Đêm khuya tĩnh lặng đồng hồ điểm mười một giờ, Dương nhanh chóng cùng chi bộ đội leo qua triền núi, tiếp cận doanh trại địch. Cúi đầu nhìn doanh trại địch quay hướng từ nam sang bắc, xây dựng ở trên một cái gò đất nhỏ bằng phẳng.
Trên gò đất có một đầm nước nhỏ xung quanh có 3 ba lều trại lớn, đặt thành hình tam giác.
Phía trước cổng trại có một ụ súng máy hạng nặng bao quát mặt trước. Bên trong căn lều đều có ánh đèn, tiếng người ồn ào, trong công sự phòng ngự có hai tên lính cầm súng máy hạng nhẹ đang cảnh giới. Bọn họ đang hút thuốc lá, cách thật xa là có thể nhìn thấy hai đốm đỏ thấp thoáng!
Một chiếc xe bọc thép lẳng lặng đỗ ở trước công sự cách đó không xa, nhìn qua dáng vẻ có lẽ là loại m113 của Mỹ chế tạo.
Dương đi theo Ur Dauc chậm rãi bò lổm ngổm đến gần doanh trại quân Iran. Ở nơi xa trong doanh trại địch nhân truyền đến một trận ồn ào.
Thân thể hắn từ từ trườn trên nền cát mềm mại như được nữ nhân vuốt ve, cực kỳ thoải mái. Nhưng hắn không rảnh cảm nhận, càng nhìn thấy ánh đèn sáng ngời của doanh trại địch là hắn lại kích động tim đập nhanh thêm. Cho dù là kiếp trước Dương chưa có cơ hội được trực tiếp cầm súng tham gia chiến đâu.
“Trung Úy, công sự che chắn có hai người cảnh giới, trong ba lều, chiêc hướng đông và hướng bắc chỉ có mười mấy người, chiếc phía tây nhiều nhất có hơn hai mươi người.” Lính trinh sát tầm gần thấp giọng báo cáo.
“Tốt, lính bắn tỉa vào vị trí! Hmm Wall, Tat Brie, hai người các ngươi cùng ta tấn công cái ụ súng phía trước. Những người còn lại dựa theo bố trí lúc trước chia làm ba đội, chia ra tấn công ba gian lều, tổ bộc phá sẵn sàng hành động! Chú ý theo mệnh lệnh của ta! Hành động!”
Ur Dauc ra lệnh một tiếng, mọi người nhanh chóng tiếp cận doanh trại địch.
Dương cẩn thận dựa theo các kỹ năng đã luyện tập nhuần nhuyễn trườn bò cẩn thận kiểm tra xem có bẫy rập hay mìn không.
Đến một sườn núi cách doanh trại chỉ hơn 200m, y và đám người từ cẩn thận quan sát lại một lượt cuối. Bốn tên lính bắn tỉa rất nhanh tìm được vị trí, đem khẩu svd lên đạn nhanh chóng hiệu chỉnh đường ngắm.
Những người còn lại kiểm tra trang bị lần cuối, sau đó lặng yên di chuyển không một tiếng động về ba túp lều. Trong bóng tối bóng người bị che khuất, mười mấy bóng đen nhanh chóng bí mật tiềm nhập vào trận địa người Iran.
Mọi người đều tự ẩn mình, sau đó mấy tổ bộc phá do hai người gộp lại, lặng lẽ tiếp cận ba căn lều.
Nhìn lều bạt trước mắt lộ ra ánh sáng cùng tiếng người nói ồn ào, Dương không khỏi nắm chắc khẩu ak47 trong tay, bộ ngực bắt đầu phập phồng tiếng tim đập thình thịch làm càng khẩn trương hơn.
Nín thở, nhìn thoáng qua đám người Ur dauc đang ở trong bóng tối lặng lẽ đến gần công sự. Trong giây lát, đám người Ur Dauc như quỷ mị lao vào trong công sự. Hai tên lính Iran còn chưa kịp phản ứng đã bị bọn hắn từ phía sau lưng tay đè xuống miệng, ánh đao hiện lên, máu trên cổ hai tên lính Iran phun ra như suối. Bọn chúng không một tiếng động gục xuống ngay.
Ngay lập tức Hmm Wall tiếp quản súng máy hạng nặng, đem họng súng nhắm ngay vào mấy căn lều. Ur Dauc hướng về phía Dương bên này đánh ra thủ thế, Dương gật đầu.
Dương ra dấu hiệu các thành viên tổ tấn công từ trên lưng lấy ra bộc phá, chuẩn bị móc kéo chốt điểm hoả. Bỗng nhiên, cửa lều bạt mở ra, hai tên lính Iran đeo súng xuất hiện.
Hắn lập tức rúc vào bóng tối bên cạnh lều, liếc về hướng Ur Dauc. Chỉ thấy mấy người Ur Dauc cũng nằm dán mình xuống mặt đất sợ bị hai người kia thấy. Hai tên lính Iran vẫn thấp giọng cười nói, xem ra vẫn chưa phát hiện ra điều gì bất thường.
Nhưng bọn chúng đang trực tiếp đi tới chỗ đám người đám Ur Dauc dưới công sự.
Làm sao bây giờ? Đầu óc Dương trong khoảnh khắc nhanh chóng vận chuyển! Nếu như hai người kia phát hiện lính canh bị bị giết, nhất định sẽ dùng súng bắn gọi bọn địch còn lại trong lều, kế hoạch đánh sẽ phải chuyển thành cường công. Lúc này hai gã binh lính kia không thấy lính canh gác trong công sự đã bắt đầu cảnh giác, một người cầm khẩu m16 cận thận lên đạn.
