Kẻ Thù Bên Gối

Chương 144: Đàm phán

– Vì sao tôi phải khuyên cô ấy?- Thân Đồ Dạ nhíu mày, hơi cau có- Tôi đã ám chỉ với cô ấy rồi, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn chọn giúp họ, một khi đã vậy, cứ để cô ấy muốn làm gì thì làm đi. Nếu tôi không cho cô ấy đi, trong lòng cô ấy sẽ luôn có chuyện không bỏ xuống được, người họ Cung có thể có lần tiếp theo, lần tiếp theo nữa, nếu đã vậy, chi bằng lần này cứ giả như không biết. Là đàn ông, thỉnh thoảng cũng nên buông tay để người phụ nữ của mình đi làm chuyện cô ấy muốn làm, cho dù thực sự xảy ra vấn đề gì, cũng có tôi hỗ trợ cô ấy mà!

– Vậy là…- Lôi Quân cười nói- Trên đời này không có vấn đề nào anh không giải quyết được. Nhưng vì em không hiểu lắm, nếu anh đã nghĩ vậy, tại sao còn không vui?

– Nhảm nhí- Cố Huy liếc trắng mắt- Chủ nhân biết lần này cô Lăng đi chịu khổ, chắc chắn đang lo lắng cho cô ấy.

– Con người mà, cần phải nếm trải khổ sở mới có thể trưởng thành, Lăng Tuyết vẫn còn rất đơn thuần, chưa từng trải qua thời kì đen tối trong cuộc đời- Thân Đồ Dạ trầm thấp nói- Người nhà họ Cung chính là kiếp nạn của cô ấy.

– Đúng vậy, người họ Cung đúng là quá đáng, trước kia lợi dụng cô Lăng một lần rồi còn chưa tính, lần này lại đến tìm cô ấy nữa, đúng là vô sỉ! Lần trước anh không trừng phạt họ, với họ mà nói đã là ơn đức bằng trời rồi, họ lại còn dám lỗ mãng! Hơn nữa, họ chắc cũng đã biết quan hệ giữa anh và cô Lăng rồi, vậy rất không để anh vào mắt! Chẳng lẽ anh cứ vậy bỏ qua, để mặc họ tự tung tự tác?

Nghe mấy câu này, Thân Đồ Dạ im lặng mấy giây, bất đắc dĩ nói:

– Bởi vì biết quan hệ giữa tôi và cô ấy, lá gan của họ Cung mới lớn như vậy, bởi vì họ biết Lăng Tuyết mềm lòng, không đành thương tổn họ, còn tôi, lại không nhẫn tâm làm cô ấy khó xử. Huống chi, cô ấy cùng nhà họ Cung có mối quan hệ dây mơ rễ má, tôi động vào họ Cung, cô ấy sẽ không tha thứ cho tôi.

Cố Huy không hiểu hàm ý trong lời này của anh, nhưng đi theo Thân Đồ Dạ nhiều năm, anh vẫn biết có vài chuyện bản thân có thể nghe không hiểu, chỉ cần lắng nghe là được.

Thân Đồ Dạ bước lên xe, xe chậm rãi rời khỏi bến tàu.

Bên ngoài phong cảnh không hợp lòng người lắm, nhưng New York vào buổi sáng có một quang cảnh rất khác.

Thân Đồ Dạ quay kính xuống, tùy tiện để gió phả vào mặt mình, thật lâu sau, anh cuối cùng cũng lên tiếng:

– Đi thăm dò bên Dukabad, xem lai lịch của hắn rốt cuộc thế nào. Tôi muốn tư liệu cụ thể, càng chi tiết càng tốt.

– Vâng!- Cố Huy gật đầu nhận lệnh.

Thân Đồ Dạ vẫn có chút lo lắng, lập tức nói với Lôi Quân:

– Cậu dẫn theo vài người đến San Francisco xem thử đi. Không đến vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không hiện thân, nhưng bất luận thế nào cũng không thể để Lăng Tuyết xảy ra chuyện, một chút ngoài ý muốn cũng không thể!

– Vâng, chủ nhân- Lôi Quân nhận lệnh liền lập tức xuống xe, dẫn theo người đi chấp hành mệnh lệnh.

***

Lăng Tuyết lấy điện thoại ra xem cuộc gọi nhỡ, quả nhiên là Tần Tuệ gọi đến. Lo lắng mình đang ngồi trên xe do Thân Đồ Dạ sắp xếp, đề phòng trong lúc trò chuyện sẽ tiết lộ bí mật gì đó, cô bỏ qua suy nghĩ gọi lại cho chị ta, vì thế gửi tin nhắn nói mình sắp đến, kêu họ đợi thêm lát nữa.

Tần Tuệ hồi âm là vâng.

Trên đường đi, Lăng Tuyết còn đang nghĩ đến Thân Đồ Dạ, luôn cảm thấy nhất định Thân Đồ Dạ đã biết được gì đó, bằng không cũng sẽ không ám chỉ cô đừng qua lại với họ Cung? Nhưng cuối cùng cô vẫn không nghe lời anh, hiện tại nghĩ đến, trong lòng luôn thấy bất an.

