Kế Phi Thượng Vị Công Lược

Chương 74

nói hai ba câu khiến Gia Hòa công chúa giận dữ cũng không khó. Nhưng Gia Hòa công chúa bộ dạng này, vừa thấy đã biết là tiểu cô nương được nuông chiều, cho dù trước mắt vãn hồi mặt mũi, lại khiến nàng nhớ kĩ, sau này sẽ có lúc nàng báo thù.

Lâm Cẩm Nghi cũng không muốn gây chuyện thị phi, nhất thời không biết đắn đo ứng đối đúng mực như thế nào.

Đúng lúc này, một đoàn cung nữ nối đuôi nhau vào.

tầm mắt tất cả mọi người bị hấp dẫn, nhìn ra cửa.

Bình Dương trưởng công chúa một thân nhung trang huyền sắc phong phong hỏa hỏa đi vào.

Lâm Cẩm Nghi tuy rằng cũng quấn tóc, mặc kỵ trang, nhiều nhất từ xa nhing khó phân biệt nam nữ. Nhưng Bình Dương trưởng công chúa một thân nam tử, hơn nữa nàng thong dong eo nhỏ chân dài, khuôn mặt cũng mang theo anh khí, liếc thấy giống như là nam nhi anh tuấn tiêm gầy tuấn lãng.

Bình Dương trưởng công chúa vừa cầm khăn lau tay, vừa bước nhanh đi đến hần Lâm Cẩm Nghi.

Lâm Cẩm Nghi mắt sắc, bỗng chú ý tới chô xtay nàng vừa lau qua, được nha hoàn tiếp nhận, trên khăn thượng là một mảnh màu đỏ.

Trong doanh trướng yên tĩnh không tiếng động, Gia Hòa công chúa thấy nàng, lập tức ngậm miệng, không có khí diễm mới vừa rồi, ra vẻ gọi nàng mộttiếng "Đại cô cô".

Bình Dương trưởng công chúa nhíu mày, không vui nói: "Gia Hòa, ta chẳng qua ở bên ngoài trì hoãn một lát, ngươi cứ như vậy khi dễ khách nhân của ta, ngươi có để cô cô này vào mắt?" Lâm Cẩm Nghi là nàng mời vào, nàng để lại người ở doanh trướng, chuyện phát sinh lúc trước, hai người nóichuyện đương nhiên đều truyền đến tai nàng từng chữ. Nếu hôm nay Lâm Cẩm Nghi ở trong này bị khi dễ, không chỉ có đánh mất mặt mũi Trấn Nam vương phủ, còn có thể diện trưởng công chúa nàng!

Gia Hòa công chúa biết đâu rằng Lâm Cẩm Nghi đột nhiên xuất hiện tại đây là đáp ứng Bình Dương trưởng công chúa ái mộ. Nàng cúi đầu vừa vò ngón tay, vừa nhỏ giọng tranh cãi nói: "Gia Hòa không có..."

"Tốt lắm, ngươi không cần nói nữa." Bình Dương trưởng công chúa ngắt lời nàng, tiếp tục nói: "Còn có lần sau... Ngươi cứ thử xem."

Gia Hòa công chúa cứ như vậy bị nàng giáo huấn trước mặt người khác, miệng cũng không dám nói lại một câu.

Bình Dương trưởng công chúa nói xong, quay đầu nhìn về phía Lâm Cẩm Nghi, sắc mặt liền hòa hoãn không ít, "Đứa nhỏ này chính là bị hoàng tẩu ta làm hư, ngươi không cần để tâm nàng."

Lâm Cẩm Nghi vội đáp: "không có gì, công chúa rất thiên chân, nhanh mồm nhanh miệng. Chỉ là bị người lòng dạ khó lường lợi dụng, nàng cũng không có ý xấu."

Bình Dương trưởng công chúa "Ừ" một tiếng, lại quay mặt nhìn Sầm Thoa một cái thật sâu. Gia Hòa tuy rằng không tiến bộ, nhưng đến cùng là thân chất nữ của nàng, Thập vương phi này, cư nhiên dám lợi dụng Gia Hòa để bài trừ dị kỷ!

