
khắc bị cắt lưỡi, khuôn mặt rõ ràng hơi run lên. Vương Tiên Dao không
đành lòng nhìn cảnh tượng tanh máu như thế, liền quay sang nhào vào lòng tôi bật khóc thút thít.
Tôi nhất thời không biết nên làm sao cho phải, đành để cô nàng tựa đầu vào vai mình, khẽ vỗ vào lưng cô nàng coi như an ủi. Có điều lúc này, tôi vẫn lặng lẽ nhìn cảnh người thanh niên
kia bị tùng xẻo, chẳng rõ là vì tò mò muốn được thấy quá trình tùng xẻo
một lần cho biết hay là vì nguyên nhân gì khác, dù sao tôi cũng không
thể dời ánh mắt đi chỗ khác.
Lúc này, phần trán, lông mày, hai
tai, cổ tay, cổ chân của người thanh niên kia đều đã bị gã đốc công cứa
vào mỗi chỗ một nhát, máu tươi chảy ra như suối từ miệng các vết thương, cuối cùng đều trôi xuống chiếc chậu gỗ đặt bên dưới bàn. Mùi máu tanh
nhanh chóng lan ra xung quanh khiến người ta cảm thấy nặng nề vô hạn,
chỉ muốn nôn mửa ngay tại chỗ. Bẵng qua một lúc rồi nhìn lại, thân thể
người thanh niên đã xuất hiện đầy những vết dao, lúc này hơi co giật,
cặp mắt thì trợn tròn trắng dã, mà máu chảy ra từ người anh ta đã đầy cả chiếc chậu gỗ, mà còn đang tiếp tục chảy.
Sau khoảng một tiếng
đồng hồ, việc tùng xẻo rốt cuộc cũng kết thúc, lúc này, thân thể người
thanh niên kia đã bị chia thành nhiều phần và được đặt vào trong mấy
chiếc khay sứ lớn. Mấy gã binh sĩ bưng những chiếc khay sứ đó tới đặt
trước mặt thần tượng, còn máu tươi trong chậu gỗ thì được đổ vào trong
một món đồ đựng, sau đó hất lên mặt thần tượng, nghi thức huyết tế tới
đây coi như là kết thúc.
Nhưng việc cúng tế thì vẫn còn tiếp tục. Sau một tiếng ra lệnh của gã quân sư mặt lạnh, nghi thức tiếp theo lại
sắp được cử hành, lần này thì tới lượt người thanh niên thứ hai. Anh ta
cũng giống như người thanh niên thứ nhất, bị trói nghiển vào chiếc bàn
gỗ kia theo hình chữ đại, có điều anh ta bị trói úp mặt vào bàn, chẳng
rõ nghi thức lần này sẽ là một hình phạt tàn khốc gì nữa đây?
Ngoài tôi ra thì anh gầy cũng đã chứng kiến toàn bộ quá trình huyết tế, nhưng từ vẻ mặt của anh ta có thể nhìn ra, lúc này anh ta đang vô cùng chấn
động, hoàn toàn không còn vẻ ung dung, điềm tĩnh như trước nữa. Kỳ thực
tôi cũng nào phải không run sợ, tuy tự thấy mình đã có được một sự nhìn
nhận rất thấu triệt về cái chết, nhưng chết theo một cách tàn nhẫn thế
này thì lại vượt ra ngoài giới hạn chịu đựng của tôi.
Đao phủ vẫn là tên đốc công hồi nãy, có điều con dao cong trong tay hắn đã được đổi thành một con dao róc xương vừa nhỏ vừa dài, nhìn phần lưỡi cực mỏng
của nó thì đây nhất định là một con dao vô cùng sắc bén. Gã đốc công kia vẫn mặt mày hờ hững, cúi nhìn người thanh niên nằm sấp trên mặt bàn,
đưa tay xé toạc quần áo của anh ta, để lộ ra phần lưng gầy yếu.