Cô lại tự khuyên nhủ mình, đã đến bước này rồi, nếu đã đồng ý với người ta, có bận tâm nhiều cũng là vô ích.

Chính như Thân Đồ Dạ nói, hễ là chuyện đã quyết định, thì cố gắng đi làm!

Rất nhanh, xe nhanh chóng đến gần nhà trọ của Lăng Tuyết, Lăng Tuyết nói tài xế dừng xe ở gần đó, giả bộ đi về nhà, sau khi xác định không ai đi theo cô, cô mới rẽ vào đường hẻm đã hẹn trước đó.

Xe của họ Cung đã đứng đợi thật lâu ở chỗ hẹn, thấy Lăng Tuyết đến, Tần Tuệ lập tức xuống xe mở cửa giúp cô, miệng còn nói:

– Mời cô Lăng, anh Lãnh đã đợi cô rất lâu.

Trên xe, Lãnh Thanh Mặc vẫn tác phong khiêm tốn đó, ngay cả nụ cười cũng dịu dàng điềm tĩnh như vậy. Tâm trạng anh tựa như không hề chịu ảnh hưởng bởi rắc rối họ Cung gặp phải, giờ phút này vẫn đang pha trà, tâm bình như nước.

Nhìn thấy Lãnh Thanh Mặc, Lăng Tuyết vừa rồi còn miên man suy nghĩ đã lập tức an tĩnh lại. Tựa như anh có một sức hút, cho dù trong biển rộng có mỗi mình cô độc bước, cho dù phía trước sóng yên biển lặng hay sóng to gió lớn, có anh ngồi đây chính là niềm an ủi lớn nhất.

– Đã lâu không gặp- Lãnh Thanh Mặc gật đầu dùng khẩu hình môi nói, lại vỗ vào vị trí bên cạnh- Mời ngồi.

– Đã lâu không gặp.

Lăng Tuyết ngồi xuống bên cạnh anh, tài xế liền khởi động xe chạy về hướng sân bay, họ Cung đã an bài chuyên cơ ở sân bay, đợi họ qua là lập tức có thể cất cánh.

– Ngại quá, tôi có chút chuyện, nên tới hơi trễ- Lăng Tuyết nhận lấy tách trà Lãnh Thanh Mặc đưa, nhìn thấy bên xe cộ bên ngoài lướt nhanh mà qua, áy náy nói- Mọi người nhất định đợi rất sốt ruột, thời gian còn kịp không?

– Hết cách rồi, thời gian của chúng tôi xem như dư dả- Lãnh Thanh Mặc mỉm cười nhìn cô.

Tần Tuệ bổ sung thêm:

– Đề phòng ngộ nhỡ, chúng tôi đã tính dư thời gian một chút.

Lăng Tuyết mỉm cười gật đầu, yên dạ:

– Quả thật phù hợp với tác phong của anh Lãnh, suy tính mọi việc chu đáo, trăm việc không sơ hở.

– Lăng Tuyết quá khen rồi, trăm việc thì luôn có một việc sơ hở mà!- Lãnh Thanh Mặc đặt tách trà xuống, ngồi thẳng lưng áy náy nói- Đúng là hổ thẹn, đến cuối cùng vẫn phải tìm em. Vốn dĩ chúng tôi không dám, từ sau khi em chọn rời đi, chuyện họ Cung không còn liên quan đến em nữa, chỉ là cuối cùng vẫn phiền em hỗ trợ.

Tần Tuệ giải thích:

– Chuyện này thực ra đừng nên trách anh Lãnh, ý anh ấy là bất luận thế nào cũng không được phiền cô. Thật sự là sự việc đột ngột phát sinh, chúng tôi hết cách mới nghĩ đến cách này, cô Lăng, cô muốn trách tội thì cứ trách tôi đi…

Lãnh Thanh Mặc xua tay ngăn chị ta nói tiếp, mắt nhìn chằm chú vào Lăng Tuyết nói:

– Cho dù là ai tìm em, kết quả đều giống nhau, đây là trách nhiệm của tôi.

Lăng Tuyết vội nói:

– Anh không cần nói vậy, chuyện này nói thế nào cũng có quan hệ đến tôi. Lúc đó không phải tôi tùy hứng nói đi là đi, để lại một mớ cục diện rối rắm cho anh dọn dẹp, họ Cung cũng sẽ không thành ra thế này. Cho nên hôm nay mọi người có thể tìm tôi, tôi là vui vẻ hỗ trợ, đây coi như là tâm ý của tôi đi. Nhưng sự việc này tôi không hiểu lắm, cho nên lần này qua đó, tôi chỉ đơn giản giả mạo cô Cung lộ mặt, về phần đàm phán gì đó phải dựa vào anh rồi.

