– Có gì không ổn, anh tưởng tôi còn bé chắc?- Lăng Tuyết liếc anh ta- Mau dừng xe lại.
– Vâng- Cố Huy không thể không dừng ở giao lộ.
Lăng Tuyết xuống xe đi dọc theo vệ đường, Cố Huy đành phải lái xe đi khỏi trước.
Lăng Tuyết sau khi đi được một đoạn xác định Cố Huy không đi theo, mới vẫy một chiếc taxi đến điểm hẹn.
Bước vào nhà hàng Mocha, Lăng Tuyết phát hiện Hoắc Phi Vân vẫn phách
lối phung phí như vậy, cô ta vẫn bao luôn cả nhà hàng, nhà hàng to như
vậy không một vị khách, chỉ có nhân viên phục vụ xếp hàng ở dọc lối đi.
Thấy Lăng Tuyết đi vào, phụ trách nhà hàng trực tiếp đưa cô lên phòng VIP trên lầu.
Tới phòng VIP, Hoắc Phi Vân một mình ngồi uống trà, cô nhìn lướt qua Lăng Tuyết, khách sáo nói:
– Mời ngồi.
Lăng Tuyết ngồi xuống ở đối diện, cũng không khách sáo, cầm ấm trà
trên bàn tự rót cho mình một ly rồi uống cạn. Cô khát thật, vừa rồi ở
nhà Thân Đồ Dạ căng thẳng như vậy, miệng lưỡi đã sớm khô khốc.
Hoắc Phi Vân ra dấu tay, phụ trách nhà hàng cùng nhân viên lui xuống hết, cả phòng VIP nhất thời yên tĩnh.
Lăng Tuyết hỏi thẳng:
– Có chuyện gì cô cứ nói đi.
– Lần trước tôi hẹn cô, nhưng cô lại dẫn theo Thân Đồ, sao vậy, sợ tôi hại cô?- Ánh mắt Hoắc Phi Vân có phần khiêu khích.
– Hại tôi? Tôi không nghĩ bất cứ ai có thể làm hại được tôi!- Lăng
Tuyết cười khẩy- Lần trước chẳng qua là bị Thân Đồ vô tình bắt gặp, tôi
không cách gì thoát khỏi anh ấy.
Lời của Lăng Tuyết thẳng thắn và ngạo mạn, sắc mặt Hoắc Phi Vân càng thêm lúng túng.
– Được rồi- Lăng Tuyết nhìn cô ta chăm chú- Dù sao hôm nay Thân Đồ Dạ cũng không có ở đây, có gì muốn nói cô cứ nói thẳng ra đi, không cần
quanh co lòng vòng, giả tới giả lui nữa.
– Tôi thích cô thẳng thắn như vậy- Hoắc Phi Vân mỉm cười- Một khi đã
vậy, tôi không giấu giếm nữa. Vừa rồi có phải Thân Đồ Dạ đã đi rất vội
vàng không?
– Sao cô biết?- Lăng Tuyết nhướng mày.
– Tôi đương nhiên biết rồi- Hoắc Phi Vân cũng nhướng mày- Là tôi gọi điện cho anh ấy!
Nghe được tin này, Lăng Tuyết hình như cũng không quá bất ngờ, chỉ lạnh nhạt nói:
– À, rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi, là Nhan Nhược Hi à?
Hoắc Phi Vân nheo mắt:
– Cô thông minh đấy, chuyện này cũng có thể đoán ra được!
– Tất nhiên- Lăng Tuyết cười mỉm- Cô cảm thấy Thân Đồ Dạ sẽ thích một cô gái ngu ngốc hay sao?
– Cô quả nhiên thông minh hơn tôi tưởng rất nhiều, xem ra là tôi quá coi thường cô.
Hoắc Phi Vân khẽ nhíu mày, có lẽ cảm giác được áp lực.
