Hai anh em Cecil gần như lật tung cả thành lên nhưng vẫn không thể tìm được thân xác làm Ôn Như Thị gật đầu.
Thân xác thích hợp để cô sống nhờ rất khó tìm, không phải linh hồn quá mạnh thì không đủ xinh đẹp. Có thể sẽ phải gắn bó cả đời nên Ôn Như Thị không dám sơ sẩy. Nhưng Cecil và Elliott đã cố hết sức, có thể tìm được nhiều người trong thời gian ngắn như vậy là tốt lắm rồi.
Cô thất vọng thả bức ảnh họ chụp xuống, thở dài, “Vẫn không được….”
Angus đặt hoa quả gọt sạch sẽ trước mặt Ôn Như Thị, ngắt lời cô, “Không thích thì đừng ép mình quá, chúng ta còn nhiều thời gian.”
Meryl không thể để Belinda ngủ mãi được, cô cũng không thể chiếm cơ thể người ta được. Nhưng Ôn Như Thị không thể nói những lời này với Angus. Tinh thần của anh đã quá căng thẳng rồi, mặc dù Angus không nói như Ôn Như Thị có thể đoán được cảm xúc không ổn qua ánh mắt của anh mỗi khi anh nhìn Cecil.
Cô cười khẽ, xiên một miếng lê sạch bỏ vào miệng, không nói đến vấn đề này nữa.
“Ngọt lắm, anh thử một miếng đi.” Ôn Như Thị đưa lê đến bên môi Angus, cười híp mắt đợi anh há miệng. Angus liếc mắt nhìn miếng lê trắng nõn, với anh mà nói, cái thứ này không ngon bằng một phần ngàn mùi vị của máu nhưng anh vẫn ngoan ngoãn há miệng.
“Nhiều nước đấy.” Angus gật dầu, có thể khiến anh cảm thấy được vị ngọt nghĩa là quả lê này ngọt lắm đấy. Anh đưa tay sờ tóc Ôn Như Thị, dịu dàng nói, “Em ăn nhiều một chút, đừng để ý anh.”
Tay của anh thu lại rất nhanh, hoặc là không quen gương mặt này của cô. Ôn Như Thị tiếc nuối liếm nước trái cây trên môi, nếu không phải ngại Elliott, cô thật sự muốn hôn Angus bây giờ đó. Nhưng nghĩ một lúc, Ôn Như Thị không làm vậy.
Sau này Belinda sẽ thành người nhà của họ, dùng thân xác của cô ấy để ‘quyến rũ’ Angus, chỉ nghĩ thôi đã nổi hết da gà.
Lúc hoàng hôn, Cecil và Elliott trở về nhưng chẳng có thu hoạch gì.
Vừa về đến nhà, ánh mắt của Elliott dừng ở cái tay của Ôn Như Thị và Angus. Ánh mắt của hắn khó chịu, há miệng nhưng không nói được gì, làm Ôn Như Thị có chút ngại ngại.
Cô buông tay ra, nhìn Meryl đằng sau, “Hôm nay Angus làm thịt gà cuộn chiên xù, cô sẽ thích lắm đấy.”
Meryl cười tủm tỉm cầm tay cô, “Thế à? Thế thì tốt rồi, tôi đi đổi bộ quần áo rồi xuống ăn, cô đi với tôi đi.” Hai hôm nay, Ôn Như Thị uống thuốc cô nấu, cả người mệt tới mức không muốn di chuyển. Cô đang định từ chối thì cảm thấy tay bị người ta nhéo một cái.
Ôn Như Thị nhếch môi, nhìn thấy Meryl đang trừng mắt với mình. Cô ho nhẹ một cái, nuốt lại lời nói bên miệng, “Được, đã lâu rồi chúng ta chưa tâm sự.”
Cô quay đầu cười với Angus, sau đó lên tầng với Meryl.
“Con nhóc chết tiệt này, có thể ra tay nhẹ chút không? Nhéo đau muốn chết.” Vừa vào phòng Meryl, Ôn Như Thị đẩy tay cô ra, vén tay áo nhìn, cánh tay bị nhéo đỏ bừng.
“Aiyo, đừng để ý mấy chuyện nhỏ đó, tôi có việc quan trọng cần bàn với cô nè.”
Thấy Meryl nghiêm túc đóng cửa phòng, còn tạo một kết giới trong phòng, Ôn Như Thị trở nên nghiêm túc hơn, “Đã xảy ra chuyện gì mà không thể để họ biết?”
