Kế Hoạch Cứu Vớt Nam Phụ

Chương 141: Phiên ngoại Hậu Khanh

Edit: Đỗ tiệp dư

Beta: Gian phi

Đối với Hậu Khanh, Hậu Thổ quan trọng đến mức nào? Có lẽ ngay cả huynh đệ tốt nhất của hắn – Doanh Câu cũng không biết, Hậu Thổ không chỉ là huynh trưởng, mà còn là người thân duy nhất hắn thừa nhận trong suốt quãng sống dài đằng đẳng.

Y chứng kiến Hậu Khanh trưởng thành, dốc lòng giáo dục hắn đạo lý cư xử làm thần. Dù Hậu Khanh gây ra bao nhiêu tai họa, đại ca của hắn luôn luôn theo sau giúp hắn khắc phục hậu quả.

Trong lòng Hậu Khanh, Hậu Thổ là ca ca, là phụ thân của hắn, thậm chí còn là mẫu thân. Hậu Khanh chưa từng nói với y rằng y quan trọng đến mức nào.

Hắn từng cho rằng, hai huynh đệ họ vẫn sẽ cãi nhau, phỉ nhổ lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau, mãi đến tận cuối cùng.

Nhưng Hậu Thổ chết rồi, chết dưới tay hắn.

Hậu Khanh trơ mắt nhìn hai tay nhuộm đầy dòng máu vàng óng của Hậu Thổ, nhìn thần hồn của Hậu Thổ bị hắn tàn nhẫn đánh tan. Một giây đó, đáy lòng hắn rất đau đớn, thậm chí lấn át cả cấm chế mà Liêm Thương quân sĩ áp lên linh hồn hắn.

Chợt như có thứ gì ở sâu trong linh hồn hắn bắt đầu vỡ vụn, ký ức khổng lồ lũ lượt kéo tới, nhấn chìm nhận thức của hắn.



“Ông chủ, tất cả người của chúng ta đã bị loại ở vòng thứ nhất rồi.” Cấp dưới nơm nớp lo sợ.

​…

​”Đây là thực lực của các cô?” Hắn lạnh lùng nhìn Ethel, “Tôi rất thất vọng.”

​”Chẳng qua Ôn Như Thị của Lưu Quang giở trò, nếu không tôi vốn đã thăng cấp, ” Ethel cúi đầu không dám nhìn hắn, vội vàng biểu lộ lòng trung thành, “Ông chủ, hãy cho tôi một cơ hội nữa, lần này tôi nhất định sẽ không thất bại!”

​…

​Trong vườn trà, ánh nắng tươi sáng, chủ tịch mặc đồ tây giày da, ngồi nghiêm chỉnh: “Gần đây thân thể của bố càng ngày càng không tốt, nếu chú có thời gian, nên trở về gặp ông ấy một chút. Dù lúc trước ông ấy có tệ đến mức nào, nể tình ông ấy đã lớn tuổi…”

​”Yên tâm, sẽ trở về, ” hắn đặt chén trà xuống, trên mặt đầy vẻ chế giễu, “Ngày ông ta chết, tôi nhất định sẽ trở về thắp nén nhang.”

​”Đừng quá đáng! Chống đối người thân có lợi gì với chú?!” Chủ tịch tức giận, “Chú cho rằng tôi không biết vì sao chú thành lập Ám Thứ?!”

​”Biết thì thế nào, không biết thì thế nào? Anh cho rằng tôi quan tâm?” Hắn cười nhạo, từ chối cho ý kiến đứng dậy, “Có lợi hay không là chuyện của tôi, anh tự lo cho mình đi, đừng để gia nghiệp ông già kia cực khổ kiếm về bị hủy trong tay anh, vậy thì rất buồn cười.”

​…

​Muốn thâm nhập vào trung tâm kỹ thuật của tổng tuyển cử thế giới không khó, khó là giấu diếm được quy tắc của hệ thống.

​Hậu Khanh trong thế giới hồng hoang vốn chỉ là nhân vật nhỏ vừa xuất hiện không bao lâu đã bị phong ấn, nhưng vì hắn nhập vào Hậu Khanh, nên Hậu Khanh trở thành nam phụ. Không cần hắn nhọc lòng, sẽ tự có người chấp hành tìm tới cửa, việc hắn cần làm chỉ là lựa thời gian thích hợp để diệt trừ những người đó mà thôi.

