Kế Hoạch Dưỡng Thành Đại Thần

Chương 13: Bụng dạ khó lường

Việc quay phim đã gần đi đến lúc kết thúc, giai đoạn xử lý hậu kỳ yêu cầu phải quay lại một cảnh, là lúc thủ trưởng do công việc nên bị thương ở chân, nhân vật chính giúp thủ trưởng băng bó.

Đây là phân cảnh hết sức hương diễm. Thủ trưởng ngồi trên ghế, hơi ngửa đầu, lộ ra cần cổ và xương quai xanh sâu thẳm. Máy quay dọc theo xương quai xanh đi xuống đến chỗ ngón tay thủ trưởng khoát lên tay vịn ghế, sau đó đến thắt lưng, đến ống quần xăn lên cao, cuối cùng là cẳng chân thon dài, trắng nõn xích lõa.

Nhân vật chính nửa quỳ trước mặt thủ trưởng, dùng băng gạc băng lấy mắt cá chân bị thương, bàn tay không tránh khỏi tiếp xúc cùng làn da thủ trưởng, lòng bàn tay mang theo lửa nóng tựa hồ khiến thủ trưởng vô cùng thoải mái, phát ra tiếng thở dài nhẹ nhàng.

Nhân vật chính rốt cuộc không thể khống chế chính mình, bàn tay dần dần nắm lấy cẳng chân thủ trưởng, vuốt ve làn da xích lõa, một bên thở dốc ngẩng đầu nhìn thủ trưởng.

Thủ trưởng ngồi đó, ngước cao chiếc cổ mỏng manh. Nhân vật chính quỳ bên cạnh, ánh mắt mang theo áp lực mạnh mẽ, thế nhưng không cách nào che giấu cuồng nhiệt mãnh liệt của tình yêu cùng dục vọng say mê, dưới khung cảnh mờ ảo đặc biệt tạo cảm giác sâu đậm, thậm chí đến mức khiến người ta không thể dời đi ánh mắt…

“Yêu cầu quá cao.” Nhân viên hóa trang lải nhải oán hận: “Đem cẳng chân ‘nam ngôi sao tuổi trung niên’ biến thành bộ dáng tinh tế tuyệt đẹp, trắng nõn nhẵn nhụi của thiếu niên, tựa như muốn Đoàn Hàn Chi mặc quần áo trắng giả làm thánh mẫu, hệ số khó khăn rất cao.”

Trương Hi đi đến góc tường, ngồi xổm xuống, dùng tay che mặt.

“Tôi thấy cũng tàm tạm, chắc tương tự cây củ cải.” Đoàn Hàn Chi dùng lời lẽ thẳng thắn bình luận, sau đó chuyển hướng qua Vệ Hồng: “Còn cậu nữa, tại sao biểu tình của cậu cứng ngắc thế hả? Đối diện với cậu là người tình trong mộng đã thèm nhỏ dải từ lâu, là thủ trưởng bình thường cao không với tới, là người cậu khao khát! Đừng ra vẻ như Trương Hi muốn ăn thịt cậu! Ôm chân Trương Hi khó khăn như vậy sao? Hả, khó khăn như vậy sao? Thời đại học bộ cậu chưa từng trần truồng ở trong phòng tắm sờ mó bạn cùng phòng à?”

Đầu Vệ Hồng cơ hồ đã cúi thấp đến đũng quần: “…Không có.”

Đoàn Hàn Chi sửng sốt, giận tím mặt: “Hiện tại lập tức sờ cho tôi!”

“…”

“Có chút xíu mà làm cũng không ra hồn! Cảnh đơn giản như vậy mà diễn không xong, ban giám khảo ở ủy ban khen thưởng chắc chắn uống lộn thuốc nên mới trao tặng cậu danh hiệu Ảnh đế đúng không?” Đoàn Hàn Chi đột nhiên đứng dậy, đem áo khoác ném lên ghế: “Còn cậu nữa Vệ Hồng! Tại sao diễn với Trương Hi cứ lúng ta lúng túng? Bình thường cậu cùng bạn gái là như vậy sao? Ánh mắt tiếp xúc lạnh như băng sao?”