Gia Hòa công chúa cũng không dám chọc Bình Dương trưởng công chúa, càng không nói đến Sầm Thoa, Sầm Thoa lập tức lui bả vai cúi thấp đầu xuống.

"Đến lúc cơm trưa, ta vừa làm thịt một đầu hươu, ngươi tới theo giúp ta dùng cơm đi." Bình Dương trưởng công chúa mời Lâm Cẩm Nghi.

Nguyên lai mới vừa rồi máu trên tay nàng là giết hươu dính vào.

Bình Dương trưởng công chúa vừa giải xấu hổ cho nàng, Lâm Cẩm Nghi không chối từ, nàng cùng trưởng công chúa đi vào doanh trướng riêng.

Các nàng vừa đi, những người ở doanh trướng lúc đó cũng không tiếp tục xem náo nhiệt, đều tự làm bộ như không phát sinh chuyện gì.

Gia Hòa công chúa ở trước mặt mọi người bị xấu hổ, mặt ngượng đỏ, cũng không muốn tiếp tục ở trong này, mang theo người của mình, nói mộttiếng "Chúng ta đi", liền bước nhanh ra ngoài.

Sầm Thoa vội vàng đi theo, đến khán đài bên ngoài doanh trướng, mới đuổi kịp Gia Hòa công chúa.

"Công chúa, Trấn Nam vương phi nói chuyện với ngài như vậy, ngài vẫn nhẹ nhàng buông tha sao?"

Gia Hòa công chúa một bụng ấm ức, không dám phát với Bình Dương trưởng công chúa, với Sầm Thoa lại không cố kỵ. Nàng hung hăng trừng mắt nhìn Sầm Thoa một cái, "Ngươi biết cái gì?! cô cô ta tính tình hỏa bạo thế nào, ngươi không nghe nói? Nàng đã nóng giận, cả phụ hoàng ta đều phải nhường nàng ba phần!"

Sầm Thoa cũng được nuông chiều từ bé lớn lên, có khi nào bị người giáp mặt quát lớn như vậy, lập tức cũng bốc lửa giận trong lòng, nhưng đối với Gia Hòa công chúa nàng thật vất vả mới xây quan hệ, nàng không thể không xả ra tươi cười, "Công chúa ngài bớt tức giận, hôm nay Bình Dương trưởng công chúa che chở nàng ấy, nàng ấy mới dám bừa bãi, lần tới sẽ không có vận tốt như vậy."

"Câm miệng đi!" Gia Hòa công chúa đề cao âm lượng, nàng cũng không phải ngốc tử, trước khi Lâm Cẩm Nghi đến, chính Sầm Thoa nói bên tai nàng cái gì Trấn Nam vương phi này tuy rằng mới gả vào vương phủ, cũng đã hết sức kiêu căng, cho nên sau này nàng thấy Lâm Cẩm Nghi, mới nhất thời nảy lòng muốn áp khí diễm. Sầm Thoa mới vừa rồi mặc dù có thể kích nàng một hồi, nhưng sau này đuổi theo nói này nọ đã có thể nhìn ra dụng ý thật, "Ngươi và Trấn Nam vương phi có chuyện, chính ngươi xử lý đi! Cũng không xem xem bản thân là ai!" Dứt lời không để ý nàng, đi thẳng.

Sầm Thoa thiếu chút nữa cắn răng. Lâm Cẩm Nghi! Lại là Lâm Cẩm Nghi! Nàng mất bao nhiêu công mới tiếp cận Gia Hòa công chúa, nếu không phải nàng ấy, mình sao có thể bị Gia Hòa công chúa ghét bỏ!

******

Lâm Cẩm Nghi đi theo sau Bình Dương trưởng công chúa vào doanh trướng riêng. Vị trí doanh trướng này mặc dù không bằng chỗ Tiêu Tiềm kia, bên trong đồ dùng bài trí lại tỉ mỉ hơn, không giống như chỗ dừng chân tạm thời.

