Kế Hoạch Bắt Cừu

Chương 111: Được ăn

Tô Y Thược cúi đầu bước vội vàng. Hình ảnh vừa rồi khiến mắt cô đau nhức.

“Cẩn thận.” Lâm Mạc Tang nhìn Tô Y Thược bước nhanh như có người đuổi theo sau lưng. Đêm ở thành phố Quyết Hoa vẫn ồn ào như trước, một chiếc xe lao nhanh qua đường nhưng Tô Y Thược cũng không để ý, lại khiến Lâm Mạc Tang nhìn mà sợ run người.

Cô ấy chán sống rồi sao?!

Lâm Mạc Tang bước nhanh hơn, chắn đường Tô Y Thược.

Tô Y Thược lách sang trái muốn ra vẻ không nhìn thấy anh, tiếp tục bước đi, nhưng Lâm Mạc Tang cũng đi sang trái. Tô Y Thược lại đi sang phải không thèm nhìn anh, Lâm Mạc Tang lại đi sang phải. Hai người đi tới đi lui, Tô Y Thược vẫn không tìm được khe hở. Tâm trạng của cô vốn đã không tốt, Lâm Mạc Tang trêu chọc cô như vậy khiến cô tức giận vung tay lên với anh. Kết quả là tay vừa vung lên được nửa đường đã bị Lâm Mạc Tang dễ dàng chặn lại. Tô Y Thược không thể nào rụt được tay về.

“Anh buông ra!”. Tô Y Thược quát. Rất hiếm khi cô mất khống chế như thế này, chỉ có anh là luôn có cách ép cô đến đường cùng.

Lâm Mạc Tang nghe xong cũng không động đậy, lẳng lặng nhìn khuôn mặt xinh xắn đang nổi giận của Tô Y Thược.

“Anh ra đây làm cái gì? Không phải Lâm tiên sinh đang hẹn người đẹp sao?!”. Tô Y Thược biết cứng rắn cũng không có ích gì, liền đổi phương pháp.

Nghe vậy, Lâm Mạc Tang buông tay Tô Y Thược ra thật, vẻ mặt rất khó đoán.

Tay vừa được tự do, Tô Y Thược lập tức lùi lại phía sau, kéo giãn khoảng cách với Lâm Mạc Tang, tức tối nhìn anh.

“Lâm tiên sinh cũng đừng lãng phí thời gian với tôi nữa, coi chừng giai nhân chờ sốt ruột. Tôi không làm phiền các người!”. Tô Y Thược căm giận nói, không thèm nghe Lâm Mạc Tang trả lời đã quay người bỏ đi.

“Anh không phải anh ấy, liệu em có còn để ý đến anh không?” Chưa bao giờ Lâm Mạc Tang mất tự tin như bây giờ. Trước kia, anh luôn có thể phớt lờ hết tất cả, chứ đừng nói đến chuyện nghi ngờ sức quyến rũ của mình, nhưng hiện giờ anh lại không dám khẳng định. Cô luôn khiến anh bối rối.

Bước chân Tô Y Thược hơi khựng lại, quay lưng về phía Lâm Mạc Tang như nghĩ ngợi điều gì đó.

Khi Lâm Mạc Tang nghĩ cô sẽ không lên tiếng, thì Tô Y Thược nói.

“Anh là anh, em yêu là chính anh, không phải quá khứ cũng không phải tương lai, mà là anh của hiện tại đang đứng trước mặt em!” Tô Y Thược nhẹ giọng nói. Cô chưa bao giờ nghĩ có một ngày cô cũng nói ra những lời như thế này, cho đến khi cô đối mặt với chuyện mất anh, đột nhiên cô thấy vô cùng hối hận vì chưa nói cho anh biết rằng, cô yêu anh. Bây giờ, nói ra được tâm sự của mình, cô thấy bình thản hơn rất nhiều.

Từng tiếng từng tiếng của Tô Y Thược cứ quanh quẩn trong đầu Lâm Mạc Tang, giống như từng hạt mưa gõ mạnh vào tim anh, cảm giác sung sướng bao phủ toàn thân.

Có lẽ vì quá để ý, nên dù không có trí nhớ, nó vẫn khắc sâu trong lòng anh. Tô Y Thược giống như chiếc chìa khóa mở cửa trái tim anh, khiến anh tỉnh ngộ.

Lâm Mạc Tang nhấc chân đi đến bên Tô Y Thược, sóng vai đứng cạnh cô, cầm lấy bàn tay mềm mại của cô: “Mình cùng đi nhé.” Anh nói hơi gượng gạo.

Tô Y Thược lườm anh một cái, giọng chua lè nói: “Không đi tìm cô gái kia à? Chưa biết chừng người ta còn đang chờ anh đấy.” Tuy giọng nói kiên quyết nhưng lại không né tránh bàn tay anh.

