“Tôi đã nói là tôi kết hôn rồi!!!”. Lâm Mạc Tang bực bội nói.
“Cô ấy sao? Anh lừa em. Em hoàn toàn không tra ra được đăng ký kết hôn của hai người.” Âu Dương Tuyết chỉ Tô Y Thược to giọng nói. Nói xong mới giật mình phát hiện mình vừa vô ý để lộ ra việc mình đi điều tra chuyện của anh, vội vàng đưa tay lên bịt miệng mình, hoảng sợ nhìn Lâm Mạc Tang.
“Cô điều tra tôi?”. Lâm Mạc Tang nheo mắt lại, giọng nói lạnh đi.
“Em… do em nhất thời nóng vội…”. Âu Dương Tuyết cuống quít giải thích, vừa nói vừa muốn kéo tay Lâm Mạc Tang.
“Âu Dương tiểu thư, không còn sớm nữa, cô về trước thì hơn.” Tô Y Thược thấy dù Âu Dương Tuyết có nán lại cũng chỉ nhận được sự xấu hổ mà thôi, chi bằng về sớm còn hơn.
“Liên quan gì tới cô! Đây cũng đâu phải nhà cô chứ, một ngày nào đó Tang sẽ nhìn rõ bộ mặt thật của cô thôi!” Không phát hỏa được với Lâm Mạc Tang, Âu Dương Tuyết đành phải quát tháo Tô Y Thược.
Luồng sát khí của Lâm Mạc Tang rõ ràng đã làm Âu Dương Tuyết kinh hãi, anh ấy bảo vệ cô gái này đến thế sao?!!! Vậy mười mấy năm theo đuổi của cô ta thì là cái gì?! Trong đôi mắt điên cuồng của Âu Dương Tuyết hiện lên sự tuyệt vọng đến cùng cực.
“Cút!!!”. Giọng nói của Lâm Mạc Tang như bị phủ ba tầng băng lạnh.
Tô Y Thược khẽ nhíu mày, có phải Lâm Mạc Tang giận dữ hơi quá không.
“Mạc.” Tô Y Thược phá tan bầu không khí căng thẳng này, chậm rãi đi đến bên Lâm Mạc Tang, nhẹ nhàng cầm tay anh, cười nhìn anh bằng ánh mắt đầy tình cảm.
Đây là lần đầu tiên Tô Y Thược gọi anh thân mật đến vậy khiến Lâm Mạc Tang hơi trố mắt lên, còn tưởng mình nghe nhầm.
“Nói vậy chắc Âu Dương tiểu thư không biết chúng tôi đăng ký kết hôn ở Australia nhỉ, cô chỉ kiểm tra dữ liệu đăng ký kết hôn ở Trung Quốc thôi đúng không?”. Tô Y Thược lập tức tìm được lý do hợp lý cho việc bọn họ không có giấy đăng ký kết hôn.
Câu nói của Tô Y Thược cũng khiến Âu Dương Tuyết trợn mắt cứng người đứng tại chỗ không biết phải nói gì.
“Cô… đừng vội đắc ý.” Hiển nhiên Âu Dương Tuyết cũng cảm thấy mình không thể chiếm được chút lợi thế nào, vì vậy liền xách túi lên, hung dữ đi ra cửa.
Âu Dương Tuyết vừa đi, Lâm Mạc Tang lập tức thay đổi bầu không khí quanh mình: “Nơi này vĩnh viễn là nhà của chúng ta.” Anh cẩn thận quan sát sắc mặt Tô Y Thược, rất sợ mấy lời vừa rồi của Âu Dương Tuyết sẽ quấy nhiễu cô.
“Ừm.” Tô Y Thược nhẹ nhàng đồng ý.
Lâm Mạc Tang khẽ thở phào, có lẽ anh nghĩ cô quá yếu đuối, nhưng nguyên nhân chính là do chuyện của Văn Quân hôm trước đã tạo một áp lực nhất định đối với anh, anh không muốn cô lại nhớ tới một Tô Y Thược kỳ quặc của ngày hôm đó nữa.