– Cám ơn cô, đối với tôi mà nói, hai chữ “coi thường” này đã là đánh
giá rất cao rồi- Lăng Tuyết cười cười, không kiêu ngạo không nịnh bợ,
không buồn không vui- Có chuyện gì cô cứ nói thẳng đi, cố tình kêu tôi
tới đây, chắc chắn không phải chỉ để khen tôi thôi đâu.
Hoắc Phi Vân uống chút trà, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay Lăng Tuyết:
– Đây là nhẫn cầu hôn Thân Đồ Dạ tặng cô à?
Lăng Tuyết không biết trong hồ lô của cô ta cất giấu thứ gì, gật đầu nói:
– Ừ! Có vấn đề gì không?
– À thật ra cũng chẳng có vấn đề gì, chỉ là theo tôi được biết, chiếc nhẫn này đã được Thân Đồ chuẩn bị từ ba năm trước rồi.
Lăng Tuyết nghe vậy, không khỏi căng thẳng trong lòng.
Cô biết câu này là ám chỉ điều gì, Thân Đồ Dạ của ba năm trước, không hề quen biết Cung Thiên Long, càng không quen Lăng Tuyết cô!
Chẳng lẽ… chiếc nhẫn này vốn dĩ được chuẩn bị cho Nhan Nhược Hi?
Mặc dù phỏng đoán như vậy, nhưng Lăng Tuyết cũng không biểu hiện gì. Cô kiên cường trấn an mình:
– Xem ra đánh giá vừa rồi về cô, tôi phải rút lại rồi. Sự việc hiện
tại quá rõ ràng, trong lòng Thân Đồ chỉ có mỗi Nhan Nhược Hi! Chiếc nhẫn kia vốn là thứ Thân Đồ chuẩn bị cho Nhan Nhược Hi, chủ nhân của chiếc
nhẫn vốn không phải cô, mà là Nhan Nhược Hi! Ba năm trước, Thân Đồ cầm
chiếc nhẫn này cầu hôn với Nhan Nhược Hi, nhưng bị cô ấy từ chối. Nhan
Nhược Hi không chọn Thân Đồ, mà chọn anh trai tôi.
Hoắc Phi Vân dường như đang thăm dò khẩu vị của Lăng Tuyết, chậm rãi
uống trà, thấy Lăng Tuyết không nổi trận lôi đình hay đau lòng rơi lệ
như cô tưởng tượng, đành phải nói tiếp:
– Vì chuyện đó, ba năm nay Thân Đồ luôn ở trong tình trạng độc thân.
Cho đến cách đây không lâu Nhan Nhược Hi đồng ý gả cho anh trai tôi, anh ấy mới giận dữ tuyên bố đính hôn cùng cô. Nói đi nói lại, Thân Đồ chọn
cô, chẳng qua chỉ cược một ván, anh ấy nhất định chỉ đang giận Nhan
Nhược Hi mà thôi.
– Sau đó thì sao?- Lăng Tuyết cười cười, bình thản hỏi.
– Sau đó? Sau đó cái gì?- Hoắc Phi Vân nhíu mày- Nghe chuyện thế này
cô còn có tâm trạng hỏi sau đó? Chẳng lẽ cô còn chưa hiểu, Thân Đồ hoàn
toàn không thích cô!
– Tôi biết mà, nhưng vậy thì sao chứ?- Lăng Tuyết liền ra vẻ bản thân vô tội.
– Được rồi…- Hoắc Phi Vân nhất thời nếm trải cảm giác thất bại ê chề, mất hết hứng thú thở dài một hơi- Lúc bắt đầu, tôi còn tưởng cô là
người khí phách cao ngạo. Hiện tại xem ra hình như cũng chỉ có vậy thôi, chẳng có gì khác biệt với đám phụ nữ tiếp cận Thân Đồ vì danh vọng tiền bạc. Thứ cô xem trọng chẳng qua là địa vị của anh ấy, địa vị của anh ấy có khả năng mang đến nhiều lợi ích cho nhà họ Cung của cô! Cô cũng
không phải thật lòng thích anh ấy mà, đúng chứ?
