Huynh Đệ Niên Hạ

Chương 68

Cứ như vậy, một năm rồi lại một năm.

“Tiểu Diễn, thời gian trôi qua thật nhanh. Mới đó em cũng đã làm bác sĩ rồi. Cũng 26 tuổi rồi nữa.”

“…Đúng vậy.”

Tôi lần đầu tiên gặp anh là năm mười một tuổi, hiện tại đã là hai mươi sáu.

Mười lăm năm…cho dù năm mười ba tuổi mới thừa nhận tình cảm của mình, thì cuộc đời tôi ngần ấy thời gian cũng có đến một nửa thuộc về người này.

“Cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên có bạn gái đi thôi. Rồi thì hai, ba năm, sẽ là kết hôn.”

Tôi cười khổ. Anh thật sự chỉ còn là người thân bình thường của tôi sao?

“Làm sao được. Thời buổi này còn ai chịu gả cho một kẻ chưa có gì như em sao? Em tuy rằng không còn ba mẹ, nhưng cũng không muốn đi ở rể, càng không muốn kết hôn. Giá nhà cũng đắt đỏ như vậy, cứ như bây giờ ở cùng anh, trông coi cửa tiệm là được rồi. Đời này trông cậy vào anh, haha.”

Nói như vậy, cũng lại là lấy cớ mà thôi.

Anh không biết tôi có bác mình làm chỗ dựa vững chắc. Tôi rõ ràng có thể sau khi ra trường không cần đi thực tập, không cần làm bác sĩ mà trở về quản lí hệ thống siêu thị cho bác. Thế nhưng đều vì anh mà tôi đã không trở về.

Cũng vì thế mà tôi hoàn toàn không nghĩ đến chuyện kết hôn.

Nhiều năm như vậy, nhiều chuyện như vậy. Anh có thể quên, nhưng tôi thì không.

Tôi cảm thấy như hiện tại cũng tốt lắm, mỗi ngày đều được nhìn thấy anh, được anh nấu ăn cho, lại có thể chăm sóc cho anh nữa.

Đôi lúc sẽ cảm thấy dường như anh vẫn còn tình cảm với mình, cho nên mới cưng chiều tôi. Đôi khi lại cảm thấy anh chỉ coi tôi là em trai, dù sao ngoài tôi ra cũng không còn ai là người thân để anh chiếu cố cả.

Nhưng tôi còn yêu. So với trước kia…còn sâu đậm hơn.

Tôi nghĩ muốn ở bên anh, cho dù anh không yêu tôi. Nếu có thể, tôi muốn cứ như vậy ở cạnh anh cả đời.

Thật lâu thật lâu trước kia, trong đêm mưa như trút nước, anh đã nói, hi vọng con đường đó không có đích đến, như vậy anh có thể cùng tôi đi mãi, đi mãi.

Hiện tại đến lượt tôi muốn ở bên anh, muốn cùng anh sánh bước, không cần biết phía trước thế nào.

Dù là tôi đang giả nghèo, giả đáng thương, dù đối với tôi anh chỉ xuất phát từ sự áy náy, thì tôi tin anh cũng sẽ không bỏ tôi lại một mình.

“Em cũng nên…nghĩ đến việc lập gia đình.”

Sau lần đó, thi thoảng vẫn có lúc anh nhắc đến chuyện này.

Tôi mỗi lần cũng chỉ lắc đầu nói: “Anh cũng chưa lập gia đình đâu, em thì vội cái gì? Mà lần trước không phải đã bảo anh là em ngay cả điều kiện căn bản cũng chưa đủ sao?”

“Em với anh đâu có giống nhau.” Anh chỉ cười. “Anh học còn chưa xong. Không ưu tú như em…Bây giờ em còn là bác sĩ, không nên…”

“Thực tế vẫn là thực tế.” Tôi khoát tay. “Tóm lại không có chỗ dựa kinh tế ổn định thì sẽ không ai đến với ai đâu. Lập gia đình xong cũng chỉ khiến cho người khác chịu khổ cùng mình. Chuyện này em cũng không gấp, để sau rồi tính.”

Tôi thấy anh thở dài.

“Anh, bệnh viện có một chuyến đi giao lưu trao đổi kinh nghiệm, lần này đi Hồng Kông, có hơi lâu, tầm nửa tháng.”

“À, vậy em đi đi, đi đường phải cẩn thận.”

Kì thật tôi không muốn đi. Tình trạng của anh gần đây lại không tốt lắm, bệnh đau dạ dày đó, không có tôi ở đây có ổn không? Hay anh lại mỗi ngày không ăn cơm, chỉ ăn đại ít bánh trong cửa tiệm cho xong.

“Anh…không có em chăm sóc có được không?”

“Không sao, em cứ yên tâm đi đi.” Anh mỉm cười. “Anh phải xuống cửa tiệm đây.”

“Anh ở nhà phải chú ý một chút.” Tôi lo lắng mà dặn dò. “Chờ một chút, chờ một chút!”

Cổ áo anh bị gấp thế nhưng anh lại không phát hiện, tôi vươn tay đến, giúp anh chỉnh lại. Động tác gần gũi như thế, ngón tay cũng chạm đến da thịt anh, đáng tiếc không đủ để cảm nhận điều gì cả.

Rời đi lâu như vậy, tôi thật sự luyến tiếc.