Vệ Hồng nhỏ giọng phản bác: “Không có a!” Bởi vì hắn còn không có bạn gái a…

“Diễn viên không phải chỉ đọc lời thoại, còn ánh mắt, khí thế, ngôn ngữ cơ thể nữa! Cậu cùng Trương Hi là tình nhân, cậu ta không phải kẻ thù thiếu cậu năm trăm vạn! Nếu thật sự diễn không được thì lập tức đi đóng phim cấp 3 cho tôi!”

Vệ Hồng hoảng sợ run rẩy.

Đoàn Hàn Chi vừa rít gào vừa tiện thể đá văng cái ghế, đi nhanh ra giữa phim trường: “Mở đèn! Khởi động máy! Camera, camera! Chiếu thẳng vào tôi!”

Vệ Hồng ngẩn ngơ, chỉ nghe Ngụy Lâm thúc giục hắn: “Nhanh lên!”

“Cái gì?”

“Đạo diễn Đoàn diễn thế Trương Hi cảnh này a.”

“Như vậy cũng được sao?”

“Vai diễn này xây dựng rất giống đạo diễn Đoàn, đáng tiếc tự y không diễn nên cuối cùng mới tìm Trương Hi.” Ngụy Lâm vỗ vỗ vai Vệ Hồng, thuận thế đẩy hắn lên phía trước: “Đừng khẩn trương, vào giai đoạn hậu kỳ chúng tôi sẽ xử lý, đem phần đầu đạo diễn Đoàn đổi thành đầu Trương Hi, không bị phát hiện đâu.”

Nhân viên đoàn phim vội vàng giúp Đoàn Hàn Chi thay trang phục diễn của thủ trưởng. Áo sơ mi trắng rộng cổ, ống quần xăn lên cao, một lớp băng quấn quanh mắt cá chân. Thân hình y mặc gì cũng đẹp, đôi chân thon gầy mỏng manh, không phải khoa trương nhưng đường cong quả thật thanh thoát mỹ lệ, dưới ánh đèn phản quang càng tôn thêm nước da trắng nõn, cơ hồ từ đầu gối đến mắt cá chân không có chút tỳ vết nào, là một khối bạch ngọc hoàn hảo nhất do thiên nhiên tạo ra.

Ngay đến nữ bậc thầy hóa trang hay soi mói cũng chẳng có ý kiến gì phát biểu, nhún vai rời đi.

Vệ Hồng đứng trước mặt Đoàn Hàn Chi, phút chốc cảm thấy mình rơi vào một trận mê muội. Tuy rằng giữa hai người đã có quan hệ bí ẩn mật thiết vô cùng, tuy rằng toàn bộ nhân phim đoàn phim đều có thể đoán ra mối quan hệ mờ ám giữa hắn và Đoàn Hàn Chi, nhưng làm dưới ánh mắt mọi người ngay giữa ban ngày ban mặt thì vẫn là lần đầu tiên.

Hắn nửa quỳ trên sàn, ngay cả Ngụy Lâm hô “Diễn!” cũng không hề nghe thấy.

“Còn phải tiếp tục chườm đá sao? Chỗ sưng hình như bớt nhiều rồi.”

“Đừng nhúc nhích.” Thanh âm Đoàn Hàn Chi trầm thấp mà dịu dàng từ tốn, “Cứ để như vậy đi.”

Vệ Hồng đặt tay lên mắt cá chân mảnh khảnh của Đoàn Hàn Chi, thật giống như chạm vào dòng điện cao thế hai trăm ngàn volt. Điều kỳ quái chính là, ngay thời điểm khẩn trương hắn cư nhiên còn có thể cảm giác được mạch đập nơi mắt cá chân Đoàn Hàn Chi, từng nhịp từng nhịp nảy lên trong lòng bàn tay hắn.

Xúc cảm trơn nhẵn kia khiến hắn khó mà khống chế, vừa chần chừ vừa tham lam vuốt ve dọc lên trên cẳng chân, mang theo kiềm chế mạnh mẽ lẫn khát vọng, vô cùng cẩn thận chạm vào người vốn dĩ luôn cao cao tại thượng, khó để ai đến gần.

