Kế Hoạch Dưỡng Thành Đại Thần

Chương 47: Vệ ca, anh thật sự rất khiêm nhường

Từ 0.5% lên 5%, cách biệt đúng mười lần, trong giới phim truyền hình là hết sức kinh người.

Mà kì tích này vẫn tiếp tục phát triển.

Tuần thứ hai, kết quả thống kê tỉ suất người xem của tập bốn cùng tập năm đã có, lần lượt là 5.2% và 5.3%, giữ vững xu thế tăng trưởng ổn định; kết quả bình chọn bằng phiếu trên internet hiển thị, rất nhiều người bắt đầu từ tập hai đều bị người nhà, bạn bè, đồng nghiệp giới thiệu nên mới xem, sau đó nhanh chóng trở thành bộ phim nhất định phải xem trước khi ăn cơm.

Giai đoạn này, tỉ suất người xem được 5% đã là phi thường vĩ đại. Cho dù kết quả thống kê của đài truyền hình không chính xác tuyệt đối, nhưng căn cứ theo bộ phim truyền hình được chiếu cùng thời điểm vào năm ngoái, tỉ suất người xem của ‘Đào thoát rừng sâu’ tuyệt đối đã tạo nên sức nóng kỳ tích.

Chương trình văn nghệ tối chủ nhật hôm nay là chương trình phỏng vấn trực tiếp vị lão tiền bối trong giới giải trí, thần tượng kiêm ca sĩ thân niêm Trịnh Lỗi. Vừa vặn người chủ trì tối nay là Đại Song Tiểu Song, liền nhắc đến mối giao hảo giữa Trịnh Lỗi cùng đạo diễn Đoàn Hàn Chi: “Nghe nói đạo diễn Đoàn đã có thể đứng lên rồi, dự định tháng sau về nước, không biết có phải hay không sẽ đến tham dự buổi công chiếu bộ phim mới của ông?”

“Làm gì có!” Trịnh Lỗi nói, “Mới hôm trước tôi nói chuyện điện thoại với đạo diễn Đoàn, y bảo y còn phải nằm trên giường, thú vui duy nhất là xem bộ phim mới của Vệ Hồng ‘Đào thoát rừng sâu’, đều đặn một tuần hai tập! Rất đáng thương a!”

Tiểu Song chăm chú lắng nghe: “Vậy sao? Chính là bộ phim về lính đặc chủng gây sốt gần đây đúng không? Chị, chị có nhớ lần Vệ Hồng tham dự tiết mục của chúng ta không!? Đó là thời điểm trước khi bộ phim bom tấn ‘Tử đấu’ của đạo diễn Đoàn được công chiếu nhỉ?”

“Đúng thế, thời gian trôi qua thật nhanh!” Đại Song vỗ đầu, “Tối qua, nhà chế tác còn đề cử ‘Đào thoát rừng sâu’ với chị, chị thấy mặt Vệ Hồng trên áp phích đều nhem nhuốc dầu mỡ cùng bùn đất a! Chị lúc ấy nói: ông xem, Vệ Hồng lúc tham dự tiết mục của chúng tôi còn là trung khuyển áo mũ chỉnh tề, trong nháy mắt đã biến thành con khỉ bùn!”

“Tuy đúng là con khỉ bùn, nhưng thực sự xem hay lắm. Tôi mỗi ngày từ ba giờ đến năm giờ đều tập trung mở TV xem đấy!” Trịnh Lỗi không để lỡ mất thời cơ đi sâu vào chủ đề, hướng sang máy quay làm động tác nắm chặt tay đầy khoa trương: “Có phải bạn muốn hưởng thụ triệt để nhiệt huyết nam nhân không? Có phải bạn muốn lĩnh giáo vô số điều bí ẩn về binh lính đặc chủng không? Có phải bạn muốn xem bộ phim mạo hiểm kích thích hồi hộp không ngừng giữa nơi chốn rừng sâu thăm thẳm không? Hết thảy đều có trong ‘Đào thoát rừng sâu’ — giúp bạn tận mắt nhìn thấy trung khuyển tàn khốc nhất! Yeah!”

“Yeah cái đầu ông!!!” Trước TV, Vệ Hồng phẫn nộ đập nát cái ly, “Trên đầu lão tử có treo bài tử trung khuyển sao? Đã được chính phủ giám định rồi sao? Thật quá đáng!”

Sau khi tiết mục kết thúc, Trịnh Lỗi lau mồ hôi, thực lòng thực dạ chắp tay hành lễ với Đại Song Tiểu Song: “Đa tạ đa tạ.”

