Lời nói hờn dỗi từ phía sau truyền đến khiến Lương Hạnh Thư khựng lại.
Y quay đầu lại, thì thấy Đường Tứ Điềm đang cúi thấp đầu, nhẹ nhàng kéo
lấy tay áo y, hệt như đứa trẻ biết mình làm chuyện sai trái, sợ bị trừng phạt nên cố ý làm nũng.
‘‘Điềm Nhi không thích chàng qua lại
cùng tam biểu tỷ đâu. Điềm Nhi biết nếu nói ra những lời này, Lương ca
ca nhất định sẽ cho rằng Điềm Nhi không biết điều. Điềm Nhi cũng biết rõ Lương ca ca không có ý gì với tam biểu tỷ hết, Lương ca ca cũng đã đề
cập đến chuyện hôn sự với Điềm Nhi rồi, nhưng sao chàng lại cứ mập mờ
với tam biểu tỷ thế? Cứ nghĩ đến đó thì… thì Điềm Nhi lại bức bối vô
cùng… Lương ca ca có vì vậy mà chán ghét Điềm Nhi không?’’
Đôi
mắt rớm lệ hơi ươn ướt kia ngước lên, kéo theo ánh nhìn vừa vô tội vừa
sợ hãi, mấy lời chán ghét này nọ làm sao y có thể mở miệng nói ra được
chứ, thế là đành phải mím môi lại, trơ như khúc gỗ mà lắc đầu nguầy
nguậy.
‘‘Thật tốt quá! Lương ca ca không chán ghét Điềm Nhi, Điềm Nhi thấy vui ghê! Vậy Lương ca ca có thể vì Điềm Nhi, tránh xa tam biểu tỷ một chút có được không?’’
‘‘Ơ? Chuyện này… vì sao vậy? Tam
tiểu thư vì tiểu sinh nên mới bị thương, tiểu sinh không thể không có
trách nhiệm với vết thương của nàng được.’’
‘‘Điềm Nhi chỉ em tam biểu ty học thói xấu của người ngoài, giở thói lọc lừa. Lương ca ca
thật sự cho rằng tỷ ấy bị thương sao? Cả thân nhuốm đầy máu kia chẳng
giống thật chút nào cả.’’
‘‘Tam tiểu thư… nàng ấy không giống loại người hay nói dối.’’
‘‘Cho nên, Lương ca ca tin tỷ ấy hơn tin Điềm Nhi sao?’’
‘‘…’’
‘‘Chẳng phải Điềm Nhi đã từng nói rồi sao? Nếu Lương ca ca thật lòng muốn cầu
hôn Điềm Nhi, vậy thì phải chứng minh cho Điềm Nhi xem. Thế nhưng giờ
đây Lương ca ca lại muốn dùng thái độ này để cầu hôn Điềm Nhi à?’’
‘‘…’’
‘‘Hay là, Lương ca ca không hề thật tâm với Điềm Nhi, chỉ muốn trêu đùa Điềm Nhi thôi?’’
Lương Hạnh Thư chưa từng nghĩ rằng những vấn đề nhỏ nhặt như mấy chuyện tư
tình nhi nữ kiểu này lại rắc rối và còn khó ứng phó hơn cả những trích
dẫn kinh điển trong sách trị quốc. Y bị chất vấn đến độ lâm vào đường
cùng, không biết nên nói gì cho phải.
Nhịp tim đập dồn dập lúc nãy rốt cuộc cũng quay lại trạng thái ổn định.
Thế nhưng cứ nghĩ đến xúc cảm từ cánh môi mềm mại của tam tiểu thư mang
đến, tim của y lại chẳng thể tĩnh như mặt nước được nữa. Y cố nén những y nghĩ không an phận trong lòng xuống, yếu ớt mở miệng, ‘‘Tiểu sinh đồng ý với tứ tiểu thư, một khi đã cầu hôn với tứ tiểu thư rồi, thì tuyệt đối
sẽ không qua lại với tam tiểu thư nữa, càng không có y gì với nàng ấy để tránh mọi hiềm nghi’’.
