Isekai Toriwake

Chương 1-3: Tập 1 - Ch.1 Chuyến Bay Đến Dị Giới (part2)

Trả tiền cho chai rượu, song hắn xoay người lại ngồi tựa lưng trực tiếp vào quầy, dõi mắt nhìn hình ảnh từ tivi được gắn trên cột trụ của trần nhà.

Bầu không khí trong khu vực phòng chờ cũng rất sáng sủa và sang trọng.

Trần nhà có màu trắng vô cùng bắt mắt, lót phía dưới sàn nhà là loại nhựa cao cấp giả gỗ. Bên cạnh đó là mấy chục chiếc ghế sofa đơn màu xám tro đặt sang sát cạnh nhau, cùng bốn chiếc tivi gắn ở hai mặt trước và sau của hai cột trụ lớn hình tròn màu vàng nhạt.

Ngoài hắn ra, nơi này hiện tại có rất đông hành khách khác cũng đang chờ đợi chuyến bay giống như hắn.

Thời điểm này, có lẽ hắn là người chậm trễ nhất có mặt ở đây và cũng là hành khách xuất hiện cuối cùng. Khi hắn vừa đến sảnh của sân bay, quầy check-in cho chuyến bay tới Miami đang có dấu hiệu thu quầy. Nếu hắn chậm chạp thêm vài phút nữa thôi, không nghi ngờ gì hắn sẽ phải bắt chuyến bay tiếp theo cho mình.

Vốn dĩ ngay từ đầu, hắn cũng được nhân viên sân bay căn dặn phải có mặt sớm hơn thời gian dự kiến để hoàn tất quy trình thủ tục.

Lý do trễ nãi như vậy, không phải vì hắn quên mất thời gian. Ngược lại, hắn đã khởi hành từ rất sớm, khi mặt trời vẫn còn chưa khuất hẳn, nhưng vì cuốc bộ trên một quãng đường khá xa nên mới tốn thời gian đến như vậy.

Dẫu sao cũng chẳng quan trọng, chỉ cần kịp lúc, miễn không bỏ lỡ chuyến bay là được.

Nơi này là Hải Quốc, một thành phố bị cách ly bởi mặt biển, không chỉ vậy nơi đây còn là một địa điểm du lịch. Hắn tới lãnh thổ Puerto Rico này không đơn giản chỉ dừng lại ở đó mà còn tiện thể bắt giữ một sinh vật biển, sinh vật người cá của thời tiền sử.

Không, nói đúng hơn thì người cá này là hậu duệ còn sót lại của chủng loài người cá tiền sử.

Vốn mang danh là vị Vua không ngai đứng trên chuỗi thức ăn của thời đại đó, vì vậy hắn có chút ít hiểu rõ đặc tính của lũ người cá này là đương nhiên.

Trong thời đại thảm diệt do thiên thạch gây ra ấy, thì những sinh vật biển là loài có xác suất cao nhất có thể sống sót là không thể bàn cãi. Vì sâu bên dưới đại dương, chúng ta không thể nào biết được có thứ gì đang ngủ say ở bên dưới, và đại dương như một bức tường thành vĩ đại vẫn luôn bao bọc lấy chúng.

Về người cá, sau khi đã trải qua ít hoặc nhiều đợt tiến hóa thì cho đến hiện nay vẫn tồn tại hai loài phổ biến nhất.

Loại sống ở vùng nước sâu và loại sống ở vùng nước nông.

Hiển nhiên rằng hình dạng và đặc tính của chúng cũng khác nhau rất nhiều để phù hợp với môi trường sống. Và trong từ điển của hắn, thì khu vực có mực nước sâu chỉ có thể là đại dương.

Chủng loài người cá đấy sống bên dưới các vực thẩm tối tâm nhất của đại dương. Giống như Nhân loại thời đồ đá, chúng đục khoét các lỗ hang trên vách đá của vực sâu và làm tổ vào tận bên trong. Bên trong rất rộng, nhưng ngược lại lối vào rất hẹp chỉ đủ cho kích thước bọn chúng có thể lách người chui vào. Mục đích chính là nhầm ngăn cản sự tấn công và phòng vệ trước những sinh vật có hình thể to lớn hơn.

Ngược lại, đối với hắn thì chủng loài người cá sống ở vùng nước nông thì dễ dàng tìm thấy hơn nhiều, đó cũng là chủng loài hắn nhắm đến.

