Lăng Tuyết lái xe trở về biệt thự cũ của họ Cung vẫn chưa đến 9h30,
Tần Tuệ đã điều nhân viên bãi đổ xe đi hết, dẫn theo nhân viên của họ
Cung đứng chờ sẵn.
Lăng Tuyết vừa mới dừng xe lại, Tần Tuệ và đám người bước đến nghênh đón, mở cửa xe, cẩn thận xem xét cô:
– Trời ơi, sao cô lại bị thương thế này?
– Vết thương nhỏ thôi, không sao- Lăng Tuyết không mấy quan tâm.
– Đây sao có thể nhỏ được?- Phản ứng của Tần Tuệ rất thái quá- Đang yên
lành chạy đi một tiếng đồng hồ, trở về liền bị thương, người khác thấy
sẽ nghĩ thế nào?
Lăng Tuyết nhướng mày, hóa ra Tần Tuệ không phải
quan tâm vết thương của cô, mà là sợ cô mang đến ảnh hưởng tiêu cực cho
nhà họ Cung.
– Được rồi, mau chóng lên xe chúng ta đi- Tần Tuệ kéo Lăng Tuyết đi tới chiếc Rolls-Royce của họ.
– Không cần tham dự vũ hội à?- Lăng Tuyết có hơi bực bội.
– Thay đồ trước, xử lý vết thương đã- Tần Tuệ nhíu mày- Mau lên!
***
Lãnh Thanh Mặc ngồi trong xe chờ, nhìn thấy gương mặt sưng đỏ của Lăng Tuyết và vết thương trên cổ, anh nhíu mày.
– Mặt cô cũng sưng nữa à?- Tần Tuệ lên xe mới nhìn rõ mặt Lăng Tuyết- Có chuyện gì vậy?
– Một lời khó nói hết- Lăng Tuyết không muốn nói nhiều- Tôi đi lâu như vậy, Thân Đồ Dạ có tìm tôi không?
Cô lo sẽ bị Thân Đồ Dạ hoài nghi, không chỉ ảnh hưởng đến họ Cung, ngay cả bản thân cũng sẽ gặp rắc rối.
Lãnh Thanh Mặc giúp Lăng Tuyết khử trùng vết thương, dùng khẩu hình môi hỏi:
– Còn chỗ nào bị thương không?
– Hết rồi- Lăng Tuyết nhẹ nhàng đáp.
– Sau này có gặp chuyện tương tự, phải nói với tôi đầu tiên- Lãnh Thanh
Mặc ngẩng đầu nhìn Lăng Tuyết, trịnh trọng nói- Tôi xử lý nhanh gọn tốt
hơn em nhiều, quan trọng là, sẽ không để em bị thương!
– Cám ơn
anh!- Lăng Tuyết vô cùng cảm động, thái độ của Lãnh Thanh Mặc và Tần Tuệ hình thành hai mặt đối lập, anh quan tâm là sự an nguy của cô, chứ
không phải chuyện khác.
– Sự việc giải quyết xong chưa?- Lãnh Thanh Mặc hỏi.
– Xong rồi, nhưng…- Lăng Tuyết lo Phí Kỳ sẽ tìm Hàn Giai gây rối.
– Sau này kể đầu đuôi mọi chuyện cho Tần Tuệ, chị ấy sẽ giải quyết hết
tất cả ưu tư của em- Lãnh Thanh Mặc nói- Hiện tại, xử lý vết thương xong thì đi tìm ngài Thân Đồ trước đã.
– Anh ấy còn trong phòng tiệc không?- Lăng Tuyết hỏi.
– Đã đi rồi- Tần Tuệ nghiêm túc nói- Cô đi không bao lâu ngài ấy cũng đi
theo, còn giải thích giúp cô, nói cô khó chịu, ngài ấy đưa cô về nghỉ.
– Hả?- Lăng Tuyết căng thẳng- Không lẽ tôi đã gặp anh ấy.
– Không lẽ ngài ấy theo dõi cô?- Tần Tuệ vô cùng lo lắng- Trên đường cô không phát hiện ra cái gì sao?
