Kế Hoạch Cứu Vớt Nam Phụ

Chương 37

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Huyền Vũ

Beta: 洋紫月 [Dương Tử Nguyệt] + Moonmaplun + Đông Thần Thần [冬辰辰] aka Miyuki

Bánh xe lăn đều, đoàn xe dài dằng dặc men theo đường núi rời khỏi sơn trang mà Ôn Như Thị sống trong bảy năm dài.

Ôn Như Thị mặc bộ váy tà dài đỏ sậm ngồi quỳ [1] trên xa giá [2]giữa đoàn xe, xung quanh không có màn che, chỉ thấy lớp voan mỏng nhuộm sắc hồng bay lượn trong gió.

[1] Ngồi quỳ:

[2] Xa giá:

Mái tóc đen nhánh tựa gấm vóc thượng hạng được búi cao, cài lên bởi chiếc trâm hoa, điểm xuyết bởi chuỗi tơ vàng, khuyên hồng ngọc lấp lảnh, tỏa ra những tia sáng như nhảy múa.

Lớp trang điểm đậm đã giấu đi vết năm ngón tay trên mặt cô, đôi lông mi dài cong vút, môi đỏ như máu, trang điểm lộng lẫy tới mức khó có thể nhận ra dung mạo ban đầu.

Cô cứ khép hờ mắt ngồi yên như thế giữa lớp váy chồng chồng chất chất, im lặng bình thản như kẻ ngoài cuộc.

Kết quả này đã sớm được dự liệu, Ôn hầu vẫn sẽ bán cô đi như một món hàng.

Nhớ lại trước khi đi, ông ta còn giở giọng như ban ân, nói sẽ đãi gả cô theo đúng quy cách, từ nay về sau nhà họ Ôn và phủ Bùi Tướng quân sẽ kết làm thông gia, quan hệ thân thiết, Ôn Như Thị khẽ nhếch miệng cười khinh miệt.

Tuy cô đã thua, nhưng Ôn hầu cũng không thắng. Cô sẽ mở to hai mắt nhìn ông ta từ từ tự tay chôn vùi gia nghiệp cha ông để lại như thế nào.

Mạc Tà đi sau xe cô, bị trói lại bằng xích, lôi đi như súc vật.

Ôn Như Thị ngồi thẳng lưng, không hề quay đầu lại nhìn lấy một lần.

Đây là đòn cảnh cáo, cảnh cáo cô sau khi tới nhà họ Bùi phải ngoan ngoãn nghe theo lời ông ta, theo dõi Bùi Nhân Thanh, thậm chí là giết gã. Ôn hầu đang nói cho cô hay, ông ta đã dám để cả hai người đi thì bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng họ.

Ôn Như Thị nắm chặt tay, vòng tay ngọc trai trong tay là của Ôn hầu giao cho cô. Nếu nghĩ chỉ như vậy là đã mua chuộc được cô thì lão ta đã nhầm to rồi.

Khung cảnh hai bên đường càng lúc càng hoang vắng, đám thị vệ cưỡi ngựa cao lớn đi sát bên xe cô không giống như đưa dâu mà đang áp tải tù nhân rời khỏi thành.

“Thằng kia, đi nhanh lên!” Vỏ kiếm quật vào lưng Mạc Tà khiến vết thương còn chưa khỏi hẳn của hắn lại nứt ra, áo khoác trong chốc lát đã lốm đốm vết máu.

Tên thị vệ trưởng thúc ngựa lạnh lùng lướt qua hắn, tiếng vó ngựa xa dần, Mạc Tà nhìn bóng gã bằng đôi mắt đen trầm u ám.

Tiểu thư đã nói không được kích động, hắn giương mắt nhìn Ôn Như Thị mặc trang phục lộng lẫy ngồi trên xa giá, hắn chắc chắn sẽ không lỗ mãng như trước. Sau này không thiếu cơ hội xử lí chúng, không cần nôn nóng.

Quãng đường đi từ Ôn gia đến phủ Bùi Tướng quân mất một ngày một đêm, đoàn đưa dâu chỉ có thể nghỉ chân ở nhà trọ ngoài thành một đêm.