Lương Hạnh Thư đã ngỏ lời muốn lo lắng
thuốc thang, Đường Tam Hảo bèn dùng băng vải treo cánh tay mình lên,
kiên trì chờ y đến thay băng cho mình.
Chờ hoài chờ mãi không thấy ai, ngóng hoài ngóng mãi không ai đến.
Cánh tay phải cứ vờ treo như vậy, thật là khó chịu muốn chết luôn, mà bực
nhất là đúng lúc này nàng lại thấy ngứa ngáy sau lưng, muốn gãi nhưng
không được, đưa tay cào thì lại không tới, đành phải tựa lưng vào cột
giường mà cọ cọ cho đỡ ngứa. Nàng thấy xưng quanh yên lặng liền quên
béng lời dặn của sư phụ Tề công tử, tháo miếng băng vải trên tay ra mà
co tay gãi lưng một cách sảng khoái.
Đang lúc nàng thấy dễ chịu vô cùng, thì cửa phòng đột nhiên bị ai đó đẩy ra.
Nàng bị tiếng mở cửa làm cho giật cả mình, tưởng rằng Lương Hạnh Thư đến
thay băng, vội xoay lưng về phía cửa phòng rồi chộp miếng băng vải
choàng qua đầu.
‘‘Tam biểu tỷ, không cần đóng kịch nữa đâu, là muội, Điềm Nhi đây.’’
Từ phía sau lưng nàng truyền đến thanh âm u oán của Đường Tứ Điềm, đôi tay ngọc ngà từ phía sau vươn đến đè cánh tay giả bị thương của nàng xuông.
Như sớm liệu trước nàng đang diễn trò, Đường Tứ Điềm dùng hết sức mà nắm
khuỷu tay của nàng, ‘‘Lương ca ca đã bị Điềm Nhi đuổi đi rồi, y sẽ không đến đây nữa đâu. Y không đến, tỷ giả tội nghiệp cho ai xem hả? Nói cho
tỷ biết, Điềm Nhi là nữ nhân, hơn nữa còn là loại nữ nhân không bao giờ
chịu thua kẻ khác’’.
‘‘Điềm… Điềm Nhi, tỷ… tỷ đây là vì…’’ Thủ đoạn nham hiểm bị vạch trần ngay tại chỗ, nàng cảm thấy xấu hổ vô cùng.
‘‘Tam biểu tỷ không cần giải thích với Điềm Nhi, Điềm Nhi đây phải đến cám ơn tỷ mới phải.’’
Đường Tam Hảo thấy Đường Tứ Điềm thoáng cong cánh môi hồng, nàng khó hiểu đến sững sờ cả ra, ‘‘Cám ơn… cám ơn tỷ ư?’’.
‘‘Đúng thế, từ sau khi Song Thái biểu tỷ được gả đến kinh thành, đã lâu rồi
Điềm Nhi không thấy phấn khích như lúc này.’’ Nàng ta nói xong liền đưa
ngón tay lên xoắn bím tóc bên vai, ‘‘Điềm Nhi kì quái thế đấy, chỉ có
hứng thú với biểu tỷ phu hoặc người đàn ông của biểu tỷ mà thôi. Trước
đây chỉ có những ai qua lại cùng Song Thái biểu tỷ mới có thể lọt vào
mắt muội, khi đó tam biểu tỷ vốn không phải là đối thủ của Điềm Nhi,
trong mắt Điềm Nhi tỷ chẳng là gì cả. Nhưng hiếm khi thấy tam biểu tỷ
nghiêm túc như bây giờ, vậy để Điềm Nhi từ từ so chiêu với tam biểu tỷ
nhé’’.
Vừa nghe đến tên của chị ruột Đường Song Thái nhà mình,
hai mắt Đường Tam Hảo tối sầm lại, bao nhiêu bình tĩnh đều bị thu hết
vào đáy mắt. Nàng quăng phắt băng vải trong tay qua một bên, không thèm
đế ý đến Đường Tứ Điềm, cất bước muốn rời khỏi phòng.
‘‘Đứng lại! Tam biểu tỷ!’’
