Màn đêm trĩu nặng, mây đen che cả ánh trăng, trong lùm cây tối om có bốn bóng người đang nằm úp sấp.
“Sao chưa có ai đi ra vậy? Doanh Câu này, có phải ngươi nhầm rồi không?” Đợi đến nỗi hai tay chống đến tê rần, Minh Uyên là người đầu tiên mất kiên nhẫn.
“Năm đó ta còn ra ra vào vào trận chiến với Xi Vưu, sao có thể nhầm chỗ được? Nếu như Hậu Khanh ở chỗ này thì nhất định sẽ đi qua con đường này.” Doanh Câu mở cái miệng lớn như chậu máu phản bác.
Thanh Hạc liếc mắt hừ nhẹ “Ra ra vào vào cái gì, đừng có điêu, còn không phải nhờ chủ nhân nhà ta gánh mới ra được à?”
Doanh Câu cứng họng, ấm ức quay đầu không thèm để ý đám người này nữa. Cái tên này quen mình quá lâu rồi, nói câu nào đáng ghét câu đó. Gánh mới chạy được gì chứ? Cho dù được Hậu Khanh gánh ra ngoài hắn cũng cẩn thận quan sát cảnh vật xung quanh chứ bộ! Hừ, hai tiểu yêu quái thì biết cái gì!
“Suỵt! Đừng làm ồn, có người tới.” Ánh mắt Ôn Như Thị sáng rực, vội vàng ngăn bọn họ cãi nhau.
Người đang đi trên con đường mòn kia là Hậu Khanh, trái tim đang lo lắng của Ôn Như Thị dần trở nên an ổn khi thấy mái tóc màu trắng bạc dài buông thỏng đến eo của người kia.
Hắn không chết. Hậu Khanh vẫn còn sống đứng trước mặt nàng.
Vành mắt của Ôn Như Thị đỏ bừng. Chỉ cần hắn còn sống là tốt rồi.
Cô muốn đứng dậy theo bản năng nhưng bị Doanh Câu kéo lại “Đợi đã!”
Ôn Như Thị hơi khựng lại, sau đó thấy một cô gái đuổi theo Hậu Khanh. Bước chân của hắn chậm dầ rồi dừng hẳn lại đợi nàng ta.
Thanh Hạc tức giận “Tại sao lại là người phụ nữ xấu xí này?” Minh Uyên lập tức ủng hộ “Đúng vậy, không biết xấu hổ!”
Dười táng hoa kia, một chàng trai tuấn tú có vóc người cao lớn, một cô gái mang dung mạo hàm ẩn nhu mì, hai người đứng cạnh nhau cứ như một cặp đôi trời sinh. Bọn họ có thể thấy cảnh Hậu Khanh cúi đầu nghe Dao Hoa tiên tử nói nhỏ.
“Không xấu mà, trông rất xinh đẹp!” Doanh Câu ló đầu ra ngoài xem xét, nghi ngờ nhìn hai người kia.
Sắc mặt của Thanh Hạc và Minh Uyên trở nên khó coi, nhìn hắn với đôi mắt u ám.
Doanh Câu đột nhiên tỉnh ngộ “À – Đương nhiên không thể sánh được với tiểu Lưu Ly của chúng ta rồi. Các ngươi yên tâm, Hậu Khanh không phải là người đứng núi này trông núi nọ, nhất định hắn sẽ chịu trách nhiệm với Lưu Ly!”
Thanh Hạc, Minh Uyên nghe hắn nói thế thì trợn to hai mắt, hai người quay đầu nhìn Ôn Như Thị, kinh ngạc hỏi “Ngươi quyến rũ được chủ nhân từ lúc nào vậy mà chúng ta không biết?”
Ôn Như Thị không trả lời, đôi mắt của nàng chỉ nhìn về phía Hậu Khanh cách đó không xa.
Mặt nghiêng của hắn nhìn rất tập trung, hôm nay hắn mặc một bộ đồ màu đỏ phô trương khiến người khác cảm thấy hơi xa lạ. Ôn Như Thị chưa từng thấy Hậu Khanh mặc đồ mang màu sắc rực rỡ như vậy bao giờ. Hắn thích màu trắng, tất cả vật trang sức trong tĩnh thất không phải trắng thuần thì cũng trắng xanh, hoặc cùng lắm chỉ điểm xuyết thêm chút xanh nhạt thôi.
