Kế tiếp gần một tuần lễ, hai người đều không gặp mặt nhau.
Vì dù sao bây giờ đang lúng túng, Lăng Hạ cũng sợ Ngự Chi Tuyệt thấy cảnh thương tình, rất tự giác đi tới chỗ Tống Tiểu Hổ cọ ở.
Thất tình chuyện như vậy luôn phải trải qua vài ngày, để hắn từ từ suy nghĩ thoáng hơn mới phải.
Tống Tiểu Hổ không hoài nghi chút nào, vui mừng hấp ta hấp tấp, hắn thích náo nhiệt. Sau này Lăng Hạ lơ đãng hỏi tình hình Ngự Chi Tuyệt, Tống Tiểu Hổ nghi ngờ nói: “A Tuyệt a, mấy ngày nay liều mạng hơn so trước kia —— Lăng đại ca, sao huynh không tới gặp cậu ta?”
Lăng Hạ tùy tiện tìm lý do lấp liếm cho qua, chỉ nói bây giờ muốn chuyên tâm chế tạo kiếm năng lượng. Chỉ là, nghe Tống Tiểu Hổ nói vậy hắn càng buồn bực.
Mặc dù rất lo lắng Ngự Chi Tuyệt, rất muốn đi nhìn một chút, nhưng Lăng Hạ biết mình không thể mềm lòng, hắn dồn hết toàn bộ lực chú ý tập trung chế tạo kiếm năng lượng. Đợi đến khi hắn trắng đêm không ngủ chế tạo xong kiếm, đã là một tháng sau rồi, người cũng gầy đi một vòng lớn, mắt hiện đầy tia máu, tiều tụy giống như bệnh nặng sắp chết vậy.
Làm ra kiếm hoàn mỹ vượt quá tưởng tượng, kiểu dáng không cần phải nói, cấp bốn, hơn nữa sau này còn có thể từ từ thăng cấp. Biết Ngự Chi Tuyệt thích tinh mỹ, Lăng Hạ đặc biệt khảm mấy viên ngọc năng lượng hệ gió màu xanh quanh thân kiếm, Tống Tiểu Hổ lại đơn giản hơn một chút.
Tống Tiểu Hổ nhận được kiếm sướng đến phát rồ, lập tức đem máu huyết hòa tan để kiếm nhận chủ, chạy vào trong sân đi luyện tập kiếm pháp. Hắn đặt cho kiếm một cái tên, gọi là Cửu Thiên Hàng Ma Kiếm.
Khóe miệng Lăng Hạ giật giật, cảm thấy cần phải vỗ tay tán thưởng , thưởng thức của nhân vật chính đã tăng lên không ít, tốt hơn cái tên “Nhị Đản” đặt cho mình năm đó nhiều.
Hắn mệt mỏi bực một ngày một đêm, lại ăn mặc tỉ mỉ một phen, cũng cạo hết râu ria, cảm thấy quầng thâm trên mắt xem ra không còn nghiêm trọng nữa, lúc này mới cầm Kiếm ra cửa đi tìm Ngự Chi Tuyệt. Tính ra hai người đã không gặp hơn một tháng, Ngự Chi Tuyệt sẽ không có chuyện gì chứ?
Chỉ là, càng gần chỗ ở Ngự Chi Tuyệt, hắn lại càng căng thẳng, lòng bàn tay cũng mơ hồ xuất mồ hôi.
Khi hắn đứng dưới tàng cây bên hồ chần chừ không dứt, đột nhiên sau lưng nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Huynh tới đây làm gì?”
Lưng Lăng Hạ cứng đờ, từ từ xoay người, quả nhiên trông thấy Ngự Chi Tuyệt đứng ở sau mình, cách đó không xa.
Hắn cẩn thận dò xét vẻ mặt Ngự Chi Tuyệt, đối phương hết sức bình tĩnh, xem ra tinh thần cũng không tệ lắm.
Lăng Hạ thoáng yên tâm, tháo kiếm năng lượng trên lưng xuống cười nói: “A Tuyệt, đây là ta đúc kiếm cho đệ, tiểu Hổ đã cầm đi. . . . . .”
Ngự Chi Tuyệt nhàn nhạt nhìn lướt qua, hoàn toàn không có ý nhận lấy.
Một hồi trầm mặc khó chịu, Lăng Hạ lúng túng rút tay về, tiện tay đặt trên tảng đá bên cạnh.
Hắn âm thầm bấm cánh tay của mình, liều mạng nghĩ đề tài. Chuyện tương đối nhạy cảm đương nhiên không có khả năng nhắc đến rồi, hắn đột nhiên nghĩ đến một chuyện, vội vàng nói: “A Tuyệt, đệ cũng biết Thánh Nữ Phong, còn có người ma tu đạo đều đang tìm đệ, ý của ta là đệ cũng sắp 15 rồi, cũng đến lúc có thể đi ra ngoài du lịch, có thể thỉnh sư phụ đệ đi ra ngoài tránh, phòng ngừa vạn nhất thì tốt hơn. . . . . .”
