Huỳnh Mạc Phách Đương - Bạn Diễn

Chương 30

Gần như là trong nháy mắt năm người bọn họ nhập cảnh bước vào sảnh sân bay, đã bị nhóm nhân viên công tác chờ đợi lâu giống như gió xoáy vây quanh đưa lên xe Van, tiếp theo thì một đường hướng

Odaiba.

“Đây là bắt cóc sao?” Đang cầm bữa tối tiện lợi nhân viên công tác nhét tới, Từ Triết Ấp quả thực trợn mắt há hốc mồm. “Tôi còn tình nguyện đây là bắt cóc.” Tồn tại bệnh u buồn trước khi quay phim A Lập lại bắt đầu tâm tình sa sút, sau đó đã được Từ Triết Ấp an ủi vỗ vỗ bả vai.

Cho tới bây giờ Từ Triết Ấp cũng vẫn không thể xác định mấy viên thuốc Tiểu Quý cho y đến cùng có phải nhóm B hay không, cũng có lẽ trong lòng y đã sớm phát giác những viên thuốc đó không công hiệu, chỉ là chết không thừa nhận mà thôi.

Cơ quan sinh dục của đàn ông dù sao cũng thành thực hơn đại não một chút.

Y khống chế không nổi nhìn Ruka bên cạnh một cái, rồi mới quay đầu trở lại, qua vài giây, lại nhịn không được lần nữa quay đầu nhìn cậu.

Y cũng không biết tại sao mình phải làm thế, y chỉ là bỗng nhiên rất muốn nhìn cậu một cái.

Từ Triết Ấp không phải không thừa nhận sau khi y ý thức được mình thích Ruka, hormone nam và nữ trong cơ thể giống như đã cùng nhau bùng nổ điên cuồng phát triển, khiến cho y vừa nữ tính vừa sắc tình, ngay cả mình cũng sắp không nhận ra mình rồi.

Buổi tối mùa đông đến rất sớm, bọn họ tới Odaiba vừa đúng lúc gần bảy giờ, sắc trời đã hoàn toàn tối đen.

Từ Triết Ấp nhìn chằm khung cảnh đêm trước mắt này, vịnh Tokyo tối đen phảng phất trên mặt kính, giống như phản chiếu của Rainbow Bridge hiện ra từ từng chuỗi từng chuỗi bóng đèn liên tiếp. Mặc dù gió lạnh thổi đến ót y mơ hồ phát đau, khung cảnh đêm này vẫn tương đối đáng giá xem.

Dựa theo chỉ thị, y và Ruka trước tiên ở trước ống kính dùng tiếng Nhật đơn giản chào hỏi khán giả, tiếp theo dùng tiếng Trung bày tỏ hưng phấn của mình cùng tình cảm hạnh phúc, cuối cùng cũng chỉ là đơn giản cùng quay, bọn họ chậm rãi tản bộ đến trước chuông hạnh phúc trứ danh của Odaiba, hai người cùng nhau gõ chuông một cái, sau đó sẽ chuyển cảnh quay đu quay cao chọc trời.

Không biết có phải là vì giữa tuần hay không, trên lộ cũng không có nhiều người.

Từ Triết Ấp cùng Ruka sóng vai đi, chẳng qua chỉ là va chạm giữa bả vai cùng bả vai, thậm chí còn cách hai lớp áo khoác lông thật dày, cũng làm cho y cảm thấy trong lòng ngưa ngứa. Mà ở trong bầu không khí mập mờ và vi diệu, y nghe thấy Ruka hỏi mình:

“Em vừa rồi tại sao liên tục nhìn anh.”

Mặc dù là câu nghi vấn, nhưng giọng điệu của Ruka lại khá chắc chắn, dường như còn mơ hồ mang theo đắc ý.

Từ Triết Ấp là loại người tương đối nói một đằng nghĩ một nẻo, lập tức liền thẹn quá hoá giận muốn phản bác, nhưng một giây sau lại nghe Ruka hỏi: “Em có biết mỗi lần em nhìn anh như vậy, anh đều đang nghĩ gì không?”

Từ Triết Ấp hết sức khẳng định câu tiếp theo nhất định không phải lời hay, rồi lại nhịn không được: “cái gì?”

Ruka hài lòng giương cao khóe miệng, hờ hững nói: “Anh nghĩ nếu em nhìn anh một lần nữa, anh lập tức muốn đặt em ở trên ghế, vươn tay vào trong quần lót của em, dùng sức nắm chặt của em…”

“… Câm miệng.”

Từ Triết Ấp bị cậu không biết thẹn làm cho mặt đỏ tai hồng, vừa may mắn nhân viên công tác không có lắp đặt mic ở trên người bọn họ, vừa lại cảm thấy nửa thân dưới không có tiền đồ nổi lên phản ứng.

Ruka lần này cười càng cởi mở, muốn ăn đòn nói: “Muốn anh câm miệng, vậy em cứ nghĩ biện pháp đi.”

