Kế Hoạch Dưỡng Thành Đại Thần

Chương 17: Tình yêu thiên sứ

Vệ Hồng là một nam nhân nói được làm được, hội tụ đầy đủ ưu điểm của loài chó khổng lồ: trung thực, giữ chữ tín, bị đánh không biết kêu đau.

Trên dưới đoàn phim ‘Tử đấu’ trở nên mờ mịt, bởi vì nghe nói đạo diễn Đoàn sau khi cãi nhau một trận với Quan Tĩnh Trác liền dứt áo ra đi, ngay cả Vệ Hồng cũng đi theo. Hiện tại, chẳng ai biết bộ phim thay cả đạo diễn lẫn nam diễn viên chính còn quay tiếp hay không. Nói đơn giản chính là chết yểu.

Ngay trong thời điểm mọi người rối bời, Vệ Hồng lập tức động tác nhanh như chớp, ký hợp đồng với một đoàn phim truyền hình khác.

‘Tình yêu thiên sứ’ là bộ phim thần tượng tuổi trẻ dài hai mươi tập cho đài truyền hình chế tác, chẳng có ngôi sao nào tham gia, nam diễn viên chính là Vệ Hồng, còn lại đều là diễn viên nhỏ hạng hai hạng ba. Đối với việc được nhận vai nam chính, Vệ Hồng cũng cảm thấy rất bất ngờ. Hắn vốn đi thử vai nam phụ, không biết vì sao được biên kịch liếc mắt một cái liền nhìn trúng, kiên trì không dứt nói hắn hoàn toàn phù hợp với cảm nhận của nàng cho hình tượng nam chính. Vì thế, nàng tự mình đập bàn, bắt hắn diễn thử.
Biên kịch là một nữ tác giả mạng còn trẻ, đeo cặp kính không gọng, sắc mặt nghiêm túc, không nói cười tùy tiện. Những khi ngẫu nhiên liếc mắt một cái, mắt kính liền lóe lên một tia chói sáng, khiến người ta nhịn không được rùng mình.

Tác giả ngồi bên ngoài phim trường, vừa nhìn thấy Vệ Hồng, đột nhiên mở miệng nói ngắn gọn: “Đuôi.”

Vệ Hồng cùng đạo diễn hai mặt nhìn nhau, rồi lại đồng thời xoay qua nhìn nàng.
Biên kịch chỉ vào Vệ Hồng: “Vẫy đuôi.”

Vệ Hồng nhịn không được đưa tay sờ sờ hai cánh mông, hắn xác định bản thân không hề đột nhiên mọc thêm xương cụt.

Cặp mắt kính của biên kịch lóe sáng, sắc bén phi thường: “Trung khuyển, còn không mau hiện nguyên hình.”

“…”

Vì thế, Vệ Hồng coi như được nhận vai nam chính.

Tối đó về nhà, Vệ Hồng liên tục soi gương a soi gương, vừa soi vừa nghi hoặc, thì thào tự nói: “Không có a… Rõ ràng không có đuôi a…”

Về phần nữ diễn viên chính, khi Vệ Hồng đến phim trường mới gặp, ngạc nhiên tới mức khiến hắn lắp ba lắp bắp kinh hãi: “Tại sao lại là cô?”

Sa Tuyền nghiêng đầu nói: “Tại sao không thể là tôi?”

“Cô không phải ở đoàn phim ‘Tử đấu’ ư?”

“Tôi cũng rời đi rồi. Uất nữ thần ôn nhu biết bao xinh đẹp biết bao, vừa thuần khiết vừa ngây thơ, cho nên tôi thấy cô ta liền tự biết xấu hổ ăn không ngon. Tôi nghĩ, tôi làm sao có thể ở cùng một nữ nhân hoàn mỹ như vậy, thiện lương như vậy, cao quý như vậy, lỡ đâu tôi thở quá mạnh làm dơ bộ váy sang trọng của cô ta thì làm sao bây giờ? Cho nên tôi đành tự giác chủ động rời đi.”

“Không phải cô ta quay xong rồi, lại đang mang thai ư? Chạy đến phim trường làm chi?”

“Ai biết, chắc cô ta thích cùng chồng mình đến ân ân ái ái. Nhưng Quan tam thiếu gia chỉ đến hai lần thì không chịu đến nữa, cho nên cô ta mỗi ngày cứ trưng bày mớ quần áo hàng hiệu cao cấp quý giá, sợ người ta chưa đủ đỏ mắt.” Sa Tuyền bĩu môi, liếc nhìn xung quanh một chút, hạ thấp giọng: “Anh nghĩ cô ta mang thai đứa con của ai, tôi đoán chính cô ta còn không rõ. Tôi nghe đồn, trước kia cô ta lăng nhăng lắm, không có khả năng sau khi yêu Quan tam thiếu gia thì lập tức cắt đứt hết đâu.”

