Im Đi Tớ Không Nghe

Chương 6: Cánh cửa

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Cậu, chết, chắc, rồi."

Bên ngoài phòng y tế vang lên tiếng đọc bài sáng sớm, Úc Lạc Thừa ngồi bên giường ngóng ra bên ngoài cửa sổ, còn có lẻ tẻ mấy bạn học sinh từ ký túc xá chạy sang toà dạy học.

"Tớ không sao rồi, hay là bọn mình về lớp nha." Cậu cố thử tham khảo ý kiến hắn.

Túc Lễ rủ mắt xem điện thoại, không trả lời.

Nếu như là tình huống bình thường, chắc chắn Úc Lạc Thừa sẽ nghĩ đối phương ghét mình nên mới không muốn nói chuyện, nhưng hiện tại cậu đã có thể nghe rõ mồn một được tiếng lòng của Túc Lễ.

[Không về không về, không muốn về mà! Kiên quyết không về! Bài đọc tiếng Anh hôm nay đến phiên mình đọc, cầm sách đứng trên bục giảng hệt như tên đần ý, thà ở đây học từ vựng còn hơn...]

Cứ vài giây là ngón tay Túc Lễ lại lướt màn hình điện thoại mấy cái, Úc Lạc Thừa liếc một cái, trên màn hình đúng là từ vựng thật.

"..........." Cậu câm nín hai giây, xoay người móc sách giáo khoa tiếng Anh từ balo ra, lật đến trang từ vựng cuối cùng, bắt đầu nhiệm vụ đọc bài sáng nay.

Một lát sau, Túc Lễ nhấc mí mắt lên nhìn cậu: "Bây giờ cậu đỡ hơn chút nào chưa?"

Úc Lạc Thừa im lặng gật đầu. Thực ra bây giờ bụng cậu chẳng khó chịu tẹo nào, chỉ có hơi căng thẳng lạ lùng.

Túc Lễ đẩy gọng kính trên mũi, nở nụ cười dịu dàng: "Cậu ăn xong nôn ra cả rồi, tớ đến siêu thị mua cậu bánh mì mà ăn."

Hồi trước, Úc Lạc Thừa trông thấy dáng vẻ học thức dịu dàng này của hắn chắc chắn sẽ cảm động cực kỳ, song từ khi có thể nghe được tiếng lòng hắn, cái bộ dạng này lại vô cùng... quỷ dị.

[À, mua hai gói mì trẻ em, mua lon coca, que cay... Mua ngòi bút, à thôi, ngòi bút siêu thị khó xài vãi, hình như giấy vệ sinh hết rồi, cuộn giấy xài khó kinh, rút giấy một ngày mà hết sạch mịe luôn... Mua một cái bánh crepe đi nhỉ, thêm hai topping! Hai topping! Đói bỏ mẹ ra, bánh quẩy với xúc xích của mình còn chưa kịp ăn... Tất cả là do tên ngốc đần Úc Lạc Thừa này!

Thoạt đầu đầu Úc Lạc Thừa còn muốn từ chối theo bản năng, đoạn nghe hắn xả một tràng trong lòng thì thấy hắn muốn đi siêu thị thật. Hơn nữa, hắn ở đây ồn quá trời, mỗi học thuộc từ thôi cũng liên tưởng lắm chuyện, hầu như chẳng có lúc nào yên tĩnh được. Úc Lạc Thừa gật đầu như đinh đóng cột, dúi thẻ ăn vào tay hắn: "Vậy cậu đi nhanh đi."

Đừng đói chết giữa đường.

Túc Lễ ném thẻ ăn lại vào ngực cậu: "Tôi mời cậu."

Sau đó sải bước rời khỏi phòng y tế.

Túc Lễ vừa đi, xung quanh yên ắng hẳn. Úc Lạc Thừa thở phào nhẹ nhõm ngay tức khắc, cầm sách tiếng Anh nằm xuống giường.

