Lăng Ngạo cụp mắt hồi tưởng, im lặng không nói gì…
Hồi đó, Lăng Ngạo rất hâm mộ thứ gọi là tình thân, anh sẽ cùng bạn bè chơi trò miêu tả bộ dạng của cha mẹ trong tưởng tượng của mình, còn ghé vào khung cửa sổ nhìn những bạn nhỏ được cha mẹ nắm tay dẫn qua đường.
Khi đó, mỗi dịp cuối tuần hoặc lễ tết luôn có rất nhiều tình nguyện
viên hoặc các mạnh thường quân giàu lòng nhân ái đến quyên tiền tặng quà chia sẻ tình thương của chính mình.
Lăng Ngạo còn nhớ rất rõ năm ấy anh chín tuổi, vào một ngày của tháng sáu, cái ngày được thế giới xưng tụng là Ngày Quốc Tế Thiếu Nhi, có một đôi vợ chồng mang cả xe quà đến thăm tất cả các cô nhi trong mái ấm, mà anh cũng nằm trong số đó.
Hình như còn có vài phóng viên đi theo, cô nhi viện đón tiếp họ cố
tình treo biểu ngữ, còn để bọn trẻ đứng xếp hàng trước cổng nghênh đón
họ.
Hệt như mỗi lần quyên tặng trước, ông mập nọ ở trên sân khấu phát
biểu rất lâu, sau đó thì hô hào mọi người phát quà cho cô nhi. Khi đến
lượt Lăng Ngạo, cầm quà đến tặng chính là tên con trai béo tròn hệt ông
bố.
Lúc ấy, Lăng Ngạo còn cố ý mặc bộ đồ mới tinh đưa tay nhận lấy quà,
có thể vì quá kích động, tay anh không cẩn thận chạm vào mu bàn tay tên
to béo nọ, kết quả tên béo đó tuổi tác cũng xấp xỉ anh lại nhảy dựng lên hệt như bị điện giật.
Tên nọ đùng ánh mắt ghét bỏ hung hăng nhìn Lăng Ngạo, rút khăn mùi xoa ra lau tay mình, nghiến răng mắng anh:
– Ai cho mày chạm vào tao, bẩn chết được bẩn chết được! Ba tao là ông chủ lớn trong nội thành đấy, mấy tên không cha không mẹ như tụi bây mà
dám đụng vào tao hả, gớm muốn chết!
Lăng Ngạo còn nhỏ nên sợ hãi, luôn miệng nói:
– Không phải, không phải, tôi có ba mẹ, họ chỉ bất cẩn làm mất tôi thôi, họ sẽ đến tìm tôi mà, tôi có ba có mẹ…
Nhưng vô ích, tên mập đó gọi ba mập của nó đến, ông béo ban nãy còn ở trên sân khấu tươi cười thân thiện giờ đã giật phăng lấy món quà trong
tay anh, trừng mắt dữ tợn với anh, cũng luôn miệng mắng anh là tên không cha không mẹ!
Cho đến tận lúc đó, Lăng Ngạo mới biết lòng nhân ái của bọn nhà giàu
hóa ra cũng có thể giả được, lòng người sao lại độc ác đến thế. Cuối
cùng anh cũng biết, anh đúng là kẻ đáng thương không cha không mẹ!
Khi hâm mộ trở nên xa xỉ, Lăng Ngạo chín tuổi đã không còn khát cầu
tình thân nữa, anh tự nói với bản thân rất nhiều lần, anh chỉ là một đứa không cha không mẹ, bây giờ không có, sau này cũng sẽ không.
Nếu không phải như vậy, tại sao đến giờ họ chưa đến tìm anh?
Niềm hy vọng xa vời thời thơ ấu đã tan thành mây khói, giờ Lăng Ngạo
đã trưởng thành, đã không cần thứ tình thân sang trọng không thật này,
vậy mà lúc bấy giờ, người anh gọi là cha là mẹ lại xuất hiện.
Đây chẳng phải quá buồn cười rồi sao?
Có lẽ cuộc đời chính là như thế, lúc bạn cần họ thì họ không ở bên,
khi bạn chẳng cần nữa, họ lại xuất hiện trong đời bạn, nhân danh vào một thứ rất hoa mỹ: ba (mẹ) đến tìm con.
Đứng trên góc độ đạo đức, anh không thể không nhận họ.
Chỉ là, có ai từng nghĩ cho cảm nhận của những đứa trẻ cô nhi không?
Cảm thụ này, có lẽ không ai có thể đồng cảm được?
– Được rồi, anh không muốn nghe, thì em không nói nữa.
Lăng Tuyết rất hiểu Lăng Ngạo, lúc anh không muốn lắng nghe sẽ có bộ dạng như thế, người khác nói gì cũng vô ích.
– Cô Phùng, cô chưa ăn cơm đúng không?- Lăng Tuyết hỏi- Để Hàn Bắc đưa cô đi ăn cơm nha, sau đó về nhà bọn con nghỉ ngơi.
