Tư liệu ghi lại: Vương triều Lâu thị có tổng cộng bốn vị Hoàng tử, Tiên Hoàng hậu sinh ra Đại Hoàng tử Lâu Già Giới, là Thái tử danh chính ngôn thuận; những người còn lại, Nhị Hoàng tử Lâu Già Khánh là người khoan dung độ lượng; Tam Hoàng tử Lâu Già Nhược trời sinh tính tình nhàn tản, thích kết giao với các dị sĩ giang hồ; Tứ Hoàng tử Lâu Già Lam còn chưa trưởng thành, mới chỉ chín tuổi.
Nữ nhi duy nhất của Ôn Tương từ nhỏ đã quen biết với Thái tử và Tam Hoàng tử. Cùng lớn lên với bọn họ, còn có Trưởng nữ Tô Nhạc Thanh của Đại Tư Không.
Tam hoàng tử Lâu Già Nhược cầu hôn Ôn thị ngay khi nàng vừa mới cập kê, Hoàng Thượng ban thánh chỉ tứ hôn, Ôn Tương vui vẻ đồng ý. Một năm sau, Ôn Như Thị gả vào Vương phủ, đồ cưới mười dặm trở thành câu chuyện được dân chúng hết lời ca tụng những lúc rảnh rỗi.
Sau đại hôn, Tam Hoàng phi nhập nhằng với Thái tử, Lâu Già Nhược nghe tin tìm đến. Võ nghệ của Thái tử không địch lại, để vụ bê bối không truyền ra ngoài, hắn mạnh miệng hứa hẹn sau này sẽ cưới nàng làm chính phi.
Ôn Như Thị thừa dịp Tam Hoàng tử không đề phòng, chính tay đâm phu quân mình. Lâu Già Nhược tâm như tro tàn, bó tay chịu trói, đến chết cũng không đánh trả.
Ba ngày sau, thị vệ trong Vương phủ phát hiện thi thể chủ tử ở ngoại ô, triều đình xôn xao, Hoàng Thượng phẫn nộ. Tuy ông không thích đứa con này nhưng tôn nghiêm Hoàng gia không thể bị mạo phạm, ông lập tức hạ lệnh tra xét rõ ràng.
Lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt, sau cùng chứng cớ nhắm thẳng vào nữ nhi của Ôn Tương. Thái tử vì không muốn bị liên lụy nên từ chối sự cầu cứu của nàng. Trên Đại điện, Ôn Như Thị mạnh mẽ lên án Thái tử bạc tình phụ nghĩa, mưu toan muốn kéo hắn xuống nước.
Tô Nhạc Thanh dũng cảm đứng ra làm chứng ngày đó Thái tử và nàng ta ngắm hoa ở biệt viện, hoàn toàn khác với lời của Ôn Như Thị là vì việc xấu bại lộ nên Thái tử giật dây giết người diệt khẩu.
Đường đường là Hoàng tử lại bị người ta giết chết nơi hoang dã, kẻ giết người còn là nữ nhi nhà Thừa Tướng được Hoàng Đế tứ hôn, Đại Tư Không dẫn đầu bách quan dâng sớ, yêu cầu nghiêm trị hung thủ.
Cả gia tộc Ôn thị bị chém đầu. Hai năm sau, Tô Nhạc Thanh gả vào phủ Thái tử.
Sau khi kết hôn, phu thê ân ái, lúc Thái tử chính thức kế vị cũng chính là lúc Tô Nhạc Thanh được phong làm Hoàng Hậu, sau này sinh hạ hai người con, cả đời độc sủng hậu cung.
Nhưng, mạch chuyện lại chuyển hướng tại thời điểm Tam Hoàng tử bị đâm chết, con dao của Tam Hoàng phi không đâm trúng chỗ yếu của hắn, đáng lẽ phải chết tại nơi hoang dã nhưng nay Lâu Già Nhược đã sống sót trở về…
Trước kia hắn có sở thích kết giao bằng hữu với người trong võ lâm, giờ đây điều đó đã trở thành trợ lực lớn cho mưu đồ bí mật của hắn.
Lâu Già Nhược không lỗ mãng chạy đến trước mặt Hoàng Đế tố giác hành vi của họ, hắn hiểu rõ trong mắt Phụ hoàng, hắn còn không bằng một đầu ngón tay của Thái tử.
Hắn âm thầm cắt đứt liên hệ giữa Thái Tử và Ôn Như Thị, giam lỏng nàng ở Vương phủ.
