Vị thiên kim bá tước kia, ban ngày thì nôn nóng muốn hắn khuất phục, nhưng buổi tối lại trở nên bình tĩnh tự tin lạ thường.
Angus hứng thú quan sát cô gái trước mặt, cô gái này thậm chí có lá gan giấu dao bên hông, hắn có không ít hơn năm cách để cắt đứt cái cổ tinh tế của cô trước khi cô kịp làm hắn bị thương.
Nhưng hắn không muốn như vậy, bỗng nhiên Angus muốn biết, rốt cuộc thì Ethel muốn chơi trò gì.
Hắn như một con mèo tao nhã mà tàn nhẫn vờn bắt con chuột trong tay, không giống Elliott, phong độ quý ông của Angus chỉ thể hiện ở việc hắn cho con mồi quyền lựa chọn cách chết trước khi hắn giết chết chúng, hoặc là chết ngay lập tức, hoặc là chết từ từ.
Angus rất hưởng thụ quá trình đi săn, nên khi Ôn Như Thị tự cho là đã dọa được hắn, bỗng nhiên hắn lại dịu dàng săn sóc buông bàn tay đang thít chặt cổ cô, đồng thời nhận lời mời của cô.
Hai người hai ngựa suốt đêm vào thành, bởi vì có thêm một người, Ôn Như Thị không thúc ngựa nhanh như trước. Cô cho ngựa chạy không nhanh không chậm, theo sát hắn, hai người sóng vai mà đi, thuật cưỡi ngựa thành thạo như thế đáng để hắn liếc mắt tán thưởng.
“Ethel ban ngày cũng biết cưỡi ngựa,” ánh mắt hắn thình thoảng lướt qua người mình, Ôn Như Thị nhếch môi, thờ ơ đáp lời: “Nếu anh có hứng thú, cũng có thể cưỡi ngựa cùng cô ta nhiều lần, biết đâu cô ta còn cưỡi ngựa tốt hơn tôi.”
Angus cười nhạo, lại khôi phục dáng vẻ lười biếng bại hoại: “Đừng lấy cái lý do vô căn cứ là ‘nhân cách phân liệt’ ra nữa, nếu đổi lý do thành cô bị linh hồn kẻ khác chiếm đoạt thân xác, có lẽ tôi sẽ tin tưởng lời cô hơn một chút.”
Ôn Như Thị yên lặng, đúng là cơ thể vốn dĩ thuộc về cô bị linh hồn Ethel chiếm đoạt, không ngờ năng lực tiếp nhận của hắn cao như vậy, thuận miệng nói một câu lại vô tình vạch trần chân tướng, sớm biết vậy, cô cần gì phải bịa ra lời nói dối.
Cô trừng mắt nhìn, đang muốn mượn lời Angus để thăm dò thái độ của hắn, lại nghe Angus nói tiếp:”Nếu thực sự là vậy, càng bớt việc, thế gian này toàn những kẻ mê tín dị đoan, tôi có thể quang minh chính đại trói cô trên giá thập tự rồi thiêu chết, không biết chừng tôi còn được thưởng huân chương.”
Ôn Như Thị nghiêng đầu, thấy hắn liếm liếm môi mỏng, chưa thu lại vẻ thòm thèm, cô chậm rãi nuốt hết những lời định nói trở lại miệng.
Tên khốn khiếp này, không chỉ độc miệng, lòng dạ cũng rất tãn nhẫn.
Số 45 đường Red Maple nằm ở phía đông thành trấn, xuyên qua đại lộ chỉ có vài tán cây xum xuê, rồi băng qua con đường mòn trồng đầy cây phong thì đến nơi.
Một cô bé loli cùng lắm chỉ 12, 13 tuổi bước ra mở cửa, cô bé mặc quần áo vải màu sắc ảm đạm, mái tóc màu hạt dẻ xoăn lọn có chút rối loạn rủ xuống vòng eo nhỏ nhắn.