​Từ ban đầu hắn đã biết sớm muộn gì việc mình tham gia cũng bị phát hiện.

​Mỗi thế giới đều có cái gọi là “Thiên Đạo”, tựa như máy tính diệt virus định kỳ, nó sẽ tiêu diệt hết những kẻ ngoại lai đáng ra không nên xuất hiện ở thời điểm này.

​Sau khi chiếm được thần thể của Hậu Khanh, hắn không chút do dự phong ấn tất cả ký ức của mình.

​Ngay cả hắn cũng không nhớ rõ lai lịch của mình, làm sao hệ thống có thể tìm ra một người không thuộc về thế giới này trong ngàn vạn sinh linh?

Hắn tạo một khe hở trong cấm chế phong ấn hồn phách — khi gặp được bất kỳ người chấp hành nào, phong ấn tầng thứ nhất sẽ giải trừ, ký ức trong thế giới hiện thực tự động thức tỉnh. Chỉ cần tiếp xúc với một người dự thi, dù hắn bị Thiên Đạo phát hiện, hệ thống muốn giết hắn cũng đã muộn.

​Lịch sử cũ đã bị sửa, hệ thống chỉ có thể thay đổi tiến trình mới thôi.

​Đây vốn là một kế hoạch không có sơ hở, nhưng không ngờ rằng, trong năm tháng vô tận, lại xuất hiện sai sót.

​Hắn không đoán được mình phải chờ đợi lâu đến vậy. Thời gian mấy ngàn năm không ngắn, tuy Thiên Đạo không điều tra ra tung tích người xâm nhập, nhưng lại khiến hắn hoàn toàn đồng hoá.

​Nếu nói ban đầu phong ấn linh hồn chỉ mỏng như một tờ giấy, chỉ cần một người chấp hành xuất hiện đã có thể chọc thủng, thì mấy ngàn năm sau tờ giấy mỏng kia đã biến thành một quyển sách dày, bên ngoài còn là bìa cứng.

​Rất nhiều năm sau, trong một đêm mưa tầm tã, Hậu Khanh nhặt được một cục đá lưu ly. Hắn mang nó về nhà, đặt tên nó là “Lưu Ly”.

​Lưu Ly hóa thành hình người, rất ngoan ngoãn. Hậu Khanh chưa bao giờ thiếu đồ chơi, nhưng tiểu Thạch Yêu này hơi khác biệt.

​Hắn thường có cảm giác mâu thuẫn giữa cưng chiều nàng và giết nàng. Bị một tiểu yêu quái kích thích cảm xúc là chuyện rất kỳ quái, Hậu Khanh không hiểu, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc hắn tiếp tục nuôi nàng.

​Có lẽ, nhìn tiểu yêu quái lớn lên từng ngày cũng là một việc rất mới mẻ.

Ký ức không hoàn toàn khôi phục như hắn dự đoán, Hậu Khanh bắt đầu nằm mơ, trong mộng là những mảnh vỡ ký ức không trọn vẹn. Đến một ngày, hắn vì một hồ ly tinh vừa thu nhận không bao lâu, nặng tay đánh tiểu Thạch Yêu, Hậu Khanh mới ý thức được hành vi của hắn đã vượt ngoài tầm kiểm soát.

​Minh Uyên không hiểu vì sao hắn làm như vậy, thật ra, bản thân Hậu Khanh cũng không hiểu.

​Trong nháy mắt tung ra chưởng phong đó, hắn đã hối hận, nhưng cho dù giây phút cuối cùng hắn mạnh mẽ làm chệch phương hướng, tiểu Thạch Yêu vẫn bị thương.

​Ethel bị thương rất nặng, nàng ta vừa mới biến hình, linh thể chưa vững. Đáy lòng Hậu Khanh có một giọng nói thúc giục hắn đi cứu Ethel. Nàng ta mới là người mình, tiềm thức nói với hắn như thế, nhưng Hậu Khanh vẫn do dự.

​Khi hắn quay đầu lại, thấy tiểu Thạch Yêu bị đánh trở về nguyên hình, Hậu Khanh không tài nào nhấc chân mình lên. Nếu chỉ được chọn giữa Ethel và tiểu Thạch Yêu, hắn sẽ làm thế nào? Hậu Khanh không kìm được tự hỏi mình.

