Mục quang Thi Tâm Ngấn chẳng nhìn vào Chung gia huynh muội mà lại nhìn vào một điểm vô định xa xăm trong bóng đêm, trông y lúc này chẳng khác nào một nhã khách đang nhàn hạ ngắm trăng, trong hoàn cảnh hiện tại, thái độ của y càng làm tăng thêm vẻ cuồng ngạo.
Không chờ được nữa, Chung Khứ Tầm quát lớn một tiếng xông tới, lang nha bổng một thế “Tề Thiên Áp Đỉnh”, nhằm đỉnh đầu Thi Tâm Ngấn giáng xuống!
Lang nha bổng được đúc bằng thép đặc, thân bổng có nhiều hàng răng sắc nhọn lởm chởm, đầu răng phát xạ tinh quang, huơ trong bóng đêm tạo thành những vệt sáng mờ mờ, trông cực kỳ oai mãnh.
Thi Tâm Ngấn đứng im như tượng, cả mí mắt cũng chẳng hề chớp động, chờ lang nha bổng đến trên đỉnh đầu, bước xéo đi một bước, cánh tay hất ngược lên nhằm ngay lang nha bổng gạt mạnh.
“Choang!” một tiếng chấn động, thân bổng bị gạt dạt ra ngoài ba thước!
Chung Khứ Tầm giật nảy người, ngầm kinh hoảng trước nội lực của đối phương. Thi Tâm Ngấn chẳng cần lấy binh khí ra đối kháng, nhưng điều đáng sợ nhất là cánh tay bằng xương bằng thịt của y lại có thể chịu đựng nổi một thế như trời giáng của lang nha bổng!
Lang nha bổng vốn là loại binh khí nặng, các loại binh khí thông thường còn không dám dùng lực đối lực, đằng này chỉ với hai tay không, Thi Tâm Ngấn dám dùng lực đối lực, chẳng chút e dè, không biết đó là thứ công phu gì mà ghê gớm vậy?
Chung Khứ Tầm cũng chẳng thu hồi bổng, thân hình di chuyển theo thân bổng, trong nháy mắt, bổng ảnh rợp trời mang theo tiếng kình khí vùn vụt, chuyên nhằm các nơi yếu hại trên người Thi Tâm Ngấn kích tới.
Thi Tâm Ngấn chẳng những không thoái hậu mà còn áp tới gần đối phương, chỉ thấy bóng đen thấp thoáng, thân hình y đã lẫn vào giữa rừng bổng ảnh rợp trời, hai cánh tay lướt đi như con thoi động tác cực kỳ nhanh nhẹn, hàng loạt tiếng leng keng chạm nhau không dứt, cứ dùng hai tay không để chiết chiêu phá chiêu, chẳng hề nhường nhịn lang nha bổng!
Võ công của Chung Khứ Tầm hoàn toàn xứng đáng xưng là cao thủ, đặc biệt là kinh nghiệm lâm chiến, già dặn trầm tĩnh. Tuy nhiên phong thái oai mãnh như một viên dõng tướng của Chung Khứ Tầm khi đối phó với Thi Tâm Ngấn vẫn liên tiếp lâm vào tình thế bất lợi, bị ép vào thế hạ phong. Không chỉ Chung Khứ Tầm cảm thấy ngạc nhiên tột độ, mà cả Chung Nhược Tự đứng bên ngoài quan chiến cũng kinh dị đến độ chẳng dám tin vào mắt mình!
Điểm chân nhảy xéo ra ngoài hơn hai trượng, Chung Khứ Tầm quát lớn một tiếng như sấm dậy, thân hình nhảy lên cao sáu thước rồi bất thần đảo người phóng xẹt trở lại, lang nha bổng quét tới kéo theo một đường hàn quang phía sau, kích thẳng về phía địch nhân.
Gương mặt đen khô quắc của Thi Tâm Ngấn chẳng để lộ bất kỳ cảm xúc nào, khi lang nha bổng đến còn cách đỉnh đầu y chưa đầy một thước, thân hình y bỗng như quỷ ảnh lướt đi, tựa như kình khí phát ra từ đầu bổng đẩy thân hình y bay đi vậy, ống tay áo rộng thùng thình hơi chếch lên, một đạo bạch quang kèm theo sắc xanh rờn từ trong ống tay áo xuất hiện, sau khi nhìn thấy ánh sáng xanh mới nghe thấy tiếng binh khí rút ra khỏi vỏ “xoảng” một tiếng, động tác nhanh nhẹn đến không thể tưởng tượng được.