Ôn Như Thị không nhịn được giật giật khóe miệng:”Sao cô lại biến thành bộ dạng này?” thân thể nhỏ bé không chút lồi lõm như vậy, muốn công lược nam phụ, quả là hành trình vô cùng gian nan…
“Cô thậm chí còn không dám để lại địa chỉ, tôi nghĩ tình cảnh bây giờ của cô cũng không khá hơn tôi chút nào đâu,” cô bé liếc mắt nhìn cô, nghiêng người cho cô bước vào, thấy Angus ở phía sau, không khỏi ngạc nhiên “Được rồi, tôi thu lại lời vừa rồi.” Dù sao Ôn Như Thị cũng gặp được một người, còn cô ấy thậm chí không thấy được cái bóng của nam phụ, nửa phần cơ hội cũng không có.
Ôn Như Thị nhìn người đàn ông bên cạnh, vì không hiểu câu chuyện của các cô, đuôi lông mày Angus đã bắt đầu hơi nhếch lên —— quả nhiên tính tình của hắn không tốt lắm.
Cô hắng giọng, lôi kéo sự chú ý của hắn: “Angus, đây là Meryl – bạn của tôi, cô ấy là một…” tầm mắt Ôn Như Thị di chuyển về phía cô bé, Meryl trịnh trọng tiếp lời: “Phù thủy – một phù thủy ưu tú.”
Vẻ mặt non nớt của cô bé hoàn toàn không hợp với đề tài nghiêm túc trong lời nói, Ôn Như Thị không nhịn được ho khan hai tiếng: “Khụ khụ, ừ, Meryl đúng là một phù thủy ưu tú.”
“Là cô ta? Em gái, dù cha mẹ không ở nhà, em cũng không thể làm loạn như vậy đâu.” Angus bĩu môi, không lịch sự lườm một cái, đẩy hai người ra rồi đi thẳng vào bên trong, tìm một cái sô pha thoải mái ngồi xuống. Có lẽ trong suy nghĩ của hắn, vì thấy cô còn nhỏ tuổi mà hắn nương tay với cô, không độc địa đả kích lòng tự ái của Meryl.
Nhưng chỉ cần một câu như vậy cũng đủ khiến số năm của Lưu Quang phải nhẫn nhịn kiềm chế mấy ngày nay nổi giận.
Những câu thần chú dài dòng khó hiểu liên tục cất lên từ miệng Meryl, trong phút chốc, những ngọn nến trong không gian mờ tối chưa châm đã cháy, trong khoảng thời gian ngắn, ánh nến cháy càng dữ dội, mái tóc dài của cô bay lên, mặc dù xung quanh chẳng có lấy một làn gió.
Khí thế của Meryl vô cùng mãnh liệt, rất có khí phách của một phù thủy chính tông.
Angus yên lặng, một lát sau mới đột nhiên nói: “Chỉ như vậy?”
Người cô bé cứng ngắc, chán nản dừng lại: “Đương nhiên, còn có thần chú khác… Chỉ là cần thời gian mà thôi.” Cô không chút nghi ngờ nào về việc cô sẽ trở thành một phù thủy ưu tú trong tương lai, nhưng hiện tại, tuổi tác thực sự là một vấn đề đau thương!
Ôn Như Thị thở dài, chuyện đến nước này, cũng chỉ có thể coi ngựa chết như ngựa sống: “Dù bây giờ trình độ của cô thế nào, tôi cần sự giúp đỡ của cô.” Cô lén lút nháy mắt ám chỉ với Meryl, “Có cách nào loại bỏ một nhân cách khác trong người tôi không?”
“Một nhân cách khác?” Meryl ngẩn người, bỗng nhiên hiểu ra, cô đồng tình nhìn Ôn Như Thị, “Mức độ xui xẻo của cô càng ngày càng tăng rồi.”
Có ai phủ nhận điều đó đâu! Ôn Như Thị không nói gì, gạt đám thảo dược trên ghế ra, ngồi xuống cạnh Angus, lại thở dài: “Hiện giờ chỉ có buổi tối tôi mới đến được, nếu không thì lần trước đã để lại địa chỉ ở tháp đồng hồ, tôi lo có người tìm đến, vô tình đụng vào nòng súng của Ethel.”
