Kế Phi Thượng Vị Công Lược

Chương 10

Ở Cẩm Tú Uyển của Lâm Cẩm Nghi có hai nha hoàn nhất đẳng, bốn nha hoàn nhị đẳng, cùng bốn nha hoàn tam đẳng và một ít tiểu nha hoàn hầu hạ.

Lần trước nàng gặp chuyện không may, hai nha hoàn nhất đẳng, ba nha hoàn nhị đẳng bên người đều ở đó, đã bị Tô thị đuổi ra ngoài.

Trước ngày chọn người, Lâm Cẩm Nghi gọi nha hoàn nhị đẳng còn lại duy nhất trong viện nàng tới nói chuyện. Nhân tiện, nàng cũng muốn biết cuộc sống thói quen và các mặt khác của tiểu biểu muội trước đây. Nhất là nghe Tô thị nói, tiểu biểu muội còn đang đi nữ học, vạn nhất học vấn thực tốt, nàng chỉ sợ mình ứng phó không được, lộ manh mối.

Sau đó nha hoàn tên là Thải Ca liền một năm một mười, tỉ mỉ nói hết cho nàng.

”Cô nương ngày xưa mặc dù ở trong nhà đi nữ học, nhưng chỉ là bề ngoài, sau khi trở về hơn phân nửa là xem kịch, nghe thuyết thư, việc học cơ bản không thành, cũng luôn bị tiên sinh phạt, tiếp đó đi cáo trạng với lão phu nhân. Lão phu nhân đau lòng cô nương, hơn phân nửa phái người đi thuyết giáo tiên sinh. Như thế nhiều lần, cơ hồ cứ vài ngày lại lặp lại. Nay cô nương học vấn không phải thực giỏi, tuy rằng ngài và đại tiểu thư cùng nhau bắt đầu, cũng mới chỉ đọc qua [tam bách thiên] và mấy bản sách dễ hiểu khác mà thôi. So sánh với đại tiểu thư đã sớm có thể đọc thuộc nữ tứ thư, thậm chí đến [nữ Luận Ngữ], [nữ phạm tiệp lục] đều đọc xong.”

Tam bách thiên, chính là [Tam Tự Kinh], [Bách Gia Tính], [Thiên Tự kinh] chỉ ba quyển sách thiếu nhi vỡ lòng. Đều là sách nhập môn rất dễ hiểu.

Lâm Cẩm Nghi lúc vẫn là Sầm Cẩm, tuy rằng không thích đọc sách, nhưng phụ thân Sầm Thanh Sơn xuất thân khoa cử, thám hoa lang thời tiên đế, chuyện khác có thể hắn không hỏi nhưng cũng thực chú trọng học vấn con trẻ. Bởi vậy tuy rằng học vấn nàng không tinh, nhưng so với tiểu biểu muội cũng nhiều hơn một ít.

... Bất quá nha hoàn này, cũng quá ngay thẳng.

Nếu nàng vẫn là Lâm Cẩm Nghi, nghe xong lời này sợ là cũng sẽ tức giận một trận.

Khó trách nàng từ tiểu nha hoàn khác trong viện biết được, Thải Ca tuy rằng là hạ nhân đến hầu hạ sớm nhất, vừa có khả năng, nhưng vẫn ở bậc nhị đẳng, để người khác đến sau vượt trước làm nhất đẳng.

Sau đó, Lâm Cẩm Nghi nói với Tô thị, muốn Thải Ca thăng làm nhất đẳng, chính mình tự chọn bốn nha hoàn nhị đẳng.

Tô thị nghe xong cũng cười, nói: “Ta ngày xưa cảm thấy Thải Ca tốt, mấy năm trước bên cạnh con thiếu người đã từng nhắc con thăng cấp cho nàng. Nhưng con nói con không thích nghe Thải Ca nói chuyện, để bên người cũng ngột ngạt.”

Lâm Cẩm Nghi cười cười, “Nghe ngài dạy bảo một phen, con mới biết hạ nhân tốt là thế nào. Nàng ấy nói thật khó nghe nhưng tâm lại tốt.”

Tô thị thấy nàng làm việc đã có trước sau, trong lòng cũng cao hứng, lại nhắc nhở một phen.

*

Hôm sau, một loạt nha hoàn cao thấp khác nhau được đưa đến trước mặt Lâm Cẩm Nghi.

Trong phủ nghe nói là muốn chọn lựa nha hoàn cho viện của Lâm Cẩm Nghi, đương nhiên không dám chậm trễ, đưa tới cũng đều là người đắc lực ở trong phủ. Đương nhiên cũng có những người đi cửa sau lẫn lộn trong đó, Lâm Cẩm Nghi chỉ có thể tự mình nhận.

