Huynh Đệ Niên Hạ

Chương 50

“Kỳ Diễn, ngày hôm qua thật sự không cố ý!” Lôi Nam Vũ chắp tay xin lỗi. “Thật không nghĩ lại gặp đồng nghiệp của ba anh! Lúc ấy cách người đàn bà kia đúng hai bước, thế nhưng bị chặn lại, hỏi vì sao lại ở đây, vì sao không đến trường, có phải đến đây cùng ba hay không. Hỏi đến mức anh chạy không nổi, về nhà cũng vì bị phát hiện mà ăn một trận đòn của ba.”

Thấy tôi vẫn không nói gì, Lôi Nam Vũ lại bảo: “Này, Kỳ Diễn…hôm qua…như thế nào rồi? Em gặp được anh em chưa?”

“Còn có thể…như thế nào được.” Tôi thở dài, không muốn nhắc lại.

“Là thế nào? Tóm lại đã gặp hay chưa?”

“Lôi Nam Vũ…”

“Ừ?”

“Bất kể em làm gì, đều không có ý muốn hại anh ấy. Em…không phải muốn anh ấy đau…”

“Anh biết a.” Lôi Nam Vũ dừng một chút, bỗng nhiên hoảng sợ nhìn tôi. “Kỳ Diễn…em…”

“Em làm sao?”

“Em khóc.”

“Hả…?” Đưa tay lên mặt, sự thật. Chạm đến nước trên mặt, đứng liền không vững, tôi ngồi xổm xuống, ôm đầu.

Lôi Nam Vũ đứng bên cạnh nhìn tôi hồi lâu, thở dài, bất đắc dĩ sờ sờ đầu tôi.

“Anh em em quả thật…”

Qua vài ngày, anh cuối cùng xuất viện.

Xảy ra nhiều chuyện như vậy, ba tôi với dì thần kinh căng độ sắp đứt, dĩ nhiên không cho chúng tôi tiếp tục ngủ chung.

Trường học hiện tại của anh có ký túc xá cho học sinh, vì thế anh liền chuyển vào đó. Còn cuối tuần anh về thăm nhà, tôi sẽ ngủ ở sofa.

Hiện tại mọi mối quan hệ trong gia đình đều vô cùng cứng ngắc.

Dĩ nhiên không có ai nhắc lại chuyện anh thẳng thắn nói thích tôi, thế nhưng mỗi khi ở nhà, anh đều cúi thấp đầu, cả ngày chẳng nói năng gì, cũng không dám nhìn thẳng ba mẹ.

Dần dần, lấy lí do ở trường học tập bận rộn, đến cả cuối tuần anh cũng không về nữa.

Cứ như vậy nửa năm trôi qua, tôi và anh không gặp nhau, không nói chuyện.

“Kỳ Diễn, chiều nay đến trường trung học trọng điểm đánh người, đi không?”

“Đi chứ.” Lòng tôi hơi động nhưng nét mắt không đổi, hỏi. “Nhưng cái trường đó mà cũng có người không lo học tập mà đi đánh nhau này nọ sao?”

“Sao không? Cả trường cũng không phải ai cũng ưu tú. Tên kia nghe nói từng qua lại với bọn Lưu Vũ! Những kẻ như thế chẳng phải chỉ biết dùng đến tiền hay sao? Em cho rằng ai cũng học giỏi và được chọn vào như anh trai em chắc?”

“…Khụ khụ.” Tôi vỗ vỗ Lôi Nam Vũ. “Nói đến nhiều tiền, sao anh cũng không chen một chỗ?”

“Đương nhiên là vì ba anh với anh hết cách rồi, haha.” Lôi Nam Vũ cười. “Với lại gần nhà, mà còn được tụ tập mấy anh em một chỗ vui vẻ!”

“Thế vụ lần này là làm sao?”

“Nó họ Lý, là hàng xóm nhà anh. Thôi không nhắc nữa, nhắc đến liền thấy khó chịu! À mà người đồng nghiệp của ba lần trước gặp ở bệnh viện cũng là ba nó luôn! Em xem, nếu không phải tại ông ấy thì em với người phụ nữ kia nói chuyện cũng không bị anh em nghe thấy, cũng không khiến cho quan hệ hai đứa em thành như bây giờ. Nói xem có nên cho một trận không?”

“Nên.” Tôi kéo tay Lôi Nam Vũ.

Con trai bác sĩ kia rất nhanh xuất hiện trong tầm mắt. Kì thật là một người con trai bộ dạng không tồi, nhìn cũng chững chạc. Chính là cái cách tên đó nhìn người khác rất khó chịu, mặt dường như lúc nào cũng vênh váo tự đắc.

“Đã lâu không gặp.” Hắn rất bình tĩnh mà hất cằm nói với Lôi Nam Vũ. “Lôi thiếu gia, tôi lại chọc giận gì cậu sao?”

“Người cậu chọc là tôi.” Tôi đứng ra, không phân trần gì liền bước ra.

Tôi biết hắn cũng không hẳn gây chuyện với mình, thậm chí lôi cả ba hắn vào thì đúng là vô tội. Ai có thể ngờ chỉ bằng việc ba mình ở bệnh viện hỏi han một thằng nhóc mà dẫn đến cơ sự này chứ?

