Thanh “Đoạn Trường Hồng” đang mềm oặt rũ xuống bỗng “oang” lên một tiếng dựng thẳng dậy, hàn quang trải ra trong một thoáng rồi ngưng tụ hóa thành quang trụ, thân hình Nhậm Sương Bạch cũng theo đó mất hút vào giữa quang trụ. Quang trụ đột ngột bắn vọt đi với một tốc độ không thể tưởng tượng nổi nhằm thẳng Chương Cư Nhân xẹt tới.
Chương Cư Nhân chỉ còn biết dùng hết sức bình sinh vung cương đao lên gạt đỡ, ngoài ra y còn biết, hay còn kịp, làm điều gì khác để ngăn cản đạo cầu vồng đơn sắc đang lao đến với tốc độ khủng khiếp ấy? Nhưng biện pháp dùng lực kháng lực để phòng ngự là cách làm ngu xuẩn nhất và ít tác dụng nhất trong tình huống này, bởi lẽ một bên dùng lực đơn thuần dồn vào thân đao kích ra, trong khi đó một bên dùng các lực quán tính, khí động và cả sức nặng của cơ thể kết hợp lại, hơn nữa tốc độ nhanh chậm cũng cách biệt rất xa, có thể nói về mọi mặt, chẳng có mặt nào y bì kịp đối phương, vậy mà y lại dùng biện pháp này để phản kháng! Dùng cách này còn tệ hại hơn là quăng đao quay đầu bỏ chạy gấp nhiều lần. Bởi vậy, vừa xuất thủ là đã nhìn thấy kết cuộc!
Cột quang trụ sáng rực lướt qua, thanh cương đao của Chương Cư Nhân chợt như bị ma ám, nảy lên điên cuồng, kêu leng keng không dứt, sức phản chấn cũng khiến cho thân hình y chấn động lảo đảo như người say rượu, quang trụ vốn được tạo bởi ngàn vạn đạo đao quang quay vòng, đẩy thân hình y về phía sau, cứ sau mỗi vòng quay lại thấy một chùm huyết quang bừng lên, trải ra khắp mặt đất, quang trụ lướt đi rồi lướt lại, vị đại đương gia của Quỷ Mã bang đã té ngửa ra đất, cả mái tóc trắng như một bó tơ bạc cũng nhuộm đầy máu tươi hóa thành màu đỏ sẫm!
Đến lúc đó Bùi Cẩn hai tay nắm chặt chuôi kiếm mới kịp nhảy vào vòng chiến, thân hình y lao thẳng vào quang trụ như lão ưng vồ mồi, nhưng lại khiếm khuyết việc vận dụng thân kiếm hợp nhất, coi như cũng chỉ là dụng lực đơn nhất mà thôi, có điều không giống với Chương Cư Nhân, ở đây Bùi Cẩn dùng vào thế tấn công!
Quang trụ sau khi thanh toán Chương Cư Nhân thậm chí chẳng có một khoảng dừng nhỏ, nhằm ngay Bùi Cẩn kích tới, hàng loạt tiếng kim thiết chạm nhau dữ dội, âm thanh vang động khiến người nghe cảm thấy hai tai nóng rát chỉ chực nứt toát ra.
Thanh trường kiếm của Bùi Cẩn lập tức gãy đôi, chỉ thấy y đập mạnh hai cánh tay vào không khí, thân hình cất lên không trung, nhưng hai chân y vừa mới rời khỏi mặt đất đã bị một lực hút vô hình nhưng vô cùng mạnh mẽ hút vào trong quang trụ.
Thoáng cái, quang trụ bỗng biến mất, Bùi Cẩn lảo đảo bước xéo đi mấy bước, sau đó nặng nề té phịch xuống đất, gương mặt tuấn mỹ của y biến dạng đến cực kỳ khó coi, hai mắt mở lớn trừng trừng lồi hẳn ra ngoài, nhìn thẳng về phía trước. Nhậm Sương Bạch đã tính toán rất chính xác, chỉ để trúng một đao ngay ngực trái, với một đao ấy chắc chắn là lấy được mạng đối phương, nhưng cũng để cho đối phương được chết toàn thây!
Phía bên kia, Thi Tâm Ngấn và Hùng Tuấn mắt nhìn quang trụ và Chương Cư Nhân, Bùi Cẩn giao nhau, chẳng phải hai người không muốn xuất thủ trợ trận, thực hiện lời hứa với Chương Cư Nhân, chỉ vì sự thể diễn ra quá nhanh, nhanh đến nỗi hai người chỉ vừa nảy sinh ý nghĩ cứu viện, thậm chí còn chưa kịp tìm cơ hội xuất thủ thì tất cả đều dừng lại, kết cuộc bi thảm đã định hình! Miến đao lại mềm mại rũ xuống đất.
Hùng Tuấn hít mạnh một hơi khí lạnh vào phổi để lấy lại bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn cứ nghe run run, nói :
- Tâm Ngấn, làm gì bây giờ?
Gương mặt Thi Tâm Ngấn vẫn lạnh như băng, giọng đều đều nói :
- Nhiều lắm cũng chỉ đến chết là cùng chứ gì? Hùng Tuấn, đừng quên truyền thống của Thiên Hạt hội chúng ta!