“Nếu như để họ biết thì hỏng chuyện đấy,” Meryl nhún vai, trực tiếp nói, “Ethel đến trường tìm tôi, người phụ nữ kia rất thông minh, biết không đấu lại nên muốn giảng hòa với chúng ta.”
“Đùa gì thế?” Ôn Như Thị xì một tiếng, “Nếu không phải cô ta thì tôi đã không như vậy. Vị trí cô chủ bá tước Lanny Manchester vốn là của tôi, cô ta chiếm thân phận của tôi rồi còn ưỡn ngực nói vậy cơ à?”
Meryl nghe vậy cũng cười, “Ethel không tìm chúng ta không được. Enoch bị Angus giết chết, bây giờ chỉ còn một phù thủy, một nam phụ tư tế. Đấu với chúng ta mất rất nhiều thời gian, bên phù thủy đã có chủ, thế lực đối phương rất lớn, một mình Ethel không có ưu thế gì.”
Nhớ đến hôm nay ở trường, thấy bộ dạng tủi thân của Ethel, Meryl cảm thấy vui vẻ, “Cô ta hi vọng chúng ta có thể bắt tư tế Archibald.”
“Cái tên nam phụ tư tế của giáo đình ấy hả?” Ôn Như Thị nhíu mày, “Cô ta lấy cái gì để cho rằng chúng ta phải giúp cô ta? Trận chiến này là do cô ta tạo ra, thấy thua thì xin hòa, nghĩ hay đấy.”
“Ethel chưa nói, nhưng hình như cô ta chắc chắn chúng ta sẽ đồng ý,” Meryrl nghiêng đầu nghĩ, “Tôi rất tò mò, cô ta hẹn hai ta gặp mặt ở cổ bảo đêm nay, nói là thấy thành ý của cô ta là hiểu.”
Ôn Như Thị lắc đầu, “Nếu như có chuyện muốn nhờ người khác thì nên tự mình đến cửa mới phải. Nói cho cô ta biết, muốn chúng ta đồng ý thì cô ta tự mang ‘thành ý’ đến đây, không thì thôi đi,”
Hai người họ gộp lại không phải là đối thủ của Ethel, không có Angus ở đây thì cô sẽ không đi đâu hết. Ethel không có cửa mà hành cô đâu nhé!
Nhưng lần này Ôn Như Thị nghĩ oan cho Ethel rồi, cô ta thật sự muốn đình chiến.
Chuyện đầu sau khi Ethel chạy thoát là đi tìm nam phụ mới, kết quả suýt chết trong tay đám phù thủy. Nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh nam phụ nở nụ cười xấu xa với cô ta, Ethel tức muốn phụt máu. Nếu cô ta tìm được hắn sớm hơn một chút, cái người chấp hành kia có thể múa võ giương oai trước mặt cô ta à?
Ethel bị Angus dọa sợ, không dám đến trước mặt Archibald. Tư tế và sinh vật hắc ám là kẻ địch trời sinh, nếu muốn bắt Archibald thì cần có sự giúp đỡ Ôn Như Thị và Meryl là lựa chọn tốt nhất.
Nên khi Ethel nhận được tin Meryl từ chối đến cổ bảo, nghĩ lâu lắm mới thỏa hiệp. Nhưng cô ta kiên trì không đến tận nơi ăn hành, cuối cùng Meryl thẳng thắn chọn một rừng cây cách nhà không xa.
Ôn Như Thị và Meryl lén lút ra ngoài, nhỏ giọng nói, “Mong là Angus không phát hiện chúng ta trốn đi giữa đêm.”
“Yên tâm đi, tôi nhờ Cecil canh anh ấy rồi.” Meryl cẩn thận tách bụi rậm dưới đất, “Đã bố trí ma pháp trận xong rồi, cho dù Ethel đổi ý thì chúng ta vẫn có thể bình an trở về biệt thự.”
Khi các cô đến nơi giao hẹn thì Ethel đã đến từ sớm.
Ôn Như Thị nhìn ‘món quà’ ở cạnh Ethel không khỏi thở dài, cô đã biết tại sao Ethel chắc chắn bọn họ không từ chối món quà kia rồi.
Cô gái kia chưa tới 20 tuổi, mái tóc trắng xám, xinh đẹp như đang phát sáng, làn da trắng nõn như sữa làm người ta nghĩ đến hoa tuyết bay giữa trời. Đôi mắt xanh lam của cô ta vô hồn, vừa nhìn đã biết linh hồn bị áp chế tới mức yếu nhất.
