Kiếp trước, Cảnh Chiêu dựa vào sự giúp đỡ của tôi, từng bước từng bước mua lại cổ phần của công ty.
Lỗi do tôi và ba mẹ đã quá tin tưởng hắn, vì dù sao, hắn cũng là người được gia đình tôi nuôi lớn.
Vì vậy, dựa vào sự tín nhiệm đó, lúc gia đình tôi không đề phòng, Cảnh Chiêu đã thu mua 20% cổ phần còn lại. Hắn chính thức trở thành cổ đông lớn nhất của công ty.
Nhân sự bị xáo trộn, tất cả đều được đổi thành tâm phúc của hắn.
Không lâu sau, bố tôi- một cổ đông đã bị loại trừ. Gia đình tôi lâm vào cảnh túng quẫn, tôi bị Cảnh Chiêu nhốt lại.
Tôi nhận ra bộ mặt thật của hắn, thế nhưng, hắn thật kì quái.
Cảnh Chiêu sẽ mang cho tôi đồ ăn ngon, làm mọi thứ đều theo ý muốn của tôi, mua những món đồ mà tôi thích.
Nhưng, hắn sẽ không thả tôi đi.
Tôi nghĩ rằng mình đối xử rất tốt với hắn, không hiểu tại sao hắn lại muốn trả thù tôi.
Đã vô số lần tôi muốn trốn thoát, nhưng cuối cùng cũng bị bắt trở lại căn nhà đó.
Sau này, tôi rốt cuộc đã hiểu tại sao hắn giữ tôi lại.
Trong căn phòng tối tăm, u ám, tôi tỉnh dậy sau một giấc mộng, hắn đã phế đi đôi tay của tôi.
Tôi đổ mồ hôi lạnh, vừa cầu xin hắn, vừa kìm nén đau đớn, bị tra tấn một cách đột ngột, hắn lấy đầu thuốc đang cháy dí vào mu bàn tay của tôi.
Thật đáng tiếc, tay tôi đã chịu đau đến mức mất cảm giác rồi.
Sắc mặt tôi tái nhợt, tôi tê dại nhìn tàn thuốc đang cháy dở áp vào da thịt, đốt cháy một vòng, hiện ra vết bỏng dữ tợn.
Tim tôi thắt lại, gần như không thể thở nổi.
Hắn ôm lấy tôi vào trong lòng, hôn lên môi tôi, nhẹ nhàng vuốt v e lưng tôi, thì thầm như người yêu:
“Khúc Chi, em đáng bị như vậy.”
Tôi cố gắng ngước lên nhìn, mồ hôi và nước mắt làm nhoè khiến tôi không thể nhìn rõ gương mặt của hắn, bóng tối ngột ngạt như thủy triều nhấn chìm tôi.
Sau khi hôn mê, tôi tỉnh dậy và biết được một tin tức.
Trương Nguyệt gặp cướp ở nước ngoài và bị thương trong lúc giằng co.
Chính sự bức ép của tôi nên cô ta mới phải rời nước, nếu như không phải vì tôi thì cô ta sẽ không bị thương.
Cho đến nay, tôi cuối cùng cũng đã biết được toàn bộ câu chuyện.
Bởi vì nhận sự tài trợ của gia đình tôi, hắn không dám phản kháng mà lại giả vờ chấp nhận tôi.
Hắn ta cố gắng chịu đựng tiếp tục ở bên cạnh tôi, cầu xin tôi, sau đó đưa bạch nguyệt quang ra nước ngoài.
Đến cuối cùng, Cảnh Chiêu huỷ hoại gia đình tôi, nhốt tôi lại mà làm nhục.
Khi Trương Nguyệt gặp nạn ở nước ngoài, hắn không còn chịu đựng được nữa, trực tiếp trả thù lên thân xác tôi.
Nếu không phải do tôi, hắn và bạch nguyệt quang sao có thể chia xa nhiều năm như vậy.
Sau khi tỉnh lại, tôi nhìn thấy Cảnh Chiêu.
Tôi ngồi trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, im lặng nhìn hắn. Cảnh Chiêu tiến tới gần, cẩn thận tránh động vào tay rồi ôm lấy tôi. Nhẹ nhàng như thể chạm vào sẽ vỡ.
Hắn run rẩy:
“Anh xin lỗi… bé ngoan…anh xin lỗi.”
Hắn cứ lặp đi lặp lại.
Tôi lạnh nhạt, chỉ cảm thấy buồn nôn.
Cả người mệt mỏi, đối với lời xin lỗi của hắn, tôi nhắm mắt lại chỉ nói:
“Cảnh Chiêu, tha cho tôi đi.”
“Cầu xin anh.”
Người hắn cứng đờ, hắn giữ im lặng một hồi lâu. Giống như hắn vẫn muốn giả vờ yêu thương tôi, không muốn rời xa tôi.
Lúc sau hắn mới trả lời: “Được.”
Tôi đã ngây thơ cho rằng hắn thật sự buông tha cho tôi. Sau này tôi mới hiểu, vào khoảnh khắc im lặng, hắn đang tính kế tra tấn tôi.
Cảnh Chiêu hoàn toàn là một kẻ điên.
Hắn khoác lên mình chiếc áo vô hại nhưng lại muốn kéo tôi xuống địa ngục.