Lâm Cẩm Nghi theo Tô thị dạy bảo, trước hết bắt đầu xem tướng.

Cái gọi là tướng từ tâm sinh, cũng không phải không có lý.

Loại người ánh mắt thích lưu chuyển xoay vòng, thích lấy dư quang vụng trộm liếc người, ánh mắt quá mức lung lay, đều không phải người tốt.

Lâm Cẩm Nghi trước tiên loại bỏ toàn bộ những người này, sau đó còn lại thì tùy tiện hỏi cuộc sống mọi người hằng ngày trong Trung Dũng hầu phủ.

Những người này tuy có thể không hầu hạ ở trước mặt chủ tử, nhưng nếu có lòng cầu tiến, đương nhiên sẽ nghĩ cách hiểu biết chủ tử vui giận.

Một phen hỏi đáp, loại đi vài người ấp úng, nói không tỉ mỉ, chỉ còn lại sáu người.

Sáu người này, bốn người ở vị trí khác trong phủ, hai người là nha hoàn trong viện Trung Dũng hầu phu nhân.

Người người đều tốt, Lâm Cẩm Nghi nhất thời cũng không biết chọn thế nào.

Tô thị ở bên cạnh đã nhìn một lúc lâu, thấy nữ nhi quay đầu xin giúp đỡ, mỉm cười, mở miệng nói: “Thuận Hoà đường của tổ mẫu con nặng quy củ nhất, người từ đó ra đương nhiên không thể tốt hơn.” Nói xong chỉ hai người, “lưu lại hai người này đi.”

hai nha hoàn được bà chỉ là nha hoàn tam đẳng Thuận Hoà đường, một người cao gầy, dung mạo thanh tú, gọi làm Bích Vân. Một người thấp hơn, mặt tròn tròn rất thích cười, gọi làm Đào Vũ.

Được lời của Tô thị, Bích Vân và Đào Vũ đều phúc thân cúi xuống, lên tiếng.

Nói xong, ánh mắt Tô thị băn khoăn trên người bốn người còn lại.

Không lâu, liền chỉ hai nha hoàn trong đó, một mặc bối tử màu xanh, và một người khác mặc áo xanh lá mạ hoa văn mây như ý.

Chọn lựa xong, nha hoàn ở Cẩm Tú Uyển coi như đã định rồi.

Tô thị để các nàng về thu thập một phen rồi tới hầu hạ.

Mọi người đều đi hết, Tô thị sợ nữ nhi không rõ dụng tâm của mình, nhân tiện nói: “Người bên cạnh tổ mẫu nhân con đều là tốt nhất trong nhà. Đừng nhìn hai người bất quá là tam đẳng ở Thuận Hoà đường, nhưng Bích Vân một tay châm tuyến tuyệt hảo, tổ tông từng là tú nương trong cung, Đào Vũ nói ngọt dễ vui, giỏi nhất ứng biến kịp thời, đều là tổ mẫu con chọn riêng đưa đến cho con. Cho nên con giữ lại là tốt, cũng thanh toàn tâm tư tổ mẫu trân trọng con. Mặt khác ta chọn hai người, một người sinh ra trong phủ, cha nàng là nhị quản gia tiền viện, nương là quản gia đại trù phòng, chính nàng cũng giỏi trù nghệ. Về sau nếu con muốn ăn cái gì, nàng đi phòng bếp hỏi hoặc là tự động thủ làm một lần, vừa nhanh vừa tiện. Về phần người cuối cùng, nàng được bá phụ bán vào trong phủ ký tử khế, cha mẹ huynh đệ trong nhà đều không còn, người cũng trí tuệ hiểu lễ, sau này chi tiêu trong viện con có thể yên tâm dạy nàng.”

Lâm Cẩm Nghi không nghĩ tới Tô thị thế nhưng đã sớm tính toán tốt lắm cho mình, càng kinh ngạc bà một thế tử phu nhân hầu phủ, chấp chưởng việc bếp núc, quản mấy trăm nhân khẩu cao thấp trong hầu phủ, nhưng đối với bối cảnh thân thế, năng lực tài cán của hạ nhân đều hiểu biết rõ ràng thấu triệt như thế.

Lại so với mình lúc trước ở Trấn Nam vương phủ, mê mê trầm trầm qua ngày, càng thua chị kém em.

... Nàng phải học, quả nhiên còn rất nhiều, rất nhiều nha.

*

Mẹ con hai người nói vài lời, rồi đi Thuận Hoà đường.

Trung Dũng hầu phu nhân tặng riêng người tới, đương nhiên là phải đi cảm tạ.

