Lăng Tuyết quờ quạng thay đồ rửa mặt chải đầu mất hơn nửa tiếng đồng
hồ, đầu óc váng vất, mũi thì nghẹt! Bởi vì thời gian gần đây xảy ra rất
nhiều chuyện, lao tâm lao lực quá độ nên cô không chịu nổi, bệnh đến như núi lở, mà “lở” lại chẳng đúng lúc!
Thay bộ đồ thoải mái, Lăng Tuyết lê tấm thân mệt mỏi đi ra, bộ dạng
nhanh nhảu bình thường chẳng thấy đâu, mảnh mai yếu ớt lại thêm mấy phần mảnh mai.
– Mặt đỏ lựng rồi, tội nghiệp quá- Hàn Vũ Thần thấy cô như vậy, không khỏi đau lòng.
– Đi thôi- Hàn Vũ Thần phong độ nhanh chóng đỡ cô, còn cố tình hỏi dò- Cẩn thận đừng ngã đấy, có cần tôi bế cô không?
– Không cần, cám ơn.
Lăng Tuyết ngại ngùng, cô và Lăng Ngạo, Hàn Bắc, Ngũ Ca tình như thủ
túc, nếu có chuyện gì, đỡ một chút bế một chút cũng là chuyện rất bình
thường, rất tự nhiên, nhưng cùng với một người đàn ông xa lạ thì không
quen lắm.
– Để tôi- Hàn Bắc cũng rất thức thời, biết Lăng Tuyết ngại, vội vàng dìu Lăng Tuyết ra ngoài.
Hàn Vũ Thần bặm môi cười, chậm rãi theo sau.
***
Hàn Vũ Thần lái chiếc Bugatti của mình đưa Lăng Tuyết đến bệnh viện
gần nhất, cũng chính là bệnh viện Lăng Ngạo đang nằm. Nhờ quen biết, các thủ tục đều được làm rất nhanh chóng, bác sĩ khám xong chẩn đoán cô chỉ bị cảm liền kê một vài loại vitamin và thuốc hạ sốt cho cô, dặn cô phải nghỉ ngơi nhiều hơn, uống nhiều nước, để cơ thể tự điều chỉnh chống lại bệnh cảm.
Đây cũng là nét đặc trưng ở Mỹ khác với Trung Quốc; hoặc nói truyền
nước biển, uống thuốc cảm là nét đặc trưng của Trung Quốc khác với các
nước Âu Mỹ.
– Có thể yêu cầu bác sĩ kê thêm thuốc cảm không?- Lăng Tuyết nhìn
chút thuốc trong tay, có hơi không chắc- Uống có chút thuốc này, ngày
mai có thể khỏi bệnh không?
– Được mà, một đất nước lớn như nước Mỹ thế này, chúng ta coi như
nhập gia tùy tục đi- Hàn Vũ Thần sau khi biết Lăng Ngạo cũng nằm ở bệnh
viện này liền đề nghị sẵn tiện ghé qua thăm anh ta.
– Không cần, thời gian vốn rất gấp rồi, muốn thăm anh ấy sau này còn
nhiều cơ hội, mau đi tập dợt trước đã!- Lăng Tuyết còn nói thêm- Tôi
cùng các anh qua đó.
– Cô bị cảm rồi còn đi tập gì?- Hàn Vũ Thần kinh ngạc nhìn cô- Không muốn sống nữa à?
– Chẳng phải uống thuốc là được rồi sao?- Lăng Tuyết cầm thuốc định bỏ vào miệng, ngay cả nước cũng không định uống.
– Cô như vậy sao được!- Hàn Vũ Thần nhanh chóng cản cô lại- Sao cô
xem nhẹ sức khỏe của mình vậy, chưa ăn gì cả lại uống thuốc, không cần
dạ dày nữa à? Đi đi đi, chúng ta đi ăn cơm trước, ăn xong rồi uống
thuốc. Đến lúc đó xem tình hình, nếu vẫn ổn, chúng ta sẽ cùng nhau đi
tập, còn nếu uống thuốc xong vẫn không đỡ, vậy không cần đi nữa, người
khó chịu muốn chết rồi, còn tập luyện gì được!
