Kẻ Mạo Danh Thiên Kim - Phao Phao Phao Lỗ Đạt

Chương 10

Tôi lục tìm khắp nơi, từ phòng làm việc, phòng khách cho đến phòng ngủ, nhưng không thấy bố tôi đâu.

Tôi chặn dì giúp việc đang đi ngang qua: "Bố tôi và Chu Chân Chân đâu rồi?"

"Ông chủ và tiểu thư vừa ra ngoài."

Tôi cảm thấy hoảng loạn: "Đi lúc nào?"

"Khoảng nửa tiếng trước."

Tôi ngay lập tức chạy xuống lầu, vừa chạy vừa gọi điện cho anh ba, anh có bạn làm cảnh sát. Anh nhanh chóng giúp tôi định vị được vị trí xe của bố.

Để tiết kiệm thời gian, tôi chọn chiếc xe có tốc độ nhanh nhất trong gara, rồi dưới sự chỉ dẫn của anh ba, tôi đi đường tắt để chặn họ lại.

Nhưng tôi vẫn đến muộn một bước.

Khi tôi đến khách sạn, xe của họ đã đậu dưới khách sạn từ lâu.

Tôi nhanh chóng tìm được số phòng và cầm một cái mỏ lết, chuẩn bị phá cửa xông vào.

Bất ngờ, cánh cửa bật mở.

Bố tôi bước ra, mặt đầy tức giận và khó chịu.

"Đã nói bao nhiêu lần rồi, đây chính là loạn luân, con nên đi khám đi!"



Thấy tôi, ông sững sờ: "Hân Hân, sao con lại đến đây?"

Chu Chân Chân từ trong phòng chạy ra, khóc nức nở ôm chặt lấy ông: "Bố ơi, con yêu bố mà!"

Tôi nhìn chằm chằm vào bố, khuôn mặt ông lúc xanh lúc trắng, rõ ràng rất ngượng ngùng.

Những người của tôi mang theo nhanh chóng đến, kéo Chu Chân Chân ra khỏi bố.

Bố tôi thở phào nhẹ nhõm rồi hét lên với vệ sĩ: "Mau đưa nó đi khám bệnh! Kiểm tra xem là bệnh tâm thần hay vấn đề tâm lý."

Chu Chân Chân vùng vẫy không ngừng, vừa khóc vừa hét ầm ĩ trong hành lang.

Tôi cảm thấy cơn đau đầu nhói lên, nếu không ngăn lại, nhỡ có ai đó hiểu lầm là b.ắ.t c.ó.c, báo cảnh sát thì phiền phức lắm.

Tôi ra lệnh cho vệ sĩ bịt miệng cô ta và lôi cô ấy đi một cách cưỡng ép.

Ngồi trên xe, bố tôi nhìn tôi với vẻ lo lắng, hỏi: "Hân Hân, con phát hiện ra chuyện này từ khi nào?"

"Dì Lưu đã phát hiện ra Chu Chân Chân nửa đêm vào phòng bố."

Sắc mặt bố tôi lập tức tối sầm lại: "Sao bà ấy cũng biết?"

Tôi ngắt lời: "Bố đừng lo về việc đó, nói cho con biết giữa bố và Chu Chân Chân thực sự là chuyện gì?"

"Không có gì cả," bố tôi vội nói, "À không, giữa bố và cô ấy chỉ là mối quan hệ bố con thôi."

Tôi nhìn chằm chằm vào bố, vẻ mặt đầy nghi ngờ.



Bố thở dài rồi kể lại toàn bộ sự việc.

Hóa ra, vào đêm mẹ tôi đi du lịch, Chu Chân Chân đã lẻn vào phòng bố lúc nửa đêm, chỉ mặc mỗi chiếc váy hai dây, khiến bố tôi sợ hãi. Nhưng vì nghĩ đến tình cảm bố con, bố không nghĩ nhiều và ngồi lại đọc sách cùng cô ấy.

Bố phàn nàn: "Em gái con đúng là không thông minh như con, một quyển sách đơn giản mà cũng phải chạy đến hỏi bố suốt."

Tôi đảo mắt, thẳng thắn chỉ ra: "Cô ta muốn thu hút sự chú ý của bố để làm chuyện khác."

Bố tôi tỏ vẻ ghê tởm như vừa nuốt phải ruồi: "Sau đó, bố mới nhận ra cô ta càng ngày càng kỳ quặc, thường xuyên áp sát bố rồi nói yêu bố, muốn ở bên bố."

Tôi tiếp tục nói: "Cô ta thấy bố không hiểu ám hiệu, nên đã chuyển từ gợi ý sang nói thẳng luôn."

Bố tôi thở dài: "Chuyện này chẳng phải là l.o.ạ.n l.u.â.n sao?!"

Ông nói tiếp: "Bố nghi ngờ rằng em gái con bị ảnh hưởng tâm lý sau khi bị b.ắ.t c.ó.c, nên bố không muốn kích động nó, chỉ cố gắng nhẹ nhàng khuyên nhủ để thay đổi suy nghĩ của nó."

Tôi liền hiểu ra: "Vậy nên bố mới thường để cô ta vào phòng làm việc để nói những chuyện đó?"

Bố tôi gật đầu: "Đúng vậy, nhưng nói mãi nó cũng không nghe. Bố nghĩ rằng môi trường ở nhà không tốt, nên định dẫn nó đi cắm trại, hy vọng cảnh sắc thiên nhiên sẽ giúp nó ổn định lại."

Tôi nghẹn lời, bố tôi giờ đã trung niên, sở thích lớn nhất là đi ngắm cảnh núi non, theo như lời ông, thì núi sông giúp mở mang tâm trí.

"Bố nói thật chứ?"

Bố tôi ôm mặt, "Đúng vậy, bố còn tưởng cô ta hiểu chuyện rồi, ai ngờ hôm nay lại lừa bố đi cắm trại, rồi dẫn thẳng vào khách sạn. Vừa bước vào phòng, cô ta liền bắt đầu cởi đồ, làm bố sợ muốn c.h.ế.t."