Hùng Tuấn mím chặt môi không nói gì thêm, nhưng hai bàn tay nắm chặt đôi “Tam Tiêm lưỡng nhẫn đao” của y lại ướt đẫm mồ hôi.
Nhậm Sương Bạch chậm rãi nói :
- Cuối cùng thì cũng đến lượt chúng ta đối mặt nhau, Thi Tâm Ngấn!
Giọng Thi Tâm Ngấn cứng nhắc nói :
- Vại sành khó tránh khỏi bị bể bên miệng giếng, tướng quân tất phải bỏ mình chốn sa trường, hành nghề của ta dù sớm dù muộn cũng sẽ có một ngày thế này. Nhậm Sương Bạch, không riêng gì ta, cả ngươi cũng vậy, ai cũng biết đao pháp ngươi tinh tuyệt vô song, nhưng không phải lúc nào cũng xuất thủ là toàn thắng, sớm muộn gì có ngày ngươi cũng phải nằm xuống bên thanh đao của ngươi! Muốn đứng vững cả đời là một nguyện ước xa xỉ!
Nhậm Sương Bạch gật đầu nói :
- Ta biết điều đó, Thi Tâm Ngấn, nhưng ta suy nghĩ rất thoáng, từ trước tới giờ ta chưa bao giờ có nguyện ước xa xỉ, một tên mù lang bạc trong giang hồ, ngươi nói xem hắn dám có nguyện ước xa xỉ gì?
Gương mặt đen đúa khô gầy của Thi Tâm Ngấn chợt hiện một nụ cười hiếm hoi, chậm rãi nói :
- Lần tương ngộ này, với cả hai ta, có thể nói là một kiếp số không thể vượt qua nổi, Nhậm Sương Bạch, ta có một câu muốn hỏi ngươi.
Nhậm Sương Bạch chậm rãi nói :
- Ngươi nói đi.
Thi Tâm Ngấn nói :
- Nhậm Sương Bạch, giữa chúng ta vốn chẳng có thâm cừu đại oán gì, nhưng nhìn ngươi ta có thể thấy được sát cơ hiển hiện rất rõ ràng. Ngươi nóng lòng muốn giết ta như vậy có phải vì Chung gia huynh muội không?
Nhậm Sương Bạch cảm thấy chẳng cần che giấu, thẳng thắn gật đầu nói :
- Không sai!
Thi Tâm Ngấn mỉm cười nói :
- Ta thấy ngươi vì Chung cô nương nhiều hơn là vì Chung Khứ Tầm, có đúng không?
Thật ngạc nhiên, Thi Tâm Ngấn bỗng cất tiếng thở dài, nói :
- Cô nam quả nữ, vốn rất dễ xảy ra chuyện đồng bệnh tương lân, tiếp đó sẽ là tình cảm nam nữ nảy sinh, từ đây diễn biến tiếp theo sẽ là hai tâm hồn hòa làm một, cừu địch của người này cũng là cừu địch của người kia. Việc trong thế gian nếu chịu khó quan sát, sẽ thấy diễn biến theo những lối mòn định sẵn. Thật đáng thương cho “Tiểu Chuyên Chư” Bùi Cẩn, mối tình si của y đã đặt không đúng chỗ...
Nhậm Sương Bạch bình thản nói :
- Thi Tâm Ngấn, ta tin rằng ngươi rất ít khi cảm khái thế này, xem ra ngoài việc giết người, trong ngươi cũng còn chút tình người.
Thi Tâm Ngấn chợt dang rộng hai cánh tay, nói :
- Nào, tới giờ rồi, những việc không đâu nói thế đã đủ lắm rồi!
Song mục Nhậm Sương Bạch nhìn thẳng vào Thi Tâm Ngấn, chừng như chàng cố khắc ghi hình bóng lờ mờ của Thi Tâm Ngấn vào trí não, sau đó “Đoạn Trường Hồng” bỗng “oang” lên một tiếng dựng thẳng dậy, làn quang ảnh miên man xuất hiện rồi nhanh chóng định hình thành một quang trụ cao ngất, tựa như con mãnh long cất đầu chờ vút mình vào không trung.
Động tác của Thi Tâm Ngấn nhanh nhẹn và vô cùng mạnh mẽ, thân hình y như một ánh chớp lướt đi, đôi “Song Hạt Ngao” đâm thẳng vào làn quang ảnh khi mà làn quang ảnh vừa ngưng tụ thành hình trụ. Quang trụ hơi chao đảo, tan ra như hơi sương mờ mờ trong một thoáng rồi nhanh chóng ngưng tụ trở lại, Thi Tâm Ngấn cố hết sức đạp mạnh hai chân để nhảy ngược ra ngoài, khi thân hình y thoát được ra ngoài thì cánh tay trái của y cũng ướt đẫm máu tươi và chỉ còn lại một đoạn ngắn.
Hùng Tuấn từ phía sau cũng dùng hết sức bình sinh lao tới, đôi “Tam Tiêm lưỡng nhẫn đao” lập tức hóa thành một màn đao ảnh dày đặc, tựa như một màn mưa với mỗi hạt mưa là một lưỡi đao sắc như nước, ào ào đổ xuống quang trụ.
