Lăng Ngạo cười thê lương lạnh lẽo, tuy rằng đã có chuẩn bị sẵn, nhưng hiện tại chính tai nghe cô nói những câu này, anh vẫn cảm thấy đau đớn thất vọng khôn cùng.
Anh nghĩ họ vẫn luôn là người thân thiết nhất của nhau trên đời này chứ, chỉ là hiện tại, cô thay lòng rồi.
Vì tên đàn ông này, hoàn toàn thay đổi hết rồi, trở nên tuyệt tình tuyệt nghĩa, không còn chút tình cảm và thể diện gì nữa.
Lăng Tuyết thấy Lăng Ngạo như vậy, không khỏi đau lòng, nhẹ nhàng an ủi:
– Lăng Ngạo à, từ nhỏ chúng ta lớn lên bên nhau, giống như người thân vậy, tình cảm này là không ai thay thế được, chỉ là nó không thể thăng hoa thành tình yêu…
– Đủ rồi, không cần phải nói nữa- Lăng Ngạo hoàn toàn không muốn nghe thêm, anh cười lạnh cắt lời Lăng Tuyết, trào phúng nói- Anh chỉ hỏi em một lần cuối cùng, có phải em đã quyết định sẽ ở bên hắn rồi không?
– Em…- Lăng Tuyết có một thoáng do dự, thật không phải do dự có nên ở bên Thân Đồ Dạ không, mà là đang do dự có nên trả lời thẳng thừng với Lăng Ngạo không, đây không thể nghi ngờ chính là một đòn sát thương và đả kích khác với anh.
Cô do dự khiến Thân Đồ Dạ không hài lòng, tay anh đỡ lưng cô hơi dùng sức, mãnh mẽ nhắc nhở cô về sự tồn tại của anh.
Lăng Tuyết cuối cùng cũng hoàn hồn, kiên định nói với Lăng Ngạo:
– Vâng, em đã quyết định ở bên anh ấy.
Nghe vậy, Lăng Ngạo tuyệt vọng nhắm mặt lại, che chở cô mười mấy năm, so ra còn kém mấy tháng lừa dối của người khác, anh đúng là thua rồi, còn thua rất thảm hại…
– Lăng Tuyết, em thật sự đã nghĩ kỹ chưa? Em đừng hồ đồ- Hàn Bắc nổi nóng, cuống quít khuyên nhủ- Em quen anh ta được bao lâu? Em thật sự hiểu anh ta sao? Em đừng quên, lúc trước anh ta và người họ Cung bắt tay ức hiếp em, sao em có thể…
Hàn Bắc còn chưa nói xong liền giật mình, Thân Đồ Dạ đảo mắt đến, mang theo sắc lạnh thấu xương.
Trong lòng anh cả kinh, lật đật ngậm miệng, không dám thở mạnh.
– Lăng Tuyết, anh có cùng suy nghĩ với Hàn Bắc, cảm thấy em nên suy nghĩ thật kỹ- Ngũ Ca nghiêm túc nói- Cho dù em có tình cảm nam nữ với Lăng Ngạo hay không, hai em vẫn là người thân, hiện tại cậu ấy đang phải đứng trước sự lựa chọn rất trọng đại, em nên cho cậu ấy chút ý kiến đúng không?
– Em…- Lăng Tuyết đang định nói.
– Không cần cô ấy quan tâm chuyện của em- Lăng Ngạo rống lên, quay bánh xe lăn định đi.
Hàn Giai vội vàng giúp anh đẩy xe, còn nhỏ giọng khuyên:
– Em về nhà một chuyến- Lăng Tuyết nhẹ giọng nói với Thân Đồ Dạ- Tối nay sẽ liên lạc với anh!
– Ừm- Thân Đồ Dạ tuy rằng rất bất mãn với hạng người hành động theo cảm tính như Lăng Ngạo, nhưng vẫn suy nghĩ đến cảm nhận của Lăng Tuyết, không muốn làm cô khó xử, dù sao cũng là sự tồn tại như thân nhân, không thể cứ vậy cắt đứt quan hệ được, hơn nữa vừa rồi Lăng Tuyết cũng đã biểu đạt rất rõ ràng, cô là người nói một không hai, anh tin cô sẽ không trở mặt!
– Ngũ Ca, chúng ta đi thôi- Lăng Tuyết gọi Ngũ Ca.
– Ừ- Ngũ Ca đáp, quay lại nhìn Thân Đồ Dạ, chân thành nói- Anh Thân Đồ, lần trước anh đã cứu vợ con tôi, tôi vẫn chưa có cơ hội nói tiếng cám ơn anh, hiện tại ở đây tôi chân thành biểu lộ lòng biết ơn của mình với anh, nếu sau này có chuyện gì tôi có thể làm được cho anh, nhất định sẽ không chối từ!
– Không cần khách sáo- Thân Đồ Dạ mỉm cười- Người nhà của anh vẫn khỏe chứ?
