Tôi lái xe đến nhà Jenks cùng với Chris Raleigh. Chúng tôi chẳng nói chuyện mấy, cả hai chúng tôi tràn đầy sự cảnh giác cao độ. Bên ngoài, chúng tôi đã gặp Charlie Clapper và đội điều tra hiện trường của anh ấy.
Chúng tôi sẽ tiến hành lục soát tỉ mỉ ngôi nhà và sân ngay khi chùng tôi bắt được Jenks.
Chúng tôi bấm chuông. Mỗi giây chờ đợi, tim tôi đập khó khăn hơn. Mọi lý do tôi trở thành cảnh sát đang chèn ngực tôi. Đây chính là nó.
Cánh cửa mở ra, và vẫn người quản gia đó trả lời. Lần này, mắt cô ta mở to khi đón tiếp một đoàn những người mặc áo xanh trắng ở bên ngoài.
Tôi giơ thẻ của mình ra.
- Chúng tôi cần gặp ông Jenks.
Chúng tôi đi ra phía sau về phía phòng khách, nơi chúng tôi đã gặp Jenks ngày hôm qua. Chessy Jenks hoảng hốt khi gặp chúng tôi trong phòng lớn.
Cô ta há hốc miệng ra khi nhận ra tôi.
- Thanh tra, có chuyện gì vậy? Tất cả những chiếc xe cảnh sát đang làm gì ngoài kia vậy?
- Tôi xin lỗi, tôi nói, bắt gặp ánh mắt cô ta. Tôi thấy tiếc cho cô ta. Chồng bà có nhà không?
- Nick! Cô ta khóc và sợ hãi khi nhận ra lý do chúng tôi đến đây.
Sau đó, cô ta chạy cùng chúng tôi, gắng ngăn tôi lại, la hét.
- Các người không thể vào đây như thế này. Đây là nhà chúng tôi.
- Làm ơn, bà Jenks, Raleigh khẩn nài.
Tôi đã bị xúc phạm quá mức để có thể dừng lại được. Tôi muốn bắt được Nicholas Jenks. Một giây sau ông ta xuất hiện, đi từ bãi cỏ nhìn ra Thái Bình Dương ở phía sau vào. Ông ta đang cầm chiếc gậy đánh gôn.
- Tôi nghĩ là tôi đã nói với cô rằng nếu cô cần thứ gì dó từ tôi thì cô nên liên lạc với luật sư của tôi, ông ta nói, trông bình tĩnh một cách hoàn hảo trong chiếc áo trắng và chiếc quần soóc vải lanh.
- Ông có thể tự mình nói với ông ta – tôi nói, tim đập dồn dập. Nicholas Jenks, ông bị bắt vì những vụ sát hại David và Melanie Brandt, Micheal và Rebecca DeGeorge, James và Kathleen Voskuhl.
Tôi muốn ông ta nghe từng cái tên, ghi nhớ từng người mà ông ta đã giết. Tôi muốn nhìn thấy sự thờ ơ một cách nhẫn tâm tan vỡ trong mắt ông ta.
Đôi mắt màu xám của ông ta cháy lên cùng sự mãnh liệt.
- Nick ư? Vợ ông ta khóc. Họ đang nói về chuyện gì thế? Tại sao họ lại ở trong nhà chúng ta?
- Các người có biết các người đang làm gì không? Ông ta hỏi, mạch máu phồng lên trên cổ. Tôi hỏi các người, các người có biết các người đang làm gì không?
Tôi không trả lời, chỉ đọc lệnh của Miranda.
- Các người đang làm gì vậy – ông ta giận dữ – điều đó sẽ gây ra sai lầm lớn nhất trong cuộc đời ngắn ngủi của các người đấy.
- Họ đang nói gì vậy? – vợ ông ta tái xanh. Nick, làm ơn nói cho em biết. Chuyện gì đang diễn ra vậy?
- Câm đi, Jenks bạt tai cô ta.
Thình lình, ông ta quay ngoắt và dúi nắm đấm về phía tôi với ánh mắt hằn học.
Tôi đốn chân ông ta. Ông ta ngã trượt qua rìa bàn rơi xuống nhà, những bức ảnh rơi khắp nơi, thủy tinh vỡ tung tóe. Nhà văn kêu to trong đau đớn.
Chessy Jenks gào thét nhưng vẫn đứng đó trong trạng thái tê liệt. Chris Raleigh tung một cú đấm vào Jenks và kéo lê hắn về phía chân mình.
- Hãy gọi cho Sherman – Jenks quát vợ, hãy nói cho ông ấy biết tôi ở đâu và chuyện gì đã xảy ra.
Raleigh và tôi đẩy Jenks ra ngoài về phía xe của chúng tôi. Ông ta tiếp tục chống cự và tôi nhận thấy chẳng có lý do gì để lịch sự cả.
- Bây giờ giả thuyết của ông về các vụ sát hại là gì? Tôi hỏi ông ta.