Cậu chẳng hứng thú với việc tại sao Túc Lễ phải đánh nhau, hay rốt cuộc Túc Lễ là kiểu người gì cũng không liên quan đến cậu. Cậu chỉ muốn giữ khoảng cách an toàn và lịch sự với người khác trong môi trường mới, qua một năm rưỡi cuối cùng này trong bình yên.

Lên đại học thì cao chạy xa bay, những ký ức ghê tởm kia sẽ phai dần đi theo thời gian, không thể nào tốt hơn được nữa.

Không biết có phải do thuốc hay không, cậu nằm chưa được bao lâu đã từ từ ngủ thiếp đi.

Cậu mơ thấy một ngôi nhà trên núi.

Rừng cây xum xuê um tùm, tiếng cừu kêu be be. Cậu xốc túi vải bà nội dệt trên lưng, cầm roi chọt lá cỏ chơi.

"Úc Lạc Thừa! Ba mẹ cậu đi làm trên thành phố sao không dẫn cậu theo!" Nhóc con nhà hàng xóm cũng tầm cỡ cậu, năm sau hai đứa phải xuống núi để học tiểu học.

"Mẹ tớ nói đợi ba mẹ kiếm được nhiều tiền thì dắt tớ theo! Đi học trên thành phố!" Úc Lạc Thừa cười sung sướng, cậu tin đấy là thật.

"Tốt quá, tớ cũng muốn lên thành phố học."

Úc Lạc Thừa quấn roi quanh eo, ngẩng đầu nhìn cái cây cao cao, vui vẻ hét lên: "Tớ leo lên đây nha!"

Gió rít gào thổi ngọn cây đung đưa, cậu leo lên nơi cao nhất. Tiếng lá vang xào xạc bên tai, gió lạnh hất vào mặt, cậu cúi xuống nhìn về phía những ngọn đèo ở vùng đất vừa vặn khai hoang, cùng với khói bếp nghi ngút của căn nhà trên núi.

"Bà nội--" Cậu ôm thân cây la lên với căn nhà nghèo nàn kia: "Con đói rồi-"

"Đói thì về ăn cơm!" Bà nội đứng trước rào giậu, cũng dùng hết sức bình sinh la lại: "Oắt con, còn leo cây nữa thì bà đánh gãy chân mày!"

Gió càng ngày càng lớn, cái cây mà cậu ôm lắc lư càng lúc càng mạnh. Mắt thấy sắp lắc cậu rớt tới nơi, lòng cậu giật thót, hình ảnh trong mơ bỗng dưng tan thành vụn vỡ.

Chỉ ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng trong phòng y tế.

Túc Lễ lắc vai cậu: "Ê, cậu có sao không?"

Úc Lạc Thừa choàng mở mắt, cặp mắt trong veo đó như ngập trong nước, đuôi mắt còn hơi ửng hồng, hệt như búp bê bừng tỉnh từ giấc ngủ say.

[Đù moá.] Túc Lễ lắc tay trước mắt cậu, [Này là búp bê thành tinh đó phải không? Con trai mà đẹp như này hợp lý không? Có hợp lý không chứ hả?]

Úc Lạc Thừa vốn còn đang mơ ngủ, nhưng âm thanh om sòm của Túc Lễ y chang cái còi báo thức. Đôi mắt sau kính của hắn cứ nhìn cậu lom lom khiến sau lưng cậu lạnh lẽo, cậu vội vàng ngồi từ giường dậy.

"Đây." Túc Lễ đưa cậu một cái bánh mì lớn bằng lòng bàn tay, lại đưa thêm một lon sữa chua: "Ăn mau."

Úc Lạc Thừa cúi đầu nhìn hình dáng của gói mì, cà rốt...

[Hahahahaha!] Túc Lễ ngoài mặt nghiêm túc, bên trong đã cười bò, [Thỏ con thì phải đút cà rốt. Mình đứng lựa lâu gần chết, ăn đã chậm thì thôi, cái này chắc phải gặm nửa tiếng.]