Thứ binh khí từ trong ống tay áo của Thi Tâm Ngấn đột ngột hiện ra ấy là một thanh đoản kiếm mở lưỡi cả hai mặt, sắc bén dị thường, trong bóng đêm, thanh kiếm di chuyển phía sau kéo theo một vệt sáng dài như sao chổi. Do thanh đoản kiếm giấu trong bao kiếm có lò xo để trong ống tay áo, trong lúc giao đấu có thể bất thần rút ra để tạo bất ngờ, kết hợp với chiêu thức ngụy dị tinh kỳ, tốc độ xuất thủ như điện, khiến cho đối phương chẳng biết đường nào mà tránh né! Đoản kiếm không chỉ có một thanh, mỗi bên ống tay áo đều có ẩn giấu một thanh, hợp lại gọi là “Song Hạt Ngao”.
Chung Khứ Tầm kích ra một thế, lực đạo đã tận, chừng khi phát hiện ra điều bất thường thì biến chiêu gạt đỡ đã muộn.
Quát lớn một tiếng, Chung Khứ Tầm cố hết sức trầm thắt lưng vận lực kéo lang nha bỗng trở về gạt ngang một thế, nhưng gò má phải đã nghe lạnh toát, một luồng máu nóng tứa ra bắn đầy trên mặt khiến tầm nhìn của y chỉ thấy toàn một màu máu!
Ngay lúc đó thì thất tiết tiên trong tay Chung Nhược Tự cũng vang lên mấy tiếng lách cách công tới, đầu tiên hình kim tự tháp xé gió như tiếng tên bay nhằm phía sau đầu Thi Tâm Ngấn kích thẳng tới. Lòng nàng phẫn hận đến cực điểm, vừa xuất thủ đã dụng toàn lực tấn công, thế tiên đi như gió, chỉ muốn đánh vỡ sọ não Thi Tâm Ngấn ra mới hả dạ.
Thi Tâm Ngấn mím chặt môi, im lặng co nhẹ tay trái vào trong ống tay áo, lưỡi kiếm cũng theo đó mà thụt vào, gần như đồng thời, cánh tay trái quét ngược ra sau một thế, “keng” một tiếng, tiếng kim khí va chạm nhau, đầu tiên bị kích văng ra xa, sức phản chấn mạnh đến nỗi Chung Nhược Tự phải loạng choạng bước xéo đi bốn năm bước mới trụ lại được, ngọn tiên suýt chút nữa thì vuột khỏi tay bay đi!
Đưa tay vuốt sạch vết máu dính đầy trên mặt, song mục Chung Khứ Tầm cũng đỏ rực một máu máu, quát lớn một tiếng vận hết sức hoành lang nha bổng nhằm thắt lưng Thi Tâm Ngấn quét tới, cùng lúc đó hai chân cũng phóng xẹt tới kẹp cổ đối phương!
Nửa trên thân hình Thi Tâm Ngấn đột ngột ngã ngửa ra phía sau, tạo thành thế song song với mặt đất, lang nha bổng quét sượt ngang trên người y bay qua, hai chân cửa Chung Khứ Tầm cũng rơi vào khoảng không.
Cánh tay phải đột ngột giơ lên, tựa như cây trụ đá dựng đứng giữa trời, Thi Tâm Ngấn xuất thủ chuẩn xác đến không thể chuẩn xác hơn được nữa, nắm bắt thật đúng thời cơ, tưởng như địch nhân đưa từng phần thân thể ra để cho y đả thương vậy.
Chung Khứ Tầm sau hai chiêu tấn công không trúng đích, biết là tình thế bất diệu, vội vàng lộn người nhảy ra ngoài, nhưng đến khi thân hình y nhảy ra ngoài thì đùi, sườn, lưng liên tiếp trúng kiếm, ít ra cũng có tới chục vết thương!
Dáng điệu của Chung Nhược Tự lúc này chẳng còn là một thiếu nữ nhu mì nhã nhặn nữa mà đã sớm hóa thành con hổ cái phát cuồng, đầu tóc rối bời, điên cuồng lao vào tấn công địch nhân, thất tiết tiên xé gió vù vù, chiêu nào chiêu nấy đều tấn công vào những bộ vị chí mạng trên người Thi Tâm Ngấn.
Thân hình Thi Tâm Ngấn chao động nhanh như chớp với một biên độ cực hẹp, thất tiết tiên điên cuồng công tới, nhưng chiêu nào chiêu nấy cũng chỉ lướt sượt qua người y, thậm chí chẳng chạm được đến y phục trên người.
Thân hình Thi Tâm Ngấn đột ngột dừng lại, tả thủ vươn ra như móc sắt, di chuyển nhanh nhẹn như bổ quang tróc ảnh, chuyên nhằm đầu thất tiết tiên chộp tới, hữu thủ nhanh như điện kích trúng trán Chung Nhược Tự một cái như trời giáng.
Chung Khứ Tầm toàn thân bê bết máu, vừa gắng gượng đứng dậy, nhìn thấy em gái bị trúng thương, ngũ tạng trong người như đồng loạt vỡ tung ra.
Vừa lo vừa giận, Chung Khứ Tầm gầm lên một tiếng như con hổ bị thương, gắng gượng cử lang nha bổng nhằm đầu Thi Tâm Ngấn quật xuống!