“Không có gì.” Đại Song nói.

“Hôm qua nhà chế tác thực sự có đề cử ‘Đào thoát rừng sâu’ với chúng tôi mà.” Tiểu Song nói.

Trịnh Lỗi mỉm cười méo xệch: “Kỳ thật tôi cũng được người ta nhờ cậy, đạo diễn Đoàn đối với tôi có ơn tri ngộ, lại là bạn bè đã nhiều năm. Y thản nhiên nói một câu ‘Đào thoát rừng sâu’ không tệ, tôi như thế nào dám không xem? Tôi ngay lúc ấy mồ hôi chảy ròng ròng, gần đây tôi chuẩn bị ra mắt phim mới, cũng không thèm quảng cáo, lại ở tiết mục này giúp y tuyên tuyên truyền truyền.”

Đại Song sảng khoái phất tay: “Đâu có đâu có, ông nhớ giúp chúng tôi gởi tặng Đoàn Hàn Chi một nụ hôn là được.”

Tiểu Song “Ai da” một tiếng: “Đúng rồi, Hellen tiểu thư – trợ lý của Quan đại công tử có nói, Quan Phong bảo nàng kiếm Vệ Hồng xin chữ ký, nhất định phải có bảy chữ ‘Đào thoát rừng sâu, Vệ đội phó’. Nếu gặp Vệ Hồng, nhớ nhắc hắn một chút.”

“Muốn dùng chữ ký in lên sản phẩm? Sử dụng trong thương mại?”

“Không phải!” Đại Song Tiểu Song đồng loạt dùng ánh mắt khinh bỉ liếc nhìn Trịnh Lỗi: “Quan đại công tử thích xem phim thần tượng, là hàng sưu tập cá nhân!”

Trịnh Lỗi thân là một ca sĩ thần tượng thâm niên, cũng có khá nhiều người hâm mộ tô điểm bên cạnh. Tiết mục giải trí kia rất nhanh đã được đăng lên báo, rất nhanh được người hâm mộ của ông tuyên truyền, cũng rất nhanh được internet hưởng ứng.

Cùng lúc đó, rất nhiều bậc tiền bối, rất nhiều thần tượng nổi tiếng trong giới nghệ thuật đều không hẹn mà gặp, dưới các tình huống khác nhau biểu đạt họ đồng ý với nhận xét của Trịnh Lỗi. Những người này không thường xuyên lên tiếng, nhưng một khi đã lên tiếng thì vô cùng có tác dụng, cho dù chỉ là câu nói vô tâm cũng có khả năng bị phóng viên cùng giới truyền thông suy diễn thành ý tứ khác; Huống chi lúc này bọn họ nhắc tới ‘Đào thoát rừng sâu’ cũng không phải thật sự vô tâm.

Dung Khanh Khanh dĩ nhiên nhận ra, nàng biết rõ có người đứng sau hậu trường ban ơn lấy lòng.

Nhưng nàng cũng biết, người đứng sau hậu trường nhất định không phải nể mặt nàng hay nể mặt Dung gia. Gia đình nàng đã kinh doanh bao nhiêu đời nay, tuy rằng nhiều tiền, nhưng đạo lý đối nhân xử thế trong giới nghệ thuật luôn luôn là: kính trên nhường dưới. Có thể cùng lúc nhờ cậy nhiều bậc tiền bối cùng thần tượng nổi tiếng ra mặt nói chuyện, tuyệt đối phải là nhân vật quan trọng bậc nhất trong giới nghệ thuật.

Nhân vật như vậy có thể là nhà chế tác siêu cấp mát tay, có thể là đạo diễn quốc tế lừng danh, cũng có thể là nghệ sĩ vô cùng xán lạn, đủ để gia nhập danh sách thiên vương.

Dựa theo mối quan hệ với đoàn phim bọn họ, người có khả năng nói giúp, kỳ thật chỉ có một người — chính là Đoàn Hàn Chi đang ở nơi nước Mỹ xa xôi dưỡng thương.

Đoàn Hàn Chi bị thương, người đầu tiên đến Mỹ là Vệ Hồng, không ăn không ngủ ở bên cạnh chiếu cố hầu hạ là Vệ Hồng, y mở mắt tỉnh lại, người đầu tiên nhìn thấy cũng là Vệ Hồng.