Thời gian hai năm không đủ để hắn lật đổ Thái Tử, nhưng nhờ sức những quần thần có ý phụ tá hắn, cộng thêm dị nhân giang hồ bị hắn ra sức thuyết phục, hắn vẫn dư sức bồi dưỡng tử sĩ.
Lâu Già Nhược chọn hành động vào đúng vào ngày Tô Nhạc Thanh được chỉ hôn. Nhận được tin tức như trời giáng, Ôn Như Thị không kiềm chế được cải trang chạy trốn, đến chất vấn Thái tử về lời hứa sẽ cưới nàng lúc trước.
Thương thay cho nàng còn có tính toán, cố gắng vượt mọi trở ngại, kiên trì bảo vệ sự trong sạch của mình, không tiến đến bước cuối cùng với Thái tử, cốt yếu chỉ để sau này thuận lợi thành hôn.
Nhưng không ngờ nam nhân mà nàng một lòng muốn gả đã sớm thông đồng với Đại Tư Không.
Ôn Như Thị từ nhỏ đã rất đáng yêu, càng lớn càng xinh đẹp động lòng người. Nếu Tô Nhạc Thanh dịu dàng thanh nhã, điềm tĩnh nhẹ nhàng thì nàng tựa như một ngọn lửa nhiệt tình bùng cháy.
Nhưng nếu ngọn lửa này tự đốt chính mình thì không tốt.
Vị trí Thái tử phi nhất quyết chỉ dành cho Tô Nhạc Thanh, Ôn Như Thị cùng lắm chỉ có thể đổi tên đổi họ, làm một phi tần nhỏ nhoi sau khi hắn lên ngôi. Sao Thái tử dám nói thẳng những lời này với nàng, nữ nhân này hắn vẫn chưa ‘ăn miếng nào’, chỉ có thể lời ngon tiếng ngọt trấn an vỗ về.
Trong phủ Đại Tư Không mở yến tiệc đãi khách, mừng nữ nhi sắp gả vào Hoàng gia, quan viên tham dự đông đảo. Khi Thái tử đang vất vả thề thốt dỗ dành Ôn Như Thị trong yến tiệc, chàng chàng thiếp thiếp ôn tồn, bên kia Lâu Già Nhược đã bắt đầu tiến công.
Có lẽ đối với hắn, đây là lần duy nhất Ôn Như Thị trong lúc vô ý đã giúp hắn một việc lớn.
Khi Lâu Già Nhược thống lĩnh binh mã vọt vào trong thành đại sát khắp nơi, các phụ tá của Thái tử thậm chí không thấy bóng dáng của chủ nhân…
Tất cả đều là tin tức trong khảm quyết.
Nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm ở chỗ, đúng ra Ôn Như Thị phải vào thế giới này trước khi Lâu Già Nhược bức cung tạo phản.
Đúng ra trước khi Lâu Già Nhược hắc hoá cô sẽ đến cứu vớt trái tim hắn, không để tình tiết sau khi soán vị thành công sẽ giết chết con gái của Ôn Thừa tướng xảy ra, tiếp đó, nhất quyết tra tấn vợ chồng nam chính, mà không phải như bây giờ, vừa đến đã bị hắn quất roi ngược đãi.
Tên khốn kia còn dám ném cô vào lãnh cung tự sinh tự diệt?! Được rồi, ít nhất hắn còn sai người an bày hai cung nữ cho cô sai bảo, dù sao cũng không để cô bị bệnh còn phải tự mình sắc thuốc.
Ôn Như Thị bịt mũi, uống cạn bát ‘thuốc tốt’ đắng đến mức buồn nôn, nén giận sai các nàng ra ngoài canh chừng, lúc này mới dám mở khảm quyết ra tra rõ nguyên nhân.
Khi trợ lý của cô xuất hiện, thấy vị lãnh đạo không thèm giữ hình tượng vểnh mông nằm lỳ trên giường, khóe miệng cô run run, chưa kịp mở miệng đã thấy một bóng đen đập vào mặt.
Anh không nói gì nhìn cô thuận tay nhấc vật gì đó lên, liên tục ném về phía mình, nghĩ nghĩ, vẫn nên đứng yên tại chỗ không động đậy để mặc cô trút giận.
Lược, trâm cài, gối đầu,… từng thứ xuyên qua ảo ảnh của anh rơi trên mặt đất. Ôn Như Thị cũng thông minh, chỉ chọn những thứ không gây ra tiếng động lớn, tránh gây sự chú ý của người khác.
Đợi đến khi hết giận, cô mới thong thả sửa lại mái tóc rối, thở dài một hơi: “Nói đi, lần này lại xảy ra vấn đề gì?”