Nhưng người đàn ông này vẫn là Hậu Khanh của trước kia sao? Ôn Như Thị không dám chắc.
“Mà này, ngươi đừng hiểu nhầm.” Doanh Câu thấy nàng không nói gì, tưởng lời nói của mình khiến nàng đau khổ, trong lòng hắn có chút lo lắng “Nhất định Hậu Khanh đã trúng chiêu của tên khốn Liêm Thương kia, hắn không thích Dao Hoa tiên tử.”
“Chưa chắc…” Ôn Như Thị chậm rãi mở miệng. Lúc Hậu Khanh tỉnh táo sẽ không thích nàng ta, nhưng nếu hắn nhập ma rồi thì sao? Trong tư liệu từng ghi rất rõ rằng Dao Hoa tiên tử sẽ trở thành người phụ nữ của Hậu Khanh.
“Không được! Ta không chấp nhận người phụ nữ xấu xí kia làm chủ mẫu của chúng ta.” Minh Uyên đấm mạnh xuống bùn đất trước mặt, sau đó còn nói luôn phần của Thanh Hạc “Thanh Hạc cũng không đồng ý.”
Ôn Như Thị nhìn hắn bất đắc dĩ “Ngươi có thể nhỏ giọng lại được không? Nếu cứ làm ồn thì sẽ bị Hậu Khanh phát hiện đấy!”
Doanh Câu bất mãn nhướng mày “Ngươi xem thường kết giới cách âm của ta quá rồi đó, xa tầm đấy thì Hậu Khanh sẽ không phát hiện được đâu.” Vừa nói xong thì cách đó không xa Hậu Khanh liền nghiêng người nhìn lướt sang bên này.
Bốn người cứng đờ, ngừng thở, co người vào trong lùm cây.
Hậu Khanh xoay người lại, nói bằng giọng lạnh lùng xa cách với Dao Hoa tiên tử “Mời tiên tử trở về, cho dù tiên tử nói mình đã từng là người phụ nữ của ta thì ta cũng không nhớ được.”
Dao Hoa tiên tử mấp máy môi, trong cặp mắt long lanh ánh nước “Chàng không tin thì có thể hỏi người khác, thiếp không lừa chàng.”
Hậu Khanh híp mắt, im lặng một hồi mới nói “Có tin hay không đều không quan trọng, ta không có cảm xúc với tiên tử, trở về đi, đừng lãng phí thời gian trên người ta.”
“Một ngày nào đó chàng sẽ nhớ ra những tháng ngày chúng ta ở bên nhau, thiếp vẫn luôn đợi chàng.” Dao Hoa tiên tử thở dài, chậm rãi quay người đi ngược trở về. Bước đi của nàng rất nhẹ nhàng, bóng lưng vẫn giữ nguyên vẻ đẹp khó tả.
Doanh Câu thở dài “Lợi hại thật.”
Minh Uyên: “Không biết xấu hổ.”
Thanh Hạc: “Tiện nhân!”
Ôn Như Thị: “…”
Hậu Khanh đứng tại chỗ một lát, sau đó bước chậm rãi trên còn đường nhỏ. Lúc tới khúc quanh gần bốn người nhất, hắn dừng lại.
Bốn người tự động ngừng thở, sau đó thì thấy Hậu Khanh chỉnh lại ống tay áo của mình rồi lại đi tiếp.
Bốn người thở phào nhẹ nhõm, Minh Uyên đột nhiên nói “Không phải chúng ta định mai phục sao? Sao lúc nãy không ra tay?”
Thanh Hạc nhỏ giọng mắng “Ngu xuẩn, nếu như ngươi đánh thắng được chủ nhân thì chúng ta đã làm người hầu của ngươi rồi. Đánh lén! Ngươi có biết đánh lén là gì không?”
Thấy Hậu Khanh sắp biến mất ở chỗ rẽ, Ôn Như Thị quay đầu nhìn Doanh Câu “Ngươi lên hay ta lên?”