Đến khi nhũ mẫu Liễu thị và hai nha hoàn đỡ Ôn Như Thị từ trên xa giá dậy thì nàng mới nhận ra hai chân của mình đã tê đến mức không còn cảm giác nữa.

Từ chối lời đề nghị vào nhà trọ nghỉ sớm của Liễu ma ma, Ôn Như Thị lấy túi nước vẫn còn nguyên trong tay bà, đẩy hai người ra, tập tễnh bước tới chỗ Mạc Tà bị xích sau xe.

Bộ áo xanh Mạc Tà mới thay hôm nay đã bám đầy bụi bẩn và máu, nhưng hắn không bận tâm mình đang nhếch nhác nhường nào, chỉ yên lặng nhìn chăm chú Ôn Như Thị trong bộ áo cưới rực rỡ đang chậm rãi bước về phía mình.

Tân nương trước khi tới nhà chồng mà lại bước xuống khỏi xe hoa là điềm xấu, nhưng Ôn Như Thị vốn chẳng để tâm tới mấy thứ đó, hơn nữa Bùi Nhân Thanh không phải chồng cô, vĩnh viễn không.

Tà váy lộng lẫy lướt qua phiến đá ven đường, quết qua một vũng nước bùn. Ôn Như Thị mở nút, nâng túi nước tới bên môi hắn.

Lớp vải đỏ thẫm rủ xuống, lộ ra cổ tay trắng ngần, chiếc vòng ngọc Dương Chi [3] tỏa ra ánh ngọc dịu nhẹ càng làm nổi bật làn da trắng hơn cả tuyết của cô. Ôn Như Thị khẽ cười, cất giọng êm ái: “Uống đi.”

[3] Dương Chi bạch ngọc (羊脂白玉): hay còn gọi là “Bạch ngọc”, “Dương Chi ngọc”, là thượng phẩm trong các loại nhuyễn ngọc, cực kỳ quý giá. Dương Chi bạch ngọc đúng như cái tên, nổi tiếng với màu trắng, cùng sự tinh khiết, nếu có lẫn màu khác sẽ không được coi là Dương Chi bạch ngọc nữa.



Mạc Tà cúi đầu nhìn đôi mắt đong đầy ý cười của cô, nơi đó không chút oán hận nào, sâu trong đáy mắt chỉ in dấu hình bóng của hắn, không chút xao lãng. Ánh nhìn chăm chú ấy khiến người ta ngẩn ngơ rồi sinh nỗi nhu tình lưu luyến tự lúc nào chẳng hay.

Mạc Tà khẽ mấp máy môi, cúi đầu theo lời cô, nhấp một ngụm nước.

Mạc Tà mười tám tuổi đã cao hơn cô một cái đầu, giờ còn phải giơ túi nước cho hắn uống nên cô hơi mệt, nhưng Ôn Như Thị không thèm bận tâm, ngược lại, cô còn rất vui.

Ít nhất Mạc Tà đã học được chữ “nhẫn”, kẻ chịu đựng được gian khổ mới có thể đạt được điều mong muốn.

Thế cục thiên hạ có phồn vinh có lụi bại, vận mệnh luôn rất công bằng, hôm nay họ chịu một phần khổ, ngày sau sẽ thêm một phần ngọt. Ôn Như Thị tin, thắng lợi cuối cùng sẽ về phần họ.

Xung quanh lắm kẻ coi xét, cô không dám ở lại lâu khiến Ôn hầu tức giận, chỉ có thể sai tì nữ mang đồ ăn và nước uống tới cho hắn rồi đành xoay người bước vào phòng nghỉ.

Sáng sớm hôm sau, còn chưa kịp khởi hành thì người của Bùi phủ đã tới thông báo họ không cần vào thành, cứ chuyển hướng thẳng tới biệt viện ngoài thành là được, Bùi Tướng quân sẽ chờ họ ở đó.

Thị vệ và hạ nhân của Ôn gia nghe vậy ít nhiều cũng thấy khó chịu, chỉ có Ôn Như Thị thờ ơ bình thản bước lên xa giá dành riêng cho mình.