Meryl gãi gãi mái tóc rối bời, không nói lời nào, dịch chuyển cái ghế nhỏ để đứng lên, bắt đầu tìm kiếm trên giá sách đã phủ đầy tro bụi.
Thấy cô nước đến chân mới nhảy, bây giờ mới bắt đầu bận rộn tìm kiếm, Ôn Như Thị nhàm chán đánh giá không gian bên trong, căn phòng bừa bãi lộn xộn, không giống như nơi người có thể ở, rất khó tin được đây là nhà mới của số năm Lưu Quang – người luôn thích sạch sẽ.
Ôn Như Thị thuận miệng hỏi: “Chỉ có mình cô ở đây?”
Meryl dừng một chút, nâng mắt nhìn cô: “Trước kia không phải chỉ có mình tôi, nhưng hôm qua có người tên là Niria dẫn theo một đám người xông tới, bắt hết họ đi rồi.”
Dẫn đầu là một phù thủy hắc ám rất mạnh. Cha mẹ cô không địch lại, anh trai xông lên hỗ trợ cũng bị đánh bại, ngoại trừ cô may mắn tránh thoát một kiếp, người nhà của cô không còn ai sống sót.
Nếu không, cô cũng không phải tự học pháp thuật của phù thủy thế này.
Meryl chậm rãi lật trang sách ố vàng, rũ mi che đi bóng tối trong mắt: “Nếu mẹ không giấu tôi ở gác xép, hôm nay cô có đến cũng không gặp được tôi.” Một ngày nào đó, cô sẽ khiến cho mấy kẻ thuộc Ám Thứ phải trả giá đắt.
Ôn Như Thị nghiêm mặt nói: “Cô ta là người của Ethel, chắc chắn họ đang tìm chìa khóa.”
“Thế lực của bá tước quá lớn, họ tìm tới tôi chỉ là chuyện sớm hay muộn, chỉ mong cô có thể ẩn núp lâu một chút.” Meryl lắc đầu không tỏ rõ ý kiến, thân thể của cô còn quá nhỏ, hiện giờ cô cũng không đủ sức mạnh chống lại họ.
Ôn Như Thị ngẫm nghĩ một lúc, hồi lâu mới chậm rãi nói: “Chờ thêm một thời gian nữa cho tin đồn lắng xuống, cô không cần lo chuyện ở đây, đi tránh nạn xin cưu mang ở núi Guimaras thử xem, có lẽ sẽ có thu hoạch.” Đó là nơi ở của người sói, anh cả của Angus — Cecil, hiện tại hẳn là đang ở đó.
Meryl nhíu mày: “Nhưng một mình cô không đấu lại họ, nếu Ethel thành công chuyển đổi, rất có thể cô ta sẽ phát hiện ra sự tồn tại cô…” Sức mạnh của Vampire quá lớn, hiện giờ linh hồn của Ôn Như Thị không đủ mạnh, hoàn toàn không có cơ hội đoạt lại thân thể của mình.
Ôn Như Thị khẽ cười, người Lưu Quang không thể ở chung một nơi mãi được, điều đó có thể dẫn tới hệ quả xấu là cô thất bại, Meryl cũng bị liên lụy: “Nếu cô lo lắng cho tôi, thì trước khi đi cố gắng giúp tôi nghĩ cách giải quyết đi.”
Cô đứng dậy vuốt phẳng làn váy bị nhăn nheo, giọng điệu bình tĩnh, “Nếu thực sự không được, để lại thứ gì có thể phòng ngự cũng được.”
Meryl khép sách lại, nghiêm túc gật đầu: “Tôi nhất định sẽ cố hết sức.” Ôn Như Thị cần sự giúp đỡ của cô, cũng như cô cần sự giúp đỡ của Ôn Như Thị, nếu cả cô ấy cũng thất bại, cô chỉ còn nước chờ đợi số phận bị diệt vong.
Trên đường trở về, hiếm khi Angus không phá vỡ sự trầm tư của cô, không nghe thấy lời công kích độc địa của hắn, Ôn Như Thị lại có chút không quen, cô quay đầu nhìn hắn: “Cuối cùng anh cũng tin lời tôi rồi hả?”