‘‘Điềm Nhi, tỷ không muốn đôi co với muội đâu.’’
‘‘Tỷ không muốn đôi co với tôi ư? Tam biểu tỷ bây giờ đang tuyên chiến với
Điềm Nhi đấy à? Chẳng phải ở trước mặt người khác tỷ luôn bày ra bộ dạng an phận thủ thường, tính tình tử tế không muốn tranh với đời hay sao?
Bây giờ thì sao nào? Bỗng dưng thấy thông suốt ra à? Hay là tỷ thật sự
động lòng với tên Lương thư sinh kia, muốn làm Trang nguyên phu nhân? Mà cho dù làm Trạng nguyên phu nhân, cũng nên là Điềm Nhi tôi mới phải,
tam biểu tỷ có tư cách gì mà tranh đoạt với tôi? Cả tỷ và Song Thái biểu tỷ chẳng qua đều là con nuôi mẫu thân nhận về khi chưa sinh tôi ra mà
thôi, chỉ có Đường Tứ Điềm tôi mới là máu mủ ruột rà của Đường gia thôi
biết chưa!’’
Đường Tam Hảo mím chặt môi không nói một lời. Nàng
chưa bao giờ quên mình và tỷ tỷ đều do Đường gia nhận về nuôi để kiếm
con nối dõi, hơn nữa từ sau khi Đường Tứ Điềm được sinh ra, nàng càng
không dám quên thân phận một nửa người dưng của mình với Đường gia.
Nhị tỷ Đường Song Thái tính cách hiếu thắng hơn nàng, từ nhỏ đã không chịu
nổi Điềm Nhi ngang ngạnh luôn được nuông chiều, lúc nào cũng cảm thấy
muội ấy phòng hờ mình, xem mình là chướng ngại tranh đoạt gia sản Đường
gia. Còn Điềm Nhi lại cho rằng nàng và tỷ tỷ là người đã chiếm bớt sự
cưng chiều của cha mẹ dành cho muội ấy, nếu muội ấy được sinh ra sớm vài năm, thì Đường gia nhất định sẽ không phải đeo hai cái gánh nặng này.
Cho nên từ sở thích ăn mặc cho đến cả vị hôn phu, bất cứ thứ gì muội ấy
cũng đều phải tranh đoạt với tỷ muội nàng cho bằng được.
Cha mẹ
lúc nào mà chẳng yêu thương cốt nhục của mình hơn. Nhị tỷ vốn có một mối nhân duyên tốt đẹp, kết quả Điềm Nhi sống chết muốn được gả cho vị hôn
phu của biểu tỷ, cứ nhằm ngay người này mà ngả ngớn quyến rũ. Mọi việc
bị Điềm Nhi làm cho rối tung lên, hôn sự của nhị tỷ cũng bị thổi cho bay hơi. Trong cơn nóng giận, nhị tỷ liền đồng ý cuộc hôn nhân ngoài thành
Tây Dư, một hơi gả thẳng đến tít tận kinh thành xa xôi.
Đến giờ
nàng cũng không biết rốt cuộc nhị tỷ đã gả cho ai, chỉ biết nhà đó làm
quan to ở kinh thành, rộng rãi hào phóng. Nhi tỷ giận dỗi, không chịu
mang theo bất kì món hồi môn nào của Đường gia, phía bên nhà tỷ phu cũng không có lấy một câu oán trách.
Đã có vết xe đổ rành rành trước
mắt, nhìn thấy nhị tỷ có năng lực như thế mà cũng tranh không lại Điềm
Nhi, chỉ có thể nén giận mà gả đi xa, nên từ nhỏ nàng đã tập thói quen
cố gắng nhẫn nhịn chịu đựng trước sở thích xuống tay với ‘‘biểu tỷ phu
tương lai’’ của Điềm Nhi.
Không phải tính nàng hiền lành dễ tính, chỉ là do bị chèn ép đến mức chẳng còn cách nào khác mà thôi.
