Phong thư sạch sẽ, bên trên có hai chữ màu vàng thanh mảnh: “Khúc Chi.”
Chữ “Chi” được viết rất đậm, giống như sắp thấm qua giấy.
Nhân vật chính là tôi đây thậm chí còn không cho Cảnh Chiêu một cái liếc mắt.
Tôi cười, nhìn nam sinh vừa nãy: “Song Lâm, ít cầm những thứ khiến tôi buồn nôn đi.”
Trong phòng học cười phá lên.
“Tôi nói rồi mà, làm sao chị Chi có thể nhìn đến cậu ta chứ?”
“Đúng là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga.”
“Làm tôi cười c h ế t rồi.”
Nếu như trước kia bị cười nhạo như thế này, Cảnh Chiêu sẽ chịu đựng, không bày ra bất kì cảm xúc gì, nhưng lúc tôi vừa nói câu kia xong, mặt hắn bỗng chóng tái nhợt.
Giữa những tiếng cười nhạo, có một nữ sinh không nhịn được nữa đứng lên, giọng của cô ấy vang khắp phòng học.
“Có gì buồn cười sao? Không phải chỉ là một bức thư tình thôi à? Thích một người cũng là sai sao?”
Thật ra việc đó chẳng có gì sai cả.
Cảnh Chiêu thích ai cũng được.
Nhưng tại sao lại cứ là tôi?
Nỗi đau kiếp trước bị Cảnh Chiêu c h ặ t đứt một tay vẫn còn âm ỉ.
Tôi nhìn về phía nữ sinh vừa lên tiếng, nhận ra đó là ai.
Trương Nguyệt.
Mọi người nghe thấy thì mất hứng, giải tán về chỗ.
Tiết cuối cùng là tiết tự học, tôi không kìm được cơn buồn ngủ, ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh dậy mới phát hiện đã tan học rồi.
Trong lớp, mọi người đã đi về hết, chỉ còn lại tôi và Cảnh Chiêu đang ngồi giải đề.
Ánh chiều tà xuyên qua cửa kính, chiếu vào, khiến tôi không khỏi nheo mắt.
Lớp học một bề yên tĩnh, chỉ có tiếng Cảnh Chiêu đang viết.
Tôi đứng dậy, kéo ghé ra, tiếng ma sát phá vỡ sự im lặng trong phòng.
Tôi chầm chậm bước đến chỗ hắn, lấy thư tình ra, đặt trên bàn.
Cảnh Chiêu nắm chặt lấy đầu bút, ngón tay trắng bệch, nhìn phong thư bị nhàu nát rất lâu.
Cuối cùng hắn ngẩng đầu lên nhìn tôi. Mắt cụp xuống khiến người ta cảm thấy hắn thật vô tội, đáng thương.