Lăng Tuyết có hơi cảm động, đừng thấy bình thường Hàn Vũ Thần cà lơ
phất phơ, khi quan tâm người khác lại có thể cẩn thận tỉ mỉ đến vậy.
Ba người đi vào một nhà hàng Trung Quốc trên phố Hoa Kiều, tường
trắng, ngói đen, gỗ lim, mang hơi hướng cổ kính thuộc trường phái tinh
tế thanh lịch, bí ẩn và cao quý, rất có ý cảnh của phương đông cổ điển.
Sở dĩ chọn nơi này dùng bữa, bởi vì gần đây Hàn Vũ Thần là khách quen của nơi này, biết đồ ăn ở đây rất ngon. Thứ hai còn vì đây là nhà hàng
chuyên các món Quảng Đông, hương vị thanh đạm thích hợp với Lăng Tuyết
đang bị cảm.
Hàn Vũ Thần gọi vài món hợp với người bệnh, mọi việc chu toàn, suy nghĩ chu đáo.
Thức ăn chưa có, điện thoại Hàn Vũ Thần đã đổ chuông, là chị An, Hàn
Vũ Thần lúc này đang ăn món ngọt, không cẩn thận dính nước vào tay,
không tiện cầm điện thoại lên, nên trực tiếp bật loa ngoài.
– Sao cậu còn chưa đến tập, tất cả mọi người đang chờ đấy!
– Đang ăn cơm, ăn xong qua ngay. Em đã báo với chị có thể sẽ đến
muộn, nói chị chờ em bắt đầu đi rồi hẵn triệu tập mọi người lại mà, sao
chị vẫn tích cực triệu tập họ trước chứ?
– Chẳng phải chị vì tiết kiệm thời gian sao? Để họ luyện trước.
– Lúc nào chị cũng lao tâm như vậy. Vậy nha, em sẽ nhanh chóng qua đó.
– Đợi đã- Chị An gọi Hàn Vũ Thần lại- Chị thương lượng với cậu chuyện này, Đoạn Ngũ đúng lúc về nước, chúng ta thiếu đi tay đánh bass. Vừa
rồi chị đã liên lạc với ban nhạc bản địa lúc trước chúng ta từng liên hệ rồi, nhưng họ muốn đến cả đội, không đồng ý chỉ “mượn” tay ghita bass,
trừ phi chúng ta mời hết cả bạn nhạc của họ đến. Chị nghĩ hay là cứ đồng ý với họ đi, thay hết mọi người luôn, đến lúc đó chị nói một tiếng với
Hàn Bắc, cũng là chuyện đã rồi.
Vừa nghe vậy, Hàn Bắc liền biến sắc, đây là… bị đổi luôn?
– Chị là đang thương lượng với em?- Hàn Vũ Thần lập tức đổi giọng-
Sao có thể nói thay người là thay người ngay vậy, nếu em đã đồng ý với
người ta rồi, thì không thể thay người được!
Trong lòng chị An rất phiền, tổ chức buổi biểu diễn quy mô lớn như
vậy, các khâu đều không thể sơ suất, hiện tại sắp công diễn, tay bass
lại biến mất, vậy là chuyện gì đây? Chị hỏi:
– Vậy phải làm sao, hiện tại đang thiếu người, chị phải đến đâu tìm người cho cậu?!
Hàn Vũ Thần cũng biết chị An khó xử, nhìn Lăng Tuyết, nói:
– Để Lăng Tuyết lên đi, cô ấy rất lợi hại, lần trước chẳng phải chúng ta đã hợp tác rồi sao?