– Cũng được, tối cô lại vào- Cô Phùng đứng lên- Lăng Ngạo, con đừng nghĩ nhiều, đợi kết quả xét nghiệm DNA có rồi tính tiếp.
– Dạ- Lăng Ngạo gật đầu- Cô Phùng, cô ngồi máy bay lâu rồi cũng mệt mỏi, về nhà nghỉ ngơi sớm đi.
– Ừm. Mao Mao, Đậu Đậu, hai đứa đi về cùng cô nào- Cô Phùng nói- Tiện thể cô kiểm tra xem thời gian này hai đứa học hành thế nào rồi.
– Mỗi ngày chúng con đều chăm chỉ học bài, nhưng kiến thức mới sau đó thì chưa học- Hai đứa nhỏ đi theo cô Phùng ra khỏi phòng bệnh.
– Cô Phùng, con cùng cô về đó.
Hàn Bắc về cùng họ, dàn xếp ổn thỏa cho cô Phùng.
– Con tiễn mọi người ra ngoài- Lăng Tuyết đi theo họ.
***
Khi Lăng Tuyết và Hàn Bắc đưa cô Phùng và bọn trẻ ra ngoài, họ phát
hiện ông bà Lãnh vẫn còn ở lại bệnh viện chưa đi, có lẽ họ không dám ở
lại trong phòng bệnh vì sợ kích thích đến Lăng Ngạo.
Lăng Tuyết đi đến trước mặt họ, lễ phép gọi cô chú, sau đó động viên nói:
– Vừa rồi xin lỗi cô chú, có lẽ Lăng Ngạo chưa thể tiếp nhận ngay
được, dù sao bọn con đều là cô nhi, tuy rằng mỗi giây mỗi phút đều hy
vọng biết được cha mẹ mình, nhưng khi ngày đó thực sự đến, lại sẽ cảm
thấy rất đột ngột, có thể đấy là… phản ứng của mừng vui quá đỗi.
Ông Lãnh lắc đầu, thương cảm nói:
– Cô chú nợ nó nhiều như vậy, sao có thể được như cháu nói, cho dù nó đánh mắng cô chú, cô chú cũng không oán hận nó. Đây là cô chú nợ nó,
làm gì cũng không thể bù đắp được.
– Chú nói quá lời rồi!
Cho đến lúc này, Lăng Tuyết mới có thời gian quan sát họ. Xem cách ăn mặc của họ, chắc là thuộc tầng lớp rất giàu có, nhất là chiếc đồng hồ
ông Lãnh đeo trên tay, cô từng nhìn thấy Cung Hiếu Cường đeo một chiếc
giống y hệt.
Nghe nói là phiên bản giới hạn, người bình thường hoàn toàn không mua nổi.
Hơn nữa, theo khí chất phát ra từ người họ có thể thấy, họ ở tầng lớp cao rất lâu rồi, trang phục có thể giả, nói năng cử chỉ cũng có thể
học, nhưng loại khí chất bẩm sinh thế này vài ba năm cũng chẳng học
được.
Có thể khẳng định, đây là cặp vợ chồng sống trong xã hội thượng lưu,
đây đối với Lăng Ngạo mà nói là chuyện vui, dù sao nếu thật sự là cha mẹ ruột, không bao nhiêu người sẽ hy vọng cha mẹ họ chưa từng thấy mặt lại nghèo túng.
Ông Lãnh rất vui mừng, lấy ảnh ra đưa cho Lăng Tuyết xem, lại rút tấm ảnh cũ đã ngả màu trong bóp da ra đối chiếu, kể chuyện trước kia của
Lăng Ngạo…
Lăng Tuyết xem, quả thật giống như lời ông nói, người trong hai tấm
ảnh cực kỳ giống nhau, hơn nữa cô cũng có thể khẳng định người trong tấm ảnh đầu tiên chính là Lăng Ngạo.
– Không chỉ là giống nhau hồi trẻ, anh xem anh và Lăng Ngạo bây giờ
vẫn rất giống nhau, mũi này, chân mày này, quả thực giống nhau như đúc-
Bà Lãnh vừa lau đi hai mắt đẫm lệ, cười vui vẻ, thở dài nói- Ông trời có mắt, cuối cùng cũng tìm được, bây giờ, dù là thiên hoàng lão tử đến
đây, cũng đừng hòng cướp con em đi!
Đôi vợ chồng trước mặt hưng phấn cực kỳ, Lăng Ngạo trong phòng lại hờ hững lạnh nhạt, hai bên đối lập, Lăng Tuyết đứng giữa đau đầu, trong
lòng nghĩ tốt nhất mau có kết quả xét nghiệm, để Lăng Ngạo có thể nhận
lại cha mẹ đã đau khổ tìm kiếm con nhiều năm này sớm một chút, cũng để
họ được đền đáp xứng đáng như ý nguyện.