“Tối mai có một buổi tiệc, yêu cầu anh đi cùng phu nhân ~”. Vì muốn giảm bớt bầu không khí nặng nề này, Lâm Mạc Tang cợt nhả nói.
“Hả?”. Tô Y Thược mở to hai mắt nghi hoặc nhìn anh.
“Tôi cũng muốn đi!”. Vừa nghe có tiệc tùng, Lý Tư lập tức hưởng ứng tích cực, nhưng giây tiếp theo lại như nhớ tới điều gì đó, chán nản nói: “Thôi thôi, tôi không đi thì hơn.”
Phản ứng của Lý Tư khiến cả Lâm Mạc Tang và Tô Y Thược đều ngạc nhiên, hai người cùng quay về phía cậu ta.
Ánh mắt của hai người khiến toàn thân Lý Tư đều cảm thấy không thoải mái, vội gượng gạo giải thích: “Tôi… ngày mai tôi… có việc… có việc.”
Tô Y Thược cứ cảm thấy lần này Lý Tư quay về có gì đó khiến cô không nhìn thấu được. Trước kia cậu ta luôn cười rất vui vẻ, hầu như không có chút phiền não nào, nhưng bây giờ nụ cười của cậu ta lại mang theo chút chua xót như có như không.
Ánh mắt cô nhìn Lý Tư có vẻ quan tâm hiếm có.
Lâm Mạc Tang chú ý tới ánh mắt của Tô Y Thược, bàn tay đang cầm tay cô khẽ đan mười ngón vào nhau, siết chặt, mặt thoáng không vui, cô nàng này lại dám quan tâm đến người đàn ông khác trước mặt anh!
“Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, tôi sẽ chết rất khó coi đấy!!!”. Lý Tư không muốn Tô Y Thược lo lắng cho cậu ta, vì thế làm ra vẻ sợ hãi nói cho Tô Y Thược biết, sự quan tâm của cô sẽ khiến người nào đó hiểu lầm, rồi nếu người nào đó mà ghen lên thì cậu ta sẽ chết vô cùng thê thảm.
“Hừ.” Lâm Mạc Tang nhìn Lý Tư với ánh mắt ‘coi như cậu biết điều’.
Tô Y Thược bất đắc dĩ nhìn hai người đàn ông, sao hai người này như trẻ con vậy chứ? Thà cô tiếp tục suy nghĩ chuyện Hồng Thiên nhờ cô còn hơn.
Thấy Tô Y Thược đi rồi, Lý Tư thu lại khuôn mặt tươi cười, nhìn Lâm Mạc Tang rất nghiêm túc.
Lâm Mạc Tang không hề ngạc nhiên chút nào khi Lý Tư đột ngột mang vẻ mặt chân thành như thế này.
“Chăm sóc cô ấy cho tốt.”
“Ừ.”
Đây là lời giao hẹn của hai người đàn ông. Cũng là quyết tâm nỗ lực vì cùng muốn bảo vệ một người.
***
Tô Y Thược khoác tay Lâm Mạc Tang xuyên qua đám khách mời đi qua đi lại, những người phụ nữ ăn diện xinh đẹp ở xung quanh thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía họ, lén quan sát Lâm Mạc Tang.
Tô Y Thược chợt thấy hơi bực bội, cô không thích mấy tình huống kiểu này.
“Em ổn không?”. Lâm Mạc Tang hơi cúi đầu, nhẹ nhàng hỏi. Anh cảm nhận được sự mất tự nhiên của Tô Y Thược.
“Ừm.” Tô Y Thược ngẩng đầu khẽ cười với anh.
Lần này Lâm Mạc Tang đưa Tô Y Thược ra ngoài đơn thuần chỉ vì ngày nào Lý Tư cũng quấn lấy cô làm anh không có cơ hội ở riêng với cô, cũng nhân tiện đưa cô đi giải sầu một chút.
“Howard tiên sinh!”. Nhìn thấy Lâm Mạc Tang, Hồng Kiều vội khách sáo với người bên cạnh mấy câu rồi đi về phía họ.
Vì thế giới hai người bị quấy nhiễu, sắc mặt Lâm Mạc Tang có vẻ không vui rõ rệt.