Nhưng mà, tất cả các người, vì tất cả những người này mà anh chán ghét tôi.

Tuy rằng bị chán ghét là kết cục tốt nhất, nhưng nghĩ đến vẫn thấy rất khó chịu trong lòng.

Mà khó chịu thì phải phát tiết, góp phần gây sự, cho nên cũng đáng bị đánh.

Thế nhưng không nghĩ tới tên này bên trong thật không thống nhất với bên ngoài. Ban đầu rõ ràng bày ra bộ dáng cao cao tự đại, chẳng biết gì là sợ, cũng không lộ ra ý tứ sợ hãi hay muốn chạy trốn. Khiến cho tôi nghĩ không chừng tên này cũng biết võ hay sao? Thế mà hắn chỉ phản kháng hết sức nhu nhược, tôi mới đánh có hai cái, hắn đã vô cùng khoa trương kêu gào.

“Này này! Vô liêm sỉ! Lôi Nam Vũ! Bình thường toàn cậu đánh tôi coi như xong, hôm nay vì sao là người khác? Đừng cho rằng tôi sẽ không phản kháng!”

“Đau! Muốn phản kháng a! Phản kháng!”

Hắn luôn miệng nói muốn phản kháng, thế nhưng tay chân chẳng làm ra hành động gì. Hay hắn nghĩ rằng giãy giụa một tí rồi kêu lên như thế là phản kháng?

“Lôi Nam Vũ cậu vô liêm sỉ! Ai u! Lại đánh, lại đánh tôi tìm ba tôi tới!”

“Còn muốn mách?” Lôi Nam Vũ nhai nhai một cây cỏ, cười. “Kỳ Diễn, tiếp tục đánh cho anh! Đánh cho ba nó không nhận ra thì thôi!”

“Tiểu Diễn?” Bỗng nhiên một thanh âm quen thuộc vang lên, trái tim tôi chững lại.

Tôi còn chưa kịp làm gì, cái tên đang bị tôi đánh đã lại gào lên: “Trình Trí Viễn! Cứu mình! Cứu a! Cứu a!”

Tôi quay người lại, anh đang từ phía sân thể dục bước đến. Anh có cao hơn, mà tựa hồ cũng gầy hơn trước, tóc cảm giác như lâu rồi không cắt, một ít tóc vương xuống che khuất gương mặt.

Anh nhìn tôi, đáy mắt hơi động, lại nhìn sang kẻ đã bị tôi đánh sắp sưng cả mặt.

“Tiểu Diễn, sao em lại đến đây?”

Anh bước nhanh đến trước mặt tôi, giọng điệu nghe như có phần trách.

“Anh, trường anh là nơi hội tụ toàn nhân tài, cho nên đối với loại phá hư này, em chỉ giúp dọn dẹp chút.”

Anh nhíu mày, chỉ tên kia, hỏi: “Tiểu Diễn, sao em đánh cậu ấy?”

“Thấy chướng mắt không được sao?”

“Đây là lí do gì? Người ta trêu chọc em sao? Thả ra đi, không phải em cũng từng trải qua chuyện như vậy sao, không thấy vô tội sao?”

Tôi khó chịu. “Hắn là cái gì? Là cái gì mà em phải thả?”

“Cậu ấy là bạn anh.”

Bạn? Nghe mới thật chói tai.

Anh lúc nào cũng có bạn bè, mà cẩn thận ngẫm lại, cũng dường như không có. Tôi tốt xấu gì cũng có Lôi Nam Vũ, còn anh thì hết chuyển trường, chuyển lớp, lại gặp nhiều chuyện khác, cảm giác xung quanh anh có rất nhiêu người nhưng lại không thân cận lắm.

Bạn sao…tôi đối với kẻ mình đang đánh lại có thêm vài phần chán ghét.

“Nếu em không muốn thì sao?”

Thấy tôi cười xấu xa không thả tên kia ra, anh không nói gì mà trực tiếp quăng cặp xuống đất.

“Này, này, muốn diễn một màn anh em cãi cọ sao hả?” Lôi Nam Vũ không quên nhảy vào. “Kì thật anh cũng muốn xem thử xem hai người ai mạnh hơn.”

Tôi thấy anh như thế cũng thực sửng sốt, người này thực quan trọng thế? Anh vì một tên bị tôi đánh đến sắp không nhận ra mà định đánh nhau với tôi?

“Trình Trí Viễn!” Tên kia còn có sức kêu. “Không phải thân thể không tốt sao? Đừng có đánh nhau!”

“Vui nhỉ? Biết thân thể anh ấy không tốt, muốn không đánh nhau thế cậu kêu anh ấy đến làm gì?!” Tôi húc hắn một phát.

“Ô…Không phải…không phải cố ý kêu! Vừa rồi chính là phản ứng thông thường mà thôi! Mấy người muốn đánh cứ đánh tôi đây, đừng làm thương tổn Trình Trí Viễn!”

Tôi nghe thế vừa bực mình vừa buồn cười, đá mông hắn một cái, thả hắn ra.

“Thương tổn mẹ cậu! Đó là anh tôi!”

“Hả?”

-Hết chương 50-