Úc Lạc Thừa hơi tức tối nhìn chằm chằm bánh mì trong tay, cúi đầu nói: "Tớ không đói."

Túc Lễ mỉm cười: "Thế khi nào đói thì ăn."

[Thỏ con trong phim hoạt hình chỉ ăn cà rốt nhổ liền thôi nhỉ? Bỏ vào sọt về nhà giấu đi nấu canh củ cải? Cho socola vào nấu canh củ cải? Là canh nấm hương socola nhỉ... Á, đứa trẻ đầu to và ông bố đầu nhỏ ấy [1]... Thỏ có ăn được nấm hương không? Nấm hương thuộc loài nấm, trong hệ thống sinh thái thuộc về...]

[1] Đang lải nhải nội dung phim này nè:



Úc Lạc Thừa muốn ném phắt bánh mì cà rốt trong tay vào mặt hắn.

Nhưng cậu không dám.

"Tớ không nói ra ngoài đâu." Úc Lạc Thừa lí nhí nói: "Tớ đã quên sạch chuyện tối qua rồi, cậu không cần phải theo tớ nữa."

"Hở?" Túc Lễ vờ như nghe không hiểu, cười đáp: "Tụi mình là bạn cùng lớp mà, còn cùng phòng nữa. Tớ còn là lớp trưởng, có nhiệm vụ giúp cậu thích nghi với cuộc sống của trường mới, yên tâm đi nhé."

[Vãi lìn, còn muốn chạy hả? Nằm mơ đê.]

Úc Lạc Thừa ngớ người: "Phải làm sao cậu mới buông tha tớ?"

Cậu thật sự không muốn xía vào chuyện của người khác, mỗi chuyện của mình thôi đã làm cậu mệt rã rời ra rồi.

Túc Lễ cười nhạo: "Yên tâm, không ăn hiếp cậu đâu."

[Không ăn hiếp cậu thì ăn hiếp ai, ôi giời, nhóc đáng thương, bị dọa khóc rồi à hahaha! Run rẩy đi con thỏ ngu xuẩn!]

Thường thì Úc Lạc Thừa sẽ sợ thật, nhưng cách hắn cười trong lòng quá phách lối lại còn trẻ trâu, Úc Lạc Thừa bỗng dưng cảm thấy cũng không sợ đến thế.

Cứ cảm thấy hơi... trẻ con.

Vài phút sau, Túc Lễ còn đang thầm lải nhải vụ bánh mì cà rốt trong bụng. Vì để tai mình được yên tĩnh, cậu xé gói bánh mì rồi cắn một miếng bự.

Chỉ cần ăn hết thì chắc hẳn Túc Lễ sẽ không còn cằn nhằn tiếp nữa.

Bánh mì tươi mới mềm xốp, có mùi hương thơm cà rốt thoang thoảng, cũng không ngọt gắt, lại ngon đến bất ngờ.

Úc Lạc Thừa cắn cho bự cũng chẳng ăn nhanh lên được bao nhiêu, Túc Lễ mở nắp sữa chua đưa đến trước mặt cậu, giọng nói có chút ngang ngược khó mà chối từ: "Uống."

Sữa chua vị yến mạch đào vàng, cậu uống một ngụm, li3m li3m môi.

Uống ngon.

[Ăn đồ ăn gì mà giống thỏ quá đê. Cmn chứ, đừng nói thỏ thành tinh chuyển thế à nha? Mà nói gì thì nói chứ hình như thỏ sinh sản khoẻ lắm, vậy có khi nào nhanh quá, Úc Lạc Thừa bắn sớm không nhề?]

"Sặc khụ khụ khụ!" Úc Lạc Thừa phun một ngụm sữa chua ra.

Túc Lễ không kịp né bị cậu phun cả người, kinh ngạc hỏi: "Cậu uống sữa chua thôi cũng sặc được hả?"