Lăng Tuyết không nói gì, cô đặt ly trà xuống, đứng dậy:
– Nếu cô tìm tôi chỉ để nói những lời này, vậy bây giờ nói xong rồi chứ. Tôi nghĩ chúng ta không cần thiết phải nói thêm gì nữa.
– Đứng lại!- Hoắc Phi Vân tức giận gầm lên.
– Sao nào, còn chuyện gì nữa?- Lăng Tuyết quay đầu nhìn cô ta.
– Cung Thiên Long, cô còn có lòng tự trọng không?- Hoắc Phi Vân thẹn
quá hóa giận- Người đàn ông đó hoàn toàn không yêu cô, anh ấy sở dĩ chịu cưới cô hoàn toàn là vì một người phụ nữ khác, cho dù là vậy, cô vẫn có thể kết hôn với anh ấy???
– Câu này hình như lúc nãy cô nói rồi mà, tôi không dễ quên đâu, cho
nên cô lặp lại lần nữa cũng không cần thiết đâu- Lăng Tuyết mỉm cười-
Nhưng tôi không rõ tại sao cô lại nói mấy lời này với tôi, chẳng lẽ là
muốn nói cho tôi biết, tôi có bao nhiêu thấp hèn à? Còn cô là bởi vì
tình yêu đích thực cho nên mới làm ra chuyện này?
Sắc mặt Hoắc Phi Vân lúc xanh lúc trắng:
– Cái gì gọi là làm ra chuyện này? Tôi làm gì? Tôi chỉ tốt bụng nhắc nhở cô, cũng không phải ở sau lưng giở trò mờ ám.
– Hiện tại ở đây chỉ có hai người chúng ta thôi- Lăng Tuyết cười lạnh- Lý do quang minh chính đại như thế nói cho ai nghe vậy?
– Cô…- Hoắc Phi Vân tức đến không nói nên lời.
– Yêu hay không yêu không phải cô hay tôi có khả năng quyết định,
hiện tại hết thảy đều đã thành tất nhiên, tôi chỉ có thể nói một câu
thôi- Lăng Tuyết dừng một chút, nói tiếp- Nếu cô muốn phá hoại cuộc hôn
nhân này, cô hẳn phải đi tìm Thân Đồ Dạ mà không phải là tôi, dù sao vẫn là lựa chọn giữa cô và tôi, quyền quyết định không nằm ở chúng ta, mà ở Thân Đồ Dạ.
– Cô đã nói đến vậy rồi, thì tôi không ngại nói thẳng luôn.
Hoắc Phi Vân tung đòn sát thủ…
– Chỉ cần cô đồng ý hủy bỏ hôn lễ, rời khỏi Thân Đồ, hết thảy vấn đề
của nhà họ Cung cô đang gặp phải, tôi đều có thể giúp cô giải quyết. Cô
hẳn phải biết rõ con người của Thân Đồ, cho dù cô trở thành vợ của anh
ấy, anh ấy cũng không thèm quản mấy chuyện cỏn con của cô. Hợp đồng giữa Cung Thị và Bạch Thị cũng đủ giày vò cô rồi, lại càng không cần nói đến cuộc chiến nội bộ giữa cậu cô, Cung Hiếu Cường, và các cổ đông bên phe
ông ta, họ chắc chắn không đồng ý cho cô thành người thừa kế. Cô đừng
tưởng rằng họ thực sự đã tin phục cô, yên ả chỉ là ngoài mặt, một đống
rắc rối này, cho dù có Lãnh Thanh Mặc ở sau lưng giúp đỡ cô, cũng không
dễ dàng giải quyết được. Cho nên, chi bằng cô cứ đồng ý với điều kiện
của tôi, chỉ cần hủy bỏ hôn lễ, chỉ cần rời khỏi Thân Đồ, hết thảy mọi
chuyện, tôi đều có thể xử lý giúp cô!