Doanh Câu bận bịu bảo vệ Khốn Tiên Tác của mình “Đồ của ta thì tất nhiên để ta lên rồi!”
“Được rồi, mau chia nhau ra hành động đi.” Ôn Như Thị không thèm dây dưa với hắn, kéo Thanh Hạc và Minh Uyên lén đi theo sau lưng Hậu Khanh.
Thắng Câu thấy bọn họ biến mất trong bóng tối thì thở dài. Đây là lần đầu tiên hắn tính kế với huynh đệ của mình. Ở cái thời khắc mấu chốt này, hắn không thể làm hỏng chuyện để ba tên tiểu yêu kia chế giễu được.
Doanh Câu cầm Khốn Tiên Tác trong tay, lén lút chạy về phía ngã rẽ dẫn vào sân trong.
Còn chưa tới gần thì đã nghe thấy giọng của Minh Uyên “Chủ nhân à, chúng ta tìm ngài khổ quá —-“
“Rầm” tiếng đầu gối quỳ lên mặt đất rất lớn. Ấn đường của Doanh Câu run lên, hắn cảm thấy đau giùm Minh Uyên…
“Chủ nhân, cùng chúng ta trở về Phù Không Đảo nào — “ Lần này là Thanh Hạc.
Doanh Câu cẩn thận ló nửa mặt ra ngoài dò xét. Thanh Hạc ôm bắp đùi Hậu Khanh vừa chảy nước mắt vừa chảy nước mũi, thấy đầu Doanh Câu ló ra thì vội vàng nháy mắt, dùng khẩu hình hét lên “Mau ra tay, mau lên!”
Doanh Câu hít một hơi, hai tên nhóc này không sợ chết thật hả? Nếu Hậu Khanh không bị bọn họ dọa ngây người thì mỗi bên đạp một cái là cả hai chết ngắt rồi! Hắn không dám chần chờ, vội vàng bấm tay niệm thần chú vung tay về lưng của Hậu Khanh, một tia sáng mờ mịt bay từ trong tay hắn ra đánh thẳng về phía Hậu Khanh.
Lúc thấy Khôn Tiên Tác sắp đụng tới quần áo của Hậu Khanh thì Hậu Khanh bỗng vung tay lên, còn chưa thèm nhìn đã cầm được nó trong tay…
Mọi người im lặng.
“Khốn tiên tác?” Hậu Khanh cong môi, năm ngón tay co chặt, một sức hút mạnh mẽ kéo Doanh Câu đang cuống quýt lùi ra sau, chớp mắt đã tới trước mặt Hậu Khanh.
Hậu Khanh đánh một chưởng ra, người gần hắn nhất là Doanh Câu đành bi thương bay ra ngoài, lúc rơi xuống đất còn chưa đứng vững thì đã phun ra một ngụm máu.
Tất cả mọi thứ xảy ra quá nhanh, thậm chí Thanh Hạc còn quên luôn cả khóc, sau đó hắn và Minh Uyên rất biết điều, đồng loạt buông cánh tay đang ôm đùi Hậu Khanh ra.
Ôn Như Thị núp trong tối lo lắng, nhưng nàng vẫn chịu đựng không động đậy.
“Còn hai người các ngươi, sao không gào khóc nữa? Không phải gọi ta là chủ nhân sao?” Hậu Khanh ném Khốn Tiên Tác xuống, đạp Thanh Hạc ra, cười lạnh “Dám chơi đánh lén với ta? Các ngươi còn non lắm.”
Ôn Như Thị vừa mừng vừa sợ, sợ là vì Doanh Câu, Thanh Hạc và Minh Uyên thất bại quá nhanh, vui là Khốn Tiên Tác rơi rất gần chỗ nàng. Chỉ cần hắn vẫn đặt sự chú ý lên ba người kia thì nàng vẫn có khả năng cầm được nó!
“Ngài đúng là chủ nhân của chúng ta.” Minh Uyên liếc nhìn Thanh Hạc, lắp bắp nói “Có tin phù làm chứng.”
Hậu Khanh nhíu mày.