Mặt Úc Lạc Thừa đỏ bừng. Cậu lườm hắn, cao giọng hiếm thấy: "Tớ không có nhé!"

"Ơ? Không có gì cơ?" Túc Lễ mờ mịt nhìn cậu.

Úc Lạc Thừa mấp máy môi, vặn nắp lon sữa chua, cất sách tiếng Anh vào lại balo: "Tớ, tớ về lớp đây."

Dứt lời đã co giò lên chạy.

Túc Lễ cúi đầu nhìn đồng phục bị nôn bẩn của mình, đoạn lại nhìn Úc Lạc Thừa chạy mất dạng. Hắn bèn bỏ ý định đuổi theo, rút khăn giấy lau sữa chua dính trên mắt kính.

"Sao vậy?" Chị gái phòng y tế tiến vào hỏi.

"Dạ không sao, tự dưng nổi nóng." Túc Lễ cười, lau sạch sẽ mắt kính lại như mới.

"Uầy, em về ký túc xá thay đồng phục mau lên." Chị gái phòng y tế dở khóc dở cười nhìn hắn: "Đúng rồi, thuốc kia bảo em ấy uống hai ngày liên tiếp. Nếu không khó chịu nữa thì không cần uống nữa."

"Dạ vâng, cảm ơn chị." Túc Lễ nói cảm ơn rất lễ phép, vác balo lên về ký túc xá.

***

Rửa cái mặt xong vẫn thấy khó chịu, hắn nghĩ thôi dù gì cũng trễ rồi nên tắm luôn. Đang tắm thì điện thoại trên giá đỡ đột nhiên reo lên, hắn lau sạch bọt trên tay, nheo mắt nhận điện thoại.

"Mày coi chịu nổi không?"

"Vâng?" Túc Lễ vẫy vẫy nước bọt trên tay.

"Lão Thất nói thấy mày ở bar Thanh Thuỷ tối hôm qua!" Người bên kia rống: "Anh cầu mày ngồi im dùm anh cái ông trời con ạ! Mày không muốn sống nữa, nhưng anh vẫn muốn sống! Nếu ba mày biết mày ăn chơi lêu lổng nữa thì ngày này năm sau mày đi viếng mồ anh luôn đi!"

"Được, đốt cho anh cả bầu trời rực tiền vàng mã luôn." Túc Lễ vịn tường cười.

"Bố tổ cha mi!" Người đối diện rống: "Tối thứ 7 này tới bên cạnh quán nướng, anh có chuyện cần nói với mày."

"Nói trong điện thoại không được à?" Túc Lễ cau mày.

"Không nói được! Gặp mặt nói!"

Bên kia cúp máy cái rụp.

***

Sau khi chạy về lớp, Úc Lạc Thừa bắt đầu thầm thấp thỏm không yên. Cậu phun sữa chua lên cả người Túc Lễ, còn xoay người chạy mất dép. Túc Lễ chắc chắn rất tức giận, không biết sẽ dùng thủ đoạn gì để xử cậu.

Cậu liếc sang chỗ ngồi trống không của Túc Lễ, cùng với đống sách giáo khoa và hộp bút được bày ngăn nắp gọn gàng đến cảm lạnh bên trên, còn có mặt bàn không một hạt bụi, càng khủng khiếp hơn đó là hình như Túc Lễ còn mắc bệnh sạch sẽ.

"Úc Lạc Thừa, em đứng lên nói phương trình này viết làm sao thế?" Thầy Hoá đột nhiên gọi tên cậu.

Úc Lạc Thừa vội vã đứng lên, nhìn phương trình thiếu mất một nửa trên bảng, khoé mắt đột nhiên trông thấy Túc Lễ đang đứng bên ngoài cửa phòng học.

Túc Lễ thay xong quần áo, tóc còn dính ướt đẫm vào trán, nở nụ cười ấm áp gió xuân, dùng khẩu hình miệng nói với cậu: "Cậu, chết, chắc, rồi."