Một âm thanh nghe như tiếng xé vải, nhưng với một cường độ thật khủng khiếp vang lên, quang trụ xông ra khỏi màn mưa đao ảnh, sau đó như con mãnh long uốn mình quay lại. Song đao của Hùng Tuấn văng đi đâu mất, thân hình vừa khom xuống định lăn xuống đất tránh né, nhưng đã không còn kịp nữa, quang long lướt qua, thân hình y chia thành hai nửa trên dưới tung về hai phía khác nhau, nội tạng lòng thòng bầy nhầy trắng đỏ cùng với máu tươi rơi vãi đầy đất.
Thi Tâm Ngấn chỉ còn một tay nhưng vẫn hung hãn không sợ chết lao vào, thanh đoản kiếm còn lại vươn thẳng ra cắm sầm vào quang trụ, nhưng quang trụ đã xé gió quay lại đón lấy thanh đoản kiếm đang kích thẳng tới, vài tiếng leng keng vang lên, thanh đoản kiếm bị gãy làm mấy đoạn, thân hình Thi Tâm Ngấn cũng rơi xuống đất, bị lực phản chấn đẩy văng đi mấy bước mới nặng nề đổ xuống đất.
“Thâu Hồn Cổ” Thi Tâm Ngấn cũng trúng chỉ một đao duy nhất, “Đoạn Trường Hồng” xuyên suốt qua ngực nơi tâm tạng, thấu ra đến sau lưng, cảm giác đau đớn đương nhiên là có, nhưng cũng qua đi rất nhanh, từ bi hơn rất nhiều so với thủ đoạn giết người của y! Không sai, “vại sành khó tránh khỏi bị bể bên miệng giếng, tướng quân tất phải bỏ mình chốn sa trường”.
Nhưng Nhậm Sương Bạch cũng phải trả giá, Thi Tâm Ngấn quả nhiên là một cao thủ rất đáng nể, xuất thủ vừa hiểm độc lại vừa chọn rất đúng thời điểm để tấn công, mà lại cực kỳ chuẩn xác. Lần đầu tiên xuất thủ, y chọn đúng thời điểm một tích tắc trước khi thân đao Nhậm Sương Bạch hợp nhất, đó là một khoảng trống cực ngắn, người thường chẳng dễ gì nhận ra, nhưng Thi Tâm Ngấn không chỉ nhận ra mà còn thừa cơ để tấn công vào khoảng trống ấy, khiến cho nơi thắt lưng bên phải Nhậm Sương Bạch có thêm một đường máu dài hơn thước.
Hiện thời, thanh miến đao lại mềm mại buông rũ xuống một bên người Nhậm Sương Bạch.
“Xà Quân Tử” Nghiêm Thâm từ đầu đến giờ chỉ bị thương, nhưng y vẫn nằm bất động giả vờ đã chết với hy vọng được Nhậm Sương Bạch bỏ qua.
Nhưng bất thình lình y cảm thấy có một luồng hàn khí lạnh toát áp đến bên mình, khiến lông tơ trong người y đều dựng cả dậy, hai hàm răng không ngăn được va vào nhau lộp cộp.
Giọng Nhậm Sương Bạch lành lạnh vang lên :
- Xin hỏi vị đương gia còn sống này đứng hàng thứ mấy trong Quỷ Mã bang?
Nghiêm Thâm chỉ thấy đầu lưỡi cứng ngắc, há miệng ra mà không nói được tiếng nào, chỉ nghe như tiếng rên ư ử mà thôi.
Nhậm Sương Bạch chậm rãi nói :
- Ta là một người mù, nhưng phản ứng của ta chẳng đến nỗi tệ, tình hình xung quanh chẳng thể nào thoát được sự cảm nhận của ta. Ta biết quanh đây có một người còn sống, mau nói cho ta biết thân phận của ngươi!
Cố hết sức giữ bình tĩnh, giọng Nghiêm Thâm run bây bẩy, nói :
- Ta... ta là Nghiêm Thâm, Tam đương gia của Quỷ Mã bang...
Nhậm Sương Bạch chợt “Ồ” lên một tiếng, nói :
- Thì ra ngươi mới gia nhập Quỷ Mã bang, thay chỗ cho Chung Khứ Tầm?
- Bọn họ mời ta gia nhập vào Quỷ Mã bang... Nhậm Sương Bạch, ta chẳng ham hố gì chức vị Tam đương gia của Quỷ Mã bang... Việc bọn họ làm phản, khiến Chung Khứ Tầm phải đào vong, chẳng liên quan gì đến ta, ta thậm chí còn không biết nội tình việc tranh giành quyền lợi giữa bọn họ với nhau nữa...
Nhậm Sương Bạch chậm rãi nói :
- Ta không hề có ý nói ngươi tham gia vào việc nội phản năm ấy, Nghiêm tam đương gia, tại ngươi quá nhạy cảm mà thôi.
Cất tiếng ho sặc sụa, gương mặt Nghiêm Thâm vẫn chưa hết xanh xám, nói :
- Ngươi... Nhậm Sương Bạch, ngươi định làm gì ta? Ta thân ở trong bang, bưng bát cơm của bang hội phải làm việc cho bang hội, ta muốn làm ngược lại cũng không được, ta không hề có ý định gia hại ngươi, cả Chung cô nương cũng vậy...