Nhớ đến thằng bé đó, trái tim Thân Đồ Dạ trở nên mềm yếu, anh không phải người lương thiện gì, chưa từng làm chuyện gì tốt, nhưng sự việc lần đó đã khiến anh cảm động rất sâu…
– Khỏe lắm, vợ con tôi đều rất khỏe mạnh, cám ơn- Đoạn Ngũ cảm kích đáp.
– Vậy thì tốt- Thân Đồ Dạ gật đầu, quay sang sờ mặt Lăng Tuyết- Anh đi nhé?
Giọng anh mang theo chút dò hỏi lưu luyến không rời, hàm ý là, nếu cô không muốn anh đi, anh sẽ nán lại thêm lát nữa.
– Ừ- Lăng Tuyết gật đầu- Đi đi! Trở về nghỉ ngơi nhé!
Thân Đồ Dạ có chút mất mác, nhưng không muốn biểu hiện nhiều ở trước mặt người khác, khẽ gật đầu, sau đó xoay người lên xe.
Lăng Tuyết nhìn theo bóng lưng anh rời đi, sau đó theo Đoạn Ngũ rảo bước về nhà.
Dọc đường, Lăng Tuyết hỏi thăm tình hình của chị dâu Vương Hân và em bé, Đoạn Ngũ nói vợ con đều khỏe, sau khi anh về nước đã thuê thêm bảo mẫu, còn đón mẹ anh ở quê lên chăm sóc hộ, hiện tại trong nhà có ba người thay nhau đỡ đần hai mẹ con, anh em của anh cũng thường xuyên đến thăm, trong nhà rất ổn định và an toàn, kêu cô không cần lo.
Lăng Tuyết cảm thấy rất áy náy với sự cố lần trước, lại nói xin lỗi với Đoạn Ngũ, Đoạn Ngũ bảo cô đừng để tâm quá, chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, sau đó trở về chuyện chính, nhắc đến Lăng Ngạo:
– Lăng Tuyết, tuy rằng trong ban nhạc thời gian anh và em biết nhau ngắn nhất, nhưng mấy năm nay chúng ta đồng cam cộng khổ, vào sinh ra tử, xem nhau như anh chị em ruột thịt, anh xem em và Lăng Ngạo như người thân của anh, anh thật lòng hy vọng hai đứa có thể hạnh phúc!
– Cám ơn anh, Ngũ Ca, chỉ là…
– Em nghe Ngũ Ca em nói hết đã- Đoạn Ngũ ngắt lời Lăng Tuyết, nói tiếp- Anh biết, tình yêu là thứ không thể miễn cưỡng, thực ra cục diện hôm nay anh đã sớm dự liệu, tình cảm của Lăng Ngạo dành cho em tụi anh đều nhìn ra, mà tình nghĩa của em đối với cậu ta cũng rất rõ ràng, trong lòng bọn anh cũng rất rõ, người duy nhất không rõ chính là người trong cuộc như Lăng Ngạo, cái gọi là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, có lẽ chính là như vậy.
– Haizzz…- Lăng Tuyết thở dài- Cám ơn anh đã hiểu cho em.
– Nhưng Lăng Tuyết, em cũng phải nghĩ cho cảm nhận của Lăng Ngạo- Đoạn Ngũ chân thành nói- Chúng ta đều biết, cậu ta là một người lòng tự trọng cao, lại cầu toàn với tình yêu lắm, năm đó cậu ấy vì cứu em làm tay bị thương, tuy rằng không thể đàn ghita bass được nữa, nhưng vẫn có thể gõ trống, làm ca sĩ hát chính, nhưng cậu ta lại không, cậu ta thà đổi nghề lái taxi cũng không chịu ở lại ban nhạc, tại sao chứ? Bởi vì cậu ta yêu cầu với bản thân quá cao, nếu không thể làm đến tốt nhất, chi bằng dứt khoát không làm, trên phương diện tình cảm cũng là như thế.
– Em hiểu.
Lăng Tuyết không biết nói gì cho phải, thực ra những chuyện đó sao mà cô không hiểu được, chỉ là đối với việc này, cô có lòng nhưng không có sức, cũng không có cách giải quyết.
– Ngày đó anh đến hỏi bác sĩ, bác sĩ nói chân cậu ấy đã điều trị được một thời gian rồi, hai hôm nữa sẽ tháo bột, nhưng tình hình trước mắt của cậu ấy xem ra không quá lạc quan, có thể sau này…
Nói đoạn, Đoạn Ngũ thở dài.
– Sau này sẽ ra sao?- Lăng Tuyết vội hỏi.
– Sau này sẽ để lại di chứng, bước đi sẽ…- Đoạn Ngũ dừng một chút, đổi cách dùng từ uyển chuyển hơn- Sẽ không cân đối lắm!
Lăng Tuyết kinh ngạc trợn mắt, cô bàng hoàng tại chỗ, đương nhiên cô biết bước đi không cân đối này có nghĩa là gì, chẳng phải là… thọt ư!!!
Nhưng mà, nhưng mà…
Lăng Ngạo làm sao có thể như vậy?
Anh là một người kiêu ngạo, tự tôn tự cường, anh làm sao có thể để bản thân lưu lại khiếm khuyết được?
