Trong phòng giam lạnh lẽo, chật hẹp, Nicholas Jenks bước đi đầy lo lắng.
Ông ta cảm thấy như thể một quả bom sắp nổ ngay chính giữa ngực mình. Ông ta chẳng làm gì cả. Làm sao họ có thể hủy hoại tên tuổi ông ta, tấn công ông ta với những câu chuyện hoang tưởng man rợ ấy, làm nhục ông ta trên tất cả các tờ báo như vậy chứ?
Trời đã tối và ông ta đang tê cóng. Chiếc giường nhỏ trong phòng giam của ông ta không hợp cả với một thầy tu. Ông ta vẫn đang mặc bộ quần áo ấm mà họ đã bắt ông ta mặc. Những giọt mồ hôi lạnh, không hề cảm thấy ăn năn bắt đầu túa ra trong lòng bàn tay của ông ta.
Ông ta sẽ khiến cho con chó cái – thanh tra bé nhỏ đó phải trả giá. Cách này hay cách khác, ông ta sẽ kết liễu cô ta. Đó là một lời hứa.
Con chó xù luật sư của ông ta đang làm gì? Khi nào thì Leff sẽ đưa ông ta ra khỏi đó?
Cứ như thể tất cả lý trí đã bị hút ra khỏi cuộc đời ông ta vậy.
Hay ít nhất, Phillip Campbell nghĩ, đó là điều Jenks nên cảm thấy. Đó là điều hắn nghĩ kẻ khốn kiếp kia nên tự nhủ trong tâm trí.
Campbell ngồi trước gương. Đã đến lúc cho ngươi ra đi. Công việc của ngươi cuối cùng đã hoàn thành. Chuơng cuối cùng đã được viết.
Hắn ta thấm một miếng vải ướt vào một bát nước ấm.
Đây là lần cuối cùng hắn ta phải đóng vai này.
Vậy chuyện này là thế nào, Nicholas?
Hắn ta tháo những chiếc đinh gim giữ tóc ra và để cho mái tóc của mình xõa xuống.
Ngươi cảm thấy thế nào khi trở thành một nạn nhân, một tù nhân? Phải cảm nhận sự hạ thấp và tủi hổ giống như ngươi đã làm với những người khác?
Một cách chậm rãi, hắn ta lau lớp trang điểm sẫm màu trên mắt, dùng một miếng vải thấm đi, cảm nhận sự rạng rỡ bắt đầu trở lại trên khuôn mặt hắn ta.
Ngươi cảm thấy thế nào khi không được giúp đỡ và cô độc? Bị giữ ở một nơi tối tăm? Bị phản bội?
Lần lượt, Phillip Campbell giật mạnh những sợi râu màu đỏ khỏi cằm, cho đến khi chúng rời ra và một người mới lộ ra.
Không thể nhận ra trong gương con người trước đây của bạn, phải không nào?
Hắn ta lau mặt cho đến khi nó trở nên sạch sẽ và trơn nhẵn. Cởi áo – cái áo của Nicholas, và rồi sau đó, ở bên dưới lộ ra một chiếc áo bó sát người, một cơ thể phụ nữ rõ ràng, những đường nét của bộ ngực, đôi chân cân đối, đôi cánh tay khẽ lay động.
Cô ta ngồi đó, vừa mới được lộ ra, một tia sáng bừng cháy trong mắt.
Chuyện này thật vui.
Chuyện này thế nào, Nicholas, khi bị ngược đãi một cách trọng thể như vậy? Lần duy nhất những chiếc bàn đã đổi chiều.
Cô ta không thể kìm nén ý nghĩ rằng thật là hợp và thú vị khi cuối cùng thì ông ta lại bị sập bẫy bởi chính đầu óc lệch lạc của ông ta. Nó còn hơn cả thú vị. Nó thật khác thường.