Ngự Chi Tuyệt rất nhanh cắt đứt lời của hắn, cười lạnh nói: “Thật sao? Không cần huynh lo lắng, ta sẽ ở chỗ này chờ.”
Lăng Hạ biết khi hắn cố chấp thì rất đáng sợ, liền lắp bắp cười nói: “Như vậy, kiếm ta để nơi này, ta đi trước.” Hắn âm thầm thở dài, xem ra Ngự Chi Tuyệt vẫn chưa nghĩ thông suốt. Về phần ra ngoài du lịch, vẫn nên thỉnh Tống Tiểu Hổ giúp một tay khuyên nhủ mới phải.
Nhìn bóng lưng Lăng Hạ có vẻ hơi vội vàng nhếch nhác, Ngự Chi Tuyệt hung hăng cắn môi dưới.
Người này cứ như vậy vội vã rời khỏi mình, không muốn nhìn thấy mình sao?
Hơn một tháng y phục người này rõ ràng rộng hơn nhiều, mặt còn vẻ mỏi mệt chưa đứt, làm cho lòng hắn đau theo. Hắn một mực cố gắng khắc chế mình, cho tới khi lòng bàn tay khẽ run. Lòng tự ái không cho phép hắn đi tới, nhưng hắn biết, mình khát vọng được ôm đối phương đến cỡ nào, hôn bờ môi của hắn, lỗ tai, cái trán. . . . . .
Thời gian tách ra không giảm bớt đau đớn, ngược lại sắp thối rữa tới nơi, nhìn thấy người này càng đau gấp bội.
Ngự Chi Tuyệt nắm thật chặt quả đấm, nhìn không chớp mắt, nhưng Lăng Hạ từ đầu đến cuối không quay đầu lại.
Người này đối tốt với mình như vậy, tại sao lại tàn nhẫn như thế?
Hắn chuyển mắt qua chỗ kiếm năng lượng Lăng Hạ lưu lại, chỉ là tùy ý liếc mắt một cái là hắn biết người này dụng tâm đến cỡ nào. Buổi sáng tại trường luyện võ thấy kiếm năng lượng trên lưng Tống Tiểu Hổ, quả nhiên, trong lòng người này, mình và Tống Tiểu Hổ không có gì khác biệt?
Hắn hung hăng nhìn chằm chằm thanh kiếm kia, chợt phát ra mấy mũi băng nhọn, đánh thẳng thanh kiếm kia bay vào trong hồ nước.
Bị tiếng nước phía sau kinh động, Lăng Hạ sửng sốt nhanh chóng quay đầu lại, chỉ thấy trên mặt nước có chút ngân quang, kiếm đã năng lượng chìm vào giữa hồ. Hắn kêu lên một tiếng suýt nữa tức chết, làm ra thanh kiếm này dễ dàng sao? Đừng nói tốn hao bao nhiêu công phu, bên trong còn có mấy khối đá năng lượng người đeo mặt nạ để lại cho hắn, trên thị trường có tiền mà không mua được, hết sức hiếm thấy. . . . .
Hắn trừng mắt liếc Ngự Chi Tuyệt, đối phương không hề áy náy, chỉ xa xa không chớp mắt nhìn mình.
Bị ánh mắt kia nhìn đến không chỗ nào che giấu, Lăng Hạ đầy bụng tức giận liền biến mất tích. Hắn đưa mắt sang bên cạnh, nhanh chóng nói: “Đệ không thích thì nói, sau này ta sẽ làm cho đệ cái khác.” Hắn không thể xác định Ngự Chi Tuyệt có nghe thấy không, nói xong cũng vội vàng rời sân.
Cứ tiếp tục ở chỗ này, hắn sẽ nhịn không được đi qua vuốt ve tóc đứa nhỏ này, để ánh mắt của hắn không toát ra vẻ mặt làm cho lòng người đổ vỡ như vậy nữa. . . . . .
Nhìn bóng dáng quen thuộc biến mất ở trong núi rừng, Ngự Chi Tuyệt còn đứng sừng sững ở đó, không nhúc nhích.
Hồi lâu, hắn như thức tỉnh chuyển mắt qua mặt hồ, rất nhanh sau đó, hắn nhảy xuống, lặn xuống nơi sâu nhất tìm kiếm, rốt cuộc cũng tìm được thanh kiếm phát ra ánh lam quang lấp lánh trong nước.