Vệ Hồng giật mình: “Ý cô là… kỳ thật Quan Tĩnh Trác bị cắm sừng?”

“Không biết, nhưng dù sao khả năng đứa bé mang họ Quan vẫn lớn nhất.”

Vệ Hồng xem như là người bản tính phúc hậu, thay Quan Tĩnh Trác cảm thấy oan khuất trong chốc lát, rồi lại không tự chủ được nảy sinh vui sướng khi thấy người gặp họa. Báo ứng này so với sinh con không có mắt còn ác hơn nhiều, đứa bé sinh ra căn bản có thể không phải con ruột của mình!

Bộ phim này hoàn toàn đi theo con đường thương mại, kịch bản vớ vẩn khủng khiếp, thuần túy hương vị mì ăn liền, một nửa tính nghệ thuật còn không có. Vai nam chính do Vệ Hồng diễn là Bạch Nhất Phàm, công tử nhà giàu mới du học Mỹ về, sắp sửa tiếp nhận công ty từ cha hắn, Bạch Tùng. Bạch Tùng quen biết rộng rãi, nhiều năm trước sau khi ly dị với mẹ ruột Bạch Nhất Phàm thì người tình vô số. Vai nữ chính do Sa Tuyền diễn là Tuyết Hạ, được công ty hợp tác xem như lễ vật tặng cho Bạch Tùng. Tuyết Hạ xuất thân bần hàn nhưng trong sáng xinh đẹp, Bạch Tùng hết sức sủng ái. Đêm trước khi sang Pháp ký hợp đồng, Bạch Tùng đã đem tình nhân trẻ tuổi Tuyết Hạ của mình ủy thác cho con trai Bạch Nhất Phàm chiếu cố…

Tuyết Hạ đơn thuần ôn nhu, đối với người nhà Bạch gia không chút nào hảo cảm, đối với việc sắp gặp Bạch Nhất Phàm cũng cảm thấy phi thường sợ hãi. Đoàn phim bởi vì có đài truyền hình kinh phí dồi dào làm chỗ dựa nên đạo cụ tương đối khá hơn số vốn ban đầu. Bạch Tùng đi rồi, Tuyết Hạ ôm đầu gối ngồi cuộn mình trong chiếc xe Bentley RL lịch sự tao nhã, ngay phía sau là tòa biệt thự lộng lẫy, nàng không muốn xuống xe gặp người nhận lệnh chiếu cố nàng – đại thiếu gia Bạch Nhất Phàm.

Máy quay chiếu tới băng ghế sau xe rộng rãi, Tuyết Hạ hiện ra yêu kiều xinh xắn. Trong khoảnh khắc mở cửa xe, Bạch Nhất Phàm vốn quen nhìn mỹ nữ cũng nhất thời khuynh đảo, vội vàng cúi người xuống, thành tâm thành ý nắm tay Tuyết Hạ, dìu nàng rời khỏi xe.

Trên màn hình, Tuyết Hạ yếu đuối mong manh, mười ngón tay siết nhẹ, dịu dàng đặt vào lòng bàn tay cứng rắn ấm áp của Bạch Nhất Phàm, tựa như trao cho hắn bảo vật vô giá. Bạch Nhất Phàm kéo mạnh một cái, Tuyết Hạ khẽ kinh hô, sau đó giữa không trung y phục bay phấp phới, thiếu nữ xinh đẹp ngã vào lòng công tử nhà giàu ôn nhu.

Khung cảnh phóng ra xa, Bạch Nhất Phàm ôm Tuyết Hạ hướng về biệt thự, con đường trải đầy hoa hồng bị hắn dẫm nát dưới chân, phía trước là cánh cổng lớn tráng lệ xa hoa…

“Quá tốt! Quá hoàn mỹ!” Đạo diễn kích động đứng lên, “Quả thực giống hệt vương tử cùng công chúa, trời sinh một đôi a!”

Máy quay ngừng, vương tử cùng công chúa mới 0,1 giây trước còn liếc mắt đưa tình triền miên nhanh chóng bắn ra xa nhau mười thước, kế tiếp liều mạng lau chùi những nơi trên cơ thể bị đối phương chạm trúng.