Cùng lúc đó, Chung Nhược Tự kinh hãi hét lớn, ném tiên nhảy lui về phía sau, hai tay giơ lên định ôm lấy đầu.
Một đạo ngân quang như chiếc cầu vồng từ cõi u linh bay xẹt tới, tốc độ nhanh đến không thể diễn tả nổi, bức Thi Tâm Ngấn phải hồi thủ nhảy về phía sau tránh né. Nếu y vẫn tiếp tục hạ thủ đả thương Chung Nhược Tự thì bản thân y cũng phải chịu chung số phận.
Đạo ngân quang phát ra tiếng xé gió kinh hồn, nhưng một khi Thi Tâm Ngấn triệt chiêu thoái lui thì đạo ngân quang cũng theo đó tắt ngấm tựa như nó chưa hề xuất hiện.
Nhậm Sương Bạch giơ tay đỡ lấy thân hình Chung Nhược Tự còn đang lảo đảo suýt ngã. Phía bên kia Chung Khứ Tầm vận hết sức bình sinh kích tới một bổng, đầu bổng đánh xuống đất phát ra một tiếng “bình” làm rung chuyển mặt đất, bản thân y cũng suýt chút nữa té nhào xuống đất.
Hiện thời, điều khiến cho Thi Tâm Ngấn cuồng nộ chẳng phải là Nhậm Sương Bạch kịp thời xuất hiện giải cứu cho Chung Nhược Tự mà chính là y đã không phát hiện ra trong bóng tối còn ẩn nấp một đối thủ nữa, mà đối thủ này chính là trở ngại lớn nhất để y hoàn thành nhiệm vụ trước mắt!
Lướt ra phía sau bảy tám thước, song mục Thi Tâm Ngấn như hai luồng lãnh điện nhìn chằm chặp Nhậm Sương Bạch, dù trong dạ tràn đầy oán độc, nhưng ngoài mặt Thi Tâm Ngấn vẫn băng lạnh, không có bất kỳ cảm xúc nào thể hiện trên gương mặt của y.
Thi Tâm Ngấn cất giọng âm trầm nói :
- Các hạ là cao nhân phương nào? Hình như không nên có một nhân vật như các hạ xuất hiện ở đây!
Nhậm Sương Bạch buông người Chung Nhược Tự ra, chậm rãi nói :
- Các hạ nói khó hiểu quá, thế nào là nên, thế nào là không nên? Nơi đây cũng chẳng phải là tư sản của ngươi, không lẽ ngươi đến được còn ta thì không? Thi Tâm Ngấn, theo ta thì ngươi mới là người không thích hợp xuất hiện ở đây!
Thi Tâm Ngấn chậm rãi nói :
- Khẩu khí của các hạ chẳng phải nhỏ, xem ra cũng là một nhận vật có tên tuổi, có thể báo rõ danh tánh để tại hạ được kính ngưỡng chăng?
- Đại danh của ngươi ta cũng đã nghe đến từ lâu, quả nhiên danh bất hư truyền, ngươi đúng là một sát thủ số một trên giang hồ!
Thi Tâm Ngấn có vẻ hơi nóng nảy nói :
- Nhậm Sương Bạch, đêm nay ta đến đây vì việc gì chắc ngươi đã biết rõ, ta mong ngươi đừng dây dưa vào chuyện chẳng liên quan đến bản thân, làm như vậy tốt cho ta và tốt cho cả ngươi, việc xảy ra khi nãy ta coi như là sự hiểu lầm!
Nhậm Sương Bạch chậm rãi nói :
- Ý của ngươi là bảo ta nên tụ thủ bàn quang, để cho ngươi tự tiện sát hại Chung gia huynh muội?
Nghe khẩu khí của đối phương có vẻ bất thiện, Thi Tâm Ngấn bất giác nổi giận, nói :
- Chính là ý đó! Mỗi người đều có khí số, ngày hôm nay khí số của Chung gia huynh muội đã hết, không có ai, không có lực lượng nào có thể thay đổi được, cho dù là “Hàn Nguyệt” Nhậm Sương Bạch ra mặt, e rằng cũng không làm gì được!
Nhậm Sương Bạch thản nhiên nói :
- Cho dù có cái gọi là “khí số” tồn tại trên cõi đời này thì khí số của Chung gia huynh muội cũng chẳng phải do ngươi định đoạt!
Thi Tâm Ngấn lớn tiếng nói :
- Người khác không thể định được, nhưng “Thu Hồn Cổ” Thi Tâm Ngấn này thì có thể!
Nhậm Sương Bạch nhếch mép cười, nụ cười chẳng có vẻ gì là đang cười cả, chậm rãi nói :
- Thi Tâm Ngấn, ngươi cho rằng ngươi là ai? Sổ sinh tử của Nam Tào do ngươi chấm chăng? Thật là cuồng vọng hoang đường!