Nói chuyện thêm một lát, Lăng Tuyết nhìn đồng hồ thấy không còn sớm nữa mới nói:
– Cô chú, cô chú cứ ở đây chờ cũng vô ích, kết quả xét nghiệm ba hôm
nữa mới có mà, cô chú về nghỉ ngơi đi đã! Đã đặt khách sạn chưa? Có cần
cháu giúp đỡ gì không?
– Không cần không cần, cô chú có nhà đây, tài xế đang đợi ở ngoài- Ông Lãnh vội nói- Cám ơn cháu!
Bà Lãnh còn cố tình nắm tay Lăng Tuyết vừa đi vừa nói chuyện:
– Cháu là Lăng Tuyết đúng không? Cô nghe viện trưởng Quách nói, cháu
và Lăng Ngạo thân như anh em ruột thịt, nó nghe lời cháu nhất, cháu giúp cô khuyên nhủ nó nha, tuy rằng rất nhanh sẽ có kết quả xét nghiệm,
nhưng nó cứ như vậy, trong lòng cô, trong lòng cô thực sự vẫn rất khổ
sở.
Lăng Tuyết cười, an ủi:
– Cô yên tâm đi, cô không nói thì cháu cũng sẽ khuyên anh ấy mà. Lăng Ngạo là người hiểu lý lẽ lắm, đợi anh ấy nghĩ thông suốt rồi, nhất định sẽ hiếu thảo với cô chú, đến lúc đó, một nhà cô chú có thể đoàn tụ rồi.
Bà Lãnh tươi cười, sau khi trải qua quá trình tìm kiếm dài đằng đẵng cùng thất vọng vô số lần, hôm nay bà đặc biệt vui vẻ:
– Nếu được vậy thì tốt quá, con không biết chứ, cô chú mong đến ngày
này lâu lắm rồi! Cô chú còn tưởng cả đời này sẽ không gặp lại con trai
nữa, may mắn là, ông trời không cô phụ… Cháu cũng phải giúp cô khuyên nó với nhé!
Lăng Tuyết mỉm cười rồi tạm biệt họ, xoay người trở lại phòng bệnh
của Lăng Ngạo, thực ra cô rất hiểu tính của Lăng Ngạo, lúc anh không
muốn nghe thì nói gì cũng vô ích, chi bằng cứ để anh yên tĩnh lại, đợi
sau khi có kết quả xét nghiệm rồi nói sau.
Trở lại phòng, Lăng Tuyết phát hiện hộ lý Ngô Đình đang khuyên Lăng Ngạo:
– Anh Lăng, hình như anh rất bài xích họ?
Lăng Ngạo bực bội đáp:
– Giờ tôi không muốn nói chuyện này.
Vẻ mặt anh không có chút vui sướng khi gặp lại người thân, mà lộ ra vẻ chán chường rất rõ.
– Chỉ là nếu họ thật sự là ba mẹ anh, chẳng phải tốt lắm sao? Tôi
thấy tình cảm của họ là thật đó, họ rất hy vọng có thể nhận lại anh. Tuy rằng giờ anh đã lớn, mong muốn tìm được cha mẹ cũng phai nhạt, nhưng có ai lại từ chối nhận lại người thân chứ? Cho dù ngoài miệng nói không
muốn, cũng là lừa mình dối người thôi!- Ngô Đình thận trọng nói.
Hàn Giai ở bên cạnh hùa theo:
– Đúng đó, em và anh Hàn Bắc cũng là cô nhi, tuy rằng không sống cùng cô nhi viện với anh và chị Tuyết, nhưng đều rất nhớ cha mẹ mình. Nếu
đổi lại là cha mẹ em tìm tới, em sẽ vui lắm! Đôi khi nghĩ lại, chúng ta
cố gắng làm việc, cố gắng sinh tồn, chỉ là ngay cả cha mẹ cũng không
biết là ai, đúng là đáng buồn thật. Hơn nữa, em thấy cách ăn mặc của cô
chú rất sang, họ chắc chắn sẽ không trở thành gánh nặng của anh đâu, hơn nữa, nếu có thể, đời anh cũng có thể vì vậy mà hoàn toàn thay đổi!
Lăng Ngạo mất kiên nhẫn nói:
– Họ có tiền hay không thì có lên quan gì tới tôi, tôi chưa bao giờ
muốn phó thác đời mình cho bất cứ ai, cho dù là cha mẹ tôi cũng không
cần, huống chi họ chỉ là “hư hư thực thực” mà thôi. Tôi thật sự không
muốn nói tiếp đề tài này, mọi sự đợi có kết quả xét nghiệm rồi tính.
Hàn Giai thấy không khuyên được Lăng Ngạo, thở dài:
– Được rồi, anh nghỉ ngơi đi, em đi lấy nước sôi cho anh.
– Chuyện này sau rồi nói- Lăng Tuyết đi tới- Anh chưa ăn trưa đúng
không? Ngoan ngoãn ăn đi, em sang phòng bên cạnh thăm Hàn Vũ Thần.