Không còn thời gian do dự! Trong đầu Dương sinh ra suy nghĩ này. Hắn lập tức đưa tay kéo dây điểm hoả khối bộc phá, từ trong bóng tối mạnh mẽ nhảy vọt tới dưới cửa lều. Đồng thời hai binh sĩ núp ở cạnh lều nhanh tay vén cửa sổ ra.
Không có cử động thừa, hắn nhanh chóng ném khối bộc phá còn đang bốc khói vào trong lều sau đó cả ba nhanh chóng xoay người nhảy úp sấp xuống mặt đất.
Động tác của Dương nhất thời làm kinh động hai lên lính Iran. Hai tên lập tức xoay người giương súng định bắn thì hai tiếng súng trầm thấp từ chỗ cao trên sườn núi vang lên.
Hai tiếng súng qua đi, một lính đầu bị văng mất một mảnh cả não cũng thòi ra. Tên còn lại bị bắn xuyên lồng ngực, sau khi trúng đạn còn quay một vòng mới ngã xuống.
Nhất thời tiếng súng xung quanh sườn núi vang lên dồn dập!
Trong lều lớn mấy binh lính Iran còn chưa tới kịp phản ứng, thì bất chợt “Oành --” Một tiếng nổ to truyền đến, bộc phá tiến công nổ tung.
Mặc dù loại này khi nổ không sinh ra các mảnh đạn bằng kim loại nhưng nó chủ yếu sát thương bằng sóng xung kích.
Trong không gian nhỏ hẹp có uy lực kinh người. Sóng xung kích khổng lồ đem cả căn lều thổi bay lên. Binh lính Iran trong lều chẳng còn ai đứng nổi. Mà lúc này những nhóm khác đều nhanh chóng dùng bộc phá tấn công. Không gian ban đêm bị gián đoạn bởi các tiếng nổ mạnh không ngừng vang lên. Ba chiếc lều toàn bộ bị nổ chia năm xẻ bảy.
Mấy tên lính Iran may mắn chạy ra ngoài trước khi nổ tung ngay lập tức phải đối mặt với trận địa hoả lực cường đại của khẩu súng máy hạng nặng M2 Browning trong công sự phòng ngự đan xen với trận địa phục kích của binh lính Iraq xung quanh.
Không quá mười phút đồng hồ, cả một trung đội lính Iran toàn quân bị diệt.
Dương nhìn chiến trường khắp nơi thi thể bừa bãi, nhất là trong mấy cái lều nơi bị bọc phá và đại liên quét đi quét lại hành hạ. Năm mươi người cũng không nhiều, nhưng thi thể bọn họ bị đạn cắt thành mảnh nhỏ, nội tạng tung toé máu chảy đầy làm cho cái doanh trại này chẳng khác gì địa ngục.
Hắn đột nhiên cảm thấy một trận hoa mày chóng mặt, ức chế không được liền nôn toàn bộ những gì trong ruột ra hết.
Bên cạnh đưa tới một cái bi đông, Dương nhận lấy uống liền mấy ngụm lớn mới đỡ hơn một chút. Hắn ngẩng đầu lên nhìn thấy Ur Dauc mỉm cười, hắn hướng tới y giơ ngón tay cái lên nói:
“Hôm nay ngươi làm không tệ! Bắt đầu từ bây giờ, ngươi đã thực sự trở thành một người lính!”
..................
Mặc dù ban ngày mặt trời như thiêu như đốt nhưng là ban đêm nhiệt độ trong sa mạc lại giảm xuống đến mức gần đóng băng. Gió lạnh gào thét làm cát bụi bay lên vù vù, tiếng gió phảng phất mang theo thanh âm Thánh A La tồn tại dặn dò che chở bao năm trên mảnh thổ địa này.
Nhìn mọi người quỳ gối trong doanh trại thành kính cầu nguyện. Dương đột nhiên sinh ra một loại cảm giác, phảng phất như cuộc sống bình yên trước kiếp trước như là giấc mộng thoáng qua. “Rốt cuộc đâu mới là cuộc sống chân thật của ta?”
Cái câu hỏi này một mực vang lên trong đầu y.
“Vô luận là người Iran hay người Iraq cùng kiếp trước đều không có quan hệ chút nào, như vậy sao ta lại tới đây, đến rốt cục là vì theo đuổi cái gì? Là sứ mạng cao cả, là tôn nghiêm, là vinh dự của người chiến sĩ? Hay chỉ là vì khát vọng quyền lực dục vọng mà giết chóc?”
Trước mắt Dương lại hiện lên hình ảnh trước đó không lâu khắp nơi đều là máu tươi, các mảnh thân thể vương vãi tứ tung, xác người khắp nơi.
“Tỉnh lại ngay! Việc trước mắt cần quan tâm là dẫn đội ngũ hai trăm người tiến lên chiến đấu giành thắng lợi, đây mới việc ta hẳn phải tập trung suy nghĩ!”
Ánh mắt Dương nhìn những khuôn mặt có non nớt, có tang thương, có trầm ngâm đang thành kính quỳ gối thành kính cầu nguyện. Hắn mạnh mẽ ổn định lại tâm tình đang bất ổn của mình
“Mỗi người ở đây đều là vì tin tưởng ta mới theo đến đây, việc quan trọng nhất là để cho bọn họ sống sót thắng lợi trở về nhìn thấy người nhà!”