“A…” Không biết do thoải mái hay cố ý quyến rũ, Đoàn Hàn Chi phát ra một tiếng rên rỉ kéo dài.

Tiếng rên rỉ của Đoàn Hàn Chi quả thật mê hồn, là một thanh âm trầm thấp lại giàu từ tính, bị y cố ý biến đổi thành âm thanh dụ hoặc nhất, từ sâu trong yết hầu tinh tế rung động, mang theo chút thống khổ lại có chút ý tứ hàm súc thỏa mãn.

Không chỉ Vệ Hồng, dù đối với bất cứ kẻ tràn đầy kinh nghiệm trăng gió nào, đều rất khó chống cự được sự cám dỗ rõ ràng say đắm như vậy.

Bàn tay Vệ Hồng vuốt ve đầu gối Đoàn Hàn Chi, sau đó luồn tay vào trong ống quần rồi xâm nhập đến bắp đùi. Lúc này, hắn đã hoàn toàn chìm đắm vào cảm xúc của nam nhân vật chính, dục vọng kêu gào như sóng cuộn, khiến hắn bất lực rơi xuống, chỉ có thể bị động thừa nhận toàn bộ mê hoặc, chỉ có thể quỳ trên mặt đất, không hề che giấu phơi bày toàn bộ bản thân.

Đoàn Hàn Chi cúi đầu, dùng một đốt ngón tay nâng cằm Vệ Hồng lên, từ trên cao nhìn xuống hắn.

Dây dưa lẫn vuốt ve tràn ngập sắc tình như vậy, nhưng lại được Đoàn Hàn Chi dùng một tư thái tự phụ mà bố thí. Ánh sáng mờ ảo càng thêm khắc họa đường nét ràng buộc hai người, hơi thở như tỏa ra tầng tầng khí mỏng bao trùm chung quanh, hoa mỹ mà ái muội, rồi lại đè nén khiến người ta không cách nào thở nổi.

Vệ Hồng thở hổn hển, vẫn nửa quỳ trên sàn nhà, một tay ôm lấy thân thể Đoàn Hàn Chi, tay còn lại đặt lên tay vịn ghế, hình thành nên tư thế giam cầm.

Mà người bị giam cầm kia vẫn cao cao tại thượng mỉm cười, vừa thương hại vừa dè chừng nhìn chăm chú cấp dưới sắp hỏng mất của mình.

……

Ngụy Lâm phấn khởi vỗ đùi: “Cắt!”

Vệ Hồng chưa kịp hoàn hồn, Đoàn Hàn Chi đã xoa vai đứng lên, tiện tay xách hắn dậy: “Còn quỳ dưới đất làm gì, nãy giờ quỳ chưa đủ sao? Mau cho tôi xem lại cảnh mới quay. Trợ lý đâu, giúp tôi xoa bóp vai!”

Trợ lý mau chóng chạy tới, ngoan ngoãn bưng trà rót nước, hiền lành như cô dâu nhỏ mới bước chân vào nhà chồng. Đoàn Hàn Chi gác chân ngồi trên sô pha ngoài phim trường, xem lại tất cả thước phim vừa quay, hừ lạnh: “Đúng là ngu ngốc, quá ngu ngốc. Quả nhiên người mới vẫn là người mới, diễn xuất đờ đẫn như kẻ thiếu tiền không trả nổi…

Ngụy Lâm đập mạnh lên vai Vệ Hồng, nước miếng bay tứ tung khỏi miệng: “Hảo tiểu tử! Diễn rất tốt, rất có cảm giác! Chân thật vô cùng! Tôi nghĩ cảnh khi nãy có thể chỉnh sửa thành áp phích!”

Đoàn Hàn Chi thản nhiên nói: “Áp phích cho đoàn xiếc thú hả?”