Số lượng của loài này cực kỳ thưa thớt.

Chúng không có tập tính sinh hoạt theo bầy đàn như lũ người cá ngoài đại dương mà chọn cách sinh tồn thành từng cá thể riêng biệt.

Dẫu không có nơi lưu trú cố định, nhưng địa điểm sinh sống lý tưởng nhất của chúng là ở Vịnh, Hải Cảng và những nơi có nhiều hang đá ngầm. Tần suất di chuyển thây đổi vị trí theo mùa cũng rất cao. Trong một vòng chu kỳ cuộc đời, chúng không bao giờ sống hai lần ở cùng một nơi.

Và thức ăn khoái khẩu của chúng là xác chết.

Hiện giờ, hắn đã tóm được một con xuất hiện ở San Juan sau hàng năm trời sống như kẻ vô gia cư dọc theo Hải Cảng.

Tất cả là vì mục tiêu cho bộ sưu tập sinh vật sống của chính mình. Đừng thắc mắc nhiều, hãy xem đó như một thú vui rảnh rỗi của người già đi. Không hẳn ai cũng có hứng thú thu thập nắp chai.

Cách mà hắn dùng để bắt người cá chính là giả làm xác chết nổi lềnh bềnh ở Hải Cảng, và việc còn lại là đợi cho đến khi con mồi xuất hiện.

Đó chỉ là chuyện sớm hoặc muộn mà thôi.

Cũng chính vì “vật nhau” với nó mà hắn đã suýt nữa ném luôn cái “mạng già” vào bên trong khi bị đối phương phản kháng quyết liệt và cố kéo thẳng xuống mặt nước.

Nhưng mà... gừng càng già càng cay, còn non lắm con ạ, đừng khinh thường người cao tuổi.

Nói hoa mỹ là thế, nếu hắn không biến đổi sang hình dạng gốc là Undead, dọa cho tên người cá sợ vỡ mật thì có lẽ trò đùa sẽ biến thành sự thật khi báo chí đưa tin về thi thể một cụ ông du khách người nước ngoài được tìm thấy trôi dạt ngoài Hải Cảng.

Tưởng thưởng cho mình một ly Whisky Talisker và cảm nhận dư vị của cồn xông thẳng lên đầu, hắn có chút tự sướng khi ví von bản thân như một thợ săn quái vật chuyên nghiệp trong bộ phim The Hunter mà chính mình từng xem qua.

Bỏ qua toàn bộ vấn đề vặt vãnh đó.

Tiếp tục theo dõi tin tức đang tường thuật trên tivi, đôi khi hắn lại tán gẫu đôi câu với người đàn ông pha chế đang lau chùi từng chiếc ly trong quầy, trong khi đó bên tai văng vẳng thanh âm du dương của kèn Saxophone phát ra từ loa khiến không gian nơi phòng chờ tĩnh lặng đi rất nhiều.

Một cảm giác khoang khoái dễ chịu mà hắn không bao giờ cảm thấy chán ngán.

Nhưng khoảng khắc này cũng không kéo dài lâu.

Tiếng nhạc bỗng im bật đi, thây vào đó là âm thanh của loa phát thanh vang lên và lập lại thông báo khởi hành chuyến bay của hắn và yêu cầu hành khách phải có mặt, ổn định chỗ ngồi trên máy bay trước khi cất cánh.

Nghe thế, vô số người đang ngồi đợi trong phòng chờ bỗng lục tục đứng dậy, kéo theo cả đoàn đi thẳng về hướng lối ra có mặt nhân viên sân bay đang túc trực sẵn để hướng dẫn hành khách.

Hắn cũng đồng dạng đứng dậy. Thây vì vội vã rời đi theo họ, hắn gọi anh chàng pha chế và nhờ vả anh ta tìm tạm cho mình một chiếc hộp rượu để đóng gói lại chai Whisky đang uống dở.

Sẽ rất khó coi nếu cứ thế cầm trong tay chai rượu thủy tinh đã được khui mở lên thẳng lối vào máy bay và tới trước mặt các nhân viên của phi hành đoàn. Từ khi sử dụng thân thể của con người và có cảm xúc, hắn cũng biết hai từ xấu hổ được đánh vần như thế nào.

Valy của hắn thì đã được chuyển lên máy bay trong lúc làm thủ tục, nếu không hắn đã nhét chai rượu vào bên trong chứ không phải phiền toái như bây giờ.