​Hắn nghĩ dù có lúc không hiểu vì sao muốn giết nàng, hắn vẫn sẽ lựa chọn giữ tiểu Thạch Yêu bên cạnh.

​Đó là lần đầu tiên Hậu Khanh nhìn thẳng vào vấn đề này. Hắn cho nàng dùng một hộp thuốc mỡ quý giá, dốc lòng chăm sóc nàng, vì nàng lẻn vào biển sâu tìm một món đồ chơi gọi là “Nhung Bảo”, để con rùa ngu xuẩn kia ở lại Phù Không đảo, sau đó sai Minh Uyên đưa Ethel đi.

​Hậu Khanh từng cho rằng chỉ cần hắn nhường nhịn một chút, bù đắp tổn thương của nàng lúc đó, rổi sẽ có một ngày Lưu Ly còn trở lại là tiểu Thạch Yêu khiến người ta yêu thích. Nhưng hắn không ngờ sự thoả hiệp của mình đổi lấy sự phản bội.

​Khi đứa bé hắn một tay nuôi lớn dùng châm đâm vào ngực hắn, một giây đó, đau đớn trên thân thể cũng không sánh bằng khổ sở trong lòng. Hắn có thể giết nàng, nhưng Hậu Khanh chỉ bình tĩnh nhìn nàng lấy máu trong tim mình

​…

​Người Hậu Khanh từng tin tưởng, tiểu Thạch Yêu là một, Liêm Thương quân sĩ cũng xem là một. Nhưng sự thật chứng minh hắn tin lầm người. Khi Liêm Thương quân sĩ truyền tin nói đã nghĩ ra phương pháp tìm lại ký ức của hắn, Hậu Khanh không hề nghi ngờ.

​Cạm bẫy ở cấm địa Hoa cốc khiến hắn chịu đựng đau đớn thấu xương, cũng giúp hắn nhận rõ tấm lòng của tiểu Thạch Yêu.

​Hậu Khanh rất vui mừng, vào thời điểm hắn vô vọng nhất, nàng tình nguyện ở bên cạnh. Nhưng hắn không thể tổn hại đến an nguy của nàng.

​Khi đó nàng hỏi: “Hai giọt máu trong tim, có thể trì hoãn mấy ngày?”

​Hắn lừa nàng.

​Không có mười ngày. Hai giọt máu trong tim chỉ đủ kéo dài năm ngày, năm ngày căn bản không đủ để nàng đi lại. Hậu Khanh biết Lưu Ly sẽ tìm người cứu hắn, để nàng ôm một tia hi vọng, cho rằng hắn vẫn có thể cứu cũng tốt. Hắn thích nàng giống như khi thấy nàng trong thủy kính, tự do tự tại, tùy ý vui cười.

​Máu trong tim của đại thần Thượng Cổ, ngoại trừ trấn hồn, còn có thể luyện thành bùa hộ mệnh. Nếu có cơ hội, hắn hi vọng máu của mình có thể giúp nàng vượt qua một kiếp. Nếu hắn còn có thể gặp lại nàng.

​…

​Hắn lại mất đi ký ức, lần này, trong trí nhớ của hắn chỉ có Liêm Thương quân sĩ.

​Liêm Thương muốn hắn đến Trác Lộc trợ giúp Xi Vưu, hắn nghe lệnh, thậm chí Hậu Khanh không hề tự hỏi vì sao mình phải nghe theo mệnh lệnh của Liêm Thương quân sĩ.

​Tuân theo nguyện vọng của Liêm Thương hình như đã trở thành bản năng, Hậu Khanh không thể phản kháng, cũng không muốn phản kháng.

​Nhưng tất cả những thứ này đều thay đổi sau khi hắn gặp “Thê tử”.

​Hắn và Lưu Ly càng ngày càng thân thiết, hắn càng ngày càng không đành lòng làm trái nguyện vọng của nàng. Hậu Khanh biết Lưu Ly muốn mình và thuộc hạ cùng nhau trở về Phù Không đảo, họ gọi nơi đó là “Nhà”.