Bất quá trong doanh trướng mùi vị không đúng, đầy huyết tinh, mặc dù có huân hương che bớt, nhưng hai mùi trộn lại, huyết tinh vẫn có thể ngửi được rõ ràng.

Bình Dương trưởng công chúa áy náy nói: "Vừa rồi ở trong này có máu hươu, mùi vị khó ngửi một chút, nếu không lúc trước cũng sẽ không cho ngươi chờ bên kia. Nếu ngươi khó chịu, chúng ta ra ngoài nói chuyện."

Lâm Cẩm Nghi lắc đầu nói: "không ngại, ngài không cần khách khí như vậy."

Bình Dương trưởng công chúa cũng không thấy ngoại, cho Lâm Cẩm Nghi ngồi.

Các cung nữ không cần Bình Dương trưởng công chúa phân phó, tự giác bắt đầu dâng cơm canh.

Bình Dương trưởng công chúa cũng nói rõ ngọn nguồn vì sao mời Lâm Cẩm Nghi tới: "Vừa rồi ta mới thấy ngươi cùng Bát đệ đua ngựa, mới nghĩ muốn đua với các ngươi thử xem, lại bị các ngươi để lại phía sau. Về sau còn nghe nói ngươi cũng săn được không ít con mồi. Trong kinh thành này các quý nữ móng tay bị xước còn phải khóc một trận, như ngươi thật hiếm thấy."

Nguyên lai Bình Dương trưởng công chúa là thấy nàng cưỡi ngựa bắn tên giỏi, cảm giác gặp người cùng sở thích, mới có tâm kết giao.

Bất quá Lâm Cẩm Nghi biết nàng hiểu lầm, kỳ thật ngày thường mình cũng rất yếu ớt, biết cưỡi ngựa bắn tên là vì năm đó Tiêu Tiềm thích ý, buộc mình học thôi.

Nàng hổ thẹn cười, nói: "Mới vừa rồi chỉ lo đấu với vương gia, không chú ý tới ngài, thật có lỗi."

Bình Dương trưởng công chúa lơ đễnh phất phất tay, nói: "Chúng ta coi là người trong nhà, không cần nghi thức xã giao đó."

nói đến đây, đồ ăn cũng đều đặt lên bàn. Bởi vì ở bãi săn, cho nên thức ăn đều là con mồi hôm đó Bình Dương trưởng công chúa săn được. Món ăn thôn quê chủ yếu là tươi mới, trong đó có thỏ hoang nướng, còn có thịt hươu các loại thức ăn. Lâm Cẩm Nghi bình thường rất ít khi ăn đến, nàng khẩu vị đại khai, so với bình thường sức ăn lớn hơn nhiều. Bình Dương trưởng công chúa thấy nàng như vậy, cũng lộ ra ý cười từ đáy lòng.

Bình Dương trưởng công chúa biết Lâm Cẩm Nghi sinh ra ở Trung Dũng hầu phủ, nhân tiện hồi nhỏ nàng cũng từng nghe công tích vĩ đại của Trung Dũng hầu, còn nhớ một ít chuyện xưa êm tai nói ra.

Lâm Cẩm Nghi tuy rằng là chí thân ở Trung Dũng hầu, nhưng đời trước cùng với Trung Dũng hầu phủ lui tới không nhiều, Kỷ thị và Sầm Thanh Sơn cũng không nhắc tới. Đời này nàng ở Trung Dũng hầu phủ hai năm, nhưng Trung Dũng hầu phủ vinh quang không còn, Trung Dũng hầu cũng khôngthích người nhà nhớ lại vãng tích, hiếm khi có người nhắc lại năm đó thế nào.

Lúc này nghe Bình Dương trưởng công chúa chậm rãi nói ra, Lâm Cẩm Nghi lại nghe đến nhập thần. Nguyên lai tổ phụ từng dũng mãnh phi thường như vậy, cho nên mới từ áo vải về sau phong hầu làm quan.

Hai người vừa nói vừa nghe, một bữa cơm ăn gần nửa canh giờ.

