Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Bản Mới)

Chương 45: Tinh huyết thượng cổ

Vừa chạy Trân Quốc Hưng vừa suy nghĩ tình cảnh lúc trước xem khả năng diễn xuất đã đạt chưa, hắn tự đánh giá hắn được 9 điểm xem như cũng không tệ, hắn biết nếu đối chiến chân thật ai chết ai sống còn chưa thể biết được, hắn liền giả bộ bản thân mình yếu đuối để cho đối phương mất cảnh giác sau đó tìm kiếm cơ hội một đòn chí mạng, hắn đang suy nghĩ xem có nên đăng kí một lớp học diễn xuất hay không, hắn gật gật cái đầu lúc nào có thời gian hắn nên đi học diễn xuất mới được, vừa có tác dụng đối địch lại còn có thể mang đi để tán gái một mũi tên chúng hai con chim.

Về đến khách sạn hắn ngó ngang ngó dọc thấy không có người liền nhảy một phát thật mạnh từ dưới đất lên lan can tầng 3 rồi tiêu sái đi về phòng, khẽ đẩy cửa vào cậu út đã nằm ngủ chảy nhãi ngáy khò khò trên giường, hắn nhìn qua đồng hồ cũng đã 1h sáng, đi qua chỗ giường đạp cho cậu út một cái ngã lăn xuống nền, cậu út ngã xuống nền đất vẫn ngủ như thường hắn lắc lắc cái đầu cậu út bị người ta mang lên sao hoả khéo cũng không biết.

Ngồi trên giường hắn không nén nổi sự tò mò về viên đá lấy được, sau đó liền lấy ra xem trong màn đêm đen từ viên đá toả ra những tia sáng màu đỏ nhạt, hắn mặt mày vui vẻ nhìn vào một giọt máu đỏ bên trong hắn nhận ra đây chính là tinh huyết của một thượng cổ đại yêu nhưng hắn lại không nhận ra là của loài nào, bất chợt hắn cảm nhận được một tia dao động từ trong tử phủ thần cung, liền nhắm mắt lại nội thị ở trong tử phủ thần cung Thiên Địa ấn giường như cảm nhận được điều gì đó liền xoay một cách nhanh hơn hắn nhíu mày miệng thì thào.

" Thiên Địa ấn phản ứng với giọt tinh huyết kia, lẽ nào nó muốn ăn."

Để chứng minh suy đoán của mình hắn liền thử điều động Thiên Địa Ấn đi ra nhưng cố gắng làm đủ mọi cách Thiên Địa Ấn vẫn không hề di chuyển, hắn cũng rất đau đầu đang nghĩ cách khác vậy nhét giọt tinh huyết vào bên trong tử phủ thần cung, nếu muốn nhét vào trong chỉ có cách bổ đầu hắn ra mà nhét vào thôi nhưng cách đó nó lại bất khả thi...

Rơi vào trầm ngâm sau đó hắn vỗ mạnh vào đầu mình tự nói.

" Nuốt giọt tinh huyết vào là xong, sao mình ngu thế nhỉ."

Thiên Địa Ấn có phản ứng với giọt tinh huyết vậy hắn chỉ cần nuốt vào trong người chắc chắn Thiên Địa Ấn sẽ hấp thu, nghĩ vậy hắn liền đem viên đá bóp vỡ, một luồng khí huyết cùng với linh khí dồi dào lan toả ra, nhìn giọt máu đang lơ lửng trong lòng bàn tay hắn cắn răng rồi há miệng nuốt giọt tinh huyết vào, khi tinh huyết đi vào trong cơ thể một cảm giác khó chịu liền dội thẳng về bộ não của hắn, nóng bỏng xen lẫn cảm giác muốn giết chóc không ngừng chuyền tới, hắn mồ hôi lấm tấm bắt đầu chảy ra miệng không ngừng nói.

" Thiên Địa Ấn mau mau hấp thu tinh huyết bổn thiếu gia khó chịu chết mất."

Thiên Địa Ấn trong đầu vẫn chậm rãi xoay tròn giường như không có động tĩnh gì khác lạ, hắn hết hồn chẳng lúc trước Thiên Địa Ấn chỉ làm ra vẻ, cảm giác lúc này bắt đầu chuyển sang đau đớn máu huyết trong cơ thể giường như đang bị thiêu đốt, nóng hắn cảm thấy bản thân mình lúc này như bị nhấn chìm vào dung nham núi lửa vậy, hắn không ngừng chửi bậy.