Hít mạnh một hơi chân khí, cố gắng kềm chế nộ hỏa trong lòng, Thi Tâm Ngấn giữ giọng bình tĩnh nói :
- Nhậm Sương Bạch, theo chỗ ta biết, Chung gia huynh muội chẳng có một bằng hữu như ngươi, nếu có dính líu gì thì cũng là việc mới xảy ra, quan hệ chẳng lấy gì làm thâm trọng, việc này liên quan đến sinh tử tồn vong, liều thân vì một mối quan hệ chẳng lấy gì làm thâm trọng như vậy, liệu có đáng không?
Nhậm Sương Bạch chậm rãi nói :
- Quan hệ giữa người và người, nhiều khi chẳng thể lấy thời gian để phân định thân sơ mà còn phụ thuộc vào rất nhiều nhân tố, những nhân tố đó bao hàm mối quan hệ nhân quả phức tạp, ta có lý do chính đáng để xen vào việc của Chung gia huynh muội, còn nguyên do thế nào, thiết tưởng cũng chẳng cần phải bẩm báo với ngươi. Ngươi chỉ cần biết một điều, ta nhất định không khoanh tay đứng nhìn!
Thi Tâm Ngấn hừ lạnh nói :
- Ta khuyên ngươi nên suy nghĩ cho kỹ trước khi hành động!
- Có thể ngươi còn chưa biết tánh khí của ta, Nhậm Sương Bạch, một khi mục đích chưa đạt được, ta không bao giờ chịu dừng tay. Ngươi nhất định đi theo Chung gia huynh muội xuống âm phủ?
Giọng Nhậm Sương Bạch vẫn thản nhiên, nói :
- Đó là điều mà ngươi mơ tưởng, Thi Tâm Ngấn, theo ta thì kết quả không hẳn đã như ngươi nghĩ. Ngươi chỉ là một tên đồ tể, chuyên giết người, ngươi không phải là người có quyền lực tối thượng trong cõi đời này, chẳng phải hễ ngươi muốn ai chết thì người đó nhất định phải chết!
Thi Tâm Ngấn bỗng cất tiếng cười dài nói :
- Trời tạo nghiệp là chuyện bất đắc dĩ, tự tạo nghiệp thì chết chẳng có đất dung thân! Nhậm Sương Bạch, ngươi đang tự tìm đến con đường chết!
Nhậm Sương Bạch cũng mỉm cười nói :
- Rồi ngươi sẽ thấy ai đang tìm đến con đường chết!
Chung Nhược Tự nãy giờ đã chạy sang đỡ Chung Khứ Tầm dậy, đến đây thì không nhịn được nữa, nghiến răng kêu lên :
- Sương Bạch ca, tên Thi Tâm Ngấn này là loài cầm thú, hắn chẳng còn chút nhân tính nào nữa, Chung gia nào có oán cừu gì với hắn? Vì lẽ gì hắn lại nhẫn tâm tàn hại đại ca đến nông nổi này?
Nhậm Sương Bạch dịu giọng nói :
- Yên tâm đi, Chung cô nương, máu của lệnh huynh chẳng chảy một cách vô ích đâu!
Chung Khứ Tầm toàn thân tắm máu, dưới ánh trăng mờ tỏ trông dáng điệu y thật khủng khiếp, sắc diện xanh rờn xám xịt, vết thương trên má nứt toát sâu hoắm, lồi thịt ra đỏ tươi, máu vẫn còn chảy ròng ròng, ngũ quan biến dạng đến chẳng còn nhân dạng nữa.
Chung Khứ Tầm thở hổn hển nói :
- Nhậm lão đệ, ngươi phải hết sức cẩn thận, chiêu thức của hắn ngụy dị, thủ pháp cực nhanh, còn nữa... trong hai cánh tay của hắn nhất định có thứ gì đó bằng kim thiết bảo hộ, cứng chắc dị thường...
Nhậm Sương Bạch gật đầu nói :
- Điều đó thì tiểu đệ biết, Chung huynh.
Thi Tâm Ngấn giơ hai cánh tay lên trời, hai ống tay áo tuột xuống, quả nhiên không ngoài dự đoán của Chung Khứ Tầm, cẳng tay của y, từ cổ tay tới khuỷu có một chiếc “Thiết hộ tý” sáng loáng ánh bạc, bên ngoài “hộ tý” còn có một chiếc hộp dẹp, nhỏ và dài, đó chính là nơi ẩn giấu “Song Hạt Ngao”!
Nhậm Sương Bạch chẳng nhìn thấy động tác của Thi Tâm Ngấn, nhưng dường như chàng cảm nhận được điều đó, khẽ hừ một tiếng nói :
- Đa tạ hảo ý của ngươi, nhưng ta chẳng nhìn thấy gì cả!
Thi Tâm Ngấn chẳng để ý gì đến lời nói mỉa của Nhậm Sương Bạch, chậm rãi nói :
- Các ngươi chẳng cần phải suy đoán, ta trưng binh khí của ta ra trước mặt các ngươi để các ngươi biết rằng Thi mỗ giết người là dựa vào chân tài thực học, chứ chẳng phải dựa vào những thứ vớ vẩn này!