Trung Dũng hầu phu nhân mấy ngày này còn chưa hết bi thống vì mất đi ngoại tôn nữ duy nhất, làm tiểu bối đều thập phần lo lắng cho bà. Đến Lâm Ngọc Trạch cũng mỗi ngày đều ở Thuận Hoà đường hồi lâu. Các nàng cũng thường đi thăm.

Trong Thuận Hoà đường, Trung Dũng hầu phu nhân hôm nay tinh thần cũng không tệ, đang cùng Hoàng ma ma bên cạnh nói chút chuyện cũ năm xưa.

Gặp Lâm Cẩm Nghi, trên mặt bà cũng mang ý cười hiền lành, vẫy vẫy tay bảo nàng không cần chào, ngồi xuống trước mặt.

Lâm Cẩm Nghi thuận theo, Trung Dũng hầu phu nhân nhẹ nhàng vén tóc mái nàng lên, xem miệng vết thương.

Vết thương trên trán nàng đã kết vảy, phải đợi già mới bóc ra, mới biết được về sau có lưu lại vết sẹo hay không.

Trung Dũng hầu phu nhân mỗi lần gặp nàng, đều nhìn ngắm, ngóng trông nàng có thể mau khỏi hẳn. Hai ngày trước còn cho người xin đồ nương nương trong cung dùng cho nàng.

Thế đạo này, cuộc sống nữ tử vốn không dễ, nếu để lại sẹo, sau này làm mai cũng phiền toái.

Nghĩ đến vết thương đến từ đâu, Trung Dũng hầu phu nhân không khỏi cảm thấy Tô thị trừng phạt Lâm Phương Nghi quá nhẹ, nói: “Con chỉ phạt giam nàng một tháng, sao chép Kinh Phật, cũng quá nhẹ cho nó. Nếu tiểu A Cẩm chúng ta trên đầu để lại sẹo, thì là chuyện cả đời.” Nàng từ trước đã cảm thấy một đôi tôn tử tôn nữ thứ xuất này là sỉ nhục của Trung Dũng hầu phủ, nhiều năm qua cũng không thực thân thiết, sau này lại gây ra chuyện như vậy, đương nhiên không vui với Lâm Phương Nghi.

Tô thị sao không lo lắng cho nữ nhi, nữ nhi coi trọng nhất chính là dung mạo, lần này lành bệnh, cũng rất ít soi gương. Nhưng nàng vẫn nói:“tính tình Phương tỷ nhi ngài và con đều rõ ràng, nàng tuy rằng cũng có chút tì khí, nhưng tâm cũng tốt, ngày xưa cũng thích chơi cùng A Cẩm, quả quyết không có tâm cố ý hại người. Lúc trước A Cẩm bị thương, chung quy là ngoài ý muốn, không thể thật sự phạt nặng, nàng sắp đến tuổi phải lập gia đình, nếu thật sự náo lớn truyền ra, nửa đời sau cũng khó khăn.”

Lâm Phương Nghi lúc trước bị lui hôn một lần, hơn nữa lại là thứ trưởng nữ, Trung Dũng hầu phủ không ra tay quá mức, hôn sự vốn gian nan, nếu bởi vậy lại hỏng thanh danh, quả thật là khó mà nói định thân. Tô thị cũng hỏi kỹ hạ nhân lúc ấy ở đó, biết quả thật là hai tỷ muội vừa xuống thang vừa cãi nhau, Lâm Cẩm Nghi tức giận đẩy Lâm Phương Nghi một cái, Lâm Phương Nghi theo bản năng muốn túm nàng ổn định cước bộ, có thế xảy ra ngoài ý muốn. Không chỉ Lâm Cẩm Nghi ngã vỡ đầu, Lâm Phương Nghi cũng là trẹo chân. Bất quá nàng ấy tương đối may mắn, vừa đúng được nha hoàn bên người ra tay kéo lại, mới không cùng ngã xuống.

Trung Dũng hầu phu nhân lắc đầu, nói: “Nàng ấy đối đãi với con chẳng qua thoạt nhìn cung kính thuận theo, cũng không phải thật sự thân cận, con cần gì phải che chở như vậy.” Nếu không phải Tô thị đối với hai hài tử kia còn có tâm từ bi, đổi thành người khác lòng dạ hẹp hòi, đảm đương chủ mẫu, hai hài tử kia cũng không nhất định có thể sống tới ngày nay. Hai người còn không biết tốt xấu, cũng không thân cận Tô thị, chỉ một mặt quấn di nương mình, đều là A Đấu đỡ không dậy nổi. Trung Dũng hầu phu nhân cũng thấy Tô thị không đáng phải thế.

Tô thị cười cười, bình thản nói: “Con làm thế này, cũng không phải vì bọn họ, bất quá là cầu "Không thẹn với tâm, không thẹn với người, cũng không muốn bọn họ cảm ơn hồi báo.”