Dương mở ra vừa nhìn, không khỏi một trận lo âu. Phần chiến báo này viết: Tối ngày hôm qua, không quân Iraq cùng không quân Iran đụng độ phát sinh không chiến quy mô lớn. Không quân Iraq bị tổn thất thảm trọng, hiện tại tạm thời vô lực trợ giúp cuộc chiến tại đầm lầy Mesopotamia.
“Không có không quân trợ giúp, địch nhân lại phòng thủ chắc chắn, cuộc chiến này làm sao mà đánh?”
Dương nhìn điện báo, trầm mặc không nói, trong lòng bắt đầu có chút nôn nóng:
“Nhiều lắm là sau ngày mai, quân đội Iran sẽ có thể một lần nữa bố trí xong trận hình, bắt đầu đột kích đi tới. Như vậy chúng ta chẳng qua chỉ trì hoãn được một ngày.
Trong vòng 1 ngày sư đoàn thiết giáp số 13 sư tuyệt đối đuổi không kịp được. Không có sự yểm trợ của không quân, không có vũ khí hạng nặng, các phương án đánh du kích đều không có hiệu quả......” Hắn phân tích thế cục trước mặt nhưng không tìm ra được phương án khả thi nào cả.
“Nếu như thật sự không được, chúng ta sẽ tiến hành công kích biên độ nhỏ để cho bọn họ phải thả chậm tốc ứng phó với các cuộc tấn công của chúng ta!” Ohm kac phó sư trưởng ở một bên nói.
“Không được! Nếu như là ban đêm, có bóng đêm che chở, bộ đội còn có thể bất ngờ tiến tập kích. Nhưng nếu như ở ban ngày, hỏa lực của địch nhân quá mạnh mẽ, xung phong công kích chỉ làm thương vong thêm lớn mà hiệu quả cũng không rõ ràng!” Dương lắc đầu, không tán thành ý kiến của Ohm kac.
Kể từ khi hắn bày ra chiến thuật tập kích quấy rối đạt được hiệu quả rõ rệt, Bach đại tá và Ohm kac phó sư trưởng cùng với tất cả nhân viên trong ban tham mưu đối với ý kiến của hắn đều hết sức tôn trọng. Dương nghiễm nhiên thành sĩ quan chỉ huy của sư đoàn 9.
“Không bằng chúng ta tập trung lực lượng, ở chỗ này --” Bach đại tá ở trên bản đồ chỉ vào một điểm, nơi đó có hai gò núi nhỏ và mấy di tích nhà đá còn sót lại.
Thấy mọi người tập trung ông ta nói tiếp đi: “Chúng ta không bằng ở chỗ này tập trung chủ lực ngăn cản không cho người Iran đi tới, sau đó phái ra một bộ đội tiếp tục tập kích quấy rối đường tiếp tế của họ.”
Nghe xong lời nói của Bach sư trưởng, mọi người trong bộ chỉ huy rối rít gật đầu. Xem ra trận chiến thảm liệt để ngăn chặn quân Iran rốt cuộc cũng không thể tránh được. Hiện tại, chỉ còn phương án như vậy mới có thể ngăn cản địch nhân đi tiếp, kiên trì đợi sư đoàn bọc thép số 13 đến.
Thấy bộ dạng thất hồn lạc phách của Dương, Bach đại tá có chút không đành lòng. Hắn cũng không trách cứ Dương dù sao chẳng có người nào có thể dự đoán được không quân Iran tàn tạ lại có thể đánh cho không quân Iraq tan tác như hoa rơi nước chảy. Hơn nữa nhờ kế hoạch của Dương mà quân đoàn bọc thép của người Iran phải dừng lại một ngày tạo ra đủ thời gian để sư đoàn số 9 kịp thời chạy tới địa điểm dự tính xây dựng tốt công sự phòng ngự, nghỉ ngơi đợi chờ địch nhân đến. Có thể làm được đến tình trạng này, đối với một gã quân nhân không có bất kỳ kinh nghiệm chiến tranh nào mà nói, đã là vô cùng đáng quý.