Xong y quay sang Nhậm Sương Bạch nói :
- Còn việc ngươi có nhìn thấy hay không đó là việc của ngươi, Thi mỗ hành sự quang minh lỗi lạc, còn việc ngươi có nhận được hay không là do điều kiện của ngươi!
Nhậm Sương Bạch đưa tay sờ lên nơi thắt lưng, chậm rãi nói :
- Xuất thủ đi, Thi Tâm Ngấn!
Buông hai tay xuống, Thi Tâm Ngấn cười lạnh nói :
- Ta chẳng phải là người hay khách sáo đâu!
Bảo đối phương xuất thủ đi, nhưng người xuất thủ trước lại là Nhậm Sương Bạch, “Đoạn Trường Hồng” của chàng hoa lên thành một chùm quang vũ, từ trên cao rơi xuống chụp lên đầu địch nhân, tốc độ của vầng ngân quang kinh hồn, vừa thoáng hiện đã bao trùm khắp người Thi Tâm Ngấn.
Thi Tâm Ngấn toàn thân bất động, đứng im như tượng, song mục chăm chú nhìn vầng ngân quang, hai cánh tay bắt đầu cử động lên xuống, trông như một đa tý thần, kiến chiêu chiết chiêu, đón đỡ phản công, chẳng hề tương nhượng đối phương!
Hàng loạt tiếng kim thiết chạm nhau chấn động không gian, thân hình Nhậm Sương Bạch bỗng lui nhanh về phía sau, nhưng sau đó lập tức sấn tới, đao quang như thần mã hành không, nhằm giữa mặt Thi Tâm Ngấn bổ xuống!
Cánh tay trái Thi Tâm Ngấn đột ngột cất lên, cánh tay phải tiến thoái như điện, hàn quang thoáng hiện, đoản kiếm đã thò ra khỏi ống tay áo, nhằm giữa ngực Nhậm Sương Bạch thích tới!
Nhậm Sương Bạch bước xéo đi bốn năm bước, thân ảnh mờ dần rồi bỗng hóa thành bảy thân ảnh hư thực khó phân, bảy đao tung hoành từ bảy hướng khác nhau đồng loạt chém tới.
“Thất Ma Tát Võng” lại xuất hiện!
Đoản kiếm của Thi Tâm Ngấn nhanh như chớp từ trong hai ống tay áo thò ra, hàng loạt tiếng leng keng rợn người, mỗi lần đao kiếm chạm nhau là một vầng hỏa quang hình chữ thập lóe lên sáng rực.
Hỏa quang tắt ngấm, tiếng leng keng cũng chấm dứt, hai thân hình đồng loạt nhảy về phía sau, “Đoạn Trường Hồng” của Nhậm Sương Bạch bỗng hóa thành hai luồng quang ảnh một đỏ rực như màu máu, một sáng loáng như thụy băng, hai luồng quang ảnh từ hai hướng kích tới cùng một mục tiêu.
Thân hình Thi Tâm Ngấn đột ngột lắc lư dữ dội như con tàu gặp sóng lớn, biên độ lắc lư cực hẹp, tốc độ cực nhanh.
“Vụt! Vụt!” hai tiếng, “Phân Hồn Liệt Phách” đồng loạt chém vào khoảng không, thật không thể ngờ được, chiêu thứ hai của “Kiếp Hình tứ thuật” cũng chẳng có tác dụng gì trước Thi Tâm Ngấn!
Đao quang vừa tắt, thân hình Thi Tâm Ngấn lướt sát trên mặt đất lao tới, hai đạo hàn quang như hai con băng xà xuất động nhằm ngực Nhậm Sương Bạch bay xẹt tới với một tốc độ kinh hồn!
Hai đạo đao quang hợp nhất, trở lại một vầng sáng trong vắt như gương nga, giữa vầng sáng ẩn hiện một vệt đỏ mờ mờ, vầng sáng trắng ẩn hiện sắc hồng ấy từ trên cao xẹt xuống. Thi Tâm Ngấn điểm chân xuống mặt đất, thân hình như một mũi tên rời nỏ bắn ngược trở ra phía sau, nhưng ngay lúc thân hình y bắn vọt về phía sau thì thanh đoản kiếm trong ống tay áo bên trái đã êm như ru và nhanh đến xuất kỳ bắn vọt ra. Nhậm Sương Bạch hồi đao gạt mạnh, nhưng cũng chỉ gạt trúng chuôi kiếm, mũi kiếm bay chệch đi một chút, cắm vào bắp đùi chàng đến hai tấc!
