– Chị dâu bị đau bụng, chắc sắp sinh rồi. Gọi điện cho Ngũ Ca không
ai tiếp, gọi cho Hàn Bắc và Hàn Giai cũng không nghe, nên gọi cho anh.
Em mau về gọi Ngũ Ca đi, chị dâu một mình ở nhà, mong đừng có chuyện
gì!- Lăng Ngạo vội vàng nói.
– Ngũ Ca chẳng phải đã thuê người chăm sóc chị dâu à, còn có đám anh
em của anh ấy nữa, họ đâu rồi? Sao ngay lúc quyết định lại không thấy
ai?
Lăng Tuyết lấy điện thoại của Lăng Ngạo gọi cho Hàn Bắc và Hàn Giai,
điện thoại lúc sáng đã trả cho Ngũ Ca, nhưng để chế độ im lặng, Ngũ Ca
bởi vì chăm sóc Lăng Ngạo mà cả đêm không ngủ, lúc này hẳn ngủ say lắm,
điện thoại không có chuông thì làm sao gọi người đang ngủ say thức dậy
được? Nếu bởi vậy mà để chị dâu xảy ra chuyện, Lăng Tuyết có chết cũng
không thể tha thứ cho bản thân.
– Vừa rồi chị dâu nói thế nào, tình huống cụ thể ra sao?- Lăng Tuyết vừa gọi điện vừa hỏi.
– Anh không biết, chị dâu vừa rồi lúc gọi điện tới, chưa nói mấy câu
đã im lặng, nghe như bị ngất đi- Lăng Ngạo vô cùng sốt ruột- Em mau
chóng về gọi Ngũ Ca đi, đừng đứng đây gọi điện nữa, anh gọi rồi, không
ai nghe hết!
– Em về trước đã- Lăng Tuyết cầm điện thoại chạy ra ngoài, vừa chạy
vừa nói với y tá- Phiền cô chăm sóc bệnh nhân này giúp, nhà tôi xảy ra
chuyện, phải về gấp!
– Cô yên tâm đi.
Lăng Tuyết vừa chạy về nhà trọ vừa gọi điện cho Vương Hân, nhưng
không ai nghe, cô tiếp tục gọi cho Hàn Bắc, cuối cùng cũng nghe máy.
Vừa bắt máy, Lăng Tuyết liền mắng anh xối xả:
– Hàn Bắc, anh làm gì vậy, gọi điện không nghe là sao! Không bắt máy anh còn dùng điện thoại làm gì, ném đi cho rồi!
Hàn Bắc bị mắng bất ngờ chả hiểu gì, đau đớn giải thích:
– Anh không nghe chuông reo, cũng không phải cố tình không bắt máy.
Vừa rồi bọn anh đi chợ, trong chợ ồn ào lắm, đâu có nghe thấy, em hung
dữ vậy làm gì, chẳng lẽ xảy ra chuyện?
Lăng Tuyết chạy đến thở hồng hộc, lười mắng anh thêm:
– Chị dâu xảy ra chuyện rồi, gọi cho Ngũ Ca không bắt máy, vừa rồi
chị ấy gọi cho Lăng Ngạo xong hình như ngất đi rồi, anh mau về nhà đi,
tình hình khẩn cấp lắm!
– Trời ơi, sao có thể như vậy- Hàn Bắc nghe xong cũng bối rối, vội
vàng chạy lên tầng- Anh đến dưới nhà rồi, lập tức chạy lên tìm Ngũ Ca.
– Anh nói Ngũ Ca, gọi điện kêu người giúp việc và đám anh em đến đó
trước đã, nếu có số điện thoại của hàng xóm láng giềng cũng gọi luôn đi, nước xa không thể cứu lửa gần, chúng ta phải tìm người gần đó chạy qua
xem tình hình của chị dâu đã, còn nếu không có ai thì lập tức gọi cảnh
sát và cấp cứu!
– Biết rồi!
Hàn Bắc phi thẳng vào nhà, đập cửa đánh thức Ngũ Ca:
– Ngũ Ca, Ngũ Ca…
Ngũ Ca tỉnh giấc, mở cửa phòng ra hỏi:
– Sao vậy? Gì mà hớt hải vậy?
– Chị dâu xảy ra chuyện- Hàn Bắc nôn nóng nói- Chị dâu sắp sinh,
trong nhà lại không có ai, gọi điện thoại cho anh nhiều cuộc không bắt
máy, anh mau chóng gọi lại hỏi tình hình xem.
Ngũ Ca lập tức lấy điện thoại xem, mấy chục cuộc gọi nhỡ, trái tim anh như bắn ra ngoài, cuống cuồng gọi cho cô vợ Vương Hân.