​Danh từ tốt đẹp này khiến tim hắn cũng trở nên mềm mại. Một hòn đảo như tiên cảnh, một người phụ nữ bẳng lòng đánh thức ký ức năm xưa của hắn, hai thuộc hạ tuyệt đối trung thành, Hậu Khanh không kìm lòng được nghĩ, nếu hắn đồng ý đi cùng họ, cuối cùng kết quả sẽ thế nào?

​Hắn hỏi nàng: “Nếu ta phải đứng về phía Xi Vưu, nàng sẽ đứng về phía nào?”

​Nàng nói: “Chàng ở đâu, ta sẽ ở đó.”

​Khi đó đôi mắt nàng sáng ngời thông suốt, nụ cười bình thản. Hắn bắt đầu tin tưởng họ nhất định đã từng yêu nhau, bằng không, lúc nàng nói những lời này, trái tim hắn sẽ không rung động đến vậy.

​Có một ngày, nàng kể cho hắn một chuyện xưa, nàng nói đây là giả thiết.

​Nàng hỏi hắn, nếu hắn mất đi ba giọt máu trong tim, lại bị Phong Linh đại trận và đầm băng Lễ Uyên trói buộc, có người trả máu lại cho hắn, hắn có dùng hay không.

​Nghe câu trả lời của hắn, nàng khóc rất lâu.

​Hậu Khanh nhẹ nhàng vuốt ve gò má ướt đầm của nàng. Có lẽ đó không phải là giả thiết.

​Nàng siết chặt bình ngọc xanh trong tay, có mùi máu của hắn, từ lúc vào phòng hắn đã cảm nhận được.

​Đêm hôm đó, Hậu Khanh ngồi bên giường nhìn nàng ròng rã một đêm, cũng suy nghĩ cả một đêm. Khi sắc trời dần sáng, Hậu Khanh luyện chế hai giọt máu trong tim trong bình thành bùa hộ mệnh, đặt vào chiếc vòng vàng trên cổ tay nàng.

​Nàng là thê tử của hắn, hắn muốn đưa nàng về nhà.

​Hậu Khanh nghĩ như vậy, cũng đã làm như vậy.

​Hắn cũng không hi vọng có thể thành công. Nếu chuyện xưa của nàng là thật, hắn chắc hẳn đã mất đi tự do. Hậu Khanh chỉ muốn vì nàng thử một lần, nếu hắn thật sự bị người khác khống chế, hắn sẽ không để họ ở lại trong quân của Xi Vưu.

​Kết quả không ngoài dự liệu của hắn.

​Hậu Khanh đi rất quyết tuyệt, trước giờ hắn không phải người yếu đuối, nếu đã biết trước kết cục, việc hắn cần làm là khiến nàng quên hắn, sau đó kéo Liêm Thương quân sĩ cùng xuống địa ngục!

​…

​Khi đó Hậu Khanh vốn muốn đánh trả, nhưng không ngờ trong đó còn có nhiều uẩn khúc như vậy. Giây phút Hậu Thổ chết, phong ấn của Hậu Khanh năm đó hoàn toàn giải trừ — hắn giống như rất nhiều năm trước, như một con sói cô độc, ngủ đông chờ đợi thời cơ tốt nhất, cho đối thủ một đòn trí mạng!

Khi Ôn Như Thị đứng trên đám mây giữ chặt Dao Hoa tiên tử, uy hiếp Liêm Thương quân sĩ thả hắn, Hậu Khanh bình thường trở lại.

​Dù quá trình như thế nào, phản bội cũng được, đối địch cũng được, hắn không thể không thừa nhận, hắn rất yêu nàng, yêu tiểu Thạch Yêu, yêu Ôn Như Thị.

​Hắn sẽ đi tìm nàng, trong hiện thực.

​Hậu Khanh nhắm mắt làm nổ thần hồn, mắt thường có thể thấy được sóng xung kích làm vỡ nát tâm hồn Liêm Thương quân sĩ, sau đó là thần tướng đứng cạnh, tiếp theo là Dao Hoa tiên tử trong không trung. Khi chạm đến Ôn Như Thị, chiếc vòng vàng trên cổ tay nàng khuếch tán ra hai vòng kim quang, ngăn cản sóng kích.

​”Hậu Khanh! –” Tiếng Ôn Như Thị hét lên đầy thê lương.