Angus nhàn nhạt nhìn cô: “Có tin hay không, quan trọng sao? Nếu những lời cô nói là sự thật, sự thật đó chỉ chứng tỏ cô rất đáng thương, không đấu nổi một kẻ ngu xuẩn như vậy. Hơn nữa, dù là thật hay giả, tôi cũng không kết hôn với cô.”
Ôn Như Thị bật cười, sao cô có thể hi vọng sẽ nghe được lời nói dịu dàng từ miệng một kẻ lạnh nhạt như hắn chứ, Ôn Như Thị dời ánh mắt, giục ngựa tiến lên, lời nói thong thả tung bay trong gió: “Chuyện sau này, ai biết được.”
Angus nheo mắt nhìn bóng lưng thong dong bình tĩnh phía trước, quả thật, cô có chút không giống với Ethel ban ngày, suýt chút nữa hấp dẫn được sự chú ý của hắn.
Nhưng cũng chỉ là suýt chút nữa mà thôi, thông thường, hắn không có hứng thú lâu dài với người không liên quan gì đến mình.
Chỉ cần cô không trêu chọc hắn, hắn cũng có thể tạm thời giữ lại cái mạng nhỏ của cô —— trong thành quá tẻ nhạt, ngày ngày đối diện với sự gầm thét giận dữ của cha, chẳng bằng tự tìm niềm vui cho mình, buồn chán quá thì nhìn Ethel tự biên tự diễn cũng không tệ.
Buổi sáng ngày thứ hai, hiếm có một ngày bá tước đi vắng, năm người dùng bữa cùng nhau, Angus không để ý tới Ethel và Niria thi thoảng lại quăng cái nhìn mị nhãn như tơ về phía hắn, hắn chỉ nhìn thẳng bánh mì nướng kiểu Pháp trước mặt, không khí trên bàn ăn bỗng trở nên yên lặng.
Một lúc sau, thị trưởng đặt dĩa xuống, nhìn đứa con trai luôn khiến ông đau đầu: “Angus, không phải mấy ngày trước con nói muốn vào thành đi dạo sao, vậy hôm nay dẫn hai vị tiểu thư đây đi dạo một vòng cùng Elliott đi?” Chỉ sợ đứa nghiệt chướng này lại nói lời khó nghe, ông không dám yêu cầu con trai đi riêng với Ethel.
Angus nâng mắt nhìn xuống Ethel đang nở nụ cười kiều diễm với hắn, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Tối hôm qua ngủ có ngon không?”
Ethel nghe vậy ngơ ngẩn, ngọt ngào mỉm cười: “Cảm ơn anh đã quan tâm, tôi ngủ cũng ngon, sẽ không có chuyện đi được nửa đường thì mệt mỏi đòi quay về.”
Cô tự thấy câu trả lời rất hoàn hảo, vừa hài hước vừa hoạt bát, không ngờ hắn chỉ dùng đôi con ngươi màu lam sâu thẳm kia, nhìn cô một cái đầy hàm ý, sau đó nhẹ nhàng dùng khăn lau miệng: “Thật tiếc, nơi tôi muốn đi không phù hợp với các vị tiểu thư cao quý.”
Thấy hắn không từ chối thẳng thừng như thường ngày, Ethel vội vàng tỏ thái độ: “Không sao, nếu cần tôi có thể đổi thường phục.”
“Đổi thường phục? Không cần.” Angus ném khăn ăn, ung dung đứng lên, trong mắt hiện lên tia trêu tức, “Con gái ở nơi đó bình thường đều không mặc quần áo.”
“Khụ khụ khụ —-” Thị trưởng vừa uống một hớp nước đột nhiên bị sặc.
Nhìn bóng lưng Angus rời đi không chút do dự, lần này Ethel thật sự tức giận, không ai có thể yên ổn sống tiếp sau khi nhục nhã cô như vậy, hắn cũng không ngoại lệ!
Cô nắm chặt khăn trải bàn trong tay, sắc mặt u ám.