Thanh Hạc thấy vậy thì vội vàng móc tin phù mà Hậu Khanh để lại trước khi đi, truyền linh lực vào rồi đưa ra. Hậu Khanh tuy bận nhưng vẫn ung dung nhìn xem rốt cuộc họ muốn chơi trò gì, chỉ thấy từ tin phù bắn ra tia sáng màu vàng sau đó bay tới trước mặt hắn.
Hậu Khanh ngẩn người, cầm lấy nó theo bản năng.
Thanh Hạc làm mặt đưa đám “Xem đi, chúng ta không lừa ngài.”
Hậu Khanh sửng sốt một chút, trong trí nhớ của hắn thật sự không hề có mấy người này. Hắn ho khan hai tiếng “Giải thích cho rõ chuyện Khốn Tiên Tác, nếu các ngươi giải thích tốt thì ta sẽ tha cho các ngươi một mạng.”
Thời gian Thanh Hạc đi theo Hậu Khanh là lâu nhất, đương nhiên biết rõ thủ đoạn của hắn dành cho kẻ thù. Hắn theo nề nếp cũ hơn nửa đời người, đột nhiên bị ép buộc như vậy làm mồ hôi lạnh tuôn ra không ngừng, còn chưa biên ra cớ gì cho hay thì đã thành thật khai báo một cách không tự chủ “Là Lưu Ly bảo chúng ta làm vậy!”
Đồng đội như heo ấy! Thắng Câu và Minh Uyên cùng nhìn Thanh Hạc với ánh mắt khinh bỉ.
Ôn Như Thị đang núp trong bóng tối cũng cắn răng, mới bị dọa nhẹ đã khai nàng ra rồi. Nàng không có thời gian chửi tên ngốc không đáng tin cậy này, bởi Khốn Tiên Tác ở rất gần rồi, chỉ cần cô dịch thêm vài bước thì có thể cầm được nó.
“Lưu Ly là ai?” Hậu Khanh lạnh giọng hỏi.
Ba bước, hai bước, một bước… Cầm được! Ôn Như Thị vui vẻ, quay đầu vội vàng bấm thần chú, sau đó ném về phía Hậu Khanh.
“Là….” Ánh mắt của Thanh Hạc vô thức bay về phía Ôn Như Thị, sau đó tất cả mọi người thấy tro bụi bay lên không trung“…nàng ấy…”
Mấy chữ ‘Giết chết tên Thanh Hạc khốn khiếp này’ đã không đủ để hình dung tâm trạng của Ôn Như Thị lúc này. Chỉ còn một chút nữa thôi là thành công rồi.
Nhìn thấy nàng, Hậu Khanh dễ dàng cất Khốn Tiên Tác đang bay tới vào trong tay áo. Thấy hắn xoay cổ tay chuẩn bị đánh chưởng về phía mình, Ôn Như Thị tức giận nói “Ngươi đánh đi đánh đi! Dù sao cũng không phải lần đầu, đồ thay đổi thất thường, đứng núi này trông núi nọ, trơ tráo trở mặt! Đồ khốn kiếp!”
Gân xanh trên trán Hậu Khanh lộ rõ, vung tay chuyển quỹ đạo của chưởng kia về phía cây đại thụ đằng sau lưng Ôn Như Thị “Ngươi nói cái gì?” Một chưởng của hắn làm cái cây hai người ôm không xuể bức gốc, đất đai văng tung tóe, đá vụn đánh lên lưng nàng rồi rơi xuống đất.
Ôn Như Thị gằn từng chữ “Ta nói, Hậu Khanh ngươi là kẻ có mới nới cũ, thay đổi thất thường, không giữ lời hứa, tên khốn khiếp ngược đãi người vợ Tào Khang*!”
*người vợ Tào Khang là chỉ những người phụ nữ chịu thương chịu khó ở bên chồng trong lúc khó khăn.
Thần lực đỏ sậm ngưng kết thành hình cầu trong lòng bàn tay Hậu Khanh, lần này hắn tức giận thật rồi.
“Nếu như ngươi không thể đưa ra lời giải thích hợp lý thì ngươi và đồng bọn cùng xuống địa ngục hết đi.”