“Anh nói bậy bạ gì thế!? Ai da, Vệ Hồng, cậu đừng để ý đến y. Tính cách y như vậy đó, miệng mồm không nói ra được câu nào tốt đẹp hết. Ca ca, tôi rất xem trọng cậu. Cậu diễn rất có cảm giác, người ngoài vừa nhìn vào thì lập tức nhận ra cậu yêu thủ trưởng, thật sự quá thành công! Ha ha ha, nếu không biết tôi còn tưởng rằng cậu thật lòng yêu đạo diễn Đoàn. Khá lắm!!! A ha ha ha…”

Ngụy Lâm là người ở vùng Đông Bắc, khi cười rộ lên hào sảng vô cùng. Vệ Hồng bị Ngụy Lâm đập mấy cái, ánh mắt ngơ ngác, mãi không phản ứng kịp.

Tim Vệ Hồng cứ đập nhanh từng hồi, phảng phất như hắn vẫn còn đang chìm đắm trong thế giới kia, nơi hắn không phải Vệ Hồng mà là nam diễn viên chính dưới ống kính máy quay, là nam nhân yêu thủ trưởng của mình, mâu thuẫn cùng thống khổ.

Diễn xuất khiến linh hồn hắn như hòa làm một với nhân vật. Rốt cuộc là hắn yêu thủ trưởng trong phim, hay nam nhân vật chính yêu Đoàn Hàn Chi bên ngoài, hắn đã hoàn toàn không thể phân biệt rõ ràng.

Kích thích và khao khát Đoàn Hàn Chi mang đến cho hắn tựa như nước biển vậy, tràn ngập khắp miệng khắp mũi, khiến hắn có dù há to miệng cũng không thể nào hô hấp, chỉ đành dần dần chìm xuống đáy.

Đoàn Hàn Chi ở một góc phim trường nghỉ ngơi, vừa hơi mệt mỏi một chút, lá gan liền lập tức nhói đau. Y nguyền rủa một câu, còn chưa kịp ngồi xuống thì di động trong túi quần đã vang lên.

“Alo, ai đó?” Ngữ khí của y phi thường khó chịu.

“Lão Đoàn, mới ăn hỏa dược sao? Nóng nảy thế.” Thạch ca ở đầu dây bên kia bật cười, “Cậu yên tâm, tôi chỉ nói với cậu vài chuyện nhỏ nhặt thôi, không quấy rầy chuyện tốt của cậu đâu.”

Thanh âm Đoàn Hàn Chi dịu xuống: “Đâu có chuyện tốt gì chứ, tôi đang ở phim trường. Anh nói đi.”

“Nè, có người bạn lúc dùng bữa đã thuận miệng kể với tôi, tôi cũng không biết có chính xác lắm không. Hắn nói công ty giải trí Quan thị muốn ký hợp đồng với An Tuấn Thụy. Tôi nghĩ An Tuấn Thụy là do cậu lăng-xê, tốt xấu gì tên tiểu tử ấy cũng từng là nam sủng của cậu, tôi liền thông báo với cậu một tiếng.”

Đôi đồng tử của Đoàn Hàn Chi hơi co rút: “…Đây là ý của Quan Tĩnh Trác?”

“Chắc vậy. Mà nếu nói thế, An Tuấn Thụy quả thật là tiểu tình nhân của cậu à? Ha ha, tôi biết ngay mà!”

“Anh suy nghĩ nhiều quá rồi.” Đoàn Hàn Chi cười tỉnh rụi: “Tuy không liên quan gì đến tôi, bất quá vẫn cám ơn anh.”

Thạch ca còn muốn hẹn một bữa nào đó tụ tập cùng Đoàn Hàn Chi, nhưng không đợi hắn nói xong, Đoàn Hàn Chi đã ‘Cạch’ một tiếng cúp máy.

Mối quan hệ giữa An Tuấn Thụy và Đoàn Hàn Chi duy trì suốt mấy năm, là do y chọn ra hắn từ trong đám diễn viên mới rồi lăng-xê lên, do đó những người trong giới nghệ thuật đều đồn đãi về bọn họ. Tuy nhiên, dù sao đây cũng không phải chuyện hiếm thấy, có lên giường với nhau vẫn là anh tình tôi nguyện, nhiều nhất chỉ có thể khiến người ta trong lúc trà dư tửu hậu bàn tán mấy câu, không ai rảnh rỗi để tâm chuyện này.

