Huynh Trưởng Vạn Vạn Tuế

Chương 17: C17 Chương 17

Ôn Dư sửng sốt. Đây là sự thật đấy à!

Cô không nhận ra rằng người đàn ông này thực sự đã có bạn gái ở Giang thành.

Nhưng gần như tất cả mọi người trong tầng lớp thượng lưu của Giang Thành cô đều biết. Vậy có nghĩa là…

Nếu người này là người gốc ở Giang Thành, vậy thì cô ta và Ôn Dư chắc chắn sẽ quen biết nhau.

Việc này có chút xấu hổ.

Lỡ như anh trai mang bạn gái về vậy thì người em gái giả mạo là Ôn Dư chẳng phải sẽ bị phát hiện sao?

Phải làm sao đây?

Tai nạn của Chu Việt trước đây có thể dùng một vài câu mà giải quyết được. Nhưng vị tiểu thư bí ẩn họ Triệu này chắc chắn không thể tùy ý giải quyết chỉ bằng vài câu.

Bởi vì đây là người mà Tưởng Vũ Hách thích. Vấn đề này có vẻ hơi phức tạp.

Lúc cô ăn tối xong trở về phòng đã là chín giờ hơn. Tưởng Vũ Hách quay về phòng của anh còn Ôn Dư nán lại nói chuyện với Lệ Bạch một lúc lâu. Thông qua đó cô mới phát hiện ra vị Triệu tiểu thư này không phải là bạn gái anh. Nhưng…

Tưởng Vũ Hách đã tìm kiếm cô ấy trong một thời gian dài, có lẽ anh đã có cảm giác đặc biệt với đối phương.

Về phần cô ta có thể trở thành bạn gái anh hay không, điều đó phụ thuộc vào sự phát triển sau khi họ gặp mặt vào ngày mai.

Hóa ra đây là cuộc gặp gỡ đầu tiên của hai người họ.

Sau khi đóng cửa lại, Ôn Dư bắt đầu suy nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này.

Cô liệt kê tất cả những vị tiểu thư họ Triệu ở Giang Thành ra. Cô suy nghĩ kỹ về từng người mà không cần biết họ có thân phận cao hay thấp. Nhưng trong bảy tám cái tên, cô thật sự đoán không ra người mà Tưởng Vũ Hách cho là đặc biệt.

Một lúc sau, Ôn Dư mới nhớ tới một chuyện. Cô mở cửa quan sát động tĩnh ở hành lang dưới lầu.

Cửa phòng Tưởng Vũ Hách đóng chặt, Lệ Bạch cũng không đứng ở bên ngoài. Có lẽ tất cả mọi người đều đã nghỉ ngơi vào ban đêm.

Đây là cơ hội để cô hành động một lần nữa.

Ôn Dư Mở WeChat tìm kiếm tên Vưu Hân nhắn một mẩu tin cho cô ấy: "Tôi đã về rồi đây. Tôi đang ở phòng 1903 của khách sạn Duyệt Gia, cậu có rảnh tới gặp tôi không?"

Vưu Hân nhanh chóng trả lời: "Thật sao? Cậu đừng có mà nói dối tôi. Tôi sẽ đến ngay!"

Thật tốt quá rồi.

Ôn Dư gõ thêm vài chữ "Khi cậu đến nhớ nhắn tin cho tôi. Tốt nhất nên đội mũ và đeo khẩu trang, đừng để bị phát hiện."

Mặc dù cô ấy không biết tại sao Ôn Dư lại không về nhà khi cô quay lại, cũng không biết tại sao hai người lại phải gặp nhau một cách lén lút như thể họ đang tham gia một bữa tiệc ngầm như vậy. Nhưng sau 20 phút, Vưu Hân vẫn có mặt tại khách sạn mà cô đã nói.

Ôn Dư cẩn thận dẫn cô ấy đến phòng của mình.

