Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế

Chương 56: Hồi kinh

Thảo nguyên rộng lớn bao la, ba năm nhanh chóng qua đi. Ở Tây Bắc ngẫu nhiên có một ít tiểu đánh tiểu nháo, nhìn có vẻ hoà bình.

Bệ hạ khai ân, đặc biệt cho phép Uy Quốc Công mang theo nhi tử về phủ tới qua năm, chỉ là Uy Quốc Công không yên tâm, vẫn lưu lại Tây Bắc, để ba nhi tử trở về.

Ở kinh thành Uy Quốc Công phủ đã sớm nhận được tin tức, mọi người hưng phấn không thôi, không chỉ tổng vệ sinh toàn bộ phủ, Liễu thị còn mang theo một đám hài tử cắt giấy dán cửa sổ, trang trí sân.

Cố Thanh Ninh cùng Cố Trạch Mộ đã bảy tuổi, vóc người dài ra không ít.

Cố Thanh Ninh mặc một thân hồng sắc, tóc búi đôi, cài một đóa hoa nhỏ, nhìn có vẻ nghịch ngợm đáng yêu.

Tài năng không đợi tuổi, nàng cầm kỳ thi họa thậm chí võ nghệ đều lộ ra thiên phú, chỉ có một chút không được, đó chính là thủ công. Mặc kệ nữ hồng hay là cắt giấy, dù đơn giản nhất là thắt dây đeo, đều vụng về khiến người hoài nghi.

Vì vậy Cố Thanh Ninh cũng không định khó xử chính mình, nàng dứt khoát từ bỏ nhiệm vụ cắt giấy, cùng ba vị ca ca đi dán song cửa sổ.

Cố Trạch Vũ đã mười lăm tuổi, thân hình thon dài như thanh trúc, ngũ quan đoan chính tuấn lãng, lại cố tình lộ ra một cổ phong độ trí thức, dù đứng trong đám người, vẫn như cũ vô cùng chói mắt.

Cố Trạch Hạo vĩnh viễn mang theo gương mặt tươi cười, bộ dáng hàm hậu, tuy cũng dài cao không ít, nhưng hình thể…Khụ khụ.

Tuy Cố Trạch Mộ là người nhỏ nhất trong ba người, lại không thể nào bỏ qua, hắn mặc một thân thiển sắc, cổ tay áo cùng cổ áo đều nạm vân văn, càng khiến khuôn mặt tinh xảo động lòng người, nhưng hắn luôn bày ra biểu tình nghiêm túc, rất giống tiểu đại nhân, càng thêm đáng yêu.

Ba nam hài đứng vây quanh cây thang gần song cửa sổ, Cố Thanh Ninh đứng ở hành lang nhìn xem song cửa sổ có dán thiếu hay không, hạ nhân đều khẩn trương, lo lắng tiểu chủ tử bị ngã.

- Qua trái một chút, đúng, cao một chút.

Cố Trạch Mộ cầm một thùng hồ nhão, phụ trách quét hồ lên song cửa sổ. Cố Trạch Vũ đang ở trên cây thang, cúi người thấp xuống, tiếp nhận hình cắt dán lên cửa sổ. Ai ngờ Cố Trạch Hạo đột nhiên chơi xấu, bàn tay nhún vào hồ nhão, sau đó hướng tới mặt của Cố Trạch Mộ định chà chét.

Cố Trạch Mộ phản ứng cực kỳ nhanh nhạy, thân mình lệch về một bên liền tránh được, thậm chí còn thuận thế chế trụ cổ tay Cố Trạch Hạo, đem một tay hồ nhão kia toàn bộ chùi lên quần áo của Cố Trạch Hạo.

Cố Trạch Hạo oa oa kêu to, hai người ở trong sân bắt đầu rượt nhau.

Cố Trạch Vũ không nhìn nổi nữa:

- Hai người bọn ngươi đã lớn như vậy, vẫn như lúc nhỏ cãi nhau ầm ĩ.

Cố Thanh Ninh cũng có chút buồn cười, ba năm nay ở Cố gia bị tiềm di mặc hóa, Cố Trạch Mộ thay đổi rất nhiều, lúc trước hắn rất chú trọng hình tượng, ngay cả hắn cũng không ngờ sẽ có một ngày hắn vì một tay hồ nhão, bị đánh chạy trong sân.

(Yul: " tiềm di mặc hóa" nghĩa là thay đổi một cách vô tri vô giác, biến đổi ngầm.)

Lúc đầu nàng cũng không thể bình tâm đối đãi với Cố Trạch Mộ, nhưng ngày tháng qua đi, nàng phát hiện ra hắn quả thực như lời hắn nói, không có ý đồ nhúng tay vào triều chính, thật sự nghiêm túc niệm thư, làm Cố Trạch Mộ.

Lúc này nàng mới cảm thấy, có lẽ nàng nên buông bỏ thành kiến với Cố Trạch Mộ, tuy có đôi khi nàng vẫn không thích hắn, nhưng không thể không thừa nhận, có hắn ở bên cạnh, nàng làm gì cũng sẽ an tâm hơn nhiều.

Ngay lúc Cố Trạch Hạo cùng Cố Trạch Mộ truy đuổi đùa giỡn, cửa sân viện bỗng nhiên bị mở ra, hai thân ảnh cùng vọt vào.

