Kamigami No Sekai

Chương 42

Sáng hôm sau, một cỗ xe ngựa được đưa đến căn cứ phía bắc. Nhìn thoáng qua từ bên ngoài, không gian tồi tàn bằng gỗ mục nát cùng lắm chỉ chứa tối đa được bốn người và một con ngựa khỏe mạnh với lớp da màu nâu sẫm. Nó hí lên một tiếng lớn rồi vươn người lên đứng bằng hai chân sau tỏ vẻ uy phong như một con chiến mã.

Vì một lí do nào đó mà hầu hết tất cả cổng không gian đều đã được thu hồi. Chỉ còn một số rất ít được giữ lại để dùng cho những việc thiết yếu và cấp bách. Đó cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến cuộc sống của người dân trở nên khó khăn, họ phải bỏ thời gian nhiều hơn vào việc di chuyển dẫn đến lịch làm việc trở nên xáo trộn. Di chuyển bằng những phương tiện mà họ chưa từng trải nghiệm hay biết đến và bắt buộc phải làm quen với những bất cập mà nó mang lại.

Vì những chiếc xe cơ học đã bị loại bỏ hoàn khỏi thời đại này và một phần đường bộ đã được thay đổi khá nhiều để thích ứng với cổng không gian ở thời đại công nghệ này. Nó đã không còn là nơi thích hợp cho những tiếng ồn ào của động cơ đốt trong khi nổ máy mà thay vào đó là ánh sáng chói lóa và những âm thanh chói tai nhỏ nhẹ của một cái cổng không gian. Cuộc sống tiện nghi do nó mang lại bỗng chốc trở về thời kì của những thập niên sáu mươi của vài thế kỷ trước, cuộc sống lạc hậu và túng quẫn, thời đại mà con người phải di chuyển bằng những cỗ xe ngựa tồi tàn.

Họ đi từ phía cổng chính của căn cứ khiến hai tấm thép lớn trượt sang hai bên cùng với những âm thanh đậm đặc của mớ sắt thép hỗn tạp cạ lên nền đất, gạch và bê tông. Trinh sát tiếp tục đi tới cỗ xe ngựa phía trước trong khi hai người họ đứng lại, quay lưng về phía hai cánh cửa đen bóng đang dần đóng lại.

Anh ta vén tấm màn che màu nâu cũ kĩ với tay còn lại để sau hông một cách nghiêm nghị. Sau một khoảng lặng ngắn ngủi, họ di chuyển tới cỗ xe ngựa rồi bước chân lên những bậc thang gỗ gần như mục nát khiến nó phát ra những âm thanh cót két chói tai khó chịu.

Con ngựa oai phong vươn người đứng bằng hai chân rồi hí lên một tiếng lớn khi người ở phía trước cỗ xe thực hiện một động tác dứt khoát lên sợi dây thừng nối liền với miệng của nó. Cuối cùng là những âm thanh dồn dập của tiếng vó ngựa và bánh xe gỗ đang quay tròn.

...

Họ đi trên một con đường mòn băng qua hoang mạc được phủ đầy bởi những thân lúa đã héo rũ. Có lẽ trước đây nó đã từng là một cánh đồng bạt ngàn và rộng lớn nhưng đã bị san bằng bởi chính phủ bởi "bàn tay nghiêm nghị" của chính phủ khiến nó trở thành một cánh đồng hoang trống vắng. Sự việc cũng chỉ mới xảy ra hôm qua.

Cho dù có là lệnh triệu tập khẩn cấp đi chăng nữa thì cũng phải mất mấy ngày đường, đó là còn chưa tính trường hợp nghỉ ngơi hay gặp những chuyện ngoài ý muốn. Nếu như lúc trước, chỉ cần chưa đầy năm phút sau khi lệnh triệu tập được ban ra, họ đều có thể đến đó ngay lập tức bằng cổng không gian ở bất cứ đâu.

Suốt chặng đường dài sau khi rời khỏi căn cứ phía bắc, không gian xung quanh vẫn không hề thay đổi dù đã khởi hành từ vài tiếng trước đó. Nếu theo giờ địa phương, thì hiện tại đang là mười hai giờ ba mươi phút sáng. Bầu không khí xung quanh bắt đầu trở nên oi bức do đang chuyển dần sang giữa trưa. Màu vàng cam của mặt đất và những cây lúa đã héo don dần chuyển màu nâu thẫm đang hòa vào ánh nắng chói chang. Khung cảnh hiện tại chỉ khiến người ta cảm thấy bức bối khó chịu nhưng đối với họ thì khác, vẫn không có một chút cảm giác nào đối với không gian bên ngoài vì không ai trong số họ bận tâm và nhìn ra khung cửa sổ nhỏ mục rữa được đính lại bằng những thanh kim loại mỏng manh.