Hiện giờ Hồng Kiều đã hoàn toàn coi Lâm Mạc Tang là mỏ vàng của mình rồi. Lô hàng lần trước anh ấy nói đưa cho hắn, nhìn thì rõ ràng là đổ vốn nhiều mà lời ít, nhưng cuối cùng người đàn ông đó lại để cho hắn lãi được một khoản cực lớn. Trong lòng Hồng Kiều, anh quả thực có thể sánh ngang với “Dạ thần”!
“Ừm.” Lâm Mạc Tang miễn cưỡng đáp lời, ánh mắt lại không hề rời khỏi Tô Y Thược.
Hồng Kiều không hề bỏ lỡ thái độ của anh. Hắn có thể đứng ở vị trí ngày hôm nay không chỉ vì hắn có thân phận là con trai cả của bang chủ đời trước mà vì hắn có thể nhẫn nhịn, cũng rất biết nắm bắt tình hình.
Nhìn sắc mặt của Lâm Mạc Tang, Hồng Kiều thầm than hôm nay tới không đúng lúc, cũng không thể đắc tội người này được.
“Tôi có thứ này muốn đưa cho tôn phu nhân nhìn một chút.” Hồng Kiều quyết định ra tay từ chỗ Tô Y Thược, theo hắn thấy, rõ ràng Howard vô cùng yêu thương cô ấy, chỉ cần lấy lòng cô ấy thì tiền tài của hắn sẽ chảy vào như nước thôi. Nghĩ vậy, Hồng Kiều vội vàng lấy một thứ trong ngực áo ra đưa cho Lâm Mạc Tang.
Một viên ngọc lưu ly bảy màu gắn trên một sợi dây màu đỏ, tỏa ra ánh sáng kỳ lạ dưới ánh đèn.
Lưu Ly.
Tô Y Thược lẳng lặng nhìn chiếc vòng tay trong tay Lâm Mạc Tang, lưu ly yên lần trước Văn Quân đưa cho cô vẫn còn đang ở trên người cô, hiện giờ như biến thành một chiếc bàn là nóng hổi áp vào tim cô.
“Đây là thứ bà ấy nhờ tôi giao cho ông ta, nhưng tôi còn chưa kịp đưa đến tay ông ta thì bà ấy đã mất tích rồi. Thứ này, tôi cũng không dám giao lại cho ông ta nữa, đành giữ lại.” Thấy vẻ mất kiên nhẫn tan biến trong mắt Lâm Mạc Tang, Hồng Kiều không khỏi thở phào một hơi, xem ra hắn thành công rồi.
“Tôi không quấy rầy hai vị nữa.” Hồng Kiều như có thể nhìn thấy cánh cửa tiền tài đang vẫy tay chào đón hắn.
Tâm trạng của Tô Y Thược hiện giờ chỉ có thể miêu tả bằng mấy chữ “trăm mối tơ vò”. Rốt cuộc ông ấy có ý gì? Nếu ông ấy không yêu bà, vì sao phải đối xử với bà tốt như vậy, thậm chí ngay cả đồ vật đại diện cho mình cũng gọi là “Lưu ly yên”?
Nhưng ông ấy là bố của Văn Ôn Nhi! Cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nghe nói mình có chị em gì cả!
Suy nghĩ của Tô Y Thược vô cùng rối loạn.
Lâm Mạc Tang nhẹ nhàng cúi xuống đeo chiếc vòng vào cổ tay Tô Y Thược, nhìn cổ tay trắng nõn của cô, khẽ nói: “Đây là đồ của mẹ em, đeo nó vào, bà ấy sẽ luôn ở bên cạnh em, bảo vệ cho em.”
Tô Y Thược để kệ Lâm Mạc Tang đeo cho mình, ba giây sau, tiếng nói của cô vang lên: “Mạc, em muốn gặp ông ấy.”
Lâm Mạc Tang ngẩng đầu nhìn vẻ mặt kiên định của cô: “Được.”
Tô Y Thược nhìn anh, khẽ cười.
Khi Tô Y Thược chuẩn bị rời đi cùng Lâm Mạc Tang, một âm mưu lại lẳng lặng bắt đầu ở một góc bí mật gần đó…