“Đúng là động lòng người,” Ôn Như Thị chuyển tầm mắt sang Ethel, cười nhạt, “Nói đi, cô muốn chúng tôi giúp cô thế nào.”
Ethel nghe vậy, gương mặt chân thành hơn, “Yêu cầu của tôi không nhiều, chỉ cần các cô giúp tôi cứu Archibald ra, để Meryl xóa kí ức của hắn, chuyện sau thì tôi tự giải quyết.”
“Được.” Ôn Như Thị không nói nhiều, cô và Ethel có nhiều mâu thuẫn, không có gì để nói.
Meryl đi một vòng quanh ‘món quà’ quan sát một lát, “Hơi thở tinh khiết không giống như con người bình thường, cô tìm kiểu gì đấy?”
“Đây là ‘cửa sau’ mà Enoch chuẩn bị cho tôi, nếu như tôi bị các người giết như lần trước thì sẽ sống lại trên người cô ta.” Ethel cười khổ. Enoch tìm nhiều tài liệu quý hiếm để giúp cô tạo thế thân, có rất nhiều thứ không phải muốn tìm là có. Nếu không phải không còn cách khác, cô ta sẽ không dâng cho Ôn Như Thị.
“Tôi biết cô cần một thân xác thích hợp gấp, cho dù có thuốc của Meryl áp chế thì cô vẫn bị cơ thể của Belinda bài xích,” Ethel nhếch môi, ba trăm năm nay cô xem không ít sách về phương diện giam cầm linh hồn, cô ta biết rõ tình hình thực tế của Ôn Như Thị, “Cô càng ở trên cơ thể cô ấy càng lâu thì tốc độ tan vỡ của linh hồn cô càng nhanh.”
Thấy mặt Meryl ở cạnh thay đổi, Ethel cười với Ôn Như Thị, “Chỉ cần các cô giúp tôi thì cái xác này là của cô. Để các người không giữ lời hứa, đợi sau khi xong chuyện, tôi mới cắt đứt liên hệ với cái xác này, được không?”
Chỉ cần cô ta không chết thì không có uy hiếp nào với Ôn Như Thị cả. Đương nhiên, Ôn Như Thị muốn bám thân thành công thì phải bảo đảm cô ta không bị ai uy hiếp về tín mạng. Kết quả này rất tốt cho mọi người.
Nếu như không phải mang thân phận kẻ địch, Ôn Như Thị thật sự muốn vỗ tay cho Ethel rồi. Thất bại rồi lại vùng dậy, không cần nói thủ đoạn cô ta thế nào, chỉ nói đến thái độ co được dãn được này thì đã hiểu tại sao cô ta có thể thuận lợi bò lên trên như vậy.
Kết quả đàm phán rất tốt, Meryl dùng ma pháp đưa hai người về phòng, Ôn Như Thị rời khỏi Belinda để nhập vào cơ thể mới. Lúc mở mắt ra thì thấy gương mặt phóng to của Meryl, mặt mũi của cô kề sát mặt Ôn Như Thị, “Chuyện linh hồn cô càng ở lâu trên cơ thể Belinda thì sẽ vỡ tan là thật à?”
Ôn Như Thị cười khẽ, đẩy cô ra, “Sợ mọi người lo lắng nên không nói, giờ thì tốt rồi. Tôi đi tìm Angus, đêm nay không về.”
Meryl cắn răng, người phụ nữ có sắc quên bạn này!
Ôn Như Thị vội vàng đi khỏi phòng, thở phào nhẹ nhõm, cô không muốn lừa Meryl nhưng không thể nói thật. Meryl đã giúp cô rất nhiều, cô chỉ có thể tự giải quyết chuyện tiếp theo.
Cô chậm chạp đi tới phòng ngủ của Angus, gõ cửa phòng. Người mở cửa là Cecil, thấy Ôn Như Thị thì ngẩn người, “Cô là ai?”
“Meryl tìm anh đấy, mau đi đi, đừng ở đây làm kì đà cản mũi,” Cô không thèm nhìn hắn, Ôn Như Thị đẩy hắn ra đi vào, vui vẻ nói, “Angus, mau đến xem cơ thể mới của em nè.”
Angus đang cầm ly rượu quay lại thì bị một người phụ nữ xa lạ ôm chặt!
Ôn Như Thị ôm hông anh, ngửa đầu cười xán lạn: “Khốn nạn, đến hôn một cái.”