Chỉ cần không có người để ý, thì sẽ không bị Điềm Nhi cướp đi, chỉ cần
trong lòng không có người đặc biệt quan trọng, thì sẽ không sợ bị mất
đi. Nàng tuyệt đối không muốn giống như nhị tỷ phải gả đi trong nước
mắt, vì thế, nàng cứ dứt khoát đừng yêu thích ai hết là được, cho dù có
thì cũng bị cướp đi thôi. Bất kể là ai cũng được, nàng đều có thể đồng ý gả đi.
Thật không ngờ, dù là như vậy, Điềm Nhi cũng không chịu.
Có lẽ do nhị tỷ nhận thua quá sớm, khiến muội ấy khó chịu, có lẽ nhị tỷ bỏ đi rồi, muội ấy không còn ai là đối thủ nữa.
Cho nên, mới xem nàng như dê con thế nạng.
‘‘Điềm Nhi, tỷ không phải là đối thủ của muội, có thể để tỷ nhận thua không?’’ Nàng nhát gan như vậy đấy, nếu đầu hàng mà có thể giữ được mình, dù nói nàng không có chí khí không có tương lai cũng chả sao.
‘‘Nhân
thua ư? Quân cờ mà tam biểu tỷ đánh ra đã lấn sang sân của Điềm Nhi rồi, sao có thể nói muốn thu lại là thu được? Chi bằng vậy đi, chúng ta lấy
Lương thư sinh ra mà đặt cược, xem thử hai chúng ta ai sẽ thắng ai, ai
có thể khiến y phải mở miệng ra thừ nhận không phải mình thì sẽ không
cưới về?’’
‘‘Điềm Nhi, đừng lấy người khác ra mà đùa bỡn như vậy.’’
‘‘Đùa bỡn? Chiêu này là Điềm Nhi học được từ tam biểu tỷ mà. Chẳng lẽ tam
biểu tỷ thật lòng thật da thích Lương thư sinh nên mới dùng mấy trò hạ
lưu lừa mình dối người này để theo đuổi huynh ấy hay sao?’’
Đường Tứ Điềm nhẹ nhàng giờ hai ngón tay lên, giật phăng miếng băng vải dính
đầy nước cà chua kia, không cần nói cũng đã lộ rõ ý Đường Tam Hảo, tỷ
chơi người ta cũng khá đấy, khiến người ta mơ mơ hồ hồ không phân được
thật giả.
Đường Tứ Điềm rút mấy ngón tay lại, tấm vải trắng rơi xuống mặt đất, nàng nhấc chân giẫm lên, cười lạnh rồi đẩy cửa ra ngoài.
‘‘Tam biểu tỷ, Điềm Nhi không nhớ đã cho phép tỷ được quyền nói ‘không’ khi
nào. Tỷ vốn chỉ là món đồ chơi để Điềm Nhi tôi giải sầu mà thôi, bằng
không Đường gia chúng tôi nuôi tỷ để làm gì? Ăn không ngồi rồi thôi
chắc? Trước khi Điềm Nhi được gả đi, làm phiền tam biểu tỷ chịu khó cùng Điềm Nhi chơi cho thỏa thích đã nhé.’’
Cửa phòng lập tức khép lại.
Đường Tam Hảo chớp mắt nhìn chằm chằm miếng băng vải vấy bẩn bị ném dưới đất kia, nặng nề thở dài một hơi.
Phải đấy, nàng ghét cái tính thích đùa bỡn người khác của Đường Tứ Điềm như
thế, cớ sao còn hồ đồ mà làm những chuyện vớ vẩn như muội ấy cơ chứ?
Hay là cứ từ chối ý tốt của Tề Đại Thánh công tử cho rồi. Chỉ cần Điềm Nhi
được gả đi, thì sẽ có một ngày nàng cũng có thể xuất giá.
Nàng là một người rất thoải mái, không cần vội.
Hôm sau, Đường Tam
Hảo chạy đến thư viện Tây Lục tìm Tề Đại Thánh, muốn đem quyết định đại
nghịch bất đạo tự ý làm chủ của mình nói cho hắn biết.