Miến đao sau khi quét sượt đoản kiếm, cùng lúc với thanh đoản kiếm cắm vào đùi, nó đã như con thần long phát cuồng quét ra một thế, hàn quang chớp động, hồng quang thoáng hiện, “bịch” một tiếng, một tảng thịt cỡ hai cân nơi lưng Thi Tâm Ngấn đã bay ra khỏi chủ thể bay ra ngoài xa!
Dưới ánh trăng, Chung Khứ Tầm gầm lên như con mãnh thú trúng thương, nhảy ào tới. Chung Nhược Tự bị bất ngờ chẳng những không giữ được y mà còn bị đẩy một cái ngã nhào xuống đất, trong khi đó thì Chung Khứ Tầm giơ cao lang nha bổng nhằm đầu Thi Tâm Ngấn giáng xuống!
Vết thương trên lưng Thi Tâm Ngấn kể ra cũng không nhẹ, nhưng hình như đó là thương thế của ai đó chứ chẳng phải ở trên lưng y, sắc diện Thi Tâm Ngấn vẫn bình thản, thậm chí chẳng thấy y cau mày, lang nha bổng của Chung Khứ Tầm vừa đến trước mặt, Thi Tâm Ngấn bỗng khom người xuống, nhanh như chớp lướt tới, hai thân hình áp sát vào nhau, tưởng chừng song phương đã ôm chặt nhau vậy!
Chung Khứ Tầm bị mất đà, lang nha bổng đánh vào khoảng không, thân hình đổ tới trước, dính chặt vào người Thi Tâm Ngấn. Y gầm lên một tiếng, huơ lang nha bổng lên, nhưng lang nha bổng cất lên nửa chừng rồi như bị thiếu lực, bất ngờ đi chậm lại, toàn thân co rút, miệng há to nhưng chẳng có âm thanh nào phát ra.
Chung Nhược Tự từ ở dưới đất lồm cồm ngồi dậy, nhìn thấy thần thái bất thường của huynh trưởng thì biết là tình hình bất diệu, một luồng khí bi phẫn từ trong tâm khảm trào dâng lên cổ họng, khiến nàng thất thanh kêu lên :
- Đại ca! Đại ca...
Song mục Chung Khứ Tầm lồi hẳn ra ngoài, gương mặt co giật liên hồi, buông tay để cây lang nha bổng rơi bịch xuống đất, hai tay y vươn ra ôm chặt thân hình Thi Tâm Ngấn, cố sức siết chặt định bóp chết đối phương.
- Việc gì vậy? Chung cô nương, đã xảy ra chuyện gì vậy? Có phải lệnh huynh cùng Thi Tâm Ngấn đã ôm chặt nhau rồi không?
Một tiếng rắc giòn tan vang lên, thân hình Thi Tâm Ngấn đã như con bạch tuột êm ái tuột khỏi hai cánh tay Chung Khứ Tầm, cùng lúc đó thanh đoản kiếm từ trong ống tay áo bên phải Thi Tâm Ngấn cũng từ ngực Chung Khứ Tầm rút ra.
Thân hình Chung Khứ Tầm chấn động mạnh, hai môi mấp máy liên hồi, nhưng chỉ có máu tươi từ miệng trào ra, còn thì chẳng nghe thấy một âm thanh nào.
Chung Nhược Tự nhìn thấy cảnh này thì cơ hồ ngất đi, nàng cất tiếng thống thiết kêu lên :
- Đại ca! Đại ca không thể chết được! Đại ca...
Nhậm Sương Bạch hú lên một tiếng dài, nghe như tiếng hú bi thương của con sói nhìn thấy người bạn của nó thảm tử, thân hình chàng hòa quyện với ánh đao chói lọi, nhìn chẳng khác nào truy mệnh Vô Thường quỷ đuổi theo Thi Tâm Ngấn.
Lần này thì Thi Tâm Ngấn không dám ứng chiến, y đã vứt bỏ lòng cao ngạo, vứt bỏ thanh danh sang một bên, thân hình như một ánh chớp lướt đi trong đêm, bỏ lại thanh đoản kiếm vẫn còn nằm trong đùi Nhậm Sương Bạch!
Một cơn gió lạnh thổi qua, cuốn theo lá khô phi vũ đầy trời, Nhậm Sương Bạch xuất đao như gió, nhưng khi Thi Tâm Ngấn quay đầu bỏ chạy thì thanh miến đao cũng nhanh không kém trở về nằm yên trong vỏ, thân hình chàng từ từ qụy xuống.
Ánh trăng lạnh lùng soi rọi xuống hiện trường bi thảm, không khí có vẻ trở nên lạnh hơn, Chung Khứ Tầm vẫn đứng sừng sững, song mục mở lớn trừng trừng, máu từ vết thương chí mạng nơi ngực y vẫn ri rỉ chảy ra, máu ấm nóng dính bết đầy lên người Chung Nhược Tự nằm bất tỉnh ngay dưới chân.