Lăng Tuyết nhớ đến chiếc Bugatti kia, chẳng lẽ…
Reng reng reng…
Đột nhiên, điện thoại của Lăng Tuyết reo lên, cô lấy ra xem, là Thân Đồ Dạ gọi tới.
Tần Tuệ lập tức nói:
– Mau bắt máy, bật loa ngoài.
– A lô!- Lăng Tuyết làm theo.
– Em đang ở đâu?- Thân Đồ Dạ nghiêm túc hỏi.
– Em… Em có chút chuyện, ra ngoài một lúc, bây giờ đã quay về biệt thự cũ của Cung Thị rồi- Lăng Tuyết ngoài mặt bình tĩnh, thực tế trong lòng sợ hãi- Anh đâu, anh đang ở đâu rồi?
– Đi ra ngoài làm gì?- Thân Đồ Dạ hỏi.
– Em…- Lăng Tuyết bất an trong lòng, ngẩng đầu nhìn Lãnh Thanh Mặc.
Lãnh Thanh Mặc dùng khẩu hình môi nói:
– Nói thật.
– Một người bạn của em xảy ra chuyện, em đi cứu cô ấy- Lăng Tuyết tránh nặng tìm nhẹ, thật thà khai báo.
– Bạn bè gì quan trọng vậy? Phải đích thân cô chủ Cung Thị đi cứu?- Thân Đồ Dạ tỏ vẻ nghi ngờ.
Cố Huy bên cạnh rất hiếu kỳ, chủ nhân rõ ràng biết hết, tại sao phải làm như không biết?
Lăng Tuyết lại nhìn Lãnh Thanh Mặc, Lãnh Thanh Mặc dùng khẩu hình môi dạy cô, cô nói tiếp:
– Chuyện này nói ra dài lắm, hôm nào có thời gian sẽ từ từ giải thích với anh. Bây giờ anh đang ở đâu? Vẫn trong vũ hội chứ?
– Em cảm thấy thế nào?- Thân Đồ Dạ giận- Cung Thiên Long, em mời tôi đến
giữ thể diện cho em, sau đó không từ mà biệt, lá gan của em càng lúc
càng lớn nhỉ?
– Xin lỗi mà- Lăng Tuyết vội nói xin lỗi- Lúc đó tình huống khẩn cấp quá, em không kịp báo với anh, anh đừng giận.
Thân Đồ Dạ hừ lạnh, trực tiếp cúp máy.
Lăng Tuyết nghe thấy bên trong truyền đến tiếng tút tút, trong lòng có chút bất an.
– Nguy to!- Tần Tuệ lại sợ hãi- Ngài Thân Đồ nổi giận rồi, giờ phải làm sao?
– Anh ta giận thì cứ giận- Lăng Tuyết mặc kệ- Dù sao địa vị của Cung
Thiên Long đã củng cố tốt lắm rồi, Cung Hiếu Cường cũng đồng ý tối nay
sẽ cứu Lăng Ngạo ra, sự việc đều được giải quyết cả rồi.
– Bà cô
của tôi ơi, cô nghĩ dài hơn một chút được không?- Tần Tuệ khó thở- Đấu
đá trên thương trường đâu chỉ có một lần, tình trạng khốn khó của họ
Cung cũng không phải chỉ có cái này…
– Vậy cũng không thể mãi mãi
trông cậy vào người khác mà, tự bản thân mình cũng có thể giải quyết vấn đề đó thôi- Lăng Tuyết còn rất mạnh miệng- Cho dù tôi không được, chẳng phải còn có anh Thanh Mặc sao? Có anh ấy ở đây, chị sợ gì nữa.
– Cô…- Tần Tuệ tức đến nghẹn lời, đành cầu Lãnh Thanh Mặc giúp đỡ- Anh Lãnh, anh nói với cô ta đi.
Lãnh Thanh Mặc không nửa câu oán trách, ngược lại còn mỉm cười.
– Tôi, có phải suy nghĩ quá đơn giản rồi không?
Lăng Tuyết chỉ có khi đối mặt với Lãnh Thanh Mặc, mới dịu dàng hòa nhã như vậy.