– Nhưng đã có sắp xếp khác cho cô ấy rồi, cô ấy phải hát đôi với cậu, còn vũ đạo đôi với cậu nữa, cậu cảm thấy một cô gái vừa phải biểu diễn
vừa phải đánh bass, tham dự xuyên suốt buổi biểu diễn sức cô ấy chịu nổi không? Nếu đến lúc đó bị đau bụng hay bị gì đó, vậy cả concert đi tong
theo à? Khán giả bên dưới xem biểu diễn cảm thấy người trên sân khấu rất tuyệt vời, chỉ là diễn xuyên suốt cả buổi có bao nhiêu cực nhọc bộ cậu
không biết sao? Hơn nữa, lúc hát song ca, hai người có động tác vũ đạo
cùng nhau, sao cô ấy có thể vừa hát với cậu vừa đánh ghita bass vừa nhảy múa? Vậy thì loạn thành cái gì?
Đây quả thật là vấn đề, cũng là vấn đề lớn nhất!
Bao gồm cả Hàn Bắc, ai cũng nhìn về phía Lăng Tuyết, Lăng Tuyết không cần nghĩ ngợi gì đã gật đầu, chút khó khăn ấy tính là gì, dứt khoát cắn răng kiên trì thôi. Về phần lúc hát đôi, cũng không nhất thiết phải
nhảy múa mà, thay đổi hình thức một chút sẽ ổn thôi.
Hàn Vũ Thần thực ra cũng rất khó xử, anh vừa lo lắng cho sức khỏe
Lăng Tuyết không chịu nổi, lại vừa sợ vì đổi ban nhạc mà cô và Hàn Bắc
mất đi cơ hội lần này, nhưng hiện tại anh không quản được nhiều chuyện
như vậy, trước tiên cứ giữ lại Lăng Tuyết và Hàn Bắc rồi tính tiếp.
– Được rồi, chuyện này chị đừng lo, dù sao ban nhạc tuyệt đối không được đổi, cứ để em lo liệu đi.
Hàn Vũ Thần đang nói, điện thoại của Hàn Bắc lại reo, bên kia chị An vừa nghe thấy liền hỏi:
– Bên cạnh cậu còn có người à, cậu đang ở với ai thế?
– Lăng Tuyết, Hàn Bắc đều đang ở chỗ em- Hàn Vũ Thần thuận miệng đáp.
Tiếng chuông nghe rõ ràng như vậy? Chị An lập tức nghĩ đến, hỏi:
– Cậu… chắc không mở loa ngoài chứ?
– Đương nhiên, tay em dính nước đường, không bật loa ngoài chẳng lẽ
phải cầm điện thoại à?- Hàn Vũ Thần không tim không phổi nói.
Chị An xấu hổ, vô cùng xấu hổ!
Hàn Bắc và Lăng Tuyết cũng siêu cấp ngượng ngùng, Hàn Vũ Thần này đúng là thẳng thắn đến độ khiến người khác không nói nên lời.
Hàn Bắc cười gượng gạo nói:
– Chị An, ngại quá, hi hi.
Chị An tằng hắng vài tiếng, giải thích:
– Hàn Bắc, không phải tôi nói nhất định phải thay cậu, là do chuyện này nối tiếp chuyện kia, thật sự hết cách, hy vọng cậu hiểu.
Hàn Bắc cũng ngại ngùng:
– Chị An, chị yên tâm đi, chị làm vậy cũng là suy nghĩ cho đại cuộc,
em làm sao trách chị chứ. Chính em cũng cảm thấy ngại lắm, sao đúng lúc
lại xảy ra chuyện thế này…
– Được rồi, không nói chuyện này nữa. Nếu Hàn Vũ Thần đã quyết định
không đổi người, bên chị sẽ không đổi người đâu. Mọi người đến đây sớm
nhé!
– Dạ, cám ơn chị An.
Cúp máy, thức ăn cũng đã được dọn lên.
Hàn Bắc im lặng ăn cơm, tâm sự chồng chất.