“Nam nữ thụ thụ bất thân, oa oa oa oa oa, tôi còn chưa lập gia đình mà~~~” Sa Tuyền liều mạng dùng khăn lau tay.

“Đạo diễn Đoàn, tôi không có phản bội anh. Đạo diễn Đoàn, tôi không có phản bội anh. Đạo diễn Đoàn, tôi không có phản bội anh. Đạo diễn Đoàn, tôi không có phản bội anh…” Vệ Hồng liều mạng chùi tay lên quần áo.

“…” Đạo diễn bạo phát: “Nè, mấy người xem đây là phim cấp 3 sao?”

Loại phim truyền hình này quay rất nhanh, hơn nữa so với mấy quay bộ phim khác còn thuận lợi gấp bội. Khả năng diễn xuất của nam nữ nhân vật chính vượt xa dự kiến của đạo diễn. Vốn dĩ ai cũng cho rằng mấy diễn viên hạng 2 hạng 3 diễn chẳng ra sao, nhưng kết quả hiện tại đúng là kỳ tích.

Đạo diễn vui mừng, tác giả cao hứng, trên dưới đoàn phim đồng loạt có cảm giác – bộ phim này, quay thật sự ngon lành!

Khác hẳn với bộ phim ‘Tử đấu’ của Đoàn Hàn Chi, tuy có nhà chế tác lớn, đài truyền hình lớn làm hậu thuẫn, nhưng hết đổi diễn viên chính đến đổi nhà đầu tư, từ đạo diễn tranh chấp với nữ diễn viên phụ đến nhà đầu tư tranh chấp với đạo diễn, trải qua biết bao mâu thuẫn, bộ phim này quay hết sức khó khăn, không có lấy một ngày dễ thở.

Nếu so sánh, có thể hình dung ‘Tình yêu thiên sứ’ như con đường thẳng chỉ toàn đèn xanh. Hai diễn viên mới, nam chính Vệ Hồng và nữ chính Sa Tuyền, mỗi lần diễn chung là cả một quá trình va chạm kịch liệt, cho dù chỉ là những lời thoại đơn giản cũng được ánh mắt diễn giải ra thâm ý vô cùng, u buồn triền miên nhưng vẫn co giãn mười phần.

Rất nhiều cảnh không cần quay lại, chỉ một lần là thông qua. Ánh sáng lẫn góc độ máy quay đặc tả vẻ mặt thâm tình hoàn mỹ của bọn họ, thậm chí ngay đến đạo diễn và trợ lý giám sát bên ngoài cũng vì chuyện tình bi thương kia mà xúc động.

Một công tử nhà giàu thâm tình, chân thật, thống khổ mà ôn nhu như vậy, cùng với thiên sứ mảnh mai thuần khiết, xuất thân bần hàn, bất hạnh rơi vào cuộc chiến của hai cha con.

Gặp gỡ oan nghiệt, hiểu lầm chồng chất, khúc chiết ly kỳ lẫn chia ly đau khổ… Ngay cả biên kịch lúc xem qua cũng nhịn không được tháo mắt kính xuống, lau nhẹ khóe mắt, thanh âm trầm thấp mà trữ tình: “Ôi, một nam nhân trung khuyển như thế… Hắn tại sao không đi BL* a!?”

*BL: boylove

Đạo diễn cũng thật sự kích động: “Đúng vậy?… Hả? Cô mới nói gì?”
Biên kịch nhanh chóng đeo lại mắt kính, sắc mặt nghiêm túc không chút biểu tình: “Không có gì, anh nghe lầm rồi.”

“…”

Được cả đoàn phim khen ngợi, trở thành tiêu điểm của ánh đèn, hai người nam nữ nhân vật chính lại có tâm tình khác biệt.

Bất luận là Sa Tuyền hay Vệ Hồng, đều đối với thành tựu cao mà bản thân đạt được cảm thấy kinh ngạc.

Sa Tuyền từng đóng quảng cáo, quay MV; còn Vệ Hồng trước đây chỉ là diễn viên quần chúng hạng bét. Trước khi tham gia đoàn phim ‘Tình yêu thiên sứ’, kinh nghiệm diễn xuất duy nhất của bọn họ chính là ở bộ phim ‘Tử đấu’ của Đoàn Hàn Chi.