Hắn dùng tốc độ cực nhanh lướt lưỡi dao qua lưng người thanh niên, vạch một đường rất dài, một tia máu vừa nhỏ vừa dài lập tức xuất hiện. Ngay sau
đó, máu tươi phụt hẳn ra ngoài khiến tôi nhìn mà da đầu tê dại. Đó là
một con người, thế mà lúc này đây lại bị hành hạ như một con súc vật,
thậm chí còn chẳng bằng súc vật nữa. Tôi không thể không công nhận thời
cổ đại có một số hình phạt thực quá tàn nhẫn và tanh máu, hoàn toàn
chẳng có chút tính người.
Lúc này, Vương Tiên Dao vốn đang tựa
đầu vào vai tôi, đột nhiên buông ra, nói với tôi: “Bọn chúng định lột da anh ta đấy!” Nói rồi nhìn tôi bằng ánh mắt vừa sợ hãi vừa kích động. Từ ánh mắt của cô nàng, tôi có thể nhìn ra những tia tuyệt vọng khi phải
đối mặt với cái chết.
Lột da là một hình phạt tàn nhẫn khác ngoài tùng xẻo. Thời cổ đại, những người phạm trọng tội sẽ bị trừng phạt theo cách như vậy, mà Lam Ngọc Tướng quân - kẻ tử thù của Lương Vương - đã
chết bằng chính hình phạt tàn khốc này. Nghe nói nó chính là do Chu
Nguyên Chương đặt ra, không ngờ hôm nay, Lương Vương cũng dùng đến chiêu này.
Theo sử sách ghi lại, người bị lột da trước tiên sẽ được
tắm rửa cho sạch sẽ, đến khi hành hình, người lột da sẽ xuống dao ở gáy
hoặc lưng phạm nhân, động tác phải cực kỳ mau lẹ, nếu không phạm nhân sẽ chết, cho nên nhanh chính là bí quyết hàng đầu. Thường thì sau khi lột
da xong, phạm nhân vẫn còn chưa chết hẳn.
Nếu bắt đầu lột da từ
lưng thì đầu tiên phải vạch một đường thật dài trên lưng phạm nhân, sau
đó dùng hai chiếc móc sắt kéo da phạm nhân qua hai bên, giống như bươm
bướm giương cánh vậy, rồi người lột da sẽ tách rời da và thịt của phạm
nhân ra. Hiện giờ Lương Vương đang sử dụng chính biện pháp này. Ngoài ra còn có một lời đồn khác về việc lột da, đó là phạm nhân trước tiên sẽ
bị chôn xuống đất, chỉ để lộ phần đầu, sau đó, người phụ trách lột da sẽ dùng dao nhỏ khắc một hình chữ thập lên đỉnh đầu phạm nhân, lại đổ chất thủy ngân cực độc vào trong đó. Phạm nhân vì không chịu nổi sự đau đớn
tột cùng do thủy ngân mang lại, bắt đầu giãy giụa điên cuồng, cuối cùng
sẽ bỏ ra ngoài qua vết khắc trên đỉnh đầu, để lại một tấm da người hoàn
chỉnh. Có điều biện pháp lột da này còn chưa được chứng thực, chỉ xuất
hiện trong một số sách dã sử mà thôi.
Thủ đoạn của gã đốc công
kia cực kỳ cao minh, rõ ràng là đã quen làm việc lột da này rồi. Chỉ sau chưa tới nửa tiếng đồng hồ, da của người thanh niên thứ hai kia đã được lột xong một cách hoàn chỉnh. Lúc này, người thanh niên đó vẫn còn chưa tắt thở, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng bắp thịt ở chân anh ta thỉnh
thoảng lại nhảy lên một cái. Cuối cùng, gã đốc công đem vứt tấm thân bầy nhầy máu thịt kia vào trong hồ máu ở phía bên trái, còn tấm da người
hoàn chỉnh thì được nộp cho Lương Vương. Lương Vương nhìn tấm da người
đầm đìa máu tươi đó mà chẳng tỏ ra sợ hãi chút nào, ngược lại còn ngắm
nghía vẻ vô cùng thích thú, sau đó quay sang ra lệnh cho một gã binh sĩ
bên cạnh: “Ừm, không tệ, đợi lát nữa hãy dùng tấm da này làm thành áo da cho bản vương.” Dứt lời liền vứt tấm da người cho gã binh sĩ đó.