Bình thường anh là người tùy tiện, đối với ước mơ lại cố chấp kiên
trì, nhưng nhiều năm nỗ lực cũng không khiến bản thân trở nên nổi bật
được, điều này làm cho anh thường xuyên có cảm giác thất bại, cho nên
đặc biệt quý trọng cơ hội lần này.
Lăng Tuyết ngược lại không biết gì, còn đi khuyên Hàn Vũ Thần:
– Thế này có làm khó cho anh không? Chuyện Ngũ Ca quả thật là ngoài ý muốn, chúng tôi ai cũng không muốn thế này. Chị An nói đúng, ban nhạc
vốn dĩ là một đoàn thể đầy đủ, nếu chị ấy cảm thấy sắp xếp hiện giờ
không ổn, chi bằng anh cứ đổi chúng tôi đi.
– Nếu cô thật sự nghĩ như vậy, vừa rồi còn đồng ý bản thân có thể
kiên trì làm gì!- Hàn Vũ Thần buồn cười nhìn cô- Đổi ban nhạc dễ thôi
mà, dù sao cô cũng là khách mời thần bí, đổi thế nào cũng không liên
quan đến cô. Nhưng Hàn Bắc thì thảm rồi, ban nhạc bị đổi, anh ta sẽ đánh mất cơ hội tuyệt vời lần này!
Hàn Bắc nhìn Lăng Tuyết, ánh mắt buồn bã.
Lăng Tuyết vội vàng lắc tay giải thích:
– Tôi không phải có ý này, tôi chỉ cảm thấy rất khó xử cho anh!
– Khó xử gì mà khó xử, danh và lợi không quan trọng đâu, tôi chẳng
thiếu hai thứ đó. Hiện tại với tôi mà nói, tình bạn mới là thứ quan
trọng nhất!- Hàn Vũ Thần nhìn Hàn Bắc- Nếu tôi đã đồng ý với Hàn Bắc,
tôi nhất định sẽ làm được. Hiện tại điều duy nhất tôi lo lắng chính là
sức khỏe của cô, rốt cuộc có thể chịu nổi hay không?
Lăng Tuyết lại có cái nhìn khác về Hàn Vũ Thần, càng ngưỡng mộ anh, gật đầu cười nói:
– Ăn vào đã thấy khỏe hơn rồi, lát nữa tôi uống thuốc chắc sẽ mau
chóng khá hơn thôi. Sức khỏe của tôi tự tôi biết, chỉ là cảm vặt, không
làm khó được tôi đâu.
– Vậy thì tốt, chúng ta mau ăn cơm đi!
Mọi người tiếp tục ăn cơm, Hàn Vũ Thần bất ngờ hỏi Lăng Tuyết:
– Thực ra có một chuyện tôi nghĩ mãi không ra, tôi có thể hỏi cô không?
Lăng Tuyết lập tức cảnh giác nói:
– Chuyện liên quan đến nhà họ Cung, tôi sẽ không nói đâu!
– Tôi nói rồi, tôi sẽ không hỏi chuyện nhà họ Cung mà- Hàn Vũ Thần
cười nói- Thực ra là tôi muốn hỏi cô có phải cô biết đua xe không! Lần
biểu diễn đó cô nhớ chứ, còn giữa đường tôi đón cô lên xe, sau đó cô lại lái xe trên đường đông đúc, người đó là cô đúng không?
– Nói nhảm!- Lăng Tuyết lườm anh.
– Oa, cô lại biết đua xe luôn à, ngầu quá đi! Biểu diễn trên sân khấu lợi hại như vậy, ca hát lợi hại như vậy, đua xe còn lợi hại như vậy,
tôi đúng là rất hâm mộ cô đấy!- Hàn Vũ Thần dùng vẻ mặt sùng bái nhìn
Lăng Tuyết- Tôi cũng rất thích đua xe, chỉ là kỹ thuật thua xa cô mấy
con phố, hôm nào đó cô nhất định phải dạy cho tôi nhé!