Cánh cổng
thư viện Tây Lục vốn là nơi các thục nữ đợi tình lang, đặc biệt khoảng
thời gian tan học chính là giờ cao điểm. Nàng đứng ngoài vòng vây đông
đúc, làm thế nào cũng không chen vào nổi, chỉ có thể nhón chân thò đầu
dòm ngó. Mục tiêu của nàng rất nổi bật – một vị công tử kiêu căng mặc đồ đỏ chói.
Lương Hạnh Thư dường như là người đầu tiên thấy được
quả đầu không ngừng nhấp nhô trong đám người kia. Nhớ đến lời hứa hôm
qua với tứ tiểu thư, y không tỏ bất cứ thái độ gì, phủi phủi tay áo màu
trúc xanh, cụp mắt xuống lướt qua người nàng vờ như không thấy.
Đường Tam Hảo cũng biết điều mà cúi đầu xuống, vốn có ý muốn chào hỏi mấy câu với y nhưng thoáng chốc đều bay sạch. Dù sao y cũng không phải nam nhân đầu tiên nàng gặp mắt rồi sau đó tỏ ra không quen biết nàng. Nàng biết
rõ Điềm Nhi lợi hại thế nào, nên để tránh bị xấu hổ, nàng cũng xoay
người sang chỗ khác vờ như không thấy y.
Lương Hạnh Thư rảo bước
về phía trước, chỉ mấy bước chân đã bỏ lại nàng phía sau lưng. Nàng vốn
nên cong khóe môi lên rồi mỉm cười chào y mới phải, mặc cho y xem nàng
như người xa lạ mà thờ ơ lướt ngang.
Là bản thân y từ chối người
ta, bỏ mặc người ta trước, cớ gì lại nhen nhóm lòng tham, hy vọng nàng
chào hỏi y trước, để y có cớ dừng lại hàn huyên vài câu với nàng?
Y nên bình tĩnh lại mới được, tu tâm dưỡng tính, chứ không nên lấy lời hứa kia ra làm cái cớ.
Y đã đồng ý rằng, không qua lại với nàng nữa. Nếu đã có ý cầu hôn với tứ
tiểu thư, vậy y nên tránh mọi hiềm nghi, phải xem nàng là đại di tử* của mình, là trưởng bối… trưởng bối…
*Đại di tử: Chị vợ.
Nhưng đi đường gặp trưởng bối, lại làm như không thấy mà đường đột lùi đi,
chẳng phải rất không lễ phép hay sao, uổng công y đọc sách bấy lâu?
Đây là lần đầu tiên trong đời y tìm cớ cho hành động của mình, vừa xoay
bước chân lại, cả người y đã ở trước mặt tam tiểu thư rồi, y đứng đơ như khúc gỗ không tài nào mở miệng được.
Đường Tam Hảo vốn không ngờ được y đi rồi còn quay lại nữa, nhất thời luống cuống, thầm nghĩ đến
cánh tay không bị thương của mình nếu bị lộ, rồi tương lai y lại thật sự trở thành muội phu của mình, vậy thì chẳng phải nàng đây sẽ xấu hổ cả
đời hay sao? Đại di tử giăng bẫy muội phu mình, có ý muốn muội phu để ý
đến mình? Vậy còn ra thể thống gì nữa chứ!
Nghĩ đến đây, nàng vội ôm cánh tay giấu phía sau lưng.
Lương Hạnh Thư vừa thấy cánh tay nàng không băng bó đàng hoàng liền nhíu mày, ‘‘Cánh tay của tam tiểu thư còn đau không?’’
‘‘Ồ? Ta… Hì hì… Hình như nó không có gì đâu. Không đau gì hết!’’ Nàng cười xòa nói cho có lệ.
‘‘Không đau không có nghĩa là không bị tổn thương xương cốt, nàng tốt nhất
không nên ham chơi chạy loạn, phải dùng băng vải cố định cánh tay mới
được.’’
‘‘Được rồi được rồi, ta về nhà sẽ bó lại mà.’’