Nhậm Sương Bạch trầm ngâm một thoáng rồi nói :
- Ngươi đi đi, Nghiêm tam đương gia.
Vừa mừng vừa kinh ngạc, Thâm Nghiêm đưa mắt nhìn tên địch nhân đáng sợ có pho đao pháp xuất quỷ nhập thần đang đứng lặng một nơi, y không dám tin rằng mình đã được tha mạng, giọng run run nói :
- Nhậm Sương Bạch, ngươi nói, ngươi không giết ta?
Nhậm Sương Bạch chậm rãi nói :
- Giết người chẳng phải là một công việc vui sướng gì, chỉ cần ngươi không có ý định giết ta, ta việc gì phải giết ngươi?
Nghiêm Thậm gật đầu lia lịa, nói :
- Phải rồi, ta đâu có ý định giết ngươi, hoàn toàn không, hơn nữa... ta cũng đâu có được bản lãnh đó...
Nhậm Sương Bạch mỉm cười nói :
- Bởi vậy ta mới nói, ngươi đi được rồi.
Lồm cồm ngồi dậy, phủi phủi bụi đất dính trên y phục, Thâm Nghiêm ôm quyền xá dài một cái rồi vội vã quay đầu chạy biến vào bóng đêm, thậm chí chẳng kịp nhìn lại các tử thi đủ tư thế nằm ngổn ngang dưới đất.
Nhậm Sương Bạch nghiêng đầu lắng nghe, tiếng bước chân của Thâm Nghiêm xa dần rồi mất hút, bên ngoài chỉ có tiếng gió lạnh đùa giỡn trên đầu ngọn cỏ khô, không nghe thấy có tiếng người gọi nhau, xem ra đám thuộc hạ Quỷ Mã bang đã bỏ đi tự bao giờ rồi.
Về đến gian nhà nhỏ bên cạnh dòng suối có chiếc thạch kiều, gian nhà nhỏ lâu nay không có người ở nhưng cũng vẫn nguyên vẹn như ngày nào, chỉ mới mấy ngày cách biệt, nhưng trong cảm giác của Nhậm Sương Bạch và Chung Nhược Tự cảm thấy như lâu lắm rồi mới trở lại, có lẽ chỉ vài ngày trước đó, hai người từ trong căn nhà này đi ra, mỗi người một thân thể, một tâm cảnh, giờ đây hai thân thể đã hòa làm một, cả hai trái tim cũng liên thông gần như hóa làm một rồi.
Đêm đến, Chung Nhược Tự phục thị cho Nhậm Sương Bạch tắm rửa sạch sẽ, sau đó lại kiểm tra băng bó kỹ càng các vết thương của Nhậm Sương Bạch, sau khi tất cả đều ổn thỏa, chờ Nhậm Sương Bạch từ trong nhà trong bước ra, Chung Nhược Tự đã nhanh nhẹn dọn cơm tối lên bàn.
Nhậm Sương Bạch ngẩng mặt lên hít hít mấy hơi, mỉm cười hỏi :
- Nàng chuẩn bị mấy món cơm canh này từ khi nào vậy? Sao chẳng nghe thấy nàng động thủ nấu cơm mà đã thấy có cơm canh dọn lên rồi?
Chung Nhược Tự kéo ghế cho Nhậm Sương Bạch ngồi, mặt mày tươi tỉnh nói :
- Gạo nhà có sẵn, trứng mấy hôm trước còn lại, may nhờ trời lạnh nên vẫn chưa hư, này, một đĩa trứng chiên, một đĩa lạp xưởng, thêm một đĩa lạc rang, thêm một bát canh rau nấu với tôm khô, vài ba món đơn giản thôi mà, Sương Bạch ca, bữa cơm này có hơi đạm bạc, nhưng huynh dùng tàm tạm đi, ngày mai lên trấn mua thức ăn, muội sẽ cho huynh được ăn những bữa cơm thịnh soạn hơn.
Nhậm Sương Bạch cầm lấy đũa, mỉm cười nói :
- So với lúc gặm lương khô, ăn bánh bao lạnh của ta thì đây đúng là ngự thiện, ta đâu dám đòi hỏi hơn nữa.
Chung Nhược Tự dịu dàng nói :
- Än đi chứ, kẻo cơm canh nguội hết.
Và hai miếng cơm, gắp một miếng trứng chiên, Nhậm Sương Bạch vừa nhai vừa khen :
- Thơm quá, ngon quá, nấu khéo lắm!
Chung Nhược Tự gắp một miếng lạp xưởng bỏ vào chén Nhậm Sương Bạch, rất mãn nguyện, nói :
- Ngon thì ăn nhiều một chút, Sương Bạch ca, huynh phải thêm mười cân thịt nữa người trông mới cân đối.
Nhậm Sương Bạch nói :
- Nàng cũng ăn đi chứ, Nhược Tự, ta nhận thấy thịt trên người nàng cũng mất đi không ít.