–Thế nhưng, Quan Tĩnh Trác lại nghiêm túc.

Công ty giải trí Quan thị quản lý hàng trăm nghệ sĩ, có ngôi sao đương thời lẫn ngôi sao hết thời. Hàng năm đều có vài người mới nổi tiếng, bước lên con đường rải đầy hoa hồng; nhưng cũng có vài minh tinh xuống dốc, bị công ty lẳng lặng dìm hàng, từ nay về sau chẳng ai còn nghe được tin tức về bọn họ nữa.

An Tuấn Thụy được xưng tụng là thiên vương, nhưng cái danh hiệu thiên vương này đa phần là do nể mặt Đoàn Hàn Chi, là do Đoàn Hàn Chi giúp hắn giành lấy.

Quan Tĩnh Trác nếu muốn nhấn chìm An Tuấn Thụy, nhiều nhất chỉ cần nửa năm thì có thể khiến hắn một chút dấu vết cũng không còn lưu lại, hoàn toàn biến mất trong giới giải trí.

Đoàn Hàn Chi gọi cho An Tuấn Thụy, hắn vừa bắt máy y đã trực tiếp hỏi thẳng: “Quan thị muốn ký hợp đồng với cậu?”

An Tuấn Thụy sửng sốt một chút: “Hợp đồng với công ty cũ sắp hết hạn, tôi nghĩ có thể nhân cơ hội này rời đi, cho nên…”

“Cậu ký tên rồi?”

“Còn chưa ký, sao vậy?”

Đoàn Hàn Chi ra lệnh: “Đừng ký với bọn họ!”

“Tại sao?” An Tuấn Thụy chấn động.

“Không cần hỏi nhiều, tóm lại không được ký với bọn họ.”

“Nhưng tôi đã hẹn thời gian ký hợp đồng với bọn họ rồi. Điều kiện đãi ngộ lúc thỏa thuận tốt lắm, mấy hợp đồng đóng phim từ giờ tới cuối năm đều chuyển giao cho bọn họ hết. Hiện tại đột nhiên nói không ký thì không ký, sao được chứ?”

“…” Đoàn Hàn Chi trầm mặc cau mày, hàng mi tinh tế cơ hồ toát lên bất mãn.

Cuộc gọi này của y nói dễ nghe là có lòng tốt, còn nói khó nghe một chút chính là nhiều chuyện. Tuy An Tuấn Thụy có quan hệ với y nhiều năm, nhưng bất quá chỉ là mối quan hệ bạn giường, hay nói chính xác hơn là một trong rất nhiều bạn giường. Một người không xa lạ nhưng không thể gọi là thân thiết, sống hay chết vốn không liên quan tới y.

Đoàn Hàn Chi hiếm lắm mới có lòng tốt một lần, không ngờ đối phương chẳng hề cảm kích.

“Cậu muốn ký thì ký đi, lúc bị Quan Tĩnh Trác chỉnh chết nhớ đừng tới tìm tôi.”

Đoàn Hàn Chi thản nhiên nói một câu, vừa định cúp máy thì đột nhiên nghe An Tuấn Thụy nói: “–Có phải anh sợ tôi ký rồi, sau này không thể tùy ý trở thành khách mời trong phim của anh được nữa?”

“Hả???”

“Có phải anh sợ công ty mới không cho phép tôi tùy tiện nhận vai trong phim của anh? Sẽ không đâu, nếu anh quay phim mà cần khách mời, bất cứ lúc nào đều có thể gọi tôi. Tôi đã bao giờ cự tuyệt yêu cầu của anh chưa?”

“…Cậu suy nghĩ quá nhiều.” Đoàn Hàn Chi thành tâm thành ý nói. Quan Tĩnh Trác không chỉ không cho phép hắn nhận vai trong phim của y, mà còn chôn vùi hắn, không cho hắn nhận bất cứ vai nào, khiến hắn cả đời không ngóc đầu lên nổi.