Anh đứng trước mặt tôi, cúi thấp đầu xuống, để tôi chỉnh lại cổ áo như vậy nên dường như có chút xấu hổ, không biết nhìn đi đâu nên cúi đầu xuống, trông đáng yêu vô cùng.

Tôi khi đó thiếu chút nữa nhịn không được mà hôn anh.

Thật sự là trưởng thành…biết nhiều chuyện, trải nhiều chuyện, lại trở nên nhát gan thế này.

Nếu là lúc còn bé, tôi hẳn đã không cố kị gì liền hôn.

Quãng thời gian tươi đẹp như thế…lúc này lại không còn thuộc về tôi nữa.

Tôi không nên đi…ngày đó không nên đi. Cho dù bị người phụ nữ kia giết chết, cũng nên ở lại chống đỡ đến cùng.

Nếu tôi kiên trì hơn, có lẽ đã có hi vọng hiện tại anh còn là của tôi. Nhưng bởi vì tôi ra đi, bởi vì tôi làm anh tổn thương sâu như vậy, thời gian trôi qua cũng cuốn theo tình cảm anh dành cho tôi ngày đó.

Tôi rất hối hận.

Rất rất hối hận.

Nếu được chọn lại một lần nữa, tôi nhất định sẽ không đi.

Nhất định sẽ vẫn ở bên anh.

Lúc ở sân bay chờ đến giờ khởi hành, di động vang lên, mở ra xem, là Lôi Nam Vũ.

Lôi Nam Vũ sau khi tốt nghiệp cũng trở thành luật sư, hiện tại cũng đang nổi danh, nói chung mọi đường đều thuận lợi. Lôi Nam Vũ ở cách chỗ chúng tôi hai tiếng đi xe, ngày nghỉ lễ hay gì đó vẫn mấy người cùng nhau tụ họp. Lôi Nam Vũ vẫn hệt như trước, đặc biệt thích chú ý đến sự tiến triển của tôi và anh.

“Nghe Trình Trí Viễn nói em đi Hồng Kông?”

“Đúng vậy, anh tin tức cũng nhanh nhỉ.” Mới đó mà đã gọi điện thoại cho anh rồi.

“Đi mà không bảo trước! Thị trường mới ra một kiểu nhẫn đặc biệt đẹp, lại còn số lượng có hạn, hiện tại ở đây đặt mua cũng không nổi luôn. Nghe nói Hồng Kông có nhiều a, Kỳ Diễn, nhớ mua giúp anh!”

“Haha, cụ thể kiểu dáng như thế nào, gửi mẫu, em giúp anh mua.”

“Kỳ Diễn em tốt nhất!”

Hồng Kông đúng thật là thiên đường mua sắm danh bất hư truyền. Lần này sang đây giao lưu trao đổi kinh nghiệm, có đến hơn nửa là đồng nghiệp nữ, vì thế mà lúc rảnh cả đám bác sĩ nam chúng tôi đều bị kéo đi mua sắm. Nói là cùng đi mua, nhưng chủ yếu là đi theo xách đồ mà thôi.

Cứ như thế bị dẫn đi lòng vòng trên phố. Những đồng nghiệp đó thật không nghĩ tới lại cuồng mua sắm như vậy, túi lớn túi nhỏ, cuối cùng nhiều đến mức chính bọn họ cũng phải xách.

“Kỳ Diễn, tôi trước kia còn cảm thấy cậu rất lạnh lùng xa cách, không thể nói chuyện cùng, hiện tại hoàn toàn không thế nha! Cậu như vậy mà cũng mua sắm a!” Một đồng nghiệp nữ chọc tôi.

Biết thế nào được, tôi nhìn đến thứ này thứ kia, thấy rất hợp với anh liền không kiềm được mà mua tất.

Sau buổi giao lưu với bệnh viện bên này, tôi rất có tinh thần mà đi mua sắm cùng bọn họ suốt cả đêm.

Đương nhiên nhẫn của Lôi Nam Vũ tôi vẫn nhớ mua. Chiếc nhẫn đó thực sự so với trong tưởng tượng của tôi còn đẹp và sang trọng hơn nhiều. Sau khi xem xong tôi còn gọi điện cho Lôi Nam Vũ xác nhận, thế là Lôi Nam Vũ càng quả quyết bảo tôi mua về cho bằng được.

Thật không nghĩ Lôi Nam Vũ cũng có lúc như thế.

Ngày cuối cùng ở Hồng Kông, chúng tôi được những người cũng tham gia giao lưu của bên đó dẫn đi thăm thú khắp nơi. Tôi đối với việc này cũng không hứng thú, bởi vì thật sự nhớ nhà, nhớ anh. Vì thế mà xin về trước một ngày, muốn cho anh bất ngờ.

Lúc đến nhà lại phát hiện cửa tiệm không mở. Tôi cảm thấy là lạ, lấy chìa khóa mở cửa lên tầng, cũng tối om, không có ai cả.

“Anh?”

Sao anh lại không ở nhà?

Tôi lập tức lo lắng, vội lấy điện thoại ra gọi, lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại của anh ở rất gần đây, ngay sau đó lại nghe thấy tiếng bước chân của anh.

“A? Tiểu Diễn, sao em đã về? Không phải ngày mai sao?”

“Anh, anh đi đâu! Cửa tiệm không mở, người cũng không ở đây, làm em sợ muốn chết.”

“Anh có thể đi đâu chứ?” Anh cười. “Đường dài như vậy, mệt lắm?”

-Hết chương 68-