Dùng khăn lụa cẩn thận lau sạch sẽ thân kiếm, Ngự Chi Tuyệt không chút do dự đem máu mình khảm vào trong đó.
Ngay cả khi Lăng Hạ nói như vậy thì sao?
Hắn nói hai người đàn ông ở chung một chỗ người khác sẽ chê cười, mình liền giết chết những người chê cười kia; hắn nói hắn không thích những phương thức kia, mình liền nhịn không làm nữa. . . . . .
Vô luận như thế nào, hắn phải ở bên cạnh mình, vĩnh viễn! Bởi vì, hắn đồng ý rồi!
Người này, chỉ có thể là của mình!
Lăng Hạ trầm tư nghĩ nên làm như thế nào. Chuyện đã cách một tháng, tương đối may mắn là Thánh Nữ Phong cùng ma tu đạo khá xa Phái Thiếu Dương, trung gian cách rất nhiều môn phái lớn nhỏ, hơn nữa bọn họ cũng không dám lộ liễu tìm kiếm, cho nên cho bọn hắn có một thời gian giảm xóc.
Ma tu đạo trăm phương ngàn kế muốn đem Ngự Chi Tuyệt lên con đường hủy diệt thế giới, Thánh Nữ Phong muốn giết cho sảng khoái, vô luận bên nào cũng đều rất khó giải quyết.
Hắn còn chưa có nghĩ ra đối sách, Tống Tiểu Hổ liền mang về một tin, Phong Thúc Minh nói bọn họ đã có thể vào sâu trong Vạn Thú lâm rèn luyện ba tháng, tìm ma thú thuộc về mình.
Lăng Hạ có chút mừng rỡ, Vạn Thú lâm trùng điệp mấy ngàn dặm, chung quanh còn có cao nhân tiền bối Phái Thiếu Dương cấm chế trận pháp, dù những nhân vật khó giải quyết kia tới, Ngự Chi Tuyệt ở bên trong cũng tạm thời an toàn.
Trong truyện Tống Tiểu Hổ có khế ước thú là A Ly, A Ly ở với hắn cũng lên cấp rất nhanh, đều trở thành Siêu Thú cấp mười trở lên. Ngự Chi Tuyệt thân là boss nhân vật phản diện, thừa kế siêu thú Song Đầu Xà hệ phong cấp mười của phụ thân hắn.
Một người tu hành trong cuộc đời có thể nuôi rất nhiều ma thú, nhưng khế ước thú chỉ có thể có một, trừ phi giải trừ khế ước hoặc là ma thú chết mới có thể lựa chọn khế ước thú mới.
A Ly và Tống Tiểu Hổ thuộc tính giống nhau, tính khí hỗ bổ, không thể nghi ngờ là phối ngẫu hoàn hảo. Cho nên Lăng Hạ suy tư một chút, trịnh trọng báo cho Tống Tiểu Hổ: “Tiểu Hổ, A Ly vẫn chưa về, nhưng ta cảm thấy nó rất thích hợp làm khế ước thú của đệ, cho nên tiểu Hổ ở bên trong rèn luyện đừng hạ khế ước được không?”
Tống Tiểu Hổ sửng sốt: “A Ly không phải ma thú của Lăng đại ca sao?”
Lăng Tiêu cười nói: “Dĩ nhiên không phải, huống chi ta và A Ly thuộc tính tương khắc, dù thế nào phải không thích hợp. Tiểu Hổ rèn luyện trong vòng ba tháng, ta nhất định sẽ tìm được A Ly và mang nó về.”
Mặt khác chính là Mộ Dung Tuyết, gần đây Lăng Hạ thỉnh giáo nàng không ít chuyện về đan dược và thảo dược, nàng quả nhiên giống như Lăng Hạ dự liệu, chậm chạp dứt bỏ không được Thánh Nữ Phong. Lăng Hạ quyết định hộ tống nàng về, sau đó trở trên đường vừa đúng có thể tìm kiếm A Ly.
Vết thương khó khép miệng thế nào cũng sẽ bị thời gian từ từ chữa khỏi, ba tháng này, hi vọng Ngự Chi Tuyệt có thể hảo hảo rèn luyện khôi phục như cũ.
Lăng Hạ đặc biệt dặn dò Tống Tiểu Hổ, để hắn không đem tin tức này nói cho Ngự Chi Tuyệt, chỉ sợ hắn lo lắng cho mình, Tống Tiểu Hổ cũng đồng ý.
Đêm trước khi bọn Tống Tiểu Hổ lên đường, Lăng Hạ cáo từ Tống Tiểu Hổ, trở về phòng sớm một chút. Thật ra thì hắn rất muốn đi thăm Ngự Chi Tuyệt một chút, nhưng vẫn khắc chế không có đi.