Như vậy lại càng tốt, Bùi gia đề phòng cô tới mức ngay cả cổng chính cũng không muốn cho vào, nói vậy chắc chắn sẽ không cho cô bất cứ cơ hội nào để giở trò, cuối cùng cô cũng có lí do để từ chối mệnh lệnh của Ôn hầu một cách quang minh chính đại. Ở biệt viện lại càng hay, cô đỡ phải khó xử khi bị kẹp giữa hai bên.

Biện viện của Bùi phủ đẹp hơn nhiều so với tưởng tượng của cô, phủ khắp nội viện là những đóa sơn trà nở bung tràn trề sức sống.

Khi tới nơi đã là giữa trưa, Bùi Nhân Thanh có mặt ở đó khoảng một tuần trà rồi biến mất tăm. Nhớ khi hắn nhìn mình một thân hồng y, ánh mắt châm biếm tới nhường nào là đủ hiểu hắn ghét mình tới bao nhiêu.

Không thấy thì không thấy, có gì ghê gớm, trái lại Ôn Như Thị cô còn vui vẻ nhàn nhã hơn ấy.

Điều duy nhất khiến cô khó chịu là tuy hắn đồng ý để Mạc Tà tiếp tục đi theo cô nhưng lại không chịu gỡ xiềng xích trên tay hắnxuống.

Ẩn vệ đeo xiềng xích thì đi tới đâu người ta cũng nghe thấy tiếng, thế còn “ẩn” chỗ nào? Cái này rõ ràng là làm trò cho hắn, ít nhất Ôn Như Thị nghe ra, khi rời đi, hắn cười đến là vui vẻ,

“Đừng bận tâm tới đám khốn kiếp kia, chúng khóa ngươi lại càng chứng minh chúng sợ ngươi.” Ôn Như Thị cúi đầu, cẩn thận dùng mảnh vải mềm quấn lên cổ tay sưng đỏ của Mạc Tà giảm tổn thương bởi còng tay cho hắn.

“Ừ.” Mạc Tà có vẻ ít nói hơn trước, hắn đưa tay mặc Ôn Như Thị làm, không nói một lời.

“Sao vậy?” Như nhận ra gì đó, cô chuyển tầm mắt nhìn hắn.

Mạc Tà khẽ lắc đầu: “Không có gì.” Hắn cũng không rõ mình sao nữa, chỉ biết lúc bước vào cổng Bùi gia, trong chớp mắt nhìn thấy Bùi Nhân Thanh, hắn không thể kiềm được sát ý dâng nên trong lòng.

Hắn biết như vậy là không đúng, nhưng lại chẳng thể kiềm được ý nghĩ trong đầu. Hắn muốn đưa nàng đi, không phải vì mệnh lệnh, chỉ đơn thuần là cố chấp muốn đưa nàng rời khỏi chốn này mà thôi.

“Ngươi ở đây chờ ta.” Nếu hắn không muốn nói, cô sẽ không ép, Ôn Như Thị mím môi, kéo tay áo xuống che khuất chiếc còng trên tay hắn, đứng dậy bước ra ngoài, “Ta đi lấy thuốc, lát nữa băng lại vết thương trên người ngươi.”

Mạc Tà trầm lặng nhìn bóng cô biến mất bên cửa, đứng im đợi cô.

Ôn Như Thị vừa bước vào cửa đã thấy đôi mắt đen sâu thẳm của hắn nhìn mình chăm chú, thoáng giật mình, sắc thái ẩn chứa trong đôi mắt ấy khiến lòng người thoáng nỗi xót xa, chúng giống như ánh mắt của kẻ chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn thứ mình quý trọng bị cướp mất.

Cô có thể nhìn thấu sự đau đớn trong ánh mắt kiên định của hắn.

Ôn Như Thị chậm rãi bước tới gần hắn, đặt lọ thuốc trong tay xuống, nhẹ nhàng cởi áo cho hắn. Bất ngờ là Mạc Tà không hề phản kháng, chỉ lẳng lặng nhìn cô.

Ánh nắng xuyên qua song cửa sổ rơi lên cơ thể hắn, trên làn da trần màu đồng là vô số vết thương ngang dọc đang rỉ máu, những giọt máu đỏ tươi mới thấm ra trộn lẫn với vết máu khô đỏ sẫm trông vô cùng thê thảm, nhưng hắn như không hề cảm thấy đau đớn, bình thản nhìn chăm chú từng động tác của cô.