Ngay sau đó, cô lập tức đóng cửa phòng, khóa lại và nói: "Trên đường tới đây không có ai phát hiện ra cậu chứ?"


Vưu Hân có chút bối rối: "Nếu bị phát hiện thì sao? Tôi đến đây để gặp một người bạn chứ đâu phải đến để ngoại tình."

"Nếu ai đó phát hiện ra cậu đang ở cùng tôi thì kết quả có thể còn tồi tệ hơn là ngoại tình."

"..."

Cuộc gặp gỡ giữa cô và bạn thân luôn dễ dàng hơn so với cha mình là Ôn Dịch An.

Ôn Dư đã đóng vở kịch này với Tưởng Vũ Hách gần một tháng. Cuối cùng cô cũng có thể cởi bỏ lớp mặt nạ của bản thân trước mặt Vưu Hân để trở lại là chính mình.

"... Vậy… Tóm lại là có chuyện gì thế?" Ôn Dư thở dài một hơi nói: "Phá sản, lừa dối, tai nạn xe cộ, cậu nói xem tôi có phải là cô gái bị chọn không?”

Vưu Hân như chết lặng khi nghe điều này, cô ấy không ngờ rằng những ngày gần đây lại xảy ra nhiều chuyện như vậy với Ôn Dư.

Cô ấy chần chờ hồi lâu mới thở dài nói: "Thật không nghĩ tới…"

"Đúng vậy. Trước đây tôi cũng không nghĩ tới Thẩm Minh Gia sẽ là loại người như vậy."

"Không phải." Vưu Hân lắc đầu nói: "Tôi thật không ngờ cậu lại ở cùng người giám đốc mà tôi sùng bái. Cậu phải biết ban ngày tôi vừa tham gia chương trình tuyển chọn diễn viên của công ty bọn họ, buổi tối cậu lại nói cậu đã trở thành em gái của giám đốc công ty… Chờ chút, để tôi bình tĩnh đã."

Không gian yên tĩnh khoảng chừng bốn, năm giây. Vưu Hân nói tiếp: "Nhưng tôi nghe người trong đoàn làm phim nói giám đốc Tưởng rất lạnh lùng, tính tình cũng không tốt. Điều này là thật hay giả? Là giả sao? Nếu là thật thì cậu có chịu đựng nổi không?"

"..."

Ôn Dư im lặng, cô không muốn trả lời vấn đề này.

"Có phải cậu đang lạc đề rồi không? Bây giờ chị em tốt của cậu đang bị Thẩm Minh Gia cắm sừng đấy. Cậu không có chút động lòng hay phẫn nộ sao?"

Vưu Hân dừng lại một chút, cô ấy lập tức vỗ đùi mở Weibo: "Mẹ kiếp, Thẩm Minh Gia là một con chó, tôi giúp cậu vạch trần hắn ta trên mạng!"

Diễn xuất này quá khoa trương rồi.

"Được rồi, được rồi." Ôn Dư ngăn Vưu Hân lại. Cô nói: "Cậu lên mạng nói như vậy có ích lợi gì chứ. Không có chứng cứ, fan của hắn sẽ tố cáo cậu tung tin đồn thất thiệt. Tới lúc đó cậu có thể bị hắn ta cắn trả tội vu khống."

Vưu Hân suy nghĩ một chút. Đạo lý này không sai bởi trong giới giải trí là như vậy. Ai có càng nhiều fan thì càng có tự tin làm chuyện sai trái.

Cô ấy chỉ mà diễn viên nhỏ ở tuyến thứ 18. Nếu hiện giờ Vưu Hân vẫn cố chấp muốn tuyên chiến với một người có nhiều fan, sắp trở thành diễn viên lưu lượng khủng thì chẳng khác gì lấy trứng chọi đá.

"Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?"