Vệ Hồng trung thành với y như vậy, đừng nói là do có quan hệ tình nhân ở bên trong, cho dù chỉ là quan hệ bình thường giữa đạo diễn và diễn viên, cũng đã đủ quá rồi. Loại nghệ sĩ này, đạo diễn thật sự nguyện ý lăng-xê, nhất là loại đạo diễn có địa vị như Đoàn Hàn Chi — trong giới giải trí quá nhiều suất ca mỹ nữ, lăng-xê ai chẳng được? So với việc lăng-xê một kẻ từng leo lên giường của nhà chế tác, chi bằng lăng-xê một kẻ thực lòng thực dạ hầu hạ bản thân thoải mái.

Dung Khanh Khanh nhìn máy vi tính trước mặt, sau đó lại nhìn Vệ Hồng, ánh mắt hết sức phức tạp: “Tiểu Vệ Tử a.”

“Chuyện gì?”

“Hai hôm nay… Đạo diễn Đoàn có gọi điện cho cậu không?”

“Không có, y chưa bao giờ gọi điện cho tôi.” Vệ Hồng mất mát một giây, sau đó liền cao hứng vẫy đuôi: “Nhưng mỗi lần tôi gọi cho y, y đều nghe máy.”

…Chỉ cần nghe máy thì cậu đã thỏa mãn!? Kỳ thật cậu là con cún bự được nuôi lớn bằng cải trắng lá xanh đúng không!?

“Đạo diễn Đoàn y…” Dung Khanh Khanh liếc nhẹ qua màn hình máy tính một cái, sau đó thống khổ xoay mặt đi, “Y thật sự không nói điều gì kỳ quái với cậu sao?”

Vệ Hồng thuần khiết chớp mắt: “…Không có a. Hôm qua y rất bình thường nói với tôi ‘Bệnh viện lại cho tôi ăn bò beefsteak dở tệ, tôi phải đi phá nát căng tin của bọn họ’. Hôm trước y rất bình thường nói với tôi ‘Hiện tại tôi rất hi vọng thấy cậu đứng ngay trước mặt tôi, sau đó đập cậu đến thối đầu’. Hôm kia y cũng rất bình thường nói với tôi “Nhàm chán quá đi à, nhanh lên một chút xuất hiện hai người để tôi đánh cho hả giận’.”

“…Cậu không cảm thấy khuynh hướng bạo lực của đạo diễn Đoàn hai ngày nay có điểm nghiêm trọng sao?”

“Không có a.” Vệ Hồng vui vẻ nói, “Y vẫn luôn đáng yêu như vậy mà!”

Dung Khanh Khanh thống khổ bưng mặt, đồng thời liều mạng túm chặt mái tóc nàng đã tốn không biết bao nhiêu tiền để bảo dưỡng lẫn tạo hình.

Vệ Hồng quan tâm bước đến gần, kết quả vừa liếc mắt một cái liền nhìn thấy màn hình laptop mini màu hồng phấn của nàng: “Đạo diễn Dung, cô không sao chứ… Ý? ‘Song đội hỗ công’? ‘Toàn đội NP, thận nhập’? ‘Vệ – Đội cao H’? ‘Trung khuyển là của nữ vương, không phải của đội trưởng, CP này biết tự trọng xin tiêu hủy’?… Đây đều là nói về cái gì?”

*Song đội hỗ công: Vệ Hồng và đội trưởng thay nhau làm công.

Toàn đội NP, thận nhập: cả đội chơi NP, suy nghĩ kỹ trước khi xem.

Vệ – Đội cao H: cảnh H giữa Vệ Hồng và đội trưởng rất nhiều rất hot.

Dung Khanh Khanh mau chóng đóng máy tính lại: “Không có gì, cậu nhìn lầm rồi.”

“…Tôi không có nhìn lầm.”

“Cậu chính là nhìn lầm.”

“Tôi thật sự không có…”

“Nói thêm một câu nữa, tôi sẽ mách với nữ vương nhà cậu là cậu không ngoan.”

“…”

“Kỳ thật không phải họ đang thảo luận về chúng ta.” Dung Khanh Khanh thành khẩn nói: “Đó là chủ đề do những người trên diễn đàn lập nên để học tập tinh thần đoàn đội, lĩnh hội chủ nghĩa Margery*. Song đội hỗ công chính là trong một tập thể, hai đội trưởng quan hệ không tốt,thường xuyên công kích cơ thể lẫn nhau; Toàn đội NP chính là cải thiện thức ăn buổi tối, cả đội đều được ăn thịt bò giống nhau; Trung khuyển là của nữ vương… chính là trung khuyển là của nữ vương, ý trên mặt chữ thôi, thời nay phụ nữ độc thân nuôi chó khá nhiều.”