Thế nhưng mấy lời này, y không cách nào nói rõ cùng An Tuấn Thụy. Bởi vì hắn nhất định sẽ hỏi y, Quan Tĩnh Trác tại sao muốn làm vậy? Tại sao y biết hắn muốn làm vậy? Y cùng Quan Tĩnh Trác rốt cuộc có quan hệ gì?

Giữa bọn họ xác thực từng có quan hệ.

Tuy nhiên, hiện tại cái gì cũng không. Đừng nói yêu, ngay cả hận đều không có.

Đại khái chỉ còn lại sự chán ghét lẫn nhau.

“Hàn Chi, anh đừng lo lắng, tôi vĩnh viễn sẽ không vứt bỏ anh.” Thanh âm An Tuấn Thụy nghe rất giống đang an ủi, “Dù tôi ký hợp đồng với công ty mới, tình cảm giữa tôi và anh vĩnh viễn không tan biến. Tôi… Tôi mấy năm nay, thật sự không có cách nào quên anh…”

“Xéo đi chỗ khác mà nói mát!” Đoàn Hàn Chi không kiên nhẫn cắt ngang lời hắn, “Cậu nghĩ cậu là ai? Mấy ngôi sao muốn đóng phim của tôi, xếp thành hàng có thể xếp một vòng quanh thủ đô đấy, chừng nào mới tới lượt cậu? Cho dù chỉ là vai phụ nhỏ nhặt như tên lính cầm cờ, tôi cũng có thể mời minh tinh ngôi sao mặt lớn, cậu thì tính là gì hả?”

An Tuấn Thụy bị mắng đến sửng sốt: “Nhưng…”

“Muốn vứt bỏ thì cũng là tôi vứt bỏ cậu, tôi không quan tâm trong mắt người khác cậu là ai, nhưng trong mắt tôi cậu chẳng là cái thá gì cả!”

Tại sao ai cũng nghĩ đến y như người bị vứt bỏ?

Chẳng lẽ bọn họ không biết sao? Người từng bị vứt bỏ một lần, cả đời sẽ không để bản thân bị người khác cô phụ lần nữa.

Đoàn Hàn Chi tiện tay nhét di động vào túi đeo quanh thắt lưng, sau đó theo thói quen rút ra một điếu thuốc Trung Hoa, bật hộp quẹt châm lửa. Nhưng khi ngọn lửa vừa chạm đến đầu lọc, y đột nhiên nhận ra y không thể hút thuốc. Bác sĩ nói thân thể y hiện tại không tốt, khí quan vận hành đã sắp tới điểm giới hạn nguy hiểm, nếu còn tiếp tục giày vò sẽ đình công tập thể.

Phải bảo trọng bản thân, không hút thuốc không uống rượu, đi ngủ đúng giờ. Phải vận động hợp lý, nghỉ ngơi hợp lý, giống y như mấy cụ già yếu ớt mà thận trọng, đi không nhiều hơn một bước, nói không nhiều hơn một câu.

Những chuyện này đối với Đoàn Hàn Chi mà nói chính là rơi vào một thế giới khác. Đoàn Hàn Chi sống vì sảng khoái, quay phim chỉ chọn phim phù hợp khẩu vị của mình, chọn diễn viên là phải chọn người biết hầu hạ mình, uống rượu là phải chọn loại rượu tinh khiết nhất, dù chia tay cũng do y mở lời trước, phất tay quay đầu bỏ đi trước.

Bây giờ ngay cả điếu thuốc còn không dám hút, sống thế này chi bằng trực tiếp chết luôn còn sướng hơn.

Đoàn Hàn Chi mắng to một câu, sau đó ‘Cạch’ một tiếng, đem hộp quẹt Zippo màu xám số lượng giới hạn đóng nắp lại.

Từ phía sau, đột nhiên truyền đến giọng nam trầm thấp: “Sao vậy, không có lửa à?”