Không thể…
– Cơ bản đã thành hình rồi- Đoạn Ngũ thở dài- Bác sĩ nói có khả năng rất lớn sẽ là như vậy, nhưng không phải là tuyệt đối, thực ra chúng ta đều hiểu, là bác sĩ, luôn không nói những gì quá xấu với bệnh nhân. Nhưng dù là như vậy, trong lòng Lăng Ngạo vẫn ôm hy vọng, chỉ là lời nói ban nãy của em, mới thật sự khiến cậu ấy tuyệt vọng hoàn toàn…
– Em thật có lỗi…- Lăng Tuyết ân hận lắm- Nhưng, nhưng em không thể lừa dối anh ấy.
– Anh biết, anh hiểu- Đoạn Ngũ nghiêm túc nói- Anh cũng ủng hộ cách làm của em! Bởi vì sự thật chính là sự thật, căn bản không thể giấu đi, lấp liếm chính là thương tổn cậu ấy sâu hơn, hơn nữa lúc này, những lời cổ vũ gì đó em nói với cậu ấy, cậu ấy nghe không vào nổi đâu. Nhưng đây chính là một thời kỳ quá độ, tình nghĩa giữa hai đứa đã sớm vượt lên cả tình bạn và tình yêu, hóa thành tình thân, có lẽ hiện tại vì sự xuất hiện của một người khác mà nảy sinh vấn đề, nhưng một ngày nào đó trong tương lai sẽ ổn thôi, anh hy vọng hai đứa không buông bỏ đoạn tình nghĩa này.
– Em sẽ không đâu- Lăng Tuyết thương cảm nói- Cho dù anh ấy hận em, không muốn nhìn thấy em, em cũng sẽ không bỏ rơi người bạn này, chỉ cần anh ấy cần em, em sẽ ở bên cạnh anh ấy, giúp đỡ anh ấy, chiếu cố anh ấy, quyết không từ nan!
– Vậy thì tốt rồi- Đoạn Ngũ vui vẻ gật đầu- Còn mấy câu khác anh muốn nói với em…
– Ngũ Ca nói đi- Lăng Tuyết chú ý lắng nghe.
– Thân Đồ Dạ kia không phải người đàn ông tầm thường, em có từng nghĩ tới, người đàn ông như vậy, em thật sự có thể khống chế được sao?- Đoạn Ngũ nghiêm túc hỏi- Em ở bên anh ấy, tương lai phải đối mặt với rất nhiều vấn đề khó tưởng tượng nổi, em đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng chưa?
– Em không nghĩ nhiều như vậy- Lăng Tuyết thở dài- Em chỉ biết, anh ấy là thật lòng với em, còn em cũng bằng lòng ở bên anh ấy…
– Được rồi- Đoạn Ngũ không nói thêm nữa- Một khi đã vậy, anh sẽ không nói gì thêm, trước nay em là cô gái rất biết chừng mực rất có chủ kiến, anh tin em có thể khống chế được, chỉ là Lăng Tuyết, Ngũ Ca phải nhắc nhở em một câu…
– Dạ?- Lăng Tuyết nhìn Đoạn Ngũ.
– Đừng lún quá sâu!!!- Đoạn Ngũ trịnh trọng khuyên- Chuyện tình cảm, càng lún quá sâu sẽ lại càng đánh mất chính mình, một người đàn ông hùng mạnh như chúa tể, anh ta có thể nắm thế giới trong tay, cũng có thể thao túng được tình cảm của chính mình, ngộ nhỡ qua một thời gian, anh ta thay lòng…
Đoạn Ngũ không nói tiếp, câu tiếp theo khó nghe lắm, hiện giờ nói vậy cũng chỉ là lo lắng vô cớ, anh chỉ cảm thấy Thân Đồ Dạ quá mức nguy hiểm, Lăng Tuyết ở bên anh ta, luôn không được an toàn!
Chỉ là, anh không ngờ rằng, sự lo lắng không đâu của mình, ở tương lai không xa lại biến thành sự thật…
– Em hiểu ý anh- Lăng Tuyết mỉm cười- Anh yên tâm đi, em không phải loại con gái vì tình yêu mà đòi chết đòi sống đâu.
Giờ khắc này, cô nói nghe thật nhẹ, nhưng mai sau lại không nhất định…
– Vậy thì tốt- Đoạn Ngũ cười gật đầu- Đến rồi, chúng ta đi lên đi.
– Vâng.
Hai người vào đến nhà, phát hiện Hàn Bắc Hàn Giai đang thu dọn hành lý, cô Phùng đang dọn quần áo giúp Mao Mao và Đậu Đậu.
Còn ông ba Lãnh, ba mẹ của Lăng Ngạo, đang ở trong phòng cùng anh, hai người họ rất vui mừng, cười nói:
– Lăng Ngạo, con biết không, từ ngày con mất tích, phòng con luôn để trống, mỗi ngày ba mẹ đều quét dọn, lúc nào cũng sẵn sàng chờ đón con về nhà!