*chủ nghĩa Margery: http://en.wikipedia.org/wiki/Margery_Kempe

“…Thế còn Vệ – Đội cao H?”

“Chính là cậu cùng đội trưởng xxoo… Chính là cậu cùng đội trưởng đều rất high ấy mà.”

“Rất high?” Vệ Hồng không hiểu gì hết, “Cái gì gọi là rất high?”

“Thì là vô cùng cao hứng đại đoàn viên.”

“Tại sao tôi phải cùng đội trưởng vô cùng cao hứng đại đoàn viên?”

“…”

“Tại sao a?”

“…”

“Đạo diễn Dung cô làm sao vậy? Sao cô cứ nhìn chằm chằm tôi như thế? Rốt cuộc tại sao lại nói tôi cùng đội trưởng vô cùng cao hứng đại đoàn viên?… Đạo diễn Dung cô đừng nhìn tôi như thế, tôi… tôi sợ hãi nha a a a a a a…!”

Dung Khanh Khanh chậm rãi tháo giày cao gót ra, cầm chắc trong tay, gót giày mười hai phân dưới ánh đèn phản xạ tia sáng như băng tuyết.

Vệ Hồng ôm mặt chạy trối chết. Hắn cảm thấy đạo diễn Dung thật sự quá biến thái, nữ nhân thật sự quá đáng sợ, ngay cả vấn đề bình thường nhỏ xíu xìu xiu cũng không được hỏi, còn muốn dùng giày cao gót đập lên mặt hắn… Hắn quyết định giữ lại mấy vấn đề này chờ hỏi Đoàn Hàn Chi, hôm nay vẫn chưa gọi điện như thường lệ, Đoàn Hàn Chi đáng yêu nhất ôn hòa nhất khẳng định sẽ vui vẻ trả lời câu hỏi của hắn.

Quả nhiên trên thế giới chỉ có đạo diễn Đoàn là tốt nhất. Vệ Hồng tràn ngập tin tưởng siết chặt nắm tay.

*****

‘Đào thoát rừng sâu’ chiếu tới tập bảy thì được đài truyền hình chuyển sang chiếu vào buổi tối, hơn nữa còn nhanh chóng trở thành bộ phim được hâm mộ nhất trong số các bộ phim chiếu lúc 8h30 đến 9h30.

Rất nhiều người tựa như trong phút chốc đột nhiên phát hiện ra đám lính đặc chủng bẩn thỉu này có bao nhiêu kích thích, bao nhiêu khả ái. Nhìn đi, tuy trên mặt bọn họ đều là vết dầu mỡ, toàn thân cao thấp quần áo tả tơi, nhưng bọn họ đều khỏe mạnh tinh anh, cả đám người hành động lưu loát gọn gàng, đó mới là soái khí của nam nhân chân chính! Tuy bọn họ không phải là diễn viên nổi tiếng hay anh tuấn tiểu sinh, nhưng những thân thể dọc ngang vết thương mới cũ kia, tình cảm anh em giữa lằn ranh sống chết kia, còn có gương mặt kiên định trầm tĩnh khi đối mặt cùng tuyệt cảnh, so với thứ tình yêu khóc lóc thảm thiết trong phim thần tượng đều kích thích hơn nhiều!

Chẳng mấy chốc ‘Đào thoát rừng sâu’ đã vươn lên vị trí đầu bảng tỉ suất người xem trong các bộ phim thần tượng trình chiếu cùng giờ, dẫn đến tranh luận bùng nổ, khiến mọi người trong giới sản xuất phải mở rộng tầm mắt.

Giống như “Bùm!” một cái, ánh mắt khán giả đang dính chặt vào suất ca mỹ nữ, bỗng chuyển phắt sang đám lính đặc chủng dơ dáy bẩn thỉu; Rõ ràng một nhân vật nữ cũng không có, thước phim thô ráp, hành động bình thường, hình ảnh không có lấy nửa điểm thoải mái, tập trung đầy đủ yếu tố để ế khách, không ngờ ngược lại giữ chặt trái tim khán giả.

Thậm chí, ngay cả ca khúc chủ đề cũng khiến người ta mở rộng tầm mắt vì độ gây sốt, mới một tuần trước khắp nơi đều nghe giọng nữ ca sĩ nũng nịu “Khi nào anh mới trở về yêu em”, nhưng chỉ sau một đêm, đầu trên xóm dưới liền không ngừng vang vọng ‘Không nơi sợ hãi’.