Bình Dương trưởng công chúa thích võ, cũng ngưỡng mộ anh hùng, bình thường nói chuyện này với người khác, phần lớn đều ít hưng trí. Chỉ có Lâm Cẩm Nghi, dù mình nói về tổ phụ nàng, nàng đã sớm nghe, nhưng không hiện ra một chút nào không kiên nhẫn, vẻ mặt lại biến hóa theo lời mình kể... Tuyệt đối là người lắng nghe tốt nhất.

Về sau là Tiêu Tiềm phái người đến tìm, Bình Dương trưởng công chúa mới lưu luyến để Lâm Cẩm Nghi rời đi, còn bảo nàng lúc rỗi rảnh tới ngồi chơi.

Lâm Cẩm Nghi đáp ứng, cáo biệt trở về doanh trướng của Trấn Nam vương phủ.

Tiêu Tiềm ngồi trong doanh trướng xem binh thư, nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu nói: "Cuối cùng nàng đã trở lại, giữa trưa tổng cộng có mộtcanh giờ nghỉ ngơi. Ta còn trận đấu buổi chiều, nàng tham gia không."

Săn bắn phải ba ngày, mỗi cuối ngày sẽ kiểm kê con mồi, buổi tối ngày thứ ba tính toán lại, ai có tổng số nhiều nhất là thắng.

Lâm Cẩm Nghi nói: "Đương nhiên là tham gia, bất quá vừa rồi cùng Bình Dương trưởng công chúa nói vài lời, nhất thời quên canh giờ."

Tiêu Tiềm lúc trước biết Lâm Cẩm Nghi được Bình Dương trưởng công chúa mời qua, còn có chút lo lắng hai người không hợp. Dù sao Bình Dương trưởng công chúa tính tình không giống với nữ tử bình thường, từ trước Lâm Cẩm Nghi cũng phê phán nàng. không ngờ, lúc này thấy Lâm Cẩm Nghi bộ dáng tươi cười, thoạt nhìn hai người ở chung không tệ.

nói chuyện, Lâm Cẩm Nghi lại nhớ tới lúc trước Gia Hòa công chúa khó xử nàng, liền nói với Tiêu Tiềm.

"Tuy rằng một việc nhỏ, Gia Hòa công chúa cũng bị Sầm Thoa lợi dụng, nhưng cuối cùng ta cảm thấy có chỗ không đúng." Gia Hòa công chúa dù thiên chân, đến cùng vẫn ở trong cung đình lớn lên, nếu không có tiền căn hậu quả, nàng sao chỉ nghe hai câu gièm pha đã đến khó xử nàng?

Tiêu Tiềm trầm ngâm một lúc lâu, lại nhớ tới một chuyện, "Lúc trước cháu nhà mẹ đẻ của hoàng tẩu —— tiểu công tử của An quốc công muốn vào trung quân đô đốc phủ. Ta nhìn hắn vai không thể khiêng, tay không thể xách nên cự tuyệt. Gia Hòa xưa nay thân thiết cùng nhà ngoại tổ, bên ngoài còn đồn đãi nàng và tiểu công tử kia thanh mai trúc mã, đã định tuyển hắn làm phò mã. Nay nàng ấy làm khó dễ, rất có khả năng là vì thế. Làm khó nàng."

nói như thế đã thông, Lâm Cẩm Nghi gật đầu ý bảo mình minh bạch. Ngày trước nàng đối với trường hợp như vậy có lẽ chân tay luống cuống, nhưng hiện tại nàng cũng không biết "Làm khó" là gì. Các nàng những người này đều được gia tộc, phu gia chu cấp nuôi dưỡng, nên đối mặt tình huống như thế.

Tiêu Tiềm cũng một lần nữa đổi mới nhận thức về nàng, có thể từ một lần tranh chấp võ mồm nho nhỏ, nghĩ đến liên lụy trên quan trường, vương phi hắn quả nhiên đã xưa đâu bằng nay.

Tác giả có chuyện muốn nói: Lúc này, một tình địch xuất trướng, so với nam chủ thân phận càng tôn quý, bộ dạng càng đẹp mắt, còn thật thưởng thức nữ chủ!