Bọn họ dưới nhắc nhở của chế tác điều hành dừng bước, đứng ở phía dưới vòm cửa màu trắng, đỉnh đầu chính là nút thắt dây kéo màu trắng của chuông hạnh phúc, nền là tượng nữ thần tự do cầm ngọn lửa cùng Rainbow Bridge kéo dài ở phía trên vịnh Tokyo, rất có bầu không khí hẹn hò lãng mạn của tình nhân.

Mà ở giữa nơi có bầu không khí tình cảm như thế, Ruka thì vẫn còn đang nói: “Anh muốn cầm nơi đó của em, rồi mới dùng miệng…”

Từ Triết Ấp không thể nhịn được nữa, dứt khoác nắm chặt khăn quàng cổ của cậu kéo người lại, mạnh mẽ hôn lên. Ngay từ đầu bởi vì lực đạo quá mạnh mà va chạm đến hàm răng, không biết là khoang miệng ai có điểm bị thương, lúc hôn môi còn nếm được một chút mùi máu tươi, nhưng một khi bắt đầu môi lưỡi lâu ngày không tiếp xúc, hai người cũng giống như cá cách nước đã lâu, dường như chỉ ở giữa môi lưỡi của đối phương mới có thể tìm được nguồn nước sinh tồn.

Ruka dùng sức ôm eo Từ Triết Ấp, vì tư thế này mà khiến nửa thân dưới của hai người dán chặt gắt gao, mặc dù cách vải dệt quần jean thô dày, vẫn có thể cảm giác dục vọng hai bên bừng bừng.

Nhiếp ảnh dưới chỉ thị không tiếng động của đạo diễn, từ từ kéo gần ống kính.

Trên màn hình, từ hình ảnh chuông đồng tượng trưng hạnh phúc kéo xuống, dừng ở hai tình nhân ôm hôn.

Lúc này Ruka đúng lúc chấm dứt một nụ hôn. Cậu ý thức được ống kính nhìn trộm, hờ hững cong khóe môi cười một cái, tiếp theo dùng tiếng Nhật nói một câu Từ Triết Ấp nghe không hiểu lắm.

Sau đó hình ảnh này được đông đảo nhóm hủ nam hủ nữ cắt ảnh phối lên phụ đề tiếng Trung, thiết kế thành đủ loại đủ kiểu làm chữ kí, thịnh hành một thời gian dài.

Mặc dù Từ Triết Ấp thẳng đến khi đó mới chậm chạp biết được đỏ mặt một phen, nhưng thời khắc này y vẫn là mơ mơ hồ hồ.

Y chỉ nhớ lúc ấy Ruka ôm chặt y, đối mặt với ống kính ghé vào tai y nhẹ giọng nói:『Y là của tôi.』



Sau đó ở đu quay cao chọc trời thấy được khung cảnh đêm của vịnh Tokyo như thế nào, bản thân Từ Triết Ấp thì một chút ấn tượng cũng không có. Toàn bộ ký ức của y chính là y cùng Ruka hai người đều kìm nén không được, gần như là vừa bước vào phòng nhỏ của đu quay cao chọc trời thì bắt đầu hôn đến long trời lỡ đất.

Nghe A Lập sau đó kể lại, tình hình chiến đấu của bọn họ lúc ấy dữ dội, làm cho người đi đường tốt bụng đi ngang cũng nhịn không được phản ứng với nhân viên phục vụ của đu quay cao chọc trời, cái phòng nhỏ phía trên rung rất kịch liệt thật sự không sao chứ? Từ Triết Ấp vì thế lúng túng đến không được, Ruka lại hoàn toàn không thèm để ý, làm cho Từ Triết Ấp nhịn không được cảm thán, quả nhiên người không biết xấu hổ thiên hạ vô địch.

Sau khi quay chụp chấm dứt, bọn họ đi theo nhân viên công tác trở về khách sạn, chuẩn bị nghỉ ngơi lấy lại sức để chào đón lộ trình quay chụp cả ngày mai.

Mà vào hôm nay sau khi tận mắt nhìn thấy tia lửa tản ra bốn phía giữa Từ Triết Ấp cùng Ruka, chế tác điều hành tận trung cương vị công tác quả thực giống như phân cá vàng, một tấc cũng không rời trông coi hai người rõ ràng muốn tìm cơ hội chuồn êm đi cái gì cái gì kia, hơn nữa giống như bảo mẫu áp giải từng người từng người trở về phòng.

“A Triết cùng Tường, tới phòng của các cậu.” Chế tác điều hành đưa thẻ phòng giao cho Tường, tiếp theo tình ý sâu xa dặn dò: “Buổi tối nếu có ai tới gõ cửa, nhất định phải gọi trước cho tôi, không nên tùy tiện thả người vào phòng, đặc biệt là Ruka, ngàn vạn lần đừng cho y và A Triết ở riêng.”

