– Ở bên tôi còn nhớ người đàn ông khác- Thân Đồ Dạ đánh vào gáy của Lăng Tuyết- Em muốn chết hả?
– Á!- Lăng Tuyết bị đau la lên, giận dỗi trừng mắt với anh- Sao anh bạo lực quá vậy?
– Lăng Tuyết…- Thân Đồ Dạ bóp cằm Lăng Tuyết, trịnh trọng cảnh cáo
cô- Em giờ là người của tôi, tôi không muốn em nghĩ tới người nào khác!
– Từ lúc nào trở thành người của anh vậy?- Lăng Tuyết vẫn còn muốn chơi xấu.
– Thua cược, em thực sự cho rằng tôi sẽ bỏ qua cho em?- Thân Đồ Dạ
cười tà ác- Nếu tôi muốn có được em, bất cứ lúc nào cũng làm được, tôi
chỉ là không muốn ép buộc em mà thôi, nhưng không có nghĩa là chấp nhận
cho em với người khác.
– Vậy em phải cám ơn anh nhỉ?- Lăng Tuyết cười lạnh, nghiêm túc nói-
Nhưng mà, phiền anh sau này đừng nhắm vào Lăng Ngạo. Anh ấy là anh em
tốt của em, bọn em từ nhỏ cùng lớn lên bên nhau, cùng xuất thân từ cô
nhi viện, tình như anh em, không có tình yêu nam nữ.
– Thật à?- Thân Đồ Dạ tỏ vẻ hoài nghi.
– Em có cần lừa anh không?- Lăng Tuyết lườm anh- Em lại chẳng gả cho
anh, cho dù thật sự có quan hệ gì đó với người khác, em cũng chẳng cảm
thấy thẹn với anh, cho nên tuyệt đối không cần phải nói dối.
– Hừ, nói dễ nghe thật- Thân Đồ Dạ cười cười gật đầu- Đúng là quang
minh lỗi lạc, thẳng thắn tự nhiên nhỉ! Chỉ là Lăng Tuyết à, nếu không
phải em đột nhiên bỏ trốn, hiện tại hình như em đã là vợ tôi rồi! Em mạo nhận Cung Thiên Long gạt tôi, lại không từ mà biệt, món nợ này tôi chưa tính với em đấy, đêm nay em lại đùa bỡn tôi, chủ động đánh cược với tôi lại không chịu thực hiện lời hứa, nếu tôi không trị em, vậy có vẻ như
tôi rất dễ bị ức hiếp nhỉ???
– Này này, ai dám ức hiếp anh?- Lăng Tuyết lòng còn sợ hãi- Thân Đồ
Dạ, mấy chuyện này… ờ thì… hay là chúng ta đua lại lần nữa đi!!!
Cô gần như buột miệng, sau khi nói xong mặt cô đỏ lên.
Trước giờ cô luôn là người giữ chữ tín, chưa từng tìm kiếm cảm giác
vượt trội từ ai, chỉ là khi đối mặt với Thân Đồ Dạ, sao cô lại trở nên
vô lý như vậy chứ?
Vô lý đến mức ngay cả cô cũng cảm thấy xấu hổ.
– Đòi đua lại với tôi, em nghĩ rằng tôi còn có thể nhường em?- Thân
Đồ Dạ tức giận nói- Tôi sẽ từng giây từng phút ngược chết em, ném em
xuống vách núi!!!
– Khụ khụ…- Lăng Tuyết ho khan vài tiếng, đánh trống lảng- Được rồi, vậy thì, không nhắc chuyện này nữa.
– Hừ- Thân Đồ Dạ gật đầu đồng ý, tùy tiện nói- Tôi không thích ép
buộc người khác, nhưng mà những gì em nợ tôi, sẽ rất nhanh tự mình dâng
tới tận cửa trả lại cho tôi!
– Có ý gì?- Lăng Tuyết giật mình- Anh đã làm gì?
– Em sẽ biết nhanh thôi.
Thân Đồ Dạ lấy tay gối đầu, dựa vào lưng ghế, khoan thai tự đắc ngắm bầu trời đêm.
Nhưng lòng hiếu kỳ của Lăng Tuyết đã bị anh khơi dậy, lay lay cánh tay anh hỏi:
– Thân Đồ Dạ, anh mau nói em biết đi, rốt cuộc anh đã làm gì? Chẳng lẽ anh đã xuống tay với Lăng Ngạo?
– Em quá khinh thường tôi rồi- Thân Đồ Dạ vẻ mặt khinh bỉ- Bắt người
khác đi uy hiếp vì để đạt được mục đích, đó là biểu hiện của kẻ yếu, tôi chẳng thèm!
– Vậy thì là gì?- Lăng Tuyết không biết, bản thân còn có nhược điểm
gì nằm trong tay anh, anh còn có thể dùng cái gì để uy hiếp cô?
Thân Đồ Dạ nhắm mắt nghỉ ngơi, không để ý đến cô nữa.