Tuy dự sinh còn mấy ngày nữa, lúc sắp sanh đau bụng là bình thường,
nhưng sao lại xỉu? Ngũ Ca chưa rõ lắm, không bỏ lần khám thai định kỳ
nào, bác sĩ cũng không nói qua vấn đề này.
Hàn Bắc hấp tấp hỏi:
– Lăng Tuyết lúc nãy gọi cho em, nói anh mau chóng gọi cho người giúp việc xem, còn có anh em của anh nữa, kêu họ mau chóng đến đó đi.
Ngũ Ca mới hoàn hồn, lập tức gọi điện cho bảo mẫu, mới biết được hôm
nay nhà bảo mẫu có việc nên đúng lúc xin nghỉ buổi tối, ban ngày còn
bình thường, sao giờ lại xảy ra chuyện này.
Bảo mẫu vừa nghe trong nhà có chuyện cũng hết hồn, lật đật nói:
– Tôi tới đó ngay, cậu yên tâm đi, tôi gọi xe cấp cứu liền đây, có chuyện gì tôi nhất định gọi điện cho cậu đầu tiên!
Bảo mẫu động viên Ngũ Ca, nhưng vợ bị ngất xỉu, Ngũ Ca sao có thể yên tâm? Anh lại gọi điện hỏi mấy anh em chăm sóc vợ mình, kêu họ mau chóng qua đó.
– Ngũ Ca, anh đừng gấp, tụi em qua đó liền, thật ra tụi em cũng mới
từ chỗ chị dâu về, sao lại xảy ra chuyện?- Người anh em bên kia cũng rất lo lắng- Đúng rồi, Lưu Bát ra tù, tìm anh khắp nơi, vừa rồi còn ở chỗ
chị dâu cãi nhau một trận to với chị ấy, tụi em lôi hắn ra ngoài, có khi nào như vậy làm ảnh hưởng đến chị dâu không?
– Hả? Lưu Bát ra tù rồi?- Ngũ Ca bất ngờ- Hắn còn tìm đến nhà tôi?
– Đúng vậy, hắn chạy đến nhà anh gây sự, nói muốn tìm anh tính sổ, chị dâu cãi với hắn, bọn em liền lôi hắn đi.
– Làm gì có lí đó, thằng khốn Lưu Bát, nếu vợ con tôi gặp chuyện không hay, tôi tuyệt đối không tha cho hắn.
– Thần kinh hắn ta có vấn đề, ngồi tù ngồi đến điên rồi!
– Ừ, bỏ qua chuyện đó trước đã, các cậu mau chóng qua nhà tôi đi, tuyệt đối đừng để vợ con tôi gặp chuyện!
– Vâng vâng, anh yên tâm, tụi em nhất định bảo vệ chị dâu mà.
Cúp máy, Ngũ Ca từng trải qua vô số bão táp cuộc đời giờ đây lòng rối như tơ, tay cầm điện thoại phát run.
– Làm sao đây làm sao đây?- Hàn Bắc, Hàn Giai đều luống cuống.
Mới nói xong, Lăng Tuyết thở hồng hộc xông vào nhà, lớn tiếng nói:
– Em đặt xong vé máy bay rồi, Hàn Giai, em lo chuẩn bị hộ chiếu đồ
đạc cho Ngũ Ca, Hàn Bắc đi gọi taxi đi! Ngũ Ca, chúng ta lập tức ra sân
bay ngay!
– Ừ!
Mọi người lập tức hành động.
Vội nhưng không loạn, Lăng Tuyết phân công cho tất cả mọi người, chỉ chốc lát đã gói ghém xong đồ đạc.
Chuyến bay sớm nhất sẽ khởi hành sau hai tiếng nữa, bởi vậy ra sân bay không cần quá gấp.
Chỉ là Ngũ Ca lúc ở trên taxi không ngừng giục tài xế lái xe nhanh lên, làm người này vì căng thẳng mà cảm xúc bất ổn.
Lăng Tuyết khuyên nhủ anh:
– Ngũ Ca, đừng lo quá, chị dâu nhất định không sao đâu! Khám thai
định kỳ không có vấn đề mà, vậy chứng minh tình trạng sức khỏe của chị
dâu và thai nhi rất tốt. Bây giờ người bên đó chắc đã đưa chị dâu đi
viện, nói không chừng anh về là có thể bồng con rồi!
– Đúng đúng đúng, không sao, nhất định không sao!- Ngũ Ca nghe Lăng
Tuyết cũng tự trấn an mình, nhưng tay chân vẫn run rẩy do căng thẳng.