– Ừ- Lãnh Thanh Mặc gật đầu, nói- Đêm nay hết thảy hư vinh em đạt được
đều do công của ngài Thân Đồ, nếu không phải ngài ấy cùng em đến đây,
không chỉ cái danh chủ nhân bữa tiệc này, mà ngay cả đại sảnh cũng khó
lòng bước vào, bởi vì họ sẽ dùng hết mọi phương pháp em không tưởng
tượng nổi để khó dễ em, để em biết khó mà lui!
– Hả…- Lăng Tuyết biết có Thân Đồ Dạ đi cùng đã mang đến rất nhiều tiện lợi cho cô, nhưng không ngờ lại triệt để như vậy.
– Đương nhiên, biểu hiện xuất sắc của em cũng chỉ là thêu hoa trên gấm-
Lãnh Thanh Mặc nói tiếp- Thế nhưng, một khi quan hệ giữa em và ngài Thân Đồ rạn nứt, hết thảy ưu thế trước mắt sẽ biến thành bất lợi. Mối quan
hệ này không chỉ có thể che chở em, mà còn sẽ khiến em trở thành tâm
điểm chỉ trích của mọi người!!!
Lăng Tuyết ngẩn ra, lòng dạ cô bỗng chốc như bị mấy ngọn núi đè xuống, trở nên vô cùng nặng nề.
Họ nói đúng, hiện tại có Thân Đồ Dạ che chở, ai cũng kính nể cô mấy phần,
khi cô gặp khó khăn, Thân Đồ Dạ chỉ cần ra mặt là có thể giải quyết vấn
đề, chỉ là, nếu quan hệ giữa họ rạn nứt, sẽ chẳng có ai chịu cho cô thể
diện.
Những kẻ thù đại diện họ Bạch sẽ không chút lưu tình đối phó cô, đối phó họ Cung, đến lúc đó, nợ cũ nợ mới tính hết một lần, cô phải ứng phó thế nào?
– Được rồi!- Tần Tuệ phá vỡ tình hình bế tắc-
Việc này rất phức tạp, dù sao cô cũng không phải cô Cung, không thể suy
nghĩ sâu xa như vậy cũng bình thường thôi. Cho dù thế nào, hiện tại
chúng ta không thể đắc tội ngài Thân Đồ, cho nên…
Tần Tuệ dừng một chút, nhẹ nhàng nói:
– Đợi đến khi chuyện ở đây được giải quyết, cô phải đi tìm ngài Thân Đồ đi.
– Lúc nào?- Lăng Tuyết hỏi.
Tần Tuệ liếc nhìn Lãnh Thanh Mặc, nghiêm túc nói:
– Cô đợi lát nữa vào phòng tiệc nói lời kết, chứng tỏ cô rất xem trọng
buổi tiệc gia tộc tối nay, sau đó về nhà rửa mặt chải đầu thay đồ, tôi
sẽ đưa cô đến nhà ngài Thân Đồ!
– Nửa đêm nửa hôm rồi, đến nhà anh ta làm gì?- Lăng Tuyết kinh ngạc hỏi- Không lẽ chị bắt tôi hầu ngủ à?
– Cô xem cô nói chuyện kìa…- Tần Tuệ có chút ngại ngùng- Tôi chỉ muốn cô
đến xin lỗi ngài Thân Đồ, tiện thể giải thích chuyện đêm nay luôn, không kêu cô làm chuyện khác…
– Một cô gái nửa đêm đến nhà tìm đàn ông, không phải dâng lên tận giường thì là cái gì?- Lăng Tuyết nổi giận- Tôi nói chuyện thẳng thắn vậy đó, không khéo léo được như chị, khéo léo đến dối trá.
– Cô…- Tần Tuệ lại bị Lăng Tuyết nói đến á khẩu.
Hai người đang tức giận, Lãnh Thanh Mặc đã xử lý xong vết thương của Lăng Tuyết, vừa thu dọn đồ đạc vừa nói:
– Không cần phát biểu kết thúc nữa, nói Cung Hiếu Cường ra đây một
chuyến, cũng không cần quay về rửa mặt chải đầu thay đồ, cứ để như vậy
đi gặp ngài Thân Đồ.
– Anh Lãnh…
Tần Tuệ còn định nói gì thêm, Lãnh Thanh Mặc nhướng mày, chị đành phải ngậm miệng, lui sang một góc, cúi đầu im lặng.