Ngày hôm sau sau khi nhìn Tống Tiểu Hổ xuất phát, Lăng Hạ và Mộ Dung Tuyết cũng bước lên hành trình. Vì kiêng dè, Mộ Dung Tuyết vẫn dịch dung thành thiếu niên, hai người gọi nhau là huynh đệ. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Lúc đầu hết sức thuận lợi, ở tối ngày thứ tư, hắn và Mộ Dung Tuyết tới một nhà khách sạn nhỏ nghỉ ngơi. Mộ Dung Tuyết ra hình ra dạng gọi chút thức ăn, Lăng Hạ nhìn dáng vẻ phớt tỉnh của nàng, không nhịn được buồn cười. Vài ngày nay quen thuộc hiểu biết, trong lòng hắn Mộ Dung Tuyết đã biến thành tiểu muội nhà bên, thân thiết như vậy.
Lúc hai người ăn, một nữ nhân mang mũ che màu trắng từ từ đi vào, sắc mặt Mộ Dung Tuyết liền biến đổi, dường như kêu lên sợ hãi, nhanh chóng che miệng. May nhờ nữ nhân kia không chú ý bên này, mắt nhìn thẳng trực tiếp đi vào bên trong.
Trong lòng Lăng Hạ trầm xuống, sử dụng ánh mắt ý bảo có phải người Thánh Nữ Phong hay không, Mộ Dung Tuyết khẳng định gật đầu một cái, lấy tay thấm nước trà viết mấy chữ trên bàn —— là Đại hộ pháp Bạch San.
Thấy khách tới, tiểu nhị chạy nhanh qua ân cần hỏi nàng muốn ăn cái gì, Bạch San đầu tiên trải một cái khăn lên ghế rồi mới ngồi xuống, lại bày ra mấy cái đĩa sứ trắng tinh sảo lên bàn. Giọng nói nàng lạnh lùng, như người máy không có chút tình cảm nào: “Ta không cần mấy nam nhân không sạch sẽ này hầu hạ, để nữ quyến tới đây, dùng bộ đồ ăn này dùng cơm.”
Nghe lời này, tay run Lăng Hạ một cái, chiếc đũa cũng suýt nữa rớt trên bàn. Hắn thiếu chút nữa bật cười, đây chính là một trong bốn vị hộ pháp Thánh Nữ Phong trong truyền thuyết à? Cái kiểu cẩn thận người lạ chớ đụng vào này, có thể nghe được tin tức của Ngự Chi Tuyệt mới gọi là kỳ lạ đấy.
Tiểu nhị hiển nhiên cũng sửng sốt, nhưng y phản ứng nhanh chóng, mặt mũi tràn đầy tươi cười nói: “Khách quan, tiểu điếm đều là nam nhân, không có nữ quyến a.”
Bạch San lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn nói: “Vậy thì dễ.” Nàng nói rồi móc chút trái cây từ trong túi trữ vật ra, tự động từ từ ăn.
“. . . . . . Khách quan, tiểu Điếm không được tự mang thức ăn ăn, kính xin khách quan tha thứ.” Mặt tiểu nhị cũng biến thành khổ qua rồi.
Bạch San ghét bỏ vất mấy đồng tiền năng lượng cấp hai lên bàn nói: “Những thứ này đủ chứ? Chuẩn bị một căn phòng hạng nhất yên tĩnh. Ừ, ngươi có gặp một tạp chủng họ Ngự không? Đại khái khoảng mười mấy tuổi.”
Tiểu nhị mờ mịt lắc đầu một cái: “Tiểu nhân không biết.” Hắn thấy Bạch San không nhịn được khoát khoát tay, như được đại xá, lượm tiền tệ liên tục không ngừng thối lui.
Lăng Hạ nghe sự xưng hô này tròng mắt nhất thời run lên, Thánh Nữ Phong, những nữ nhân biến thái này bình thường bắt bạt Ngự Chi Tuyệt nwh vậy sao? Mộ Dung Tuyết ngồi đối diện hắn, vẻ mặt hết sức lo lắng, Lăng Hạ miễn cưỡng cười với nàng.
Nhìn Bạch San lên lầu, Lăng Hạ quyết định vẫn lưu lại, dù sao sắc trời đã tối, thể chất Mộ Dung Tuyết yếu nhược chất Thiên Thiên, cũng không phải là này hai đồ đần như vậy biến thái thể chất.
Hai người nói lời từ biệt, Lăng Hạ trở về phòng của mình, dưới đèn lại đọc sách một hồi, vẫn không nhịn được lo lắng trùng trùng. Nói thật, mặc dù Bạch San này thông minh đến độ không chịu nổi, nhưng nơi này cách thành Sùng Minh chỉ có mấy ngày lộ trình, khó bảo toàn nàng không tìm được đâu.