Đúng lúc này, điện thoại reo, là người anh em anh nhờ giúp đỡ gọi đến.
Ngũ Ca lập tức nghe máy:
– A lô!
– Đoạn Ngũ, không ngờ tới mày cũng có hôm nay chứ gì!
Người bên kia không phải anh em của anh, là Lưu Bát, kẻ thù cũ Lưu Bát!
Lưu Bát ở trong điện thoại gân cổ rống lên:
– Mày hại tao nhà tan cửa nát, hôm nay tao cũng để mày nếm thử cảm
giác vợ con ly tán! Không, tao muốn mày ngay cả mặt con cũng không thấy
được, vĩnh viễn không thấy!
– Lưu Bát, mẹ kiếp mày dám động vào một sợi tóc của vợ con tao, tao giết mày ngay!- Ngũ Ca kích động la lớn.
Trong điện thoại, Lưu Bát cười sằng sặc:
– Được, đến đi, đến giết tao đi! Đáng tiếc, trước khi mày tới tao xử xong chúng rồi, ha ha ha!
Điện thoại đột ngột ngắt máy, mặc cho Ngũ Ca gọi thế nào cũng không
được. Điện thoại đã bị Lưu Bát cướp đi, có thể nghĩ tình hình bên đó có
bao nhiêu nguy hiểm!
Lăng Tuyết hốt hoảng:
– Sao vậy chứ? Hay chúng ta báo cảnh sát đi?
– Không được, không thể báo cảnh sát, Lưu Bát là thằng điên, báo cảnh sát thì hắn nhất định sẽ giết Hân ngay.
Ngũ Ca siết chặt nắm đấm, gân xanh nổi lên, anh nghiến răng nghiến
lợi, tự nhủ bản thân đừng hoảng loạn đừng rối rắm, chuyện đến nước này,
có lẽ chỉ đành cầu xin người đó thôi!
Anh lập tức gọi điện thoại cho đại ca anh theo nhiều năm, cũng chính
là Kiều Thất Gia lúc trước Lăng Tuyết thường xuyên thuê xe để đi đua.
– Đại ca, là em, Đoạn Ngũ, Lưu Bát bắt vợ em đi, vợ em sắp sinh rồi, cầu xin anh hãy cứu họ đi!
Kiều Thất Gia chậm rãi nói:
– Là Đoạn Ngũ à, sao vậy, đột nhiên nhớ đến tao sao? Tao nghe nói dạo này mày khấm khá lắm mà, nổi tiếng ra tới nước ngoài luôn mà!
Ngũ Ca nhẫn nại, đau khổ cầu xin:
– Đại ca, vợ em sắp sanh rồi, Lưu Bát bắt cô ấy đi, em sợ cứ kéo dài
thế này, mạng sống của vợ con em khó giữ được, van anh, em xin anh cứu
cô ấy đi!
Kiều Thất Gia bật cười, từng lời như dao cứa:
– Đoạn Ngũ, năm đó mày theo tao, tao có từng bạc đãi mày chưa? Mày
đòi rửa tay gác kiếm tham gia ban nhạc gì đó, gia nhập giới giải trí gì
đó, tao có từng khó dễ mày chưa? Mày từng theo tao, cũng là duyên phận,
duyên tụ duyên tán thì thôi, giờ mày kêu tao ra tay giúp đỡ, mày xem
Kiều Thất Gia này là gì, Bồ Tát cứu khổ cứu nạn sao?
Ngũ Ca còn muốn bỏ thể diện van nài tiếp, nhưng Kiều Thất Gia đã cúp máy.
Lăng Tuyết bên cạnh nghe được đại khái, trong lòng hiểu được bảy tám phần.
Cô vừa áy náy vừa khổ tâm, tự trách nói:
– Đều do em, tại em, nếu không phải em kêu anh cùng tụi em sang Mỹ,
anh sẽ không bỏ mặc chị dâu. Nếu không phải em chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng, anh đã sớm nghe thấy điện thoại cầu cứu của chị ấy, sự việc cũng không ra nông nỗi thế này.
Ngũ Ca mặt tái nhợt, vô cùng chán nản, anh cứ trượt xem danh bạ hết
lần này đến lần khác, hy vọng tìm được người có thể giúp anh.
Nhưng không có, mấy trăm số điện thoại, thậm chí ngay cả một người có thể giúp đỡ được cũng không có!
Sắc mặt anh từ đỏ chuyển thành tái, từ tái sang tối tăm, đường đường
là thằng đàn ông, nhưng bây giờ lại xụi lơ ngồi đó, khóe mắt rưng rưng…