" Cái ấn chết tiệt mày mau mau hấp thu máu huyết. "

Hắn cũng không ngờ tới sức mạnh ẩn chứa trong giọt tinh huyết lại bá đạo đến vậy, lúc này quả thật hắn muốn tự sát để thoát khỏi cảnh máu huyết trong cơ thể bị thiêu đốt, cảm giác đâu đớn làm hắn dần dần mất đi tỉnh táo, hắn cắn mạnh đầu lưỡi điên cuồng vận chuyển Thiên Địa Vô Thượng Quyết hấp thu giọt tinh huyết, nhưng cũng chỉ như muối bỏ bể sức bạo phá của giọt tinh huyết quá kinh khủng.

Khi hắn sắp ngất đi Thiên Địa Ấn mới xoay nhanh hơn sau đó kéo tuột giọt tinh huyết vào bên trong ấn, hắn cảm giác hình như Thiên Địa Ấn đang bất mãn vì phải hấp thu giọt tinh huyết cho hắn, điều đó làm hắn ngẩn tò te ra giường như cái ấn này thật sự là...ây za.



Một lúc sau một luồng linh khí hoà cùng vài tia huyết khí tinh thuần từ Thiên Địa Ấn tràn ra lan toả khắp cơ thể hắn, vòng xoáy linh lực màu trắng to bằng quả đấm trong đan điền của hắn hấp thu linh khí từ Thiên Địa ấn nhả ra càng ngày càng mở rộng sau đó dần dần hỗn loạn thành một mỡ hộn độn chưa dừng lại mỡ hỗn độn càng bành trướng to hơn hắn lúc này đang thoải mái rên rỉ cảm giác linh khí chạy khắp toàn thân nó giống như được một bàn tay của một em gái xinh đẹp vuốt ve vậy phê không tả nổi. " Oành " một tiếng chấn động cả đầu hắn lúc này ong ong lên một cảm giác lên đỉnh của nhân sinh ập tới hắn không nhịn được hét to.

" Aaaaaaaa...ra ra mất..."

Sau một lúc cảm phê trôi qua hắn mới thở phù một hơi, vẻ mặt hiện lên vui vẻ tột độ sau đó liền nội thị quan sát bên trong đan điền linh lực đang xoay tròn kích thước lớn như một trái bóng đá hắn liền kích động tu vi đột phá hai tầng tiểu cảnh giới từ Luyện Khí Kì tầng 5 đột phá tới Luyện Khí Kì tầng 7 hắn đã đột phá đến hậu kì của luyện khí cách cánh cửa tiên thiên Trúc Cơ không sa nữa hắn thật sự rất chờ mong.

Đột nhiên một mùi hương nồng đậm thối hoắc truyền vào múi, hắn liền nhìn xuống người mặt mày nhăn lại đột phá mỗi tầng bên trong cơ thể sẽ được tẩy rửa đẩy những chất bẩn ra bên ngoài theo lỗ chân lông lần này hắn đột phá hai tầng liên tiếp cái thứ đen sì trên người cũng nhiều hơn, hắn vội vàng chạy vào nhà tắm tẩy rửa những thứ ô uế.

Sáng sớm hôm sau hắn bị cậu út đá mấy cái vào mông mà gọi dậy.

" Thằng Hưng hôm qua mày đá cậu xuống giường phải không? "

Hắn lắc đầu liên tục phủ nhận.

" Hôm qua lúc cháu về đã thấy cậu nằm dưới đất rồi, không nỡ phá giấc ngủ của cậu nên cháu không gọi cậu dậy."

Cậu út vẫn dùng ánh mắt nghi nghờ nhìn hắn, nhưng hắn vẫn mang vẻ mặt cây ngay không sợ chết đứng cậu út mới bỏ qua mà hỏi sang chuyện khác.

" Tối qua mày đi đâu?"

Hắn cười toe toét nói.

" Cháu đi tìm hiểu tình hình kiếm ăn ở bên ngoài."

Cậu út khing bỉ nhìn hắn rồi cũng không nói gì nữa, sau đó hai cậu cháu đi qua tập chung với mọi người để bắt đầu kế hoạch húp canh trong cơn bão, tìm mua một vài cổ phiếu của các công ty vượt qua cơn bão khủng hoảng toàn cầu, những thứ đó dĩ nhiên là từ hắn mà ra rồi với sự hiểu biết sơ sơ của kiếp trước muốn kiếm canh xem như cũng là thừa, còn muốn kiếm miếng bánh lớn hiện tại thực lực vốn liếng của hắn không đủ....