Tất cả đều ngồi trầm ngâm suy nghĩ về những chuyện riêng của bản thân mình. Ít lâu sau, không gian nặng nề khó chịu đó nhanh chóng tan biến bởi một lời bắt chuyện của trinh sát, nhưng trái ngược với mong đợi của anh ta, câu chuyện ấy lại vô tình khiến bầu không khí trở nên căng thẳng.

Masanori đan hai bàn tay lại với nhau rồi hơi cúi mình xuống, nói với giọng pha chút bông đùa, nhưng âm thanh cứ như đang đề rất cao trọng lượng.

- Hình như ta nhớ đức vua vẫn chưa triệu tập cậu mà đúng không?

Cảm thấy như ông ta đang mỉm cười sau câu nói nặng trịch đó. Bóng tối phủ kín khuôn mặt khiến họ không thể thấy bất cứ biểu hiện rõ ràng nào của ông ta mặc dù một phần đã được chiếu sáng bởi bộ râu màu xanh lam.

- Ờ. Đúng là vậy. Nhưng trước sau gì cũng bị xích lên đó thôi.

Shin hơi nghiêng đầu sang bên trái đồng thời đảo mắt về hướng đó nói với giọng mỉa mai với khuôn mặt vô cảm gần như không thay đổi của mình. Sau một khoảng lặng ngắn, Shin nối tiếp ngay sau đó bằng chất giọng đanh lạnh.

- Bây giờ tự động gông cổ mình lại rồi đi lên đó không phải sẽ tốt hơn sao? Đỡ phải làm phiền tới những tay nghề chuyên nghiệp.

Câu nói châm biếm phỉ nhổ của Shin khiến bầu không khí xung quanh càng trở nên nặng nề hơn. Anh ta vách chéo chân nghiêng đầu qua bên còn lại rồi làm những động tác cũ khi đang gác hai tay lên lưng của chiếc ghế dựa gắn liền vào thân cỗ xe tỏ rõ vẻ kinh bỉ và coi thường. Hành động khiến Masanori nắm chặt lòng bàn tay mình, ngọn lửa ở bộ râu và hai bờ vai rộng rắn rỏi cứ cứ như đang sáng lên sự phẫn nộ, những bắp cơ cứ như đang được siết lại.

- Đến lúc này rồi mà cậu còn nói thế được nữa à!

Masanori ngau lập tức dậm chân đứng lên khiến mặt sàn phát ra tiếng mẻ của những thân gỗ, nắm chặt lấy cổ áo của Shin, người đang ngồi đối diện. Những âm thanh của bắp tay đang siết chặt, Masanori nhấc bổng người anh ta lên chỉ với một tay khi đang nắm chặt cổ áo. Cơ thể cao hơn hai mét đó gần như chạm tới trần cỗ xe khiến nó mập mờ trong ánh lửa.

- Cậu biết rằng lúc đó cậu suýt mất mạng không? Đừng có nghĩ là vài điệu múa kiếm của cậu có thể thoát khỏi những tia năng lượng ma thuật đó. Mà cho dù có thể đi chăng nữa thì sau này cậu có thể thoát khỏi lệnh truy sát của chính phủ không!

- Suýt chết?

Masanori đai nghiến tức giận nói với chất giọng trầm như đang thể rất đề cao âm lượng, mắt ông ta như đang được bao phủ bởi bóng tối, bàn tay ngày càng siết chặt.

Nhưng thứ đáp lại cơn thịnh nộ trong ông ta chỉ là một thái độ thờ ơ của đôi mắt xám vô cảm. Thay vì cố gắng giẫy giụa hay làm những hành động khác thì Shin lại thả lỏng người, hướng mắt sang trái mà không dám nhìn trực tiếp vào mắt ông ta. Anh ta tiếp tục bằng giọng nói đạm mạc chưa bao giờ thay đổi của mình.

- Nếu chứng kiến sự đau khổ của người khác mà mình không thể làm gì. Thì tôi thà bỏ mạng sống này còn hơn.

- Này! Anh đang nói điều ngu ngốc gì thế hả!