Hắn vừa chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn qua nhìn lại giữa Từ Triết Ấp và Ruka, vừa kéo Ruka tiếp tục đi tới trước, nhịn không được phát bực tức: “Qua tám giờ nữa phải quay chụp rồi, cậu chẳng lẽ không thể tiết kiệm thể lực một chút sao…”

Từ Triết Ấp nghe vậy ngẩn người, quay đầu hỏi Tường: “Cảnh quay đầu tiên không phải mười giờ sáng mai sao?”

Hiện tại thời gian gần mười hai giờ, vô luận tính toán thế nào, thời gian quay hẳn là chuyện mười giờ sau, cùng tám giờ hoàn toàn kéo không hơn.

Động tác quét thẻ phòng của Tường thoáng tạm dừng, tiếp theo có chút kinh ngạc quay đầu: “Ruka không có nói với anh sao?”

Từ Triết Ấp vừa nghe đến câu “Chẳng lẽ không ai nói cho anh biết”, trong lòng đã cảm thấy không quá tốt, may mắn Tường cũng không thừa nước đục thả câu, kéo hành lý ném vào trong phòng, liền ngồi xuống giường.

“Kịch bản của chúng ta bây giờ cầm là bản thứ hai, bởi vì kịch bản đầu tiên Ruka không muốn quay.” Tường hờ hững giải thích: “Ở trong kịch bản đầu tiên, bốn người chúng ta nhất định phải đổi người hợp tác.” Hắn nói tới đây, Từ Triết Ấp đã hoàn toàn hiểu được nguyên nhân Ruka từ chối. Y hít sâu một hơi, rồi mới hỏi: “Điều kiện trao đổi giữa y và công ty phim là gì?”

“Điều kiện cũng không tính là rất quá đáng, cũng chỉ là ghi thêm một đoạn ngắn anh ấy tự an ủi mà thôi.” Tường nhếch khóe môi, “bộ phim lần trước sau khi đẩy ra, Ruka tăng thêm rất nhiều fans nam, trong đó rất nhiều là số 1, còn đặc biệt viết thư cho công ty yêu cầu xem anh ấy biểu diễn một mình.”

Từ Triết Ấp nghe đến đó, nhịn không được cau chặt mày.

Y đương nhiên biết mình quay chính là phim gì, rất rõ ràng những khán giả này tại sao muốn xem bộ phim đó. Y cho là mình đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý, cho tới bây giờ y mới hiểu chuẩn bị như vậy hoàn toàn không đủ.

Y có thể chịu được người khác ý dâm chính mình, lại chịu không nổi người khác suy nghĩ vẩn vơ với Ruka.

Có lẽ ý nghĩ của Ruka cũng là như vậy, cho nên mới đồng ý đề nghị này.

“Không nên suy nghĩ nhiều, tình huống bây giờ đã coi như là tất cả đều vui vẻ.”

Có lẽ bởi vì sắc mặt Từ Triết Ấp quá mức khó coi, Tường hiếm thấy khuyên hai câu.

Nhưng tối ngày hôm đó, Từ Triết Ấp lăn qua lộn lại, thế nào cũng là ngủ không được.

Y lấy điện thoại ra nhìn một hồi, tiếp theo mô phỏng động tác giơ ngón giữa, hẳn hoi gửi chữ “凸” qua, kết quả không đến ba mươi giây Ruka đã gọi qua.

『rất muốn anh sao?』

Thanh âm người này nghe cứ như vô cùng đắc ý, ngay cả âm đuôi cũng vui vẻ nhẹ nhàng bay lên.

Trốn đến WC nghe điện thoại Từ Triết Ấp vốn muốn trả lời cậu “Nhớ mẹ anh”, sau đó không biết tại sao, cư nhiên cũng thành thành thật thật “Ân” một tiếng. Hai người trong lúc nhất thời đều không nói gì.

Có lẽ là lời muốn nói nhiều lắm, cẩn thận ngẫm lại lại không có gì dễ nói, cho nên đều ngậm miệng, đều muốn nghe thanh âm của đối phương, không nghĩ tới đối phương dĩ nhiên cũng không nói.

Từ Triết Ấp nghĩ nửa ngày muốn thế nào hỏi Ruka chuyện quay chụp sáng mai, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, lại trở thành: “Trở về đặt tên cho con tiểu Bạch đi.”

Đối phương hiển nhiên sửng sốt một chút, tiếp theo mới nhàn nhạt nói: “Anh chỉ kiên trì nó phải theo họ cha.”

Từ Triết Ấp tức giận đến nghiến răng.

Sau khi cúp điện thoại, Từ Triết Ấp thế nào cũng ngủ không được, dứt khoác ngồi ở trên thảm nhà vệ sinh, từng chữ từng chữ gửi tin nhắn cho chế tác điều hành.

Tin nhắn cũng không dài, cũng chỉ có một câu, viết: Tám giờ ngày mai Ruka quay ở phòng nào?