Chung Nhược Tự hơi đỏ mặt, quát khẽ :
- Coi huynh kìa, nói một hồi thành ra càng nói càng khó nghe!
- Thật lỗi quá, ta chẳng có ý trêu ghẹo nàng, chỉ lỡ lời thôi.
Chung Nhược Tự hừ một tiếng nói :
- May mà ở đây không có người ngoài, nếu có thì muội biết phải trốn vào đâu? Chúng ta còn chưa chính thức thành thân, vậy mà trên người có bao nhiêu thịt huynh cũng biết, để người ta nghe được thì còn ra thể thống gì nữa?
Nhậm Sương Bạch nói :
- Nếu có mặt người ngoài, ta nhất định ăn nói thận trọng hơn, nhưng chúng ta đang ở nhà mà, nói chuyện đâu cần thận trọng đến như vậy?
Chung Nhược Tự chỉ ăn nửa chén cơm, xong bỏ đũa xuống bàn, vẻ trầm tư nói :
- Sương Bạch ca, việc của chúng ta, sắp tới đây huynh định liệu lẽ nào?
Nhậm Sương Bạch cũng buông đũa xuống bàn, nói :
- Đương nhiên chúng ta không thể ở như vầy suốt đời được. Chúng ta tuy đều là người trong giang hồ, nhưng cũng phải theo phong tục mà làm, không thể qua loa đại khái được. Trước tiên cũng phải cậy người mai mối, rồi phải sắm sính lễ, sau đó mới chọn ngày lành tháng tốt thành thân. Chúng ta chẳng còn ai thân thích, nhưng mà không sao, mai mốt ta đi tìm chủ căn nhà này, mọi việc đều nhờ ông ta làm giúp. Ít ra chúng ta cũng phải mời vài ba bàn khách, nghi thức có hơi đơn giản một chút, mong rằng nàng không vì vậy mà oán trách. Chúng ta không có được điều kiện để làm long trọng hơn, nhưng hay dở gì nàng cũng có được một danh phận.
- Muội gả cho huynh chứ có gả cho nghi thức đâu mà phải cần nghi thức long trọng? Chỉ cần có một hôn lễ theo trình tự của phong tục là muội đã cảm thấy rất mãn nguyện, rất hạnh phúc rồi. Sương Bạch ca, hôn nhân quan trọng ở nội dung chứ không phải trọng ở hình thức, muội hiểu được điều đó mà!
Nhậm Sương Bạch tươi cười nói :
- Nàng có cái nhìn về hôn nhân thoáng như vậy là rất tốt. Nhược Tự, số bạc mà ta dành dụm được hiện chẳng còn bao nhiêu nữa, nhưng nếu chủ nhà có ý định bán và giá cũng phù hợp với khả năng của chúng ta, ta định mua hẳn căn nhà này, nàng thấy thế nào?
Chung Nhược Tự lắc đầu, nói :
- Việc này huynh cứ quyết định đi, Sương Bạch ca.
Song mục trống rỗng của Nhậm Sương Bạch bỗng sáng hẳn lên, giọng phấn chấn nói :
- Đây chỉ là bước đầu, bước tiếp theo, chờ ta tích lũy được nhiều tiền hơn, ta sẽ đổi một căn nhà lớn, mua vài mẫu ruộng tốt, nàng nuôi tằm dệt vải, còn ta cày ruộng trồng trọt, an nhàn sống hết quãng đời còn lại.
Chung Nhược Tự hơi đỏ mặt nói :
- Huynh tưởng nửa đời còn lại của chúng ta chỉ có muội lo canh cửi còn huynh lo cày ruộng thôi sao?
Nhậm Sương Bạch bỗng vỗ đùi kêu lên :
- Ta quên mất, không chỉ có hai chúng ta, mà còn có một đám trẻ con nữa chứ! Nàng cứ sinh cho ta năm đứa bảy đứa cũng được!
Chung Nhược Tự nhìn mông lung về phía trước, viễn cảnh gia đình hạnh phúc hiển hiện ngay trước mặt, nàng cười cười nói :
- Rồi con cái của chúng ta sẽ thành gia thất, sinh cho chúng ta thật nhiều cháu chắt. A, muội như thấy rõ ràng quang cảnh náo nhiệt ấy...
Nhậm Sương Bạch mỉm cười nói :
- Nhược Tự, nàng nghĩ quá xa rồi, hiện giờ chúng ta còn chưa thành gia thất, nàng đã nghĩ đến việc của mấy chục năm nữa!
- Phải rồi, Sương Bạch ca, chúng ta muốn sống được ít ra cũng phải tìm cách nào đó để kiếm tiền chứ? Chắc huynh không định dùng võ công tinh thâm của huynh để đi làm cường đạo thảo khấu chứ?
Nhậm Sương Bạch nghiêm giọng nói :
- Nhược Tự, nàng thấy ta giống hạng người như vậy sao? Chẳng phải ta khoác lác, nếu ta có ý định lấy bản lãnh của mình ra để kiếm ăn trong làng hắc đạo, giờ này ta đã tích lũy được một gia tài kếch xù rồi!
Chung Nhược Tự lại hỏi :
- Nếu vậy thì huynh định làm gì?