* * * * *
Một ngôi mộ đất cô đơn nằm giữa nơi hoang dã, trước mộ, một chiếc mộ bia bằng gỗ, đơn sơ đến chạnh lòng, đất mộ mới tinh khôi trông vẫn còn hơi ẩm của đất, quang cảnh thê lương đến chẳng thể dùng lời để diễn đạt.
Ngôi mộ đất nằm ngay trước một gian nhà cỏ.
Chung Nhược Tự toàn thân một màu trắng tang thương đang quỳ trước mộ lặng lẽ thấm lệ, điếu tế chẳng có hương tiền, chẳng đồ cúng tế cố nhiên là lạnh lẽo, nhưng tâm trường người cúng tế càng lạnh lẽo cô độc, đất trời mênh mang, đi đâu về đâu bây giờ?
Nhậm Sương Bạch đứng lui về phía sau một chút, sắc diện chàng nhợt nhạt, hình dong tiều tụy, chỉ qua một đêm mà râu đã đâm ra tua tủa xanh rì dưới cằm, trông chàng già đi đến mấy tuổi, dáng điệu ấy trông càng yếu ớt tưởng như không chịu nổi một cơn gió mạnh! Ngước gương mặt đẫm lệ nhìn lên, Chung Nhược Tự nghẹn ngào nói :
- Sương Bạch ca, trước khi ra đi, đại ca của muội chẳng nói được lời nào sao?
Nhậm Sương Bạch gật đầu nói :
- Không có, với lại trong tình cảnh như vậy ta nghĩ Chung huynh cũng chẳng còn sức lực đâu để mà nói nữa.
Chung Nhược Tự nghẹn ngào nói :
- Đại ca muội chết thật thảm...
Nhậm Sương Bạch trầm giọng nói :
- Cũng tại ta quá sơ suất, ta đã không kịp ngăn cản anh ấy xông vào Thi Tâm Ngấn!
Chung Nhược Tự lắc đầu nói :
- Không, không thể trách huynh được, Sương Bạch ca, đại ca của muội nóng nảy quá, ngay cả muội ở ngay bên cạnh mà vẫn không ngăn được anh ấy. Muội, thật tình muội không thể ngờ được đại ca lại có thể cương liệt đến như vậy, có thể không tiếc gì đến sinh mệnh như vậy...
Nhậm Sương Bạch khẽ thở dài nói :
- Lệnh huynh là một hán tử đầy khí phách, Chung cô nương, hai năm qua anh ấy đã chịu đựng quá nhiều uất ức, giờ đối phương đã tìm đến nơi, hoành hành bạo ngược, truy tận sát tuyệt, thử hỏi anh ấy làm sao có thể chịu đựng được? Thân tại giang hồ, luôn phải đổ mồ hôi đổ máu, phải xả thân để bảo vệ thanh danh, còn như sống an nhàn tất phải chịu khuất nhục.
Chung Nhược Tự đưa tay thấm lệ, nghiến răng nói :
- Tên trời đánh Chương Cư Nhân, tên chết bằm dưới thiên kiếm vạn đao Thi Tâm Ngấn, hai huynh muội ta đã bị bức tới bước đường cùng như vầy rồi mà chúng còn không chịu buông tha, nhất định phải làm cho ta gia phá nhân vong mới cam lòng...
Nhậm Sương Bạch thở dài nói :
- Đừng oán than nữa, Chung cô nương, bước chân vào con dường này cũng giống như bị rơi vào một chảo thuốc nhuộm vậy, muốn bò ra khỏi đó để rửa sạch mình nào phải chuyện dễ dàng? Thân đã ở trong giang hồ, tất phải thích ứng với điều kiện để sinh tồn, mạnh sống yếu chết, không gì có thể thay đổi được, chúng ta chỉ còn cách lấy oán báo oán, ngoài ra chẳng còn lý lẽ gì để phải bàn nữa, đừng nói đến chuyện nhân thứ từ bi, trong giang hồ nói đến những thứ đó thật quá xa xỉ, thậm chí cũng chẳng cần hao tâm tổn trí để nghĩ tới nó nữa!
Chung Nhược Tự im lặng một lúc lâu, giọng âm âm nói :
- Sương Bạch ca, muội, muội nhất định phải báo cừu này!
Nhậm Sương Bạch gật đầu, giọng đanh lại :
- Đương nhiên, không thể để cho lệnh huynh chết một cách vô ích như vậy được!
Hơi dừng lời một lát, chàng lại tiếp :
- Chung cô nương, tới đây, cô nương dự định thế nào?
Chung Nhược Tự sầu ai nói :
- Ngoài báo cừu cho đại ca ra, muội chẳng còn dự định nào khác!
Chắp hai tay sau lưng, im lặng đi đi lại lại một lúc, Nhậm Sương Bạch trầm giọng nói :
- Chung cô nương, tạm thời cô nương nên đi theo tại hạ...