Bach sư trưởng đang chuẩn bị an ủi hắn mấy câu thì đột nhiên Dương xoay người lại, nhìn mặt mọi người hỏi:
“Ai chỉ huy lực lượng đông nhất tối hôm qua đụng độ với người Iran?”
Mới vừa rồi Dương nghĩ một cái vấn đề, Xavier Đại đội trưởng tập kích phá hủy 150 tấn dầu diezen, mà Ur Dauc cũng phá hủy 5 cỗ xe xe chở dầu, cộng thêm chiến quả của các nhóm khác thì lượng nhiên liệu mà sư đoàn 9 đêm qua phá huỷ chiếm khoản 1/5 lượng dầu quân đoàn thiết giáp người Iran dùng trong 1 ngày. Với một lực lượng lớn như vậy thì 1/5 nhu cầu một ngày đại khái tầm gần 300 tấn dầu diezen. Đây cũng không phải là số lượng nhỏ, như vậy người Iran lại không có cảm giác gì sao?
Ohm kac hồi đáp: “Mặt đó là 1 liên đội gồm một doanh của đại đội 2 và toàn bộ đại đội 6 do Đại đội trưởng Xavier Diarra chỉ huy. Tối qua bọn họ đã phá huỷ cả một đoàn xe vận tải lớn, chiến công lớn nhất so với các nhóm khác.”
Đúng rồi -- Dương đang mơ hồ thì y đột nhiên phát hiện: quân đội Iran tiến vào đầm lầy Mesopotamia đã được mấy ngày cộng thêm lại bị đánh bất ngờ, nhiên liệu tuyệt đối là không còn nhiều. Như vậy bọn họ sử dụng nhiên liệu hiện tại chỉ có thể dựa vào phía sau vận chuyển. Tốc độ hành quân của quân đoàn bọc thép phụ thuộc vào tốc độ tiếp tế nhiên liệu của hậu cần phía sau. Chịu tổn thất 300 tấn dầu diezen mà không có ảnh hưởng tới tốc độ tấn công chỉ có một loại khả năng!
Đó chính là người Iran đã xây dựng một kho nhiên liệu ở gần đầm lầy Mesopotamia. Lượng dầu tổn thất lập tức được nơi này phái xe vận tải chở nhiên liệu bổ sung ngay. Nếu như là vậy thì cái trụ sở này chắc hẳn là ở không quá xa, bởi vì đoàn xe vận tải bổ sung chỉ trong một ngày là có thể đuổi kịp theo đại quân. Như vậy............ Ánh mắt Dương nóng lên, hắn ngẩng đầu nhìn mấy vị chỉ huy sư đoàn nói:
“Các vị Thủ trưởng, tôi thỉnh cầu được đi lên tiền tuyến lại gần hơn quan sát hành động của người Iran.”
Bach sư trưởng nghe vậy hỏi: “Ngươi muốn đi tới đơn vị nào?”
“Tôi sẽ theo liên đội do Đại đội trưởng Xavier Diarra chỉ huy! Tối nay sẽ tiếp cận hậu phương của người Iran!” Dương quyết tâm trả lời…….
Ánh nắng rực rỡ buổi sáng trên sa mạc như hâm nóng cả trụ sở không quân của người Iran. Trong kho chứa máy bay, Hussein Karla Bali thiếu tá đang cầm trong tay chai coca ướp lạnh nhàn nhã ngồi nhìn các nhân viên hậu cần mặt đất đang vẽ thêm một ngôi sao lên máy bay của hắn.
“Chỉ kém một chút!” Hắn nhìn năm ngôi sao màu xanh biếc nhớ lại trận không chiến tối ngày hôm qua không chiến. Trong trận này không quân Iran làm chủ bầu trời, làm nên chiến tích huy hoàng 18:3. Mà Hussein Karla Bali hắn một mình bắn rơi 3 chiếc, khiến cho khoảng cách đến danh hiệu ACE của hắn chỉ còn một bước ngắn nữa thôi.