Nói cách khác, Đoàn Hàn Chi là đạo diễn duy nhất bọn họ từng chân chính tiếp xúc. Phong cách đạo diễn của Đoàn Hàn Chi là do bọn họ tự mình thể nghiệm qua lần đầu tiên. Bọn họ đã tập thành thói quen nếu diễn chưa tốt sẽ bị Đoàn Hàn Chi cảnh cáo, cũng tập thành thói quen với ngữ khí lạnh lùng, chua ngoa của Đoàn Hàn Chi. Mỗi phân cảnh đều phải quay đi quay lại, thậm chí chỉ là phân cảnh đơn giản cũng có khả năng quay hơn mấy chục lần, đến mức suốt một ngày cái gì cũng không làm, chỉ biết không ngừng tụng kinh lời thoại, buổi tối nằm mơ cũng là cảnh trong phim. Một đạo diễn biến thái đến mức gần như không có nhân tính như vậy, hiếm có như vậy, là phong cách đạo diễn ngàn năm có một, khiến bọn họ khắc cốt ghi tâm.

Vệ Hồng thậm chí còn nghĩ, là đạo diễn thì nhất định phải giống Đoàn Hàn Chi, một phân cảnh quay đi quay lại hàng chục lần là chuyện bình thường.

Cho nên lúc bọn họ quay ‘Tình yêu thiên sứ’, đối với mỗi phân cảnh chỉ quay một lần là thông qua, quả thật cảm thấy khó mà tin nổi.

Vệ Hồng lập tức chạy tới hỏi: “Đạo diễn, cảnh vừa rồi thật sự thông qua?”

Đạo diễn hưng phấn vỗ vai hắn: “Hai người làm tốt lắm, đương nhiên thông qua.”

“Nhưng hình như cảm giác còn chưa đủ, có phải hay không nếu quay thêm một lần…”

Đạo diễn dùng ánh mắt như đang gặp quái vật nhìn hắn: “Cậu bị chứng tự ngược cuồng sao? Còn phải quay thêm một lần? Nếu lỡ quay tiếp mà không tốt như khi nãy thì làm sao bây giờ?”

Vệ Hồng cùng Sa Tuyền khiếp sợ bừng tỉnh, hóa ra bọn họ quan niệm sai lầm! Hóa ra trong giới nghệ thuật, đại đa số đạo diễn đều không giống Đoàn Hàn Chi! Hóa ra lúc quay phim, đạo diễn không thể mắng như tát nước vào mặt diễn viên, chưa kể còn ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông nhà diễn viên!

Cảm giác hiện tại của bọn họ giống như sinh viên đại học làm bài thi của học sinh lớp 1, hay nói theo cách của Sa Tuyền là: ‘Thám tử lừng danh Conan tham gia kì thi tiểu học, đương nhiên dễ dàng lấy 100 điểm’.

Buổi tối trước ngày làm lễ tuyên truyền ra mắt bộ phim ‘Tình yêu thiên sứ’, đạo diễn tự mình ra mặt, mở tiệc chiêu đãi toàn bộ nhân viên đoàn phim. Trong gian phòng riêng ở nhà hàng, đạo diễn trước tiên cùng nam nữ diễn viên chính cạn ly, sau đó mãn nguyện tuyên bố: “Bộ phim này nhất định ăn khách!”
Biên kịch là người mới, diễn viên cũng là người mới, diễn viên phụ hạng 2 hạng 3, đạo diễn hơi hơi nổi tiếng… Bao nhiêu đó nhân tố tổng hợp lại, vốn dĩ bọn họ chỉ định quay một bộ phim chất lượng trung bình, một bộ phim thương mại, ngay cả việc tuyên truyền cũng không quá công phu.

Nhưng sau khi nhìn lại thành quả, đạo diễn đột nhiên nảy sinh ra suy nghĩ này: tuy là phim tình cảm thần tượng tầm thường vớ vẩn, biết đâu sẽ tạo nên hiệu ứng bất ngờ. Có lẽ… nó sẽ trở thành bộ phim vô cùng đáng mong đợi!

“Cậu sẽ nổi tiếng.”

Lúc cụng ly với Vệ Hồng, đạo diễn nhìn chăm chú vào mắt hắn, tuy mang theo men say nhưng ngữ khí hết sức nghiêm túc.

“Dù tôi chưa hợp tác với những minh tinh hạng nhất bao giờ, nhưng tôi làm đạo diễn nhiều năm như vậy, cũng từng gặp qua không ít loại diễn viên. Tôi nhìn người không sai đâu, người mới như cậu sau này có khả năng sẽ rất nổi tiếng, thậm chí có khả năng — phong thần!”