Đoàn Hàn Chi sửng sốt, chỉ thấy một bàn tay đưa ra, trên tay cầm theo hộp quẹt, giúp y châm thuốc.

Y quay đầu lại, là Quan Tĩnh Trác không biết từ đâu chui ra đang đứng phía sau. Khoảng cách gần như thế, làm y thiếu chút nữa lúc quay đầu đã trực tiếp chạm vào mặt anh ta.

“…” Đoàn Hàn Chi cười lạnh, trực tiếp phun thẳng một ngụm khói vào mặt Quan Tĩnh Trác.

Quan Tĩnh Trác cũng không tức giận, chỉ cười nhẹ: “Một mình à? Sao không ai ở cùng cậu?”

“Liên quan quái gì đến anh!”

“Ha, tính tình thật tệ. Người yêu bé nhỏ của cậu đâu, tên là Sa Tuyền thì phải? Cô ta không ở cùng cậu?”

“Cô ấy không có quan hệ gì với tôi hết.” Đoàn Hàn Chi bỏ đi, y không muốn nhiều lời cùng Quan Tĩnh Trác.

Không ngờ còn chưa đi được hai bước, đã nghe tiếng cười của Quan Tĩnh Trác vang lên: “Cậu làm sao biết tôi ký hợp đồng với An Tuấn Thụy là vì muốn dìm chết hắn? Đã nhiều năm không liên lạc rồi, cậu làm sao còn hiểu rõ tôi như thế?”

Đoàn Hàn Chi dừng bước, đứng yên tại chỗ một lúc lâu mới thản nhiên nói: “…Hắn cũng không có quan hệ gì với tôi. Anh muốn phong tỏa ai, giết chết ai thì tự đi mà đốt tiền, dù sao đó là chuyện của anh, không liên quan tới tôi.”

Bỗng nhiên, một luồng lực thật lớn từ phía sau túm lấy tay Đoàn Hàn Chi. Thanh âm Quan Tĩnh Trác mang theo ý cười thâm trầm: “Hàn Chi, có phải tất cả mọi người đều không liên quan tới cậu? Cho dù người ta chết ngay trước mặt cậu, cậu vẫn có thể tâm không động mắt không chớp, xem như không có chuyện gì xảy ra? Tôi biết cậu tàn nhẫn, nhưng không nghĩ cậu có thể tàn nhẫn đến mức độ này!”

Đoàn Hàn Chi muốn giằng tay ra, thế nhưng Quan Tĩnh Trác cứ gắt gao nắm chặt không buông, mu bàn tay thậm chí nổi lên gân xanh.

Lực đạo khủng bố như thế, nhưng trên mặt anh ta vẫn là nụ cười dịu dàng: “Hàn Chi, An Tuấn Thụy đã không còn ở bên cậu. Một ngày nào đó, tất cả mọi người đều không thể ở bên cậu, bởi vì bọn họ thân mình còn lo chưa xong. Đến khi ấy, cậu… chỉ còn một mình.”

“Lão tử vốn không cần ai ở cạnh! Xéo!”

Đoàn Hàn Chi vung tay, vừa mạnh mẽ vừa bất ngờ, khiến Quan Tĩnh Trác phải lui về sau nửa bước, đứng yên nhìn y.

Ánh mắt nam nhân ẩn chứa biết bao cảm xúc phức tạp mà kịch liệt không nói nên lời, giống như bão táp bao phủ bầu trời âm u xám xịt. Thất vọng, xem thường, lãnh khốc cùng thống khổ, bao nhiêu tình cảm tiêu cực trái chiều đan xen vào nhau, hình thành nên cơn lốc xoáy khổng lồ đáng sợ, khiến người ta không dám đối mặt.

Quan Tĩnh Trác rút ra một tập séc, viết vài chữ lên đó, kế tiếp giơ ra trước mắt Đoàn Hàn Chi.

“Hàn Chi.” Anh ta nhã nhặn nói: “Năm đó Quan Duệ cho cậu bao nhiêu tiền để rời khỏi tôi, bây giờ tôi sẽ cho cậu gấp mười lần, cậu có thể trở về bên tôi không?”