Lãnh Thanh Mặc đưa khăn mặt ấm cho Lăng Tuyết:
– Lau mặt đi!
– Vâng- Lăng Tuyết nhận lấy, chỉ có anh, mãi mãi luôn suy nghĩ cho cô.
– Đi báo một tiếng với Cung Hiếu Cường đi- Lãnh Thanh Mặc căn dặn Tần Tuệ.
– Vâng- Tần Tuệ lập tức xuống xe đi làm.
Trong xe chỉ còn lại Lãnh Thanh Mặc và Lăng Tuyết, Lăng Tuyết nhẹ nhàng giải thích:
– Xin lỗi, lại gây phiền phức cho anh.
Mỗi lần cô chỉ biết áy náy với một mình Lãnh Thanh Mặc, cảm nhận của những người khác đều không liên quan đến cô.
– Là tôi phải xin lỗi em- Lãnh Thanh Mặc nhìn cô- Em vốn không cần đeo
mang trách nhiệm này, là tôi kéo em vào vòng xoáy này, làm em lún sâu
vào trong đó, luôn phải làm rất nhiều chuyện không theo ý mình.
– Đây là sự lựa chọn của tôi, không liên quan đến anh đâu- Lăng Tuyết mỉm cười- Hơn nữa, anh đã nghĩ cho tôi rất nhiều.
Lãnh Thanh Mặc mỉm cười, nói:
– Vốn dĩ em phải vào đó phát biểu kết thúc tiệc, nhưng em đã bị thương,
cứ vậy mà vào sẽ khiến người khác hiểu lầm, khiến họ nghĩ giữa em và
ngài Thân Đồ đã xảy ra chuyện gì đó. Tôi kêu Cung Hiếu Cường ra đây,
cũng vì muốn xác nhận lại chuyện ông ta cứu Lăng Ngạo. Sau đó kêu em cứ
để vậy đi tìm ngài Thân Đồ, cũng không phải như em nghĩ đâu, là em bị
thương, trên người lại bẩn, ngài ấy sẽ không có suy nghĩ chuyện nam nữ
gì, nhưng sẽ hiểu được thành ý của em, sẽ tha thứ cho em. Hiểu chưa?
– Dạ!- Lăng Tuyết liên tục gật đầu- Anh đúng là dụng tâm cực khổ rồi.
***
Hết thảy đều được tiến hành theo ý của Lãnh Thanh Mặc, Tần Tuệ mời Cung
Hiếu Cường ra, Lăng Tuyết ở trong xe giải thích đơn giản nguyên nhân tại sao cô rời khỏi bữa tiệc, sau đó sâu xa nói:
– Thân Đồ còn đang đợi con, con phải đến nhà tìm anh ấy, còn chuyện Lăng Ngạo bạn con, phải nhờ vào cậu rồi!
– Không thành vấn đề- Cung Hiếu Cường vô cùng sốt sắng- Con yên tâm đi,
trước khi trời sáng, cậu nhất định sẽ đưa bạn con đến nhà con.
–
Vậy cám ơn cậu- Lăng Tuyết cười cười, than thở- Vẫn là người một nhà
hiểu nhau hơn, sau này chuyện của tập đoàn cũng xin cậu chỉ giáo nhiều
hơn.
Câu nói này của Lăng Tuyết cũng là theo ý Lãnh Thanh Mặc, tuy rằng Cung Hiếu Chường nể mặt Thân Đồ Dạ giúp cô cứu Lăng Ngạo, nhưng
phải để ông ta nhận được chút lợi lộc, thì ông ta mới có thể dốc sức
hoàn thành chuyện này.
Huống hồ, trong tay Cung Hiếu Cường nắm cổ
phần tập đoàn, đối với sự nghiệp của Cung Thiên Long ít nhiều cũng có
chút ảnh hưởng, nếu có thể nhân cơ hội bắt tay với ông ta, sau này sẽ
giảm thiểu rất nhiều rắc rối.
– Đều là người một nhà, đừng khách sáo!- Cung Hiếu Cường mừng rỡ- Con nhanh đi đi, chỗ này cứ giao cho cậu.