Ôn Dư bất đắc dĩ nói: "Yên tâm đi, tôi đã có kế hoạch hoàn hảo rồi. Sau khi tôi trở về Bắc Kinh sẽ bắt đầu đối phó với hắn."

"Được." Vưu Hân gật đầu, đột nhiên cô ấy hưng phấn đứng lên: "Vậy chúng ta tiếp tục nói về giám đốc Tưởng đi."

"..."

"Bình thường hai người chung sống với nhau như thế nào? Mối quan hệ của cả hai ra sao?"


Ôn Dư suy nghĩ vài giây nói: "Rất không tốt."

Vưu Hân không tin lắm: "Không thể nào."

Vừa mới nói xong, ánh mắt Vưu Hân vô tình liếc nhìn điện thoại di động vừa phát sáng của Ôn Dư.

"Này, có người đang tìm cậu trên WeChat."

Ôn Dư quay đầu lại nhìn, trong danh sách có một lời mời kết bạn mới.

Kể từ khi đăng ký tài khoản WeChat này, cô chỉ thêm bạn với mỗi Vưu Hân. Ôn Dư nghĩ rằng đây có thể là một tài khoản rác, cô không quá quan tâm mà mở ứng dụng ra.

Là "TVH" gửi yêu cầu thêm bạn với cô từ danh bạ.

Ôn Dư: "..."

Vưu Hân: "?"

Vưu Hân là người đầu tiên phản ứng lại. Cô ấy hét lên: "TVH? Tưởng Vũ Hách? Không thể nào! Hai người ở bên nhau lâu như vậy mà vẫn chưa thêm bạn WeChat?"

Đây là một câu chuyện dài vậy nên chúng ta đừng nói về nó được không!

Ôn Dư chống cằm suy nghĩ. Cô không hiểu tại sao nửa đêm Tưởng Vũ Hách lại đột nhiên muốn thêm WeChat của cô.

Người anh giả ơi, chúng ta chỉ cần trao đổi số điện thoại di động, không cần phải đi xa hơn có được không?

Ngay khi Ôn Dư định bỏ qua yêu cầu và ném điện thoại sang một bên, Vưu Hân đã lấy tay ấn ấn vài cái chọn đồng ý kết bạn giúp cô.

"Cậu đang nghĩ cái gì vậy, cậu còn có tư cách từ chối sao?"

Ôn Dư: "..."

Nói cũng đúng.

Quên đi, thêm bạn thì thêm thôi.

Một dòng chữ nhanh chóng hiện lên trên màn hình: "Bạn đã thêm TVH làm bạn, hãy gửi lời chào hỏi."

Tuy nhiên, sau vài phút chờ đợi, không có tin nhắn nào hiện lên trong hội thoại.

Vưu Hân: "Cậu không định chào hỏi anh ấy à?"

Ôn Dư lắc đầu: "Bỏ đi, tôi đã nói rồi, quan hệ của chúng tôi rất không tốt."


Ngập ngừng một hồi, nghĩ mình chẳng có gì phải giấu giếm bạn thân, cô thở dài nói: "Tôi luôn là người chịu nhục, nén nỗi chua xót mà nịnh bợ anh ta."

"Ghê vậy sao?" Vưu Hân không tự chủ cười một tiếng, cô nhấc điện thoại lên nói: "Vậy tối nay giao cho tôi nhiệm vụ đi nịnh anh ta đi. Tôi muốn làm "chân chó" cho giám đốc Tưởng! Ha ha ha ha…"

Ôn Dư: "..."

Vưu Hân lấy điện thoại ra và nhanh chóng bấm phím không biết đang gõ gì.

Ôn Dư đứng dậy giật lấy điện thoại nói: "Cậu làm gì vậy? Đừng nói bậy, anh ta rất thông minh, đừng làm lộ chuyện của tôi."

"Tôi khẳng định không nói gì lung tung." Vưu Hân lấy lại điện thoại: "Tôi đang diễn giúp cậu đây còn gì. Tôi giúp cậu chia sẻ chút ác liệt cùng chua xót trong lòng."