Bước cúng tế thứ hai đã hoàn thành. Theo như nội dung trong ba bức tranh màu trên đài đá, bước tiếp theo sẽ là bắt lấy một người rồi moi tim, và đó
chắc hẳn cũng là bước cuối cùng của quá trình cúng tế. Nhưng lúc này,
hai người thanh niên kia đều đã bỏ mạng, muốn tiến hành nghi thức tiếp
theo thì nhất định phải chọn lấy một người từ trong số ba người chúng
tôi, mà chưa biết chừng lần này, cả ba người chúng tôi đều sẽ bị moi tim cũng nên.
Vương Tiên Dao sợ hãi vô cùng, chừng như sắp suy sụp
đến nơi, chỉ biết giữ chặt lấy cổ áo tôi mà nôn nóng hỏi: “Phải làm sao
đây? Lần này tới lượt chúng ta rồi!”
Tôi đưa mắt nhìn anh gầy, hy vọng anh ta có thể nghĩ ra biện pháp gì đó. Nhưng lần này, anh gầy cũng chẳng có cách nào, ủ rũ nói: “Hết cách rồi, xem ra hôm nay chúng ta sẽ
phải chết ở đây thôi. Có điều chúng ta vẫn còn một lựa chọn, đó là tự
sát, tôi nghĩ như thế ít nhất cũng tốt hơn là bị lũ người kia moi tim.”
Tôi cũng không phải chưa từng nghĩ tới khả năng này, nhưng nếu bạn tôi chết cứ chết như vậy, tôi thực sự không cam tâm. Tôi giận dữ nhìn anh gầy,
lớn tiếng gào lên: “Mẹ kiếp, không phải anh đã nói ba người chúng tôi có sứ mệnh còn chưa hoàn thành ư? Vậy bây giờ thì sao? Chúng ta đều sắp
phải chết đến nơi rồi.”
Anh gầy khẽ lắc đầu vẻ hết cách, nói:
“Tôi vốn ngỡ rằng trên người các cô cậu sẽ xuất hiện kỳ tích bất ngờ gì
đó, nhưng mãi đến bây giờ, kỳ tích vẫn chưa xuất hiện. Xem ra những ghi
chép trên cuốn sách cổ đó cũng không hoàn toàn chính xác.”
Tôi
còn muốn nói thêm mấy lời gì đó với anh gầy, nhưng đúng lúc này lại nghe thấy tiếng mở cửa lồng sắt. Tôi vội vàng ngoảnh đầu lại, thấy có bốn gã binh sĩ bước vào, kẻ nào cũng đã rút đao ra khỏi vỏ, cứ thế lừng lững
tiến về phía ba người chúng tôi.
Vương Tiên Dao đã sợ đến nỗi mặt mày trắng bệch, theo bản năng liền trốn đến sau lưng tôi và anh gầy.
Tôi dằn lòng lại, mẹ kiếp, cho dù Bạch Vân Sơn tôi có chết thì cũng phải chết một cách đường hoàng thống khoái. Thế rồi tôi mắng to một tiếng:
“Con mẹ nó!”, lại lấy con dao găm quân dụng giấu trong túi quần ra, xông thẳng về phía bốn tên binh sĩ kia. Có điều, con dao găm quân dụng của
tôi còn chưa đâm được vào người đối phương thì đã bị một gã binh sĩ vung chân đá bay. Tôi lập tức cảm thấy vùng bụng đau quặn thắt, những cơn
đau thấu tâm can sau nháy mắt đã lan ra khắp thân thể, thế rồi lưng tôi
va vào thành lồng sắt, cứ thế rơi thẳng xuống đất như một tảng đá.