– Thân Đồ Dạ…- Lăng Tuyết chồm đến, nhẹ nhàng vuốt tóc anh, hỏi dồn- Rốt cuộc anh đã làm gì? Anh mà không nói, em thấy sợ lắm…
– Em ồn quá- Thân Đồ Dạ lạnh lùng trừng mắt- Còn dong dài nữa, tôi sẽ chặn đứng miệng em lại!
– Xùy!
Lăng Tuyết liếc anh trắng mắt, trong lòng rất bực bội, Thân Đồ Dạ
cũng không phải hạng người cố tình ra vẻ bí ẩn, vừa rồi anh nói vậy nhất định là có lý do.
Bây giờ cô càng nghĩ càng thấy bất an, càng nghĩ càng không yên, bĩu môi, tự lẩm bẩm:
– Sớm biết vậy ngủ với anh cho rồi, đỡ phải đêm dài lắm mộng, sau này còn gặp nhiều phiền phức hơn.
– Em nói gì?- Thân Đồ Dạ làm bộ không nghe thấy.
– Em nói, ờ thì…- Lăng Tuyết cắn môi dưới, hỏi dò- Thực ra em là người rất giữ chữ tín, nếu em đã thua anh, vậy thì…
– Thì cái gì?- Thân Đồ Dạ buồn cười nhìn cô.
– Ờ…- Lăng Tuyết chớp chớp mắt, căn bản không nói nên lời, nghĩ lại
hay là thôi đi, chuyện này sao con gái chủ động được? Có lẽ chờ lát nữa
anh nổi hứng lên, lại bắt đầu động tay động chân với cô, cô sẽ ra vẻ
chẳng từ chối.
Nghĩ đến đây, Lăng Tuyết lắc đầu:
– Không có gì.
– À!- Thân Đồ Dạ cũng lười nói nhiều với cô, tiếp tục ngắm cảnh- Bầu trời đêm nay đẹp thật!
Lăng Tuyết lườm anh, hạ thấp lưng ghế, thư thái nằm xuống, cùng Thân Đồ Dạ ngắm bầu trời đêm.
Hai người đều im lặng, đều tự có tâm sự riêng.
Đỉnh núi ban đêm vô cùng vắng lặng, yên tĩnh đến mức gần như có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhau.
Gió đêm lạnh lẽo, Lăng Tuyết liên tục hắt hơi mấy cái, hai tay ôm ngực tự sưởi ấm mình.
– Lạnh à?- Thân Đồ Dạ cởi áo vest ngoài đắp cho cô, sau đó đóng mui
xe lại, nhưng kính xe đã bị đấm vỡ, gió lạnh lùa vào, Lăng Tuyết vẫn cảm thấy rất lạnh, Thân Đồ Dạ nhích ra, dùng cơ thể che chắn lại lỗ hỏng
kính xe- Giờ hết lạnh chưa?
– Trong lòng anh hình như còn giận em nhỉ- Lăng Tuyết nhìn anh.
– Đổi lại là em bị người khác lừa, em không tức à?- Thân Đồ Dạ nhìn
cô- Còn tôi chẳng những bị em lừa, còn phải che chở em, chăm sóc em, vậy có tính là bị em đem bán còn giúp em kiếm tiền không???
– Ờ thì…- Lăng Tuyết lại không thể phản bác, không thể không nói, lời anh nói rất có lý, nói vậy, trông có vẻ như cô rất xấu xa.
– Lăng Tuyết!- Thân Đồ Dạ bắt lấy cằm Lăng Tuyết, nhìn cô thật sâu-
Thật không biết tại sao tôi lại bao dung với em như vậy, làm như kiếp
trước tôi mắc nợ em nhiều lắm!
Lăng Tuyết mở to mắt nhìn anh, thâm tình trong mắt anh khiến tim cô đập mạnh.
Thân Đồ Dạ từ từ tiến đến gần cô, hôn lên môi cô, nhẹ nhàng thâm tình, tinh tế triền miên.
Lúc này đây, Lăng Tuyết không đẩy anh ra, sự ấm áp anh mang lại giống như đều là cử chỉ vô ý, vô hình chung đã làm ấm cả trái tim cô.
Nụ hôn của Thân Đồ Dạ hiếm khi dịu dàng như vậy, mang theo một loại nâng niu chưa từng có.
Lăng Tuyết dần dần đánh mất lý trí, như viên kẹo đường dần hoàn tan vào trong nhiệt tình của Thân Đồ Dạ.
Dần dà, nụ hôn của Thân Đồ Dạ trở nên nồng nàn mãnh liệt hơn, động
tác tay cũng thêm một ít, hơi thở thô trọng, giống như muốn hòa tan Lăng Tuyết vào cơ thể mình…
Lăng Tuyết cảm giác được mùi nguy hiểm tỏa ra từ người anh, trong
lòng không khỏi bối rối khẩn trương hơn, đưa tay muốn đẩy Thân Đồ Dạ ra, chỉ là toàn thân cô đã mềm nhũn, hoàn toàn không đẩy được anh.
Tay Thân Đồ Dạ luồn vào trong y phục của Lăng Tuyết.