Chỉ rất nhanh mà thôi, anh chàng người Pháp là nhân viên pha chế tỏ ra vô cùng thành thạo, anh ta không chỉ đơn giản bỏ chai Talisker 10 vào một chiếc hộp rượu bằng giấy mà còn dùng cả băng dính trong suốt bịt kín nơi mở ra rồi đặt nó vào một túi xách cho hắn. Cả qúa trình diễn ra nhanh chóng và cũng cực kỳ lưu loát không hề vấp phải một sai sót nào.

“Tạm biệt nhé anh bạn trẻ!”

Hắn cầm lên túi xách, gật đầu cười vẫy tay rồi nối gót bước theo những người đã rời đi kia.

“Vâng, chúc ngài có một chuyến bay an toàn và hy vọng sẽ gặp lại ngài vào lần sau!”

Anh ta đứng thẳng tắp trong quầy, lịch sự nhẹ nhàng khom người đáp lại một tiếng, câu nói mà anh thường dùng và cũng lập đi lập lại với bao nhiêu hành khách khác.

Hắn mỉm cười, bước chân không đình chỉ đi thẳng ra bên ngoài, chỉ còn lại bầu không khí ảm đạm quanh quẩn trong khu vực phòng chờ.

Hắn biết, câu nói sau cùng mà anh chàng pha chế vừa nói ra sẽ không bao giờ trở thành hiện thực.

Cuộc đời hắn, chuyến hành trình này cũng giống như chu kỳ vòng đời của sinh vật người cá kia, sẽ không xuất hiện hai lần ở một nơi.

✦✦

Bước vào cabin máy bay, khung cảnh đập vào mắt hắn vẫn là lối đi chật hẹp và chật ních hành khách. Lúc này, phần lớn họ đều đang đứng, bận rộn cho hành lý xách tay của mình để vào ngăn chứa đồ. 

Hắn lê thân thể già nua cố gắng tìm đến vị trí ngồi của bản thân. Tình cảnh này y hệt một ông cụ đang len lỏi trên một chiếc xe bus đông đúc.

Tới nơi, hắn phát hiện chỗ ngồi của mình là vị trí lý tưởng ngay cạnh cửa sổ, điều đó làm sự hài lòng trong hắn thoáng chốc đề cao thêm một chút.

Hắn dùng tay vịn lấy chiếc ghế ở đằng trước rồi quay người bước ngang vào trông tư thế chuyển động của một con cua. Hắn làm thế vì để tránh va chạm hết mức có thể với một hành khách khác đang ngồi ở bên cạnh.

Sau khi vừa ổn định chỗ ngồi, như một phản ứng thường thấy của cơ thể, hắn nghiêng đầu nhìn sang hành khách được xếp đặt ngồi cạnh mình đây.

Người này là nam giới, độ tuổi khoảng 35 tới 40, anh ta mặc một bộ vest xanh nhạt trên người, mái tóc cắt tỉa gọn gàng được vuốt gel kỹ lưỡng.

Khi vừa ngồi xuống, hắn cũng loáng thoáng ngửi được mùi nước hoa nam tính nhàn nhạt phát ra trên cơ thể người đàn ông này. Nhưng lúc này đây, anh ta chỉ đang cặm cụi dán chặt ánh mắt vào màn hình laptop được đặt trên đùi và mười ngón tay thì gõ luyên thuyên khiến âm thanh “lách cách” phát ra liên hồi. Có lẽ từ lúc bắt đầu ngồi vào ghế, anh ta đã lập đi lập lại chuỗi động tác này.

“Người Mỹ?”

Không lâu sau đó, giọng nói hắn cất lên, phá vỡ trạng thái nhập tâm của người đàn ông đấy.

Hành động của anh ta cũng vì thế mà chậm lại.

Anh ta loáng thoáng nhìn sang thì phát hiện một ông cụ ăn mặc như một giáo viên về hưu đang mỉm cười nhìn mình.

Thấy vậy, anh ta cũng từ tốn đáp: “Phải, người Mỹ. Có phải tiếng ồn từ laptop của tôi làm ảnh hưởng tới ngài hay không? Nếu vậy thật xin lỗi, tôi cần gấp rút sửa lỗi văn bản cho hợp đồng của công ty.”

“Không có gì, chỉ là thấy anh qúa nhập thần mà thôi. Tôi mới là người cần xin lỗi vì đã cắt ngang.”