“Michael gọi tới mà.” Lâm Mạc Tang giải thích, anh chỉ sợ nếu không nói rõ thì không biết cô nhóc này còn giận đến lúc nào.

Tô Y Thược nhìn anh nghi hoặc: “Thật sao?”

“Ừ.” Lâm Mạc Tang hơi cong môi, cũng không vạch trần chuyện cô đang ghen.

Nghe xong, Tô Y Thược im lặng. Cô cứ lo anh xảy ra chuyện gì, nên hơn nửa đêm chạy ra ngoài tìm anh, không ngờ lại thấy anh ngồi trò chuyện với một người phụ nữ lạ, hơn nữa, chuyện làm quen ở quán bar rồi sau đó sẽ dẫn đến những chuyện gì thì ai cũng đều biết cả, thế nên Tô Y Thược mới tức giận bỏ đi.

Chuyện này cũng dạy cho hai người một điều, phải tin tưởng lẫn nhau.

“Lần sau đi đâu nhớ nói rõ cho em biết.” Lửa giận của Tô Y Thược được dập tắt, cũng cảm thấy vừa rồi mình hơi quá đáng, đành phải che giấu một chút.

“Ừm.” Lâm Mạc Tang ngoan ngoãn đồng ý.

“Vậy về thôi.” Tô Y Thược ra vẻ ‘khí phách’ phất tay rồi kéo Lâm Mạc Tang đi về phía Lâm gia.

Lâm Mạc Tang cố tình bước thật chậm để Tô Y Thược kéo mình. Nhìn bóng lưng của cô, đột nhiên anh cảm thấy mình hiểu ra rất nhiều thứ, nhờ có mình trước kia quen biết cô, yêu cô, nên mới khiến mình trở thành sự tồn tại đặc biệt trong sinh mệnh của cô.

***

Chuyện quán bar qua đi, Tô Y Thược cứ cảm thấy không khí giữa hai người chợt trở nên hơi mờ ám, đặc biệt là khi ở riêng với Lâm Mạc Tang.

Sau khi về nhà, hai người vẫn ở chung phòng, Tô Y Thược chỉ đỏ mặt ngồi trên giường, nghe tiếng nước trong phòng tắm, không hiểu sao cô chợt thấy hơi bồn chồn, cũng hơi căng thẳng. Cảm giác này khiến Tô Y Thược bực mình, việc gì mà phải hoảng hốt như vậy, đâu phải lần đầu tiên ngủ chung giường với anh đâu? Tuy ra sức trấn an mình như vậy, nhưng trái tim cô vẫn đập mạnh không khống chế được, cho đến tận khi tiếng nước ngừng lại.

Lâm Mạc Tang để trần nửa thân trên, quấn một chiếc khăn tắm vòng quanh thân dưới. Tô Y Thược không dám ngẩng đầu, cầm quần áo chạy thẳng vào phòng tắm, đóng ‘sầm’ cửa lại, dựa vào cửa hít thở sâu một lúc mới hô hấp bình thường được.

Nhìn cửa phòng tắm đóng chặt, lại nhìn lướt qua giường, Lâm Mạc Tang nở nụ cười bất đắc dĩ.

Quả nhiên, một lát sau, tiếng nước ngừng lại.

“À…” Giọng nói hơi do dự ngại ngùng của Tô Y Thược vang lên trong phòng tắm, “Anh có thể… cầm quần áo trên giường ra hộ em không, cảm ơn…” Tô Y Thược chỉ muốn tìm cái hố mà chui vào, vừa rồi cô chạy nhanh quá, giờ mới phát hiện rơi mất nội y ở ngoài.

Lâm Mạc Tang cười quyến rũ, cầm thứ còn sót lại trên giường, đi về phía phòng tắm.

“Mở cửa.”

“Hả?”. Tô Y Thược giật mình sau đó mới nhớ ra là anh tới đưa quần áo, mình còn nghĩ ngợi lung tung! Cô bối rối một chút rồi khẽ hé mở một khe nhỏ ra.

“Anh đưa qua đây đi!”. Cô cố tình ra vẻ bình tĩnh nói.

Nhưng mà tay Lâm Mạc Tang chậm chạp mãi không đưa đồ vào, đột nhiên, tiếng anh lại vang lên ngoài cửa: “Mặc cái này không tốt cho việc dậy thì đâu.”

Tô Y Thược cứng người tại chỗ như bị điện giật, một luồng nhiệt xông thẳng lên não, mặt đỏ y như con tôm luộc, rất lâu cũng không nói được lời nào.

“Anh cút đi cho em!!!”. Đây là lần đầu tiên Tô Y Thược thực sự bạo phát, quả nhiên người đàn ông này rất có năng lực chọc tức cô mà!

Ngoài cửa vang lên tiếng cười trầm thấp của Lâm Mạc Tang, thật ra anh nói đúng đấy chứ.