Chừng như Nhậm Sương Bạch đã có dự định từ trước, chậm rãi nói :
- Thì đi bảo tiêu cho người ta, hoặc giả làm bảo vệ ở các nơi cần đến, bằng không nữa thì mở võ quán thu nhận đồ đệ cũng chẳng đến nỗi nào, tệ hơn nữa thì mở hàng quán mua bán những thứ lặt vặt, sống qua ngày cũng được chứ có gì mà phải lo?
Chung Nhược Tự nhìn Nhậm Sương Bạch một lúc lâu, giọng đầy cảm xúc nói :
- Sương Bạch ca, với bản lãnh của huynh, với thanh danh của huynh trên giang hồ, vậy mà huynh có ý định vứt bỏ tất cả để sống một cuộc sống bình thường, muội khâm phục nghị lực của huynh, nhưng đồng thời cũng tiếc cho huynh.
Nhậm Sương Bạch lắc đầu nói :
- Thế gian này vốn chỉ là hoa trong gương, trăng dưới nước, trăm năm đời người chỉ là một giấc nam kha mà thôi. Danh cao lợi lớn, tài trí như trời như bể, đến lúc nằm xuống tất cả đều hóa thành bọt nước, thành mây thành khói chứ có giữ lại được gì? Nhược Tự, nhìn cho thấu triệt sẽ thấy được đời người vùng vẫy đến thế nào, cuối cùng cũng chỉ có vậy mà thôi.
Chung Nhược Tự cúi đầu nói :
- Sương Bạch ca, huynh nói làm muội cảm thấy sợ quá, không lẽ con người đến thế giới này rồi lặng lẽ ra đi, chẳng để làm gì hết hay sao?
Nhậm Sương Bạch xua tay nói :
- Thôi được, chúng ta nói chuyện thực tế một chút, chờ ta dưỡng thương bình phục rồi, ta sẽ dắt nàng đi gặp Khuất Tịch, ta với lão dù sao cũng có một đoạn ân tình phức tạp, đi nói cho lão biết chuyện hôn nhân giữa hai ta một là báo cho lão biết, hai nữa sau việc này, cũng đã đến lúc ta đoạn tuyệt với lão.
Nghe Nhậm Sương Bạch định dắt mình đi gặp Khuất Tịch, Chung Nhược Tự không khỏi hồi hộp nói :
- Nghe huynh nói lão Khuất Tịch này quái dị lắm, muội có cần đi gặp lão không?
Nhậm Sương Bạch mỉm cười nói :
- Nàng đừng sợ, lão quái thì có quái, nhưng lão chẳng làm gì được ta đâu, hơn nữa điều giao ước giữa ta và lão ta đã thực hiện xong hết rồi, ta chẳng còn nợ nần gì lão nữa. Lần này đi gặp lão báo tin là ta làm tròn bổn phận của mình, còn dẫn nàng theo ấy là lễ số, lão quái ấy chắc cũng biết thân biết phận, chẳng làm điều gì để phải xấu mặt thêm.
Chung Nhược Tự vẫn chưa hết lo, nói :
- Huynh đã nói như vậy thì muội đi theo huynh gặp lão một lần vậy...
Nhậm Sương Bạch mỉm cười nói :
- Kể ra thì cũng thật buồn cười, ta chẳng thích thú gì con người của Khuất Tịch, thậm chí ta còn căm ghét lão nữa, nhưng dù sao thì song phương cũng chung sống với nhau từng ấy năm trời, tuy chẳng có danh phận sư đồ, nhưng thực chất là sư đồ, nếu nói ta chẳng có chút tình cảm gì với lão thì cũng không đúng, chỉ có điều cái tình ấy hàm chứa yêu hay ghét, thiện hay ác, bản thân ta cũng không thể nào nói ra được. Kể ra thì lão cũng là người quen biết, người thân cận duy nhất của ta.
Chung Nhược Tự chừng như đã hiểu ra ý đồ của Nhậm Sương Bạch, nói :
- Muội hiểu được ý huynh rồi, Sương Bạch ca, huynh muốn muội đi gặp Khuất Tịch cũng giống như đưa nàng dâu về ra mắt tôn trưởng trong nhà, đồng thời cũng nhờ lão gián tiếp làm chứng cho chúng ta...
Nhậm Sương Bạch gật đầu mỉm cười nói :
- Nói rất đúng, Nhược Tự, chừng đến chỗ ở của lão, mọi việc đều do ta ứng phó, nàng chẳng có gì phải lo lắng cả. Có trách thì trách ta chẳng còn thân nhân tôn trưởng nào khác, bằng không ta cũng chẳng thèm tìm đến lão làm gì!
Chung Nhược Tự đứng dậy thu dọn chén đĩa, tuy Nhậm Sương Bạch đã trấn an, nhưng lòng nàng cũng không khỏi hồi hộp không yên. Bản tánh và hành vi của Khuất Tịch nàng đã nghe Nhậm Sương Bạch nói khá nhiều, bản thân Nhậm Sương Bạch cũng đã nhiều lần bày tỏ thái độ không ưa thích Khuất Tịch, nhưng giờ lại bắt nàng phải đối diện với lão, đến chừng đó chẳng biết việc gì sẽ xảy ra nữa!