Lăng Tuyết sợ hãi, luống cuống lắc đầu:
– Ư ư…
Thân Đồ Dạ dừng tay, không tiếp tục nữa, chỉ là ngọn lửa trong cơ thể anh vẫn cứ hừng hực thiêu đốt, anh tì trán anh vào trán cô, giọng trầm
thấp than thở:
– Cô gái này, luôn khơi dậy ngọn lửa trong tôi, nhưng ở thời khắc quyết định lại đẩy tôi ra…
– Em…- Tim Lăng Tuyết đập rất nhanh, nhẹ giọng hỏi- Nhưng anh… Tại
sao bây giờ lại phong độ vậy? Anh của lần đầu tiên đó chẳng phải là…
– Đêm đó là trường hợp đặc biệt- Thân Đồ Dạ đánh trống lảng- Chẳng lẽ vì đêm đó, nên em mới hận tôi?
– Chuyện này…- Lăng Tuyết cắn môi, yếu ớt gật đầu- Ừ, chuyện lần đó
đã để lại ám ảnh trong em. Nhưng mà trong lòng em, anh cũng không phải
là người phong độ gì, bình thường anh làm việc bá đạo như vậy…
– Đó là em không biết tôi của trước kia, tôi bây giờ đã rất nhân từ rồi, không dễ làm hại người khác.
Thân Đồ Dạ buột miệng, sau khi nói xong hình như lại nhớ đến điều gì, vẻ mặt có phần nặng nề.
– Vậy trước kia anh là người thế nào?- Lăng Tuyết tò mò hỏi- Giết người không chớp mắt???
Thân Đồ Dạ im lặng, dùng một ánh mắt kỳ lạ nhìn Lăng Tuyết, ẩn ý nói:
– Hiện tại tôi rất muốn nhìn thấy cảnh tượng em cởi sạch quần áo leo lên giường tôi, xin tôi ngủ với em…
– Gì vậy- Lăng Tuyết đánh cái rùng mình- Anh biến thái thật, sao em có thể làm vậy được?
– Thân Đồ Dạ, rốt cuộc anh làm gì rồi?- Lăng Tuyết lại kéo tay anh hỏi- Anh nói em biết được không?
– Em hôn tôi, thì tôi sẽ nghĩ lại- Thân Đồ Dạ chu môi.
Lăng Tuyết xía một tiếng, bật cười:
– Không ngờ anh còn có một mặt như vậy.
– Hôn hay không?- Thân Đồ Dạ liếc nhìn cô.
Lăng Tuyết nén cười, chồm đến hôn chụt lên môi anh:
– Giờ anh nói được chưa?
– Chưa đủ!- Thân Đồ Dạ lắc đầu.
– Này, anh đã nói…
– Tôi nói em hôn tôi, tôi sẽ nghĩ lại- Thân Đồ Dạ nghiêm túc nói- Là hôn tôi, chứ không phải hôn chụt một rồi thôi.
-Anh…- Lăng Tuyết nhất thời nghẹn lời, cô phát hiện lần nào cũng không nói lại anh.
– Thực ra cũng chẳng có chuyện gì to tát- Thân Đồ Dạ thản nhiên nói-
Tôi chỉ làm chút chuyện nhỏ, có thể nắm trong tay vận mệnh của em!
– Vận mệnh gì?- Lăng Tuyết trong lòng cả kinh- Anh làm gì?
Thân Đồ Dạ không thèm ngó ngàng gì cô, thò đầu ra ngắm cảnh đêm:
– Đêm nay đẹp quá!
– Này, anh…- Lăng Tuyết nóng nảy, kéo Thân Đồ Dạ lại rồi chồm đến hôn anh.
Thân Đồ Dạ đẩy cô ra, nhíu mày, vẻ mặt khinh bỉ:
– Làm gì vậy? Thô lỗ quá đấy.
– Em chủ động hôn anh, anh còn chê em thô lỗ?- Lăng Tuyết vô cùng buồn bực.
– Biết thế nào là hôn không? Tôi dạy em…
Thân Đồ Dạ đặt tay lên gáy cô kéo lại gần, rồi hôn lên môi cô.
Lúc này Lăng Tuyết không còn đẩy anh ra nữa, ngược lại rất phối hợp,
cũng không biết tại sao, tận trong xương tủy còn có một loại xúc động,
muốn hôn anh…
Bên môi Thân Đồ Dạ hiện lên độ cong khó phát hiện, hóa ra con gái lại dễ lừa như vậy, hiệu quả lừa gạt quả nhiên tuyệt diệu hơn ép buộc
nhiều.
Sao trời đang nhấp nháy, bóng trăng trắng ngà.
Người trong xe càng hôn càng động tình, bất giác đã nhen nhóm lên ngọn lửa nhiệt tình.
Lúc này đây Thân Đồ Dạ không dừng lại nữa, còn Lăng Tuyết cũng sẽ
không đẩy anh ra, tình cảm hai người cháy bỏng như lửa, càng hôn càng
nồng…