– Xử lý!- Lăng Tuyết buồn cười nhìn cô- Chẳng phải cô nói nhà họ Hoắc cô đều do anh trai cô làm chủ sao? Vậy thì, cô có vốn liếng gì để bàn
điều kiện với tôi?
Hoắc Phi Vân cao ngạo dựa vào ghế sô pha:
– Quả thực nhà họ Hoắc chúng tôi đều do anh tôi định đoạt, nhưng tôi
là đứa em gái anh ấy yêu thương nhất, cô cảm thấy nếu tôi mở miệng cầu
xin anh ấy giúp đỡ, anh ấy sẽ từ chối sao? Huống hồ, bản thân tôi cũng
có công ty riêng ở Pháp, tài chính của tôi rất mạnh, muốn giúp cô mấy
chục triệu cũng chẳng thành vấn đề. Hơn nữa, tuy rằng tôi luôn sống ở
nước ngoài, nhưng những mối quan hệ ở trong nước tôi cũng không mất đi,
muốn lợi dụng nó giúp cô bàn vài vụ làm ăn, là dư sức!
Lăng Tuyết cười nói:
– Đủ rồi, đây thật sự là điều kiện rất tốt, tôi nghe có hơi động lòng đấy.
– Đương nhiên, hợp tác với tôi so với dựa vào Thân Đồ, thì tốt hơn
nhiều. Tính nguyên tắc của Thân Đồ rất mạnh, ngoại trừ cô gặp phải
chuyện gì liên quan đến an toàn nhân thân, nói cách khác anh ấy hoàn
toàn sẽ không ra tay giúp đỡ cô, anh ấy sẽ chỉ để tự cô giải quyết nguy
cơ! Kết quả là, vấn đề gì cô cũng không giải quyết được, chỉ bằng chút
năng lực của cô, có thể lên nắm quyền nhà họ Cung không còn chưa biết,
cho nên chi bằng cô cứ hợp tác với tôi đi, hết thảy lợi ích đều là thứ
có sẵn.
Hoắc Phi Vân thấy cô động lòng, cảm thấy đã đến lúc, có thể ra đòn cuối cùng…
– Hơn nữa, người cô yêu cũng không phải Thân Đồ, cô thích một người
khác mà. Nếu chuyện này bị công khai, cô sẽ tiêu đời! Đừng nói cô muốn
giữ vững địa vị hiện tại, ngay cả nhà họ Cung cũng vì vậy mà bị liên
lụy, cô cảm thấy Thân Đồ bị lừa dối, sẽ bỏ qua cho họ Cung các cô à? Đến lúc đó thứ chờ đợi nhà họ Cung các cô, chỉ là rơi xuống đáy vực, vĩnh
viễn không thể trở mình!
– Cái gì, cái gì mà một người khác?- Lăng Tuyết ngẩn người.
– Không cần giả bộ với tôi, tôi đã tìm ra bằng chứng rồi!
Hoắc Phi Vân lấy một túi hồ sơ ném xuống trước mặt Lăng Tuyết.
Lăng Tuyết mở túi ra, dốc ngược một xấp hình ra, cô sợ đến cứng người!
Đây đều là ảnh của cô và Lăng Ngạo, có tấm kề vai bá cổ, có tấm ôm ôm ấp ấp, còn có tấm hai người thân thiết cùng nhau nằm trên sô pha!
Cô và Lăng Ngạo lớn lên cùng nhau, quan hệ của hai người đương nhiên
rất tốt, trong sinh hoạt, những thứ này không tính là gì, chỉ là rơi vào tay người có ý đồ, đây đều là Lăng Tuyết cô… Không, là chứng cứ trực
tiếp nhất chứng minh Cung Thiên Long “mèo mỡ gà đồng”!
Cô không thể nói người trong ảnh không phải Cung Thiên Long, mà là “Lăng Tuyết” được!
Nếu những tấm ảnh này bị phát tán trước khi kết hôn, vậy Lăng Tuyết hết đường chối cãi, nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch…
Ai dám cắm sừng Thân Đồ Dạ, thì chính là tự tìm đường chết!