* * * * *
Vẫn trong gian thạch động ấy, vẫn tiếng đuốc nhánh tòng nổ tí tách, vẫn mùi dầu tòng nồng nặc, khiến người vừa bước vào không khéo lại ho sặc sụa.
Còn Khuất Tịch, chừng như lão không bao giờ rời khỏi chiếc thạch đôn to tròn đặt giữa động, nửa dưới người lão vẫn phủ kín trong tấm da chó sói dơ bẩn đến mốc xanh.
Trong động chẳng có lấy một chiếc ghế, chừng như xưa nay Khuất Tịch chưa từng có ý định mời khách ngồi, hoặc giả không hề có ý mời khách vào đây. Bởi vậy Nhậm Sương Bạch đứng xuôi tay phía trước, Chung Nhược Tự thần thái bất an cũng đứng sóng vai ngay bên cạnh Nhậm Sương Bạch.
Bộ mặt đầy xương cơ hồ như một chiếc đầu lâu của Khuất Tịch nở một nụ cười hiếm hoi, lão đưa mắt quan sát Chung Nhược Tự một lúc lâu, sau đó gật gật đầu nói :
- Khá lắm, dáng người thanh tao thoát tục, như một đóa sen trắng nở giữa mặt hồ, bề ngoài sáng sủa tất bên trong trí tuệ hơn người, tên tiểu tử Nhậm Sương Bạch này khá lắm, ha ha, về mặt này thì hắn giỏi hơn ta nhiều!
Chung Nhược Tự hơi ngượng, giọng lí nhí nói :
- Khuất tiền bối quá khen...
Khuất Tịch đưa tay nắn nắn vành tai, nói :
- Nhậm Sương Bạch, đã lâu lắm rồi không thấy ngươi đến thăm ta, thì ra ngươi đang bận rộn với việc tìm người, trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, đó là việc tự nhiên trong thiên hạ mà. Sao? Ngươi và Chung cô nương định khi nào thì hành lễ Tần Tấn đây?
Nhậm Sương Bạch đáp :
- Chắc cũng sắp rồi, Khuất tiền bối, chỉ có điều còn chưa định được ngày.
Khuất Tịch chậm rãi nói :
- Ngươi chọn được vợ mà còn nhớ dẫn đến ra mắt ta, chứng tỏ ngươi là người rất có lương tâm, thật không uổng công ta dạy dỗ ngươi bấy lâu nay, có điều ta còn có việc muốn hỏi ngươi.
Nhậm Sương Bạch nói ngay :
- Xin tiền bối cứ nói.
Khuất Tịch ho khan một tiếng, nói :
- Lần này ngươi dẫn vị hôn thê đến gặp ta, chắc là ngươi không định đến thăm ta nữa phải không?
- Xin thưa với tiền bối, vãn bối đúng là có ý định đó. Những gì vãn bối nợ tiền bối đều đã trả xong, cá tánh của vãn bối không mấy thích hợp với tiền bối, sống gần nhau khó tránh khỏi xung đột.
Khuất Tịch nổi nóng nói :
- Ngươi đúng là một tên tiểu tạp chủng bạc tình bạc nghĩa! Giờ thì ngươi đủ lông đủ cánh rồi, nghệ nghiệp cũng thành rồi, ngươi lập tức qua cầu rút ván, đá lão già tàn phế cô đơn này qua một bên? Nhậm Sương Bạch! Người ta sống phải có tình có nghĩa, biết trọng ân tình xưa cũ, không nên sống quá ích kỷ chỉ biết lo cho bản thân mình. Ngươi không thử nghĩ xem, một lão già tàn khuyết gần sáu chục tuổi như ta, lại không còn ai thân thích trên đời, chỉ có một mình ngươi, dù chẳng có danh phận sư đồ, nhưng ngươi ít ra cũng là một người thân cận gần mười năm trời của ta. Giờ ngươi muốn đá ta ra khỏi cuộc đời ngươi, ngươi không kể gì đến hoàn cảnh cô khổ thê lương lúc cuối đời của ta, ngươi không sợ bị Thiên Lôi đánh chết sao?
Giọng Nhậm Sương Bạch bình thản như không, nói :
- Tiền bối, cuộc sống là ích kỷ, không phải tiền bối đã nhiều lần truyền dạy cái quan niệm ấy cho vãn bối sao? Thật ra thì hoàn cảnh của tiền bối đâu đến nỗi tệ, với số tài sản mà tiền bối hiện đang có trong tay, từng đó dư để tiền bối chi tiêu rộng rãi cho đến cuối đời, nếu đem so tình cảnh của vãn bối với tiền bối thì thật chẳng khác nào vực thẳm với núi cao. Hơn nữa, tiền bối tuy có tàn khuyết nhưng lại không hề cô độc, trên thế gian này tiền bối vẫn còn có thân nhân, chỉ có điều đang lưu lạc tha phương mà thôi, nếu tiền bối chịu dung nạp họ, vãn bối tin rằng tiền bối sẽ được an hưởng tuổi trời bên cạnh những người thân nhất của tiền bối!