Thời gian trở lại đêm qua...... Không quân Iran triển khai đội hình hai chiếc chiến đấu cơ bọc lót cho nhau bắt đầu hướng chiến đấu cơ quân địch áp sát lại. Dưới mệnh lệnh của Karsh thượng tá, tốp f-14 nhanh chóng hạ thấp độ cao. Bởi vì toàn bộ các máy bay trong không quân Iraq chỉ được trang bị hệ thống radar đã khá lạc hậu rồi. Cho dù là loại máy bay hiện đại nhất trong biên là những chiếc mig 23 cũng chỉ được trang bị radar có tầm quét giới hạn dưới 20km. Mà những chiếc f-14 tiên tiến đều được áp dụng công nghệ radar mới nhất trên thế giới, khả năng trinh sát của nó đạt gần 150km. Đây quả thực không phải cùng một đẳng cấp.
Nhưng phi công Iran cũng có chút buồn bực. Bọn họ có radar tính năng ưu việt cùng chiến đấu cơ hiện đại nhưng không có vũ khí phù hợp. Bởi vì quan hệ với nước Mỹ tan vỡ nên Iran không cách nào mua được tên lửa không đối không tầm trung AIM-54 Phoenix. Cho nên bọn họ chỉ có thể treo lên phi cơ loại tên lửa AIM-9 Sidewinder đều là hàng tồn kho trước kia mua của người Mỹ. Đây là một loại tên lửa không đối không tầm ngắn sử dụng đầu dò hồng ngoại thế hệ mới. Cái này giống một người xạ thủ bắn tỉa tầm xa được trang bị kính ngắm quang học hiện đại nhưng chỉ có trong tay một khẩu súng lục. Vì vậy chỉ đành lao lên cùng địch nhân cận chiến!
Nhưng đến lúc này mấy phi công trên chiến đấu cơ của Iraq cũng chưa phát hiện được người Iran tiến tới gần. Do đài chỉ huy mặt đất bị áp chế điện tử quá mạnh mẽ và trên máy bay mig 23 không được trang bị hệ thống radar báo động. Máy bay người Iran đã càng ép càng gần, thậm chí chỉ còn cách khoảng gần 20 cây số nữa thôi.
Nhìn các điểm sáng trên màn hình radar, Hussein Karla Bali nhanh tay mở hệ thống vũ khí. Hắn muốn thử một lần là người đầu tiên khai hoả.
Bây giờ nhóm chiến đấu Iraq còn đang chuẩn bị xếp vào đội hình để tấn công quân đoàn bọc thép dưới mặt đất. Họ hồn nhiên không hay biết nguy hiểm đã phủ xuống đầu. Hussein Karla Bali lái chiến đấu cơ bắt đầu tiến hành vận động ríc rắc, hắn tính toán lợi dụng một chức năng trên chiếc f-14 là đồng thời bắn hai quả tên lửa công kích hai mục tiêu khác nhau. Nhưng loại tên lửa aim-9l bán kính chiến đấu chỉ có 28 độ ra ngoài phạm vi này thì đầu dò hồng ngoại không có cách nào bắt được mục tiêu. Cho nên hắn chỉ có thể cơ động máy bay chờ đợi thời cơ.
Kiên nhẫn sau tầm gần 30 giây rốt cục hai chiếc phi cơ địch đồng thời ở trong tầm bắn của tên lửa. Sau khi khoá mục tiêu mấy giây để cho đầu dò hồng ngoại tự động bám bắt máy bay địch. Hussein lập tức dùng ngón tay ấn xuống nút bắn trên cần lái. Hai quả tên lửa lần lượt rời giá phóng lao vút đi.
Mọi người có góp ý gì hãy pm lại cho mình nhé. E nhận mọi gạch đá!