Hàn huyên xông rồi, y cũng không còn cớ gì để tiếp tục nên đành phải xoay
người đi, nhưng miệng lại đột nhiên buông ra một câu: ‘‘Tam tiểu thư
đứng đây là để chờ… người sao?’’.
Chữ ‘‘ta’’ còn chưa ra khỏi miệng, đã bị hắn nuốt tọt xuống luôn rồi.
‘‘Đúng vậy đúng vậy. Ta đang chờ một người.’’
‘‘Vậy đã đợi được chưa?’’
Dường như nàng hiểu được ý gì đó trong lời nói của y.
Nàng sợ y hiểu lầm mình lại đến dây dưa với muội phu tương lại, nên vội vàng lắc đầu phân rõ quan hệ.
‘‘Á… Ơ… Huynh hiểu lầm rồi, ta biết chuyện hôn nhân giữa hai ta đã dẹp qua
một bên, hơn nữa huynh đã từng ngỏ ý cầu hôn với Điềm Nhi, hôm qua là do ta quá xằng bậy, ăn nói mê sảng, ta ta ta… Ta đã nghĩ thông rồi, tuyệt
đối sẽ không dây dưa với huynh nữa đâu!’’ Nàng không thể sa đọa giống
như Điềm Nhi được, việc đùa bỡn tình cảm của người khác, nàng không làm
được.
‘‘…’’
Lồng ngực như bị thứ gì đó mạnh mẽ nện vào, vô cùng đau đớn? Đây là cảm giác đau nhói buồn bực từ ngực y truyền đến sao?
Hóa ra không chỉ có y muốn vờ như không quen biết nàng, mà bản thân nàng
cũng đang kiêng dè y. Thế mà y còn lo lắng phải cự tuyệt ý tốt của nàng
thế nào mới được, phải làm thế nào nói cho nàng biết, y đã đồng ý với
người khác giữ khoảng cách an toàn với nàng rồi.
Bây giờ xem ra, những lo toan vụn vặt đó là quá dư thừa.
‘‘Vậy thì là tiểu sinh đường đột rồi. Cáo từ.’’
‘‘Được rồi được rồi, Lương công tử huynh đi thong thả nhé.’’
‘‘Ừm.’’ Sao mà thong thả được nữa chứ, y phải nhanh chóng rời khỏi nàng mới
được. Cơn đau nhói nơi lồng ngực không hiểu sao mỗi lúc một lan rộng,
giày vò y khiến y suýt quên luôn phong thái của người quân tử, muốn tóm
lấy bả vai của nàng lắc mạnh rồi chất vấn nàng cho rõ ràng, đã biết vậy
sao còn chạy đến đây trêu ngươi y làm gì!
‘‘A phải rồi! Lương
công tử, huynh có nhìn thấy vị Tề công tử Tề Đại Thánh không? Ta chờ ở
đây đã lâu, nhưng không thấy bóng dáng hắn đâu hết…’’
‘‘Nàng
không tìm thấy tên ăn chơi trác táng kia thì liên quan gì đến ta! Thích
tìm hắn như vậy thì cách xa ta một chút!’’ Cơn tức giận lỗ mãng cuồn
cuộn dâng lên trong lời nói, Lương Hạnh Thư phất tay áo nhanh chóng rời
khỏi.
‘‘Hả… Hóa ra Lương công tử cũng biết giận! Có điều, y nổi giận cái gì mới được chứ? Ôi trời, thật khó hiểu quá.’’
Tề công tử ăn chơi trác táng đang ở đâu cơ chứ?
Đương nhiên là ăn mặc xa hoa xách theo cái lồng chim đi chơi bời, miệng huýt
sáo một cách đểu cáng vừa nựng vừa nhử hai con họa mi vừa mới mua dược,
nhàn nhã thoải mái bước vào một quán trà.
Tên thư sinh ngốc kia
dễ đối phó hơn cả trong tưởng tượng của hắn. Vốn tưởng rằng y chơi thân
với thằng cha Bạch Long Mã cậy tài khinh người kia, thì ắt sẽ có chút
năng lực, ai dè chỉ cần vài cân nước cà chua đỏ tươi kèm theo mấy câu
thoại buồn nôn là có thể khiến sững sờ mà sờ môi Đường Tam Hảo, rồi kìm
lòng không được mà lén ăn đậu hũ Đường gia.