Hắn nói, rồi cười chìa tay ra giới thiệu: “Người Nga, Fyodor Vasilyev!”

Người đàn ông ngừng lại việc sử dụng laptop, đồng dạng đưa tay ra và cả hai nhẹ nhàng bắt tay với nhau: “John, John Lennon! Rất hân hạnh... Có ai từng bảo rằng tiếng Anh của ngài rất tốt không?”

“Ha ha, vài người đã từng nói như thế.”

“Không đùa, nếu chỉ nghe mỗi âm điệu tôi còn tưởng rằng ngài là người Luân Đôn bản xứ ấy chứ.”

“Nếu đã bị phát hiện, vậy cho cậu biết một bí mật nhé, đó là thành qủa “kiếp trước” của tôi.”

Hắn đưa tay lên, đè thấp giọng thì thầm nói ra như thể đó là một bí mật.

Khi hắn vừa dứt câu, âm thanh của một nữ tiếp viên hàng không chợt vang lên trên loa điện tử: “Chào mừng quý khách đến với hãng hàng không Luis Muñoz Marín, sân bay hỗn hợp dân dụng và quân sự ở Puerto Rico chuyến bay A3 khởi hành từ San Juan tới thành phố Miami thuộc tiểu bang Florida.”

“Xin vui lòng thắt chặt dây an toàn và kiểm tra hành lý phía dưới chỗ ngồi hoặc ngăn để hành lý phía trên. Quý khách vui lòng gấp gọn bàn ăn và điều chỉnh ghế ngồi thẳng đứng.”

“Vui lòng tắt các thiết bị điện tử, bao gồm máy tính xách tay và điện thoại di động. Xin quý khách vui lòng lưu ý, hút thuốc sẽ bị cấm trong suốt cả chuyến bay. Cảm ơn quý khách đã lựa chọn Luis Muñoz Marín. Chúc quý khách có một chuyến bay tốt đẹp.”

“Ngài thật có khiếu hài hước.”

Khi thông báo đến từ nữ tiếp viên chấm dứt, anh ta chợt cười một tiếng rồi gập lại chiếc laptop của mình, sau đó nhét nó vào phụ kiện túi xách tay và cất sang một bên.

“John, thế anh đang làm công việc gì vậy? Nhìn anh có vẻ khá thành công đấy chứ!”

“Tôi sao? Tôi là người đại diện cho một công ty bất động sản ở New York.”

“Ồ? Một công việc hái ra tiền?”

“Vâng, chính xác là vậy!”

Người đàn ông này gật đầu, giơ lên cánh tay và chỉ vào chiếc đồng hồ được anh ta đeo trên cổ tay, hãnh diện nói: “Đây là Rolex Submariner for Cartier, giá của nó khá khủng đấy, xấp xỉ 100,000 USD.”

“Đắt như vậy?”

“Không hề thưa ngài.”

Nhìn thấy ông cụ người Nga ngạc nghiên như vậy, nếu nói trong lòng anh ta không chút khoái trá nào thì chính là giả.

Dẫu vậy, bề ngoài anh ta vẫn tỏ ra bình ổn.

“Ngài bay một mình hay đi cùng với gia đình?”

Dường như không muốn là kẻ bị động trong cuộc trò chuyện, anh ta chuyển sang chủ động hỏi.

“Thật ra thì chỉ có một mình tôi thôi.”

“Vậy sao, chuyến đi này có vẻ khó khăn với một người lớn tuổi như ngài nhỉ? Ngài đến Miami là vì gia đình đang ở đấy hay chỉ đơn giản là tới du lịch?”

“Là du lịch, vậy còn cậu? Trông cậu ăn mặc thế này đến Miami chắc hẳn vì công việc chứ?”

“Ngài nói rất đúng! Sáng nay tôi vừa kết thúc một cuộc họp ở Puerto Rico, hiện tại lại phải bay sang Miami để ký kết một hợp đồng quan trọng với đối tác.”

Anh ta nói, đồng thời tỏ ra than phiền.

“Nghe có vẻ mệt nhọc nhỉ?”

“Điều này thì tôi hoàn toàn đồng ý với ngài, cứ cách một đoạn thời gian ngắn tôi lại phải bay, thật sự rất mệt mỏi.”

“Hy vọng những thân hình nóng bỏng ở bãi biển Miami sẽ giải thoát cho cậu được phần nào.”

“Ha ha ha!”