Ôn Dư rũ mắt xuống.

Cô ấy cũng không nói chỉ gõ hai từ "anh trai". Nhưng loạt biểu cảm theo sau hơi quá tâng bốc.

Dư Dư: Anh "nhe răng", "hôn, hôn, hôn"

Quên đi! Dù sao bình thường trông cô cũng như thế này.

Tuy nhiên, sau khi chủ động nhắn tin được một lúc thì Tưởng Vũ Hách vẫn không có phản ứng.

Vưu Hân nhíu mày: "Tại sao anh ta vẫn chưa trả lời cậu?"

Ôn Dư cũng cảm thấy có chút xấu hổ, cô ủ rũ vùi mặt vào trong chăn: "Tôi đã nói rồi, quan hệ của chúng tôi vô cùng không tốt. Bình thường toàn là tôi tự mình lấy lòng anh ta mà cậu còn không tin."

"Thật sao?" Màn hình đột nhiên lóe lên, Vưu Hân nhìn qua, cô ấy dừng lại hai giây: "Mẹ kiếp, mối quan hệ ác liệt như này thì tôi cũng muốn."

"?" Ôn Dư sửng sốt một chút, cô nhìn vào màn hình điện thoại trên tay Vưu Hân.

Trên màn hình hiện thông báo: "TVH đã chuyển tiền cho bạn"

Ôn Dư cẩn thận đếm. Đúng vậy, cô không nhìn nhầm. Là sáu con số, 10 vạn tệ!

Ôn Dư cả kinh, lập tức gửi đến một loạt dấu chấm hỏi cho đối phương.

Tuy nhiên, không có câu trả lời nào được gửi lại. Giống như anh cho rằng cô gửi tin nhắn này là vì mục đích như vậy.

"Dư Dư." Vưu Hân mím môi: "Hai người các cậu có ý gì?"

Ôn Dư chưa kịp hoàn hồn hỏi: "Hả?"

"Bắt nạt tôi vì không có anh trai không có đàn ông đúng không! Tôi đến tận khách sạn chỉ để đợi hai người cho tôi thấy các người lợi hại như thế nào ư?"

Ôn Dư mở miệng, đang định giải thích vài câu, điện thoại lại vang lên.

Lần này là một tin nhắn văn bản.

Vưu Hân còn tưởng là Tưởng Vũ Hách, vì vậy cô ấy nghiêng người vừa nói chuyện phiếm vừa nhìn, miệng còn thì thầm đọc tin nhắn: "Em không sao chứ, đã trở về bình an chưa?"

Đọc xong, cô ấy hỏi: "Ai đấy?"

Ôn Dư vừa bấm chữ vừa trả lời người bên cạnh: "Thư ký của cha tôi."

Vưu Hân nhớ lại: "Ồ, tôi đã nhìn thấy anh chàng đẹp trai đó khi tôi đến gặp cha cậu. Sao thế anh ta có ý gì với cậu à?"


Ôn Dư không biết nên nói cái gì: "Dù sao tôi đối với anh ta cũng không có ý gì khác."

"Tất nhiên. Mặc dù thư ký Chu rất tốt nhưng so với Tưởng tiên sinh còn kém hơn."

"Cậu đang suy nghĩ cái gì thế? Tôi cùng Tưởng Vũ Hách làm sao có khả năng."

"Làm sao không thể? Hai người các cậu cũng không phải anh em ruột thịt. Lâu ngày sinh…"

"Tưởng Vũ Hách có người phụ nữ mà anh ấy thích rồi." Ôn Dư trực tiếp ngắt lời Vưu Hân: "Hơn nữa, rất có khả năng cô ấy là người quen của tôi."

Vưu Hân hoàn toàn sững sờ: "A? Cái này… Tôi không có nghe nói qua!"