Cố Trạch Mộ có linh cảm, thân thể lùi ra sau trốn tránh, lùi hai ba bước liền thối lui đến vị trí an toàn. Khiến người muốn bắt hắn “A” một tiếng, lại chưa từ bỏ ý định muốn vọt tới chổ hắn, ai ngờ Cố Trạch Mộ không lùi mà tiến tới, giống như đuôi cá linh hoạt, chui qua vòng tay hắn, khiến hắn phác tay vào không khí.

Mà bên kia Cố Trạch Hạo lại không có nhạy bén như vậy, vừa định trốn, đã bị xách lên, sau đó một đám râu xù xù cọ lên mặt hắn, râu đâm ngứa quá, hắn hoảng sợ kêu lên, đối phương cười ha ha.

Chờ đến mọi người kịp phản ứng, mới ý thức hai bóng người này, một là Cố Vĩnh Hàn, một là Cố Vĩnh Diễm, hai người đều phong trần mệt mỏi, khuôn mặt Cố Vĩnh Diễm đầy râu, cũng khó trách nhi tử không nhận ra.

Nhưng vào lúc này, Cố Vĩnh Huyên mới từ ngoài cửa, không nhanh không chậm đi vào sân.

Tin tức ba người bọn họ trở về nháy mắt truyền khắp Uy Quốc Công phủ, tức khắc sôi trào.

_____________________________

Đám người Chu thị ngừng lại mọi chuyện đang làm, vội vàng từ các nơi chạy lại đây, bọn người Cố Vĩnh Huyên trở về sớm hơn dự định, nhất định quất roi thúc ngựa ngày đêm trở về, vì muốn về sớm mấy ngày để gặp người nhà, cho các nàng một kinh hỉ.

Tuy còn chưa tới tết, nhưng sân viện nho nhỏ này vui sướng giống như ăn tết.

Ba người bọn họ không trì hoãn lâu lắm, từng người trở về sân rửa mặt chải đầu, lát nữa cùng đi bái kiến Mẫn phu nhân.

Đào thị nước mắt lưng tròng nhìn Cố Vĩnh Hàn:

- Phu quân, Sao chàng lại gầy như vậy?

Cố Vĩnh Hàn gãi gãi cái ót:

- Có sao? Ta không có gầy, mà là tinh tráng!

Hắn vươn tay tới trước mặt Đào thị:

- Nàng xoa bóp thử xem, thịt này rất chắc.

Đào thị đỏ mặt liếc hắn, nói:

- Bọn nhỏ đều ở đây, ngươi còn nói bừa?

Cố Vĩnh Hàn:

- …

Lúc này hắn mới di chuyển ánh mắt nhìn nhi tử cùng nữ nhi đang đứng một bên, tuy mấy năm nay Đào thị vẫn luôn thư từ lui tới, sau đó Cố Thanh Ninh cùng Cố Trạch Mộ biết viết chữ, cũng bị yêu cầu viết thư cho phụ thân, nhưng mặc kệ Cố Vĩnh Hàn âm thầm miêu tả bao nhiêu lần về bộ dạng của bọn nhỏ, vẫn kém xa tận mắt nhìn thấy.

Cố Vĩnh Hàn nhìn hai đứa nhỏ, chỉ cảm thấy tâm đều hóa thành một bãi nước, hắn đang chuẩn bị ôm nhi tử, lại bị Cố Trạch Mộ mắt lạnh bức trở về, chỉ phải nước mắt lưng tròng mà ôm nữ nhi bảo bối, ai ngờ lại bị Cố Trạch Mộ mặt lạnh ngăn cản.

Cố Trạch Mộ:

- Thanh Ninh đã lớn, không được tùy tiện ôm ấp.

Cố Vĩnh Hàn:

- …

Cố Vĩnh Hàn ủy khuất muốn chết, thầm oán hận trong lòng.

" Quá đáng thật, ngươi không cho ta ôm còn chưa tính, đây là thân sinh nữ nhi của ta, ta muốn ôm một cái thì thế nào, chẳng lẽ còn phải chờ tên tiểu tử thúi này đồng ý sao? Có còn thiên lý hay không?"

Cố Thanh Ninh nhìn bộ dạng Cố Vĩnh Hàn rất đáng thương, quả thực rất buồn cười.

Nàng âm thầm trừng mắt nhìn Cố Trạch Mộ một cái, sau đó đi lên trước nhẹ nhàng giữ chặt tay Cố Vĩnh Hàn:

- Phụ thân.

Cố Vĩnh Hàn lập tức cảm thấy nhân sinh thật viên mãn!

Lòng tràn đầy hạnh phúc đi về sân viện, lúc này mới lưu luyến không rời buông tay nữ nhi, Đào thị sớm đã chuẩn bị nước ấm để hắn rửa mặt chải đầu.

Cố Thanh Ninh đi vào trong viện, Cố Trạch Mộ trầm mặc không lên tiếng đi theo sau.

Cố Thanh Ninh nhịn không được nói:

- Phụ thân khó khăn lắm mới trở về, ngươi đừng khi dễ hắn.

- Ta không có.

- Ngươi có. Vừa rồi ngươi còn dọa hắn.

Cố Trạch Mộ chỉ phải nói:

- Hắn tuỳ tiện như vậy, nào có bộ dáng phụ thân.

Cố Thanh Ninh hừ một tiếng:

- Ngươi lại ghét bỏ, hắn cũng là thân phụ của ngươi.

Cố Trạch Mộ bị nghẹn, cuối cùng không tình nguyện đáp ứng.

- Được rồi.