“Trước mắt tạm thời chỉ có thể tra ra là do đối thủ cạnh tranh trong cuộc Tổng Tuyển Cử bảy ngày sau làm, người chấp hành xếp hạng trong Top 10 đều gặp phải ảnh hưởng khác nhau… Nhưng mà, trực tiếp nhảy đến thời điểm mục tiêu đang biến ác [1], chỉ có một mình cô.” Trợ lý nhanh chóng nói thẳng tình hình, nhắc tới việc này, anh cũng rất buồn bực.
[1] Đã chú thích ở chương 53
Thời điểm này hàng năm luôn có những công ty khác phái người tới thám thính lai lịch của đối thủ trước, nhưng bình thường đều biết giới hạn, không bao giờ ra tay nhiễu loạn nhiệm vụ của người khác. Bởi vậy mọi người đều không ngờ sẽ có người không thèm bận tâm đến quy tắc mà làm xằng làm bậy không chút kiêng kỵ như vậy.
Nếu không phải đối thủ có chỗ dựa lớn, thì nghĩa là thực lực cực mạnh không sợ gì, càng không sợ chọc giận bọn họ. Dù thế nào, đối phương chắc chắn có rất nhiều người chấp hành xếp hạng cao, nếu không cũng không tốn nhiều mưu kế làm ra chuyện lớn như vậy.
“Tổn thất khá lớn, số ba, bốn, bảy đều đã thất bại, số chín và số mười cũng không kiên trì được bao lâu, ước chừng sẽ không trụ được mấy ngày ở thế giới nhiệm vụ.” Sắc mặt trợ lý hơi rầu rĩ, lần này ít nhất phải đóng kín năm thế giới, những người khác có thể thành công hay không cũng là một ẩn số.
Ôn Như Thị hơi hơi nheo mắt, cô vào công ty trong thời gian ngắn, chưa từng tham gia cuộc Tổng Tuyển Cử toàn thế giới nào, nghe nói đến lúc đó người chấp hành trên thế giới sẽ giành Vòng Nguyệt Quế.
Phần thưởng rất lớn, ba người đứng đầu sẽ có mười đặc quyền, quan trọng nhất là, Quán quân có thể có được một bộ quần áo giúp biến hóa và bay lượn, sử dụng bộ quần áo này thì không cần lo bất cứ ảnh hưởng trái chiều nào.
Nếu trước khi chấp hành nhiệm vụ thứ 101, cô có bộ quần áo này thì đã không chết sớm rồi.
Ôn Như Thị hận hận cắn răng, khuôn mặt xinh đẹp trở nên âm trầm đến đáng sợ: “Đến khi tôi làm xong nhiệm vụ trở về, tôi muốn nhìn thấy trên bàn có tài liệu cặn kẽ của tên đầu sỏ gây ra chuyện này!”
Sau đó, cô sẽ tìm đám người chấp hành dưới tay hắn, trò chuyện về “cuộc đời” với họ.
Trợ lý run run, gật đầu rồi biến mất ngay trước mặt cô.
Cấp trên bị chọc giận thật đáng sợ, hắn phải nhanh chóng trở về nấu chén nước đường tự an ủi…
Ôn Như Thị nhìn gian phòng trống trơn, rất nhiều đồ linh tinh rơi đầy đất, cô nhíu nhíu mày, cao giọng gọi người vào dọn dẹp phòng. Hai cung nữ vừa bước vào thì ngẩn người, không dám lên tiếng, nhanh chóng nhặt đồ rồi ra ngoài, không bao lâu sau cung nữ đưa cho cô những vật dụng mới.
Ôn Như Thị chậm rãi kéo chăn đắp kín người, dựa vào gối, nghiêng đầu như có điều suy nghĩ, khẽ nhìn các nàng.
Trong lãnh cung nào có nhiều đồ như vậy? Hai cung nữ này, trong đó có ít nhất một nguời do Lâu Già Nhược phái đến. Cô không nói toạc ra, nhắm mắt không đề phòng, dần chìm vào giấc ngủ.
Không sợ hắn không phái người giám thị cô, chỉ sợ hắn không thèm nghe tin tức của cô, lúc ấy mới thật sự nguy hiểm.
Bất tri bất giác, Ôn Như Thị bị biếm vào lãnh cung đã hơn một tháng, trong khoảng thời gian này Lâu Già Nhược chưa từng đến đây lần nào.