Chung Nhược Tự cũng chẳng làm bộ làm tịch thoái thác, nàng thẳng thắn nói :
- Hiện thời muội cũng chỉ còn một con đường đó có thể đi được, Sương Bạch ca, chỉ sợ rằng làm như vậy lại liên lụy đến huynh, làm cho huynh thêm phiền phức mà thôi.
Nhậm Sương Bạch chân thành nói :
- Nếu sau khi ta bị trọng thương không được hiền huynh muội cứu giúp thì hiện giờ thân này chưa chắc đã còn tồn tại, Chung cô nương, cô nương và lệnh huynh đang ở trong hoàn cảnh khó khăn như vậy mà vẫn không chút do dự ra tay cứu giúp một người hoàn toàn xa lạ, Nhậm Sương Bạch này còn sống một ngày là một ngày không quên ân trạch ấy. Cuộc sống về sau này của cô nương sẽ do tại hạ phụ trách, nợ máu của lệnh huynh chúng ta sẽ cùng nhau gánh vác!
Hai dòng lệ lại chảy dài trên má, Chung Nhược Tự kích động nói :
- Sương Bạch ca, muội... muội không biết phải nói thế nào mới có thể diễn đạt được lòng cảm kích của mình, muội...
Nhậm Sương Bạch xua tay nói :
- Chẳng cần phải nói gì cả, Chung cô nương, hiền huynh muội cứu sống tại hạ, tại hạ cũng đâu có nói gì?
Cố sức gượng đứng dậy, Chung Nhược Tự hít mạnh một hơi dài, nói :
- Sương Bạch ca, chúng ta vẫn ngụ lại ở đây hay là...
Nhậm Sương Bạch lắc đầu nói :
- Nơi đây không thể ở được nữa, ta thấy nên đi ngay bây giờ.
Chung Nhược Tự đưa mắt nhìn quanh, bồi hồi nói :
- Thời gian qua đi nhanh quá, hai năm trước dọn đến đây, vậy mà cứ ngỡ việc vừa xảy ra ngày hôm qua...
Nhậm Sương Bạch gật đầu nói :
- Thờ gian đi rất nhanh, một ngày, một tháng, một năm, thậm chí là một đời người, nháy mắt là qua đi.
Đứng lặng một lúc lâu, Chung Nhược Tự mới thở dài nói :
- Sương Bạch ca, muội đi thu dọn một ít đồ đạc, con lừa và cỗ xe chúng ta cũng mang đi chứ?
Nhậm Sương Bạch gật đầu nói :
- Tùy cô nương, sau khi rời khỏi đây, ta cũng phải đi tìm con ngựa của mình.
Chung Nhược Tự giờ mới nhớ ra nói :
- Thảo nào muội không nhìn thấy ngựa của huynh, đi đâu để tìm lại nó?
Nhậm Sương Bạch mỉm cười nói :
- Con ngựa của ta bị thất lạc từ sau hôm bị bọn Tằng Kiếm đả thương, nhưng mà không sao, nó rất khôn ngoan, nó nhất định sẽ làm như những gì mà ngày thường ta huấn luyện nó, nghĩa là nó sẽ tìm đến nơi có nguồn nước gần chỗ thất lạc nhất để chờ đợi. Chung cô nương, cô nương thông thuộc địa hình nơi đây, có biết gần đây chỗ nào có nguồn nước, nghĩa là có sông suối hay ao hồ gì không?
Chung Nhược Tự suy nghĩ một thoáng rồi nói :
- Cách chỗ đại ca cứu huynh không xa có một con suối gọi là “Trác Thạch tuyền”, cư dân quanh vùng đều lấy nước ở đây về ăn uống, có điều ngoài Trác Thạch tuyền ra còn có vài nơi khác có nước, nhưng không lớn và nước cũng chẳng sạch bằng chỗ này. Sương Bạch ca, huynh nghĩ con ngựa của huynh sẽ chờ ở đâu?
Nhậm Sương Bạch nói :
- Theo lệ thường, nó sẽ tìm đến nơi có nước lớn nhất để chờ, nhưng giả như không tìm thấy ở Trác Thạch tuyền có thể đến nơi khác tìm, nhất định sẽ tìm lại được nó.
Chung Nhược Tự cúi xuống phủi đất bám trên đầu gối, cúi đầu nói :
- Sương Bạch ca, giờ muội đi thu xếp đồ đạc đây.
Nhậm Sương Bạch gật đầu nói :
- Càng gọn gàng càng tốt, chỉ nên mang đi những thứ thật cần thiết, khi nào mang đồ lên xe thì gọi một tiếng, ta đến làm giúp một tay.
Chung Nhược Tự dạ một tiếng rồi vội vã chạy vào nhà, tuy chẳng nhìn thấy dáng của nàng, nhưng Nhậm Sương Bạch cảm nhận được một cách rõ ràng tấm thân nhỏ nhắn của nàng mang đầy vẻ cô khổ, thiên địa bất nhân, có bao nhiêu khổ ải trên thế gian đều chất cả lên vai một thiếu nữ yếu đuối như vậy...