Có điều ăn sơn hào hải vị mãi rồi, chả biết ăn đậu hũ sẽ có vị thế nào đây nhỉ.
‘‘Người đâu! Cho tiểu gia một đĩa đậu hũ trộn hành.’’
Hắn vừa căn dặn tiểu nhị trong quán trà, vừa đút hạt hướng dương cho chím
ăn, tưởng tượng mấy ngày nữa là hoàn thành nhiệm vụ, thuận lợi trở về
kinh thành, tiếp tục làm Cửu thiên tuế hô mưa gọi gió. Tiện thể tìm cớ
nào đó gom lão trọc dám làm khó hắn ở Hạnh Thiên tự cùng thằng nhãi Bạch Long công tử không biết hợp tác kia lại để dạy bảo một lượt luôn.
Nên tống bọn họ vào lao ăn cơm tù, hay là cho sung quân ngoài biên ải đây nhỉ?
Trong lòng đã vạch sẵn ý đồ khóe miệng nhếch lên cười xấu xa, hắn đang chuyên tâm ngắm nghía hai cái chim trong lồng, không hề chú ý tiểu nhị bững
đậu hũ đang lặng lẽ đi đến bên bàn, rồi bất thình lình rút ra một con
dao ngắn từ sau lưng đâm về phía hắn.
‘‘Đồ gian thần cẩu tặc ngoại bang kia, mau nộp mạng đi!’’
Quỷ tha ma bắt! Là tàn dư của bè phái phản tặc trong kinh thành, sao lại mò đến tận thành Tây Dư này để ám sát hắn vậy?
Tề Thiên Sanh đập tan lồng chim trong tay, hai con chim vừa nãy còn được
hắn yêu thương chớp mắt đã bay ra phía trước làm tấm chắn giữa hắn và gã thích khác.
‘‘Sư phụ Tề công tử! Huynh lại chơi trò ‘‘cường đạo’’ nữa à? Để tôi tới cứu huynh nha!’’
Giọng nói quen thuộc làm hắn nghĩ ngay đến mấy thanh âm oang oảng trên chợ,
hắn đưa mắt liếc xéo, không cần nhìn kĩ cũng biết là khúc củi mục thành
sự thì không, bại sự có thừa Đường Tam Hảo giá lâm rồi.
Đường Tam Hảo không nói hai lời, vươn tay anh dũng chắn ngay phía trước Tề Thiên
Sanh, hết sức nghĩa khí và hùng dũng mà quay lại nhoẻn miệng cười với
hắn, ‘‘Huynh lại muốn huấn luyện tôi nữa đúng không? Tôi biết chắc sẽ
như vậy mà! Yên tâm đi! Tôi sẽ bảo vệ huynh, tôi giờ không còn là khúc
củi mục Đường Tam…’’.
‘‘Vèo!’’ Tiếng dao sắc bén bay đến cắt
ngang mấy lời hàm hồ của nàng, sau đó lưỡi dao kia nhẹ nhàng đáp xuống,
cắm phập vào cánh tay nàng khiến máu tươi bắn ra như hoa rơi…
‘‘Phù hu hu hu!!! Đau quá đi mất!!! Sao nước cà chua bắn ra lại đau đến vậy
chứ! Oa oa oa! Huynh gạt tô, huynh nói nước cà chua mà phun ra người ta
sẽ không chém tôi nữa mà! Cứu tôi với!’’ Cô ngốc này mới trước đó còn
hùng hồn nói rằng muốn bảo vệ người ta, giờ đây lại quên sạch những lời
mình vừa nói, cứ gào lên mà khóc quang quác như gà thế kia.
Là mạng người đấy! Cả phụ nữ mà cũng không tha, muốn giết người diệt khẩu luôn à?
Ai nói cho nàng biết hắn đang chơi trò gì đây, chẳng lẽ lần này có người muốn lấy đầu hắn thật sao?