Vết thương của cô đã sắp lành, ngày ngày không có việc gì thì luyện thư pháp, rảnh rỗi thì đi quanh sân chăm sóc hoa cỏ. Cơm đến há miệng, áo đến vươn tay, ngoại trừ không có tự do, không thể ra ngoài đi dạo, cuộc sống của cô rất nhàn nhã tự tại.
Chỉ cần hắn không giết cô, Ôn Như Thị cũng không vội, bây giờ cô chẳng thèm nghĩ cách lấy lòng tên khốn kiếp đó, không thấy cung nữ tên Liên Kiều lâu lâu sẽ biến mất mấy canh giờ sao.
Muốn xem ai nhẫn nại hơn ai à? Hứ! Rốt cuộc ai thắng còn chưa biết đâu.
Liên Kiều lấy lý do hợp tình hợp lý, nhưng sau khi Ôn Như Thị dò hỏi mấy lần, Liên Kiều không nhắc lại chuyện ra ngoài nữa, Liên Kiều cho rằng đi vào buổi tối sẽ không ai nghi ngờ.
Đáng tiếc, giờ đây Ôn Như Thị cả ngày không có việc gì làm, chán muốn chết, sức lực tràn đầy không biết dùng vào đâu, chuyện cỏn con kia không thể qua mắt được cô.
Nửa đêm đến thăm dò ngắm nghía tư thế ngủ của chủ tử mà không chán, vừa nhìn đã biết nàng ta lại đi mật báo cho Lâu Già Nhược; mỗi lần như vậy, Ôn Như Thị đều rất vui vẻ hớn hở vểnh tai chờ động tĩnh nàng ta trở về.
Bước chân nhẹ nhàng chậm rãi khó có thể nghe thấy, xem ra là người có nền tảng võ công, nếu không phải cô cố ý nghe kỹ, sẽ không nghe ra âm thanh có người về phòng. Đáng tiếc cơ thể muốn tỉnh mà tinh thần lại không, Ôn Như Thị bĩu môi rụt vào trong chăn, nhắm mắt ngủ.
Bên này Ôn Như Thị nhàn nhã tự tại ở lãnh cung, bên kia Lâu Già Nhược lại có chút nghi ngờ. Trong ấn tượng của hắn, nàng không phải là người thành thật như thế, không ầm ĩ trong lãnh cung, nhưng cũng không có dấu hiệu liên lạc với bên ngoài.
Theo như cung nữ hồi báo, dường như nàng còn rất hưởng thụ cuộc sống bây giờ. Vốn phái người giám thị Ôn Như Thị, xem nàng có ý đồ gây rối hay không nhưng lại chẳng thu hoạch được gì, tất cả tin báo lên đều là những việc nhỏ vụn vặt.
Hôm qua thức ăn rất ngon, nương nương ăn thêm hai chén cơm; hôm qua nổi hứng, Nương nương hái tất cả hoa tươi khó khăn lắm mới trồng được, chỉ để lại cành khô xơ xác đầy sân, giã thành nước hoa dùng để nhuộm áo…
Lâu Già Nhược phất tay cắt ngang lời Lý công công, không nhịn được hỏi: “Không còn gì khác?”
Công công đáng thương vội vàng cúi đầu lật đi lật lại lại ba trang giấy, khó xử mở miệng: “… Nghiêm trọng nhất là, hôm nay nương nương ngủ quá giờ, lúc xuống giường giẫm trượt, bị trật chân.”
Vừa dứt lời, nghiên mực lao tới!
Nghiên mực đập vào thái dương, máu tươi chảy xuống, công công kia hốt hoảng quỳ xuống, nằm trên đất run lập cập, máu chảy xuống cũng không dám giơ tay lau.
“Cút đi!” Lâu Già Nhược nổi giận.
Rốt cuộc nữ nhân này muốn chơi trò gì?! Hắn không tin không tìm ra sơ hở của nàng. Lâu Già Nhược chẳng thèm liếc mắt nhìn Lý công công lảo đảo bò ra ngoài, híp mắt cầm lên một bản tấu chương.
“Thái tử trong Lăng Hoa Cung không người săn sóc, chúng thần cho rằng, nên phái vài cung nhân đến, biểu dương tấm lòng khoan dung từ bi của Hoàng Thượng.”
Lâu Già Nhược yên lặng nhìn một lúc lâu, sau đó cầm bút gạch đi mấy chữ “cung nhân”, suy nghĩ kỹ trong chốc lát rồi chậm rãi viết một cái tên khác.
Không biết khi nàng biết tin này sẽ có biểu cảm thế nào.
Thương tâm? Phẫn nộ? Hay hi vọng có thể tìm đến tòa núi dựa lớn hơn là hắn?