Đôi khi ngươi sẽ có một loại cảm giác, một ca sĩ gặp thời nào đó sẽ có bài hát được người ta yêu thích, thế nhưng chân chính đọng lại trong trí nhớ của ngươi, vẫn chỉ là những đoạn ngắn hợp xướng của đám bạn nối khố thời đi học. Tuy rằng giọng hát không êm tai như ca sĩ, giai điệu cũng lên xuống loạn xạ, nhưng thanh âm vô cùng chất phác, không qua chỉnh sửa của bất cứ thiết bị ghi âm nào, không cần bất cứ công nghệ gì tô điểm, hết thảy đều chân thật như thế, khắc sâu trong đầu ngươi, cho dù qua mười mấy năm, mấy chục năm vẫn không thể quên được.

Đây là loại thanh âm mị lực. Khi ngươi có thể nghe ra say mê, cuồng nhiệt, tình cảm chân thành trong đó, ngược lại ngươi sẽ không thèm chú ý đến giai điệu giọng hát gì gì nữa hết. Toàn bộ sự chú ý của ngươi đều sẽ đặt lên loại thanh âm nguyên thủy mà phong phú, giàu tình cảm nhân loại ấy.

……

Từ tập một đến tập mười, thời gian năm tuần ngắn ngủi, ‘Đào thoát rừng sâu’ hoàn tất quá trình bùng phát.

Tất cả mọi người đều rất kích động, nhất là số ít các diễn viên hạng ba tham gia trong phim, nhờ cơ hội này phất lên, lại càng thêm không thể kiềm chế bản thân.

Vệ Hồng thế nhưng lại vô cùng bình tĩnh, ăn ngon ngủ kỹ, rất ít khi ra ngoài cao giọng xã giao — bởi vì sáu giờ tối hàng ngày hắn đều phải theo lệ gọi điện cho Đoàn Hàn Chi.

Kết quả một người bạn diễn khá thân thiết liền khen ngợi hắn: “Nhìn Vệ Hồng nhà người ta đi! Đúng là có đẳng cấp, rất bình tĩnh! Đây mới là phong thái của ngôi sao chân chính!”

Vệ Hồng bí hiểm gật đầu.

Ngay sau đó mọi người đều biểu dương hắn: “Vệ ca anh thật khiêm nhường.” “Anh bạn, bội phục! Thật lòng bội phục!” “Tốt lắm, rất mạnh mẽ, mọi người phải theo Vệ ca học hỏi đấy!”

Chú cún Vệ Hồng mang hình dáng con người vừa xoay người đi, lập tức chui vào trong góc gọi điện cho chủ nhân nhà mình: “Alo, Hàn… Hàn Chi hả? Hôm nay có người mời tôi ra ngoài dùng cơm nên gọi điện hơi chậm… Cái gì? Không ngoan ngoãn trông chừng nhà, tự tiện chạy ra ngoài làm loạn? Ai nha, tôi không có làm loạn, thật sự không có làm loạn!… Cái gì? Trơ mắt nhìn anh buồn chán trong bệnh viện, chính mình thế nhưng chạy đi tìm vui?… Tôi… Tôi trở về là được rồi chứ? Tôi sẽ về nhà ngay!… Hiện tại! Lập tức! Right now!”

Vệ Hồng cúi đầu, tiêu sái bước đến gần: “Thực xin lỗi, hôm nay không thể cùng mọi người ra ngoài hát karaoke. Tôi tự phạt ba ly, mọi người cứ đi chơi vui vẻ nhé.”

“Vệ ca, anh thật sự rất khiêm nhường!” “Anh bạn, tôi rất bội phục anh!” “Nổi tiếng mà không kiêu căng, đây chính là phong thái của ngôi sao chân chính! Vệ ca, tôi phải học hỏi anh thôi!”

Vệ ca vì thế khiêm nhường nghiêm túc cầm di động, mang theo cái đuôi, chú cún hình người một lần nữa về sớm.

Hình tượng của Vệ ca rất chín chắn. Vệ ca chưa bao giờ cùng đám anh em đi chơi đùa. Vệ ca, anh thật sự quá nghiêm túc.

Hình tượng tu hành khổ hạnh của Vệ ca cứ thế duy trì đến cuối tháng.

Bởi vì vào cuối tháng, xương có thịt của hắn rốt cuộc có thể xuống giường tự do đi lại. Đạo diễn Đoàn Hàn Chi vĩ đại mà ôn nhu từ xã hội tư bản chủ nghĩa cực kì độc ác chinh chiến trở về, dưới sự nhiệt liệt chờ mong của quần chúng, bước chân trên hành trình trở về tổ quốc.