Nghe xong câu nói không chút cảm xúc của Shin, Rin liền đứng dậy đồng thời đánh vòng tay phải từ trước ra sau, tay còn lại nắm hờ trước ngực, với một chân bước về trước. Hành động mạnh bạo khiến mặt sàn phát ra một âm thanh lớn như đóng thẳng xuống thẳng xuống nền gỗ khiến trinh sát kia bất giác giật mình, mặc dù không có biểu hiện ra bên ngoài nhưng cũng đủ ảnh hưởng đến hơi thở của anh ta. Ghì mạnh cổ họng như muốn nghiền nát từng câu chữ, Rin tiếp tục với âm lượng rất cao.

- Nếu không có ngài ấy thì chắc có lẽ bây giờ anh phải lo tìm nơi chui rúc ở trong cái kết giới chật hẹp này dưới lệnh truy sát của chính phủ rồi! Chứ không phải ngồi đây ung dung tự tại để chịu những hình phạt rẻ tiền đâu!

- Cô nghĩ tôi...

- Đừng tưởng có chút tài cán nhỏ bé mà ảo tưởng! Anh nghĩ mình có thể chống lại lực lượng truy sát của quân đội hoàng gia chắc? Anh có nguyên lực không? Anh có ma pháp không? Đừng nghĩ rằng vài điệu múa kiếm đẹp mắt có thể hạ gục được đội quân ma pháp sư hơn mười nghìn người. Với lại...

- Đủ rồi.

- Đủ? Anh nói đủ nghĩa là sao? Như thế vẫn chưa thấm được vào đầu anh bao nhiêu à? Chúng ta đang sống dưới một chế độ cho nên việc tuân thủ luật pháp là việc bắt buộc. Cho dù nếu tôi có bị như thế thì cũng...

Shin chớp mắt đã di chuyển đến trước mặt Rin, đứng với tư thế hơi nghiêng đầu sang phải, nhìn cô ấy với ánh mắt xám lạnh. Hành động ấy khiến câu nói của Rin bị ngắt ngay lập tức, hơi mở to mắt tỏ vẻ bất giác ngỡ ngàng vẫn chưa phản ứng được gì. Sau khoảng lặng ngắn ngủi, Shin tiếp tục với chất giọng đanh lạnh như thép của mình.

- Nếu thằng nào dám đụng tới cô, tôi sẽ cho chúng nó thấy địa ngục thật sự là như thế nào. Cho dù có phải lật đổ cái chế độ thối nát này đi chăng nữa.

Câu nói sắc lạnh đầy sát khí khiến không gian trùng xuống và nén lại khiến nó trở nên nặng nề hơn. Bỗng nhiên mặt cô ấy đỏ như gấc trong khi vẫn đứng tư thế cũ, tâm trí cứ như đang nóng sôi đến nỗi thấy cả làn khói trắng đang bốc lên ở ngay trên đỉnh đầu. Bặm môi với điệu bộ lúng túng, cô ấy ngại ngùng không nói được gì, hướng tầm mắt xuống dưới mà không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta. Được một lúc thì mới thốt lên được vài từ nghẹn ngào ở trong miệng.

- À... ukm... đúng là anh vẫn không tiếp thu được bao nhiêu nhỉ? Mồ...

Đứng thẳng người, khoanh tay rồi ngả người ngồi bịch xuống ghế, khuôn mặt thì luôn hất qua một bên mà không giám nhìn thẳng vào ai cả. Khuôn mặt phồng lên đỏ như táo chín, trong miệng lúc nào cũng phát ra thứ âm thanh ngại ngùng kì lạ.

Sau hành động đó của Rin, không khí xung quanh cứ như được kéo dãn thêm một chút khiến mọi người cảm thấy thoải mái mái hơn. Ánh mắt vẫn còn phủ trong bóng tối giờ đã được chiếu sáng bởi ngọn lửa màu xanh lam, những cơ bắp đang siết chặt bỗng nhiên thả lỏng. Masanori từ tốn ngồi xuống khiến chiếc ghế gỗ nhẹ nhàng kêu lên những tiếng cót két, đúng là những lớp vật liệu mục rữa vẫn không thể dễ dàng chịu đựng cơ thể lực lưỡng ấy được. Bộ râu màu xanh lam cháy sáng, tư thế hơi cúi đầu trong khi ngồi thẳng lưng và đang khoanh tay cùng với giọng nam trầm nghiêm nghị.

- Cậu là...

- Tôi là Akira Hidezoshi. Hay để tiện hơn, có thể gọi tôi là Hide cũng được.

- Được rồi Hide - kun. Bây giờ cậu có thể cho chúng tôi biết về nội dung của lần triệu tập này được rồi chứ?