Tôi đau đến nỗi suýt ngất đi, chỉ còn biết co cuộn người lại rồi nằm đó mà
rên rỉ, tuy trong lòng rất muốn mắng lớn mấy tiếng những cơn đau dữ dội
làm tôi chẳng thể nói nói một lời. Anh gầy nhìn thấy bộ dạng thê thảm
của tôi thì vội vàng chạy qua đỡ, mấy gã binh sĩ kia không hề ngăn cản
anh ta, chỉ lạnh lùng đi về phía Vương Tiên Dao.
Lòng tôi lập tức nguội lạnh, muốn kêu anh gầy qua bên kia giúp đỡ nhưng lại chẳng thể
thốt nên lời, hơn nữa, ngay đến sức lực để nhấc chân cũng không có. Tuy
Vương Tiên Dao có võ, hai, ba người đàn ông bình thường không làm gì cô
nàng được, nhưng lúc này phải đối mặt với bốn gã binh sĩ tay cầm đao
dài, hơn nữa còn là loại binh sĩ đánh không chết, rõ ràng cô nàng không
có chút phần thắng nào cả.
Vương Tiên Dao liều mạng vung chân
vung tay đấm đá một hồi nhưng lại chẳng khác gì châu chấu đá xe, cuối
cùng bị đối phương khống chế, khiêng ra ngoài lồng sắt. Giống như hai
người thanh niên vừa rồi, Vương Tiên Dao cũng bị trói vào chiếc bàn gỗ
kia, còn tôi thì lại chỉ có thể trơ mắt nhìn bạn mình bị người ta bắt đi mà chẳng thể làm gì được.
Mấy gã đốc sở cùng khiêng chiếc bàn gỗ rồi dựng đứng nó lên, như vậy, Vương Tiên Dao coi như đã đứng trên mặt
đất. Bởi vì Vương Tiên Dao vẫn không ngừng mắng lớn nên một gã đốc công
liền dùng một miếng vải bịt miệng cô nàng lại. Lúc này, gã quân sư mặt
lạnh kia hững hờ ra lệnh, bước cúng tế thứ ba chính thức bắt đầu.
Lòng tôi thầm chấn động, không, Vương Tiên Dao không thể chết như vậy được,
cho dù tôi có chết cũng không thể để cô nàng chịu cảnh dã man như thế.
Nhưng bây giờ, ngay đến sức để đứng dậy tôi còn không có, sao có thể
ngăn cản đối phương được đây? Anh gầy dường như nhìn ra được suy nghĩ
của tôi, liền khẽ thở dài rồi đột nhiên đưa bàn tay phải gầy khô ra ấn
mạnh vào vị trí sống lưng của tôi. Tôi bỗng cảm thấy từ nơi hông mình
truyền tới một cơn đau mãnh liệt, rồi những tiếng xương trật khớp không
ngừng vang lên bên tai.
Sau đó, anh gầy buông tôi ra, thật bất
ngờ, sau cơn đau đớn vừa rồi, tôi lại có thể đi lại được, hơn nữa còn có thể nói năng như bình thường. Có lẽ anh gầy vừa chữa trị vết thương
giúp tôi. Tự nơi đáy lòng tôi bất giác dâng lên một tia kính trọng.
Ngoảnh đầu nhìn, tôi thấy có một tay đốc công đang cầm một cây xiên dài
đi về phía Vương Tiên Dao, liền cả kinh, lập tức chạy như bay về phía
cửa lồng sắt, chẳng ngờ lại có hai gã binh sĩ vung đao ngăn tôi lại. Tôi bất chấp tất cả, dùng hết sức lực lao thẳng về phía trước, tức thì hất
hai gã binh sĩ đó ngã nhào ra đất.
Nhưng tôi rốt cuộc vẫn chậm
mất nửa nhịp. Lúc này, gã đốc công kia đã đi tới bên cạnh Vương Tiên
Dao, còn giơ cao cây xiên dài trong tay lên. Tôi biết, chẳng bao lâu
nữa, trên ngực Vương Tiên Dao sẽ xuất hiện một cái lỗ khổng lồ, nhưng
lại chẳng thể làm gì được, đành tuyệt vọng hô to: “Đừng!”