– Chỉ e không phải đơn giản là lộ mặt đâu…- Lãnh Thanh Mặc trầm ngâm- Dukabad vô cùng hà khắc, tuy rằng có ý định hợp tác với họ Cung chúng tôi, nhưng theo tình hình trước mắt xem ra, muốn khó dễ để làm lung lay thành ý hợp tác. Tựa như hôm qua tôi đến tìm anh ta, anh ta đóng cửa không tiếp, anh ta kiên trì muốn gặp Thiên Long mới nói chuyện hợp tác, đơn giản chỉ muốn ra nhiều đề khó để làm khó dễ chúng tôi! Bởi vậy lần này em đến đó, có thể nói trọng trách rất lớn, không đơn giản chỉ là lộ mặt tươi cười trò chuyện như trong tưởng tượng của em đâu.

– Vậy phải làm sao?- Lăng Tuyết nhíu mày khó xử- Chuyện làm ăn tôi hoàn toàn không hiểu, thậm chí ngay cả tiếng Anh cũng giao tiếp không thạo. Kêu tôi qua đó bàn chuyện với anh ta, chẳng phải đâm đầu vào chỗ tối à?

Nghĩ nghĩ, cô lo lắng nói:

– Tôi cứ vậy qua đó với mọi người, thật sự có thể giúp đỡ được mọi người à? Hiện tại sao tôi lại có cảm giác chẳng những không giúp được còn gây trở ngại vậy chứ?

– Em yên tâm đi, phương diện ngôn ngữ không cần lo lắng, tiếng Trung của Dukabad không tệ, tuy rằng không quá lưu loát, nhưng trao đổi mấy câu đơn giản thì không thành vấn đề, dù sao anh ta cũng từng làm ăn khá lâu ở Trung Quốc- Lãnh Thanh Mặc động viên cô.

– Vậy chẳng phải tôi càng dễ bị lộ à?- Trong lòng Lăng Tuyết vẫn bất an- Hay là tìm phiên dịch đến đi, mọi người còn có thể ở bên cạnh đánh lừa một chút.

– Lăng Tuyết, em nghe tôi nói- Lãnh Thanh Mặc hiếm khi nghiêm túc- Tôi biết nếu đổi thành chuyện của mình, em sẽ không lo được lo mất như vậy. Nói đến cùng, tất cả lo lắng của em bây giờ đều vì sợ hãi bản thân em sẽ làm hỏng chuyện này, khiến họ Cung bị tổn thất. Chỉ là, em cho rằng hiện tại họ Cung còn cái gì để tổn thất thêm nữa? Tuy rằng điểm này tôi thật sự không muốn thừa nhận, nhưng đây là sự thật.

Nói đến đây, Lãnh Thanh Mặc mỉm cười, trong nụ cười tràn ngập mất kiên nhẫn.

– Lần đàm phán này với họ Cung mà nói là sống còn, nhưng đổi cách nói khác, đây làm sao không phải hồi sinh ngựa chết?

Lăng Tuyết không còn lời nào để nói, trong lòng càng thêm lo lắng cho sự việc lần này. Theo như lời Lãnh Thanh Mặc nói, nếu chuyện này có liên quan đến cô, kết quả thành bại đều do một mình cô chống đỡ, theo tính cách hấp tấp của cô mà nói, đi phải đi, không thắng thì đơn giản chính là thua. Nhưng lần này cô chỉ là một mắc xích, nói dễ nghe là cứu vãn cục diện, nói khó nghe chính là một đứa con có thể giúp đỡ cho gia đình, nhưng nhất cử nhất động lại liên quan đến tính mạng của người thân, không để bản thân có áp lực, cô làm không được.

– Nhưng mà sự việc này không khó khăn như em tưởng đâu- Lãnh Thanh Mặc vỗ tay cô, dùng khẩu hình môi nói- Dukabad là người lập nghiệp từ kinh doanh dầu mỏ, tuy rằng hiện tại giàu có, nhưng thái độ như bọn nhà giàu mới nổi thôi, là người thô thiển. Anh ta làm việc không quá để ý, nhiều lúc đều dựa vào tâm trạng vui buồn của bản thân, nói dễ hiểu, chính là loại người bực bội liền lôi vài triệu đô ra đốt, sảng khoái chính là tốn vài triệu thôi mà, nhưng vui là được. Em có nghĩa khí giang hồ, nếu Thiên Long ra mặt có thể sẽ tốt, nhưng để em ra mặt, chắc sẽ còn tốt hơn nữa.

– Nói vậy, tôi thực sự có chút hiếu kỳ về Dukabad này- Lăng Tuyết tưởng tượng ra cảnh một tên râu ria mặc áo dài trắng mở mồm ăn thịt uống rượu, không khỏi bật cười- Được, dù sao đến lúc đó có anh bên cạnh tôi, có chuyện gì tôi cũng có thể hỏi anh.

Lãnh Thanh Mặc gật đầu, giao một tài liệu cho Lăng Tuyết:

– Tần quản gia đã thu thập xong tư liệu về Dukabad này, khá chi tiết. Từ đây đến San Francisco mất khoảng sáu tiếng, em có thể từ từ nghiên cứu, tập trung chú ý đến sở thích của anh ta. Đến lúc đó nếu thật sự không bàn được, nói không chừng chúng ta phải dựa vào những thứ này để tạo sự khác biệt!

Hết chương 144