Ôn Như Thị rốt cuộc không nhịn nổi nữa, tuy rất thích Mạc Tà nghe lời như vậy, nhưng giờ đây cô lại thấy đau lòng nhiều hơn.

Cô dùng khăn sạch thấm nước lau qua vết thương của hắn, nhẹ nhàng chậm rãi nói: “Bùi Nhân Thanh sẽ không động vào ta, hắn ta chỉ chú ý tới Ôn gia, ta cùng lắm cũng chỉ là một món đồ trang trí mà thôi.”

Hàng lông mi dài thật dài của Mạc Tà khẽ run, cô cầm bình sứ, rắc thuốc lên vết thương của hắn, tiếp lời, “Vậy nên ngươi đừng nghĩ lung tung, có chuyện gì thì cứ nói thẳng với ta, ta sẽ không cười ngươi đâu.”

Mạc Tà nhíu mày: “Ta không nghĩ lung tung, Bùi Thanh Nhân không phải kẻ dễ đối phó, giờ ngươi gả cho hắn, hắn lại có quyền xử lí cơ thiếp theo ý mình…”

Ôn Như Thị trợn tròn đôi mắt xinh đẹp của mình: “Ta không gả cho hắn, không có ba quỳ chín lạy, không động phòng, cùng lắm cũng chỉ là con tin thôi, sao có thể nói là gả.”

Mạc Tà cụp mắt ủ rũ, thấp giọng nói: “Sớm muộn gì cũng sẽ bái thiên địa rồi động phòng hoa chúc, nếu không Hầu gia…”

Ôn Như Thị cười nhạo, phản bác: “Lấy cái gì để động phòng? Cái tên bất lực Bùi Thanh Nhân sao?”

Mạc Tà sửng sốt, há hốc mồm kinh ngạc nửa ngày trời, không biết nên hỏi cô sao lại biết Bùi Nhân Thanh bất lực trước hay nên nhắc cô là tiểu thư khuê các không nên thốt ra từ ngữ bẩn thỉu đó.

Ôn Như Thị mặc kệ hắn nghĩ gì trong lòng, vươn tay bắt đầu băng bó cho hắn.

Cơ thể hai người kề cận nhau, gần tới mức có thể cảm nhận được hơi ấm trên người đối phương, Mạc Tà thậm chí có thể cảm nhận được mùi hương quen thuộc vương trên tóc nàng.

Nơi tóc mai có một lọn tóc rũ xuống, cong lên nghịch ngợm, lướt qua cổ hắn theo cử động của cô, hơi ngứa, khiến hắn không kiềm được mà đưa tay vén tóc cho cô.

Ttim Mạc Tà khẽ hẫng một nhịp, cái kẻ ngu ngơ ngốc nghếch nào đó giờ mới cảm thấy hơi ngượng ngùng, nhưng vừa mới lùi lại một chút đã bị Ôn Như Thị kéo lại, “Đừng nhúc nhích, đứng yên, đừng làm rộn.”

Mạc Tà đưa tay cản cô, lắp bắp nói, “Tiểu thư, ta tự làm được.”

Ôn Như Thị giận, sớm biết vậy cứ băng bó trước rồi nói gì thì nói. Cái tên này thật là, vừa mới bỏ cái vẻ quyết tử trầm lặng lại bắt đầu để tâm mấy cái quy củ đâu đâu rồi, cô muốn bổ đầu hắn ra xem trong đó cấu tạo như thế nào!!!

“Để tay xuống,” Ôn Như Thị trừng đôi mắt hạnh nhìn hắn, chỉ mũi hắn cả giận nói, “Còn dám đẩy, cẩn thận ta đánh ngươi một trận!”

Mạc Tà khẽ giật giật khóe miệng, buông tay, bất đắc dĩ im lặng.

Rõ ràng hắn đâu có đẩy nàng, chỉ giơ tay cản thôi mà. Mạc Tà cũng không rõ vì sao tâm trạng mình đột nhiên trở nên rất vui, dù giờ tiểu thư thực sự đánh hắn, hắn cũng rất vui.

Vì sao nhỉ? Hắn cũng không biết.