Ôn Dư trả lời Chu Việt xong thì xóa luôn tin nhắn giữa hai người. Sau đó cô trịnh trọng ngồi khoanh chân nói: "Hân Hân, tôi gọi cậu đến đây là vì điều này."

…...

Gan của Ôn Dư rất to. Cô dám giấu Vưu Hân trong phòng để thảo luận kế hoạch về vị Triệu tiểu thư bí ẩn này. Cặp đôi bạn thân mãi đến ba giờ đêm mới ngủ được.

Nhưng Ôn Dư thực sự ngủ không ngon. Dù sao thì cô sẽ phải đối mặt với vấn đề nghiêm trọng là liệu cô ấy có thể ở bên cạnh Tưởng Vũ Hách sau khi cuộc gặp mặt kia diễn ra hay không.

Vào buổi sáng, Ôn Dư đã nghe thấy Tưởng Vũ Hách và Lê Bạch nói chuyện trong hành lang từ rất sớm. Cô đoán rằng họ đi ăn sáng. Nhưng Ôn Dư đã đợi trong phòng đến mười giờ mà Tưởng Vũ Hách vẫn chưa quay lại.

Không thể kìm lòng được, cô chạy ra ngoài hỏi Lê Bạch thì mới biết Tưởng Vũ Hách đã rời khỏi khách sạn.

"Không phải anh ấy hẹn với cô Triệu lúc mười một giờ sao?"

"Cậu chủ có việc khác."

"..."

Ôn Dư ngáp một cái, nói muốn tiếp tục trở về phòng đi ngủ. Cô vừa đóng cửa đã chạy đi đánh thức Vưu Hân: "Dậy đi, nhanh đi làm việc!"

Hai người vội vàng thu dọn, Vưu Hân dùng mỹ phẩm của Ôn Dư trang điểm đơn giản qua. Sau khi nhìn thấy lọ nước hoa nhỏ trên bàn của đối phương cô ấy cầm lên ngửi ngửi: "Này, đây là đồ cậu dùng khi xem hòa nhạc với tôi đúng không? Cho tôi dùng chút đi, tôi rất thích mùi này."

"Muốn sao cũng được." Ôn Dư không chút lo lắng, cô tìm một cặp kính râm đeo lên mặt nói: "Tôi xong rồi, nhanh lên."

Vưu Hân nhanh chóng lấy nước hoa ra xịt vài lần mới thỏa mãn đứng dậy: "Đi thôi!"

Bởi vì Ôn Dư nói trở về phòng ngủ nên Lê Bạch cũng không có ở bên cạnh cô. Thiên thời địa lợi, Ôn Dư cùng Vưu Hân thuận lợi rời khỏi khách sạn.

Cả hai bắt taxi và đến thẳng nhà hàng Mio.

Ban đầu, Ôn Dư muốn Vưu Hân đến nhà hàng để xem Triệu tiểu thư là ai. Nhưng sau khi hai người thảo luận thì đã quyết cả hai sẽ cùng đến. Bởi vì Ôn Dư có thể biết người mà Vưu Hân không biết mà nhà hàng không cho phép chụp ảnh nên cô vẫn phải tự đi.

Nếu thật sự là người quen, Ôn Dư phải lập tức bỏ chạy.

Lúc họ đến là mười rưỡi, còn nửa tiếng nữa mới đến 11 giờ.

Trong nhà hàng có rất ít người, chỉ có một hai bàn có khách. Ôn Dư đeo kính râm nhìn xung quanh nhưng không thấy được người nào quen mắt.

Không có mục tiêu khả nghi nào được tìm thấy.

Vì an toàn, cô và Vưu Hân không ngồi cùng nhau mà tìm một chỗ khuất bên cửa sổ và ngồi đối diện nhau.

Hai người tựa như hai kẻ xa lạ, lúc nhìn cửa nhà hàng, lúc lại nhìn ra ngoài cửa sổ.