Tô Y Thược dùng khăn tắm che đi cơ thể không một sợi vải của mình, mở cửa ra, nhắm chuẩn vào thứ Lâm Mạc Tang đang cầm trong tay, liền ra tay đoạt lấy, nhưng còn chưa kịp chạm tới nơi đã bị anh thuận thế kéo vào lòng.

Mùi hương cỏ xanh quanh quẩn ở chóp mũi.

Tô Y Thược rất ngạc nhiên không hiểu Lâm Mạc Tang đã lớn lên như thế nào, cô chưa từng nhìn thấy anh ra tay, nhưng lần nào anh cũng tóm được cô một cách dễ dàng, có thể thấy anh lợi hại hơn hẳn cô, hơn nữa còn sâu không lường được.

Vừa ngâm nước nóng xong, làn da Tô Y Thược như tỏa ánh sáng hồng nõn nà, mái tóc ướt nhỏ từng giọt nước xuống làm ướt sàn nhà.

Lâm Mạc Tang khẽ thổi nhẹ vào tai Tô Y Thược khiến cô run lên, không đứng thẳng được. “Đừng quậy.” Giọng nói nhỏ đến mức chỉ mình cô nghe thấy.

“Anh muốn em…”. Giọng nói khàn khàn của Lâm Mạc Tang vang lên bên tai Tô Y Thược, còn chưa kịp phản ứng gì thì Lâm Mạc Tang đã ngậm lấy vành tai cô, tỉ mỉ liếm mút.

Tô Y Thược như nhũn thành một vũng nước, để mặc cho Lâm Mạc Tang dẫn dắt đi gần về phía giường ngủ. Anh nhẹ nhàng phủ lên cơ thể mềm mại của cô, áo choàng tắm duy nhất trên người đã buông lỏng, lớp vải bông dày cũng không che chắn được cơ thể nóng rực như lửa của anh. Tô Y Thược rất bối rối không biết phải đặt tay vào đâu.

Cảm nhận được sự căng cứng của Tô Y Thược, Lâm Mạc Tang dịu dàng nói: “Thả lỏng nào, không sao đâu.”

Tô Y Thược cắn chặt môi dưới của mình, căng thẳng đến sắp cắn chảy cả máu. Lâm Mạc Tang liền hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, đầu lưỡi linh hoạt cạy mở hàm răng đang cắn chặt, làm cho cô không thể nào tự cắn mình được nữa. Cho đến khi cô bị hôn choáng váng đầu óc, Lâm Mạc Tang mới bắt đầu chính thức tấn công cô.

“Em chuẩn bị xong chưa?”. Lâm Mạc Tang nhìn cô bằng đôi mắt nhuộm đẫm dục vọng, câu hỏi của anh cũng khiến ánh mắt hơi mơ màng của Tô Y Thược tỉnh táo hơn một chút, ngượng ngùng không nói nên lời.

Lâm Mạc Tang cầm tay cô chậm rãi di chuyển xuống dưới. Khi Tô Y Thược chạm đến nguồn nhiệt nóng bỏng kia, cô hoảng hốt muốn rụt tay lại, nhưng Lâm Mạc Tang vẫn nắm chặt tay cô chạm vào nó khiến cô như không thở nổi.

Anh kìm nén đến sắp hỏng rồi.

Tô Y Thược nhắm mắt lại, khẽ gật đầu, dáng vẻ như lên đoạn đầu đài vậy. Thật ra, trong lòng cô lại nghĩ rằng, bọn họ cũng không phải chưa từng làm chuyện này, sợ gì chứ.

Vì thế, nên… sau đó mới có đoạn đối thoại thế này…

“A… Đau, không làm nữa!”. Giọng cô nàng nào đó.

“Ngoan nào… sắp ổn rồi…” Giọng nói nhẫn nhịn đầy khổ sở của anh chàng nào đó.

“A… Anh ra ngoài ra ngoài ra ngoài.” Cô nàng nào đó muốn giết người.

“Anh… anh ra làm sao được…”. Giọng nói uất ức của anh chàng nào đó.

“Anh… anh… a… Lâm Mạc Tang, anh là đồ khốn kiếp!!! Em muốn giết anh… hu hu…” Cuối cùng, Lâm Mạc Tang dùng toàn lực tung một kích chặt đứt toàn bộ tiếng kháng cự của Tô Y Thược.

Sự thật đã chứng minh, Lâm Mạc Tang là kẻ lừa đảo, lần đó cô cứ cho rằng hai người đã làm gì rồi, ai ngờ đó hoàn toàn chỉ là lừa gạt, máu kia cũng không phải thứ mà cô nghĩ, vì thế… tóm lại… cô hoàn toàn bị tên cáo già Lâm Mạc Tang này gài bẫy rồi!!!