Từ trong song mục của Khuất Tịch bắn ra hai tia âm hỏa, giọng lão cũng cực kỳ âm trầm vang lên :
- Nhậm Sương Bạch! Ngươi nói đến hai mẹ con Triệu Ngọc Liên đó sao?
Nhậm Sương Bạch gật đầu, thẳng thắn đáp :
- Chính là hai mẹ con họ!
Khuất Tịch bỗng cất tiếng cười, giọng cười của lão chẳng giống tiếng cười chút nào, giọng đầy oán độc nói :
- Ngay khi ngươi nói không giao ra được thủ cấp của mẹ con chúng, ta đã nghi ngờ ngươi làm việc này có cái gì đó mờ ám, nhưng ngặt vì không có được bằng chứng xác thực nên đành tạm tin lời ngươi. Giờ thì hay rồi, chính miệng ngươi đã khai ra hành vi bội phản của ngươi. Nhậm Sương Bạch! Ngươi có nhớ ta đã nói gì với ngươi không? Đừng tưởng là ta không có cách trị ngươi, đừng tưởng ngươi luyện thành “Kiếp Hình tứ thuật” rồi là có thể tránh được sự trừng trị của ta!
Nhậm Sương Bạch vẫn ung dung nói :
- Tiền bối có trị được vãn bối hay không, hay dùng cách gì để trị vãn bối, chuyện đó để sau này rồi hãy tính, nhưng có một việc vãn bối không thể không nói ra để tiền bối được rõ. Triệu Ngọc Liên không hề có hành vi trái ngược với phụ đạo, chỉ tại tiền bối quá đa nghi, suy nghĩ hồ đồ, không bằng không cớ đã chụp mũ cho bà ta tội thất tiết, rồi sau đó muốn giết người để tiết hận. Thật ra thì hai mẹ con Triệu Ngọc Liên vẫn ở trong gian nhà cũ bao năm qua, ngày đêm mong ngóng tiền bối quay về. Một mình Triệu Ngọc Liên, dùng hai bàn tay của mình để làm thuê làm mướn nuôi Khuất Ủy Từ khôn lớn, làm mẹ mà gánh vác cả trách nhiệm của người cha, một phụ nhân như vậy thì làm sao có thể thất tiết được? Bà ta là người đáng để cho chúng ta tôn kính, làm gì mà đáng tội chết?
Khuất Tịch nghiến răng nói :
- Nói bậy nói bạ, toàn là những lời thiên vị của ngươi dành cho con đàn bà bỉ ổi ấy! Nhậm Sương Bạch, ngươi có bằng cớ gì đủ để chứng minh Triệu Ngọc Liên vô tội, Ủy Từ chính là cốt nhục của ta?
Nhậm Sương Bạch chẳng chút do dự, đáp ngay :
- Ủy Từ chính là cốt nhục của tiền bối! Thứ nhất, chính miệng Triệu Ngọc Liên nói, trong một lần tiền bối uống rượu say đã cùng bà ta vui thú gối chăn, chính vì vậy mà bà ta mới mang thai Ủy Từ, nếu việc không đúng như vậy, bà ta làm sao dám đem chuyện buồng the ra nói với người ngoài? Thứ hai, dung mạo của Ủy Từ giống hệt tiền bối, nếu không phải là cốt nhục của tiền bối thì làm gì có chuyện giống tiền bối như đúc như vậy? Tiền bối, hai mẹ con Triệu Ngọc Liên hàm oan cũng bởi sự hiểu lầm, mong tiền bối hãy hồi tâm chuyển ý, Phật pháp có câu “hồi đầu thị ngạn” xin tiền bối hãy nghĩ lại.
- Thứ đồ chết bằm, ngươi dám phản bội ta, để coi ta trị ngươi thế nào!
Chung Nhược Tự nhìn thấy thần thái cuồng nộ của Khuất Tịch thì thất kinh kêu lên :
- Sương Bạch ca, chúng ta chạy mau!
Nhậm Sương Bạch đưa tay nắm lấy vai Chung Nhược Tự, thái độ rất trầm tĩnh, nói :
- Không, chúng ta không cần phải chạy, bao nhiêu năm qua ta cứ nghĩ mãi, chẳng biết lão còn chừa lại ngón gì để khắc chế ta, giờ thì ta sắp được biết rồi!
Khuất Tịch với tay lên vách động nắm lấy một đoạn dây giật mạnh, sợi dây gắn liền với một hình nhân kết bằng cỏ, đầu hình nhân có gắn ròng rọc, hình nhân theo sợi dây giăng từ cuối động ra đến cửa động chạy thẳng ra ngoài. Hình nhân đến giữa động thì dừng lại, thân hình không ngớt lắc lư trên không.
- Nhậm Sương Bạch, ngươi thi triển chiêu cuối cùng trong đao pháp “Khiếp Hình tứ thuật”, “Dữ Nhữ Đồng Quy” cho ta xem thử?
Nhậm Sương Bạch ra hiệu cho Chung Nhược Tự lùi ra xa, rút miến đao cầm nơi tay, bất thình lình một luồn đao quang lóe lên, thanh miến đao đã vọt khỏi tay Nhậm Sương Bạch bay xẹt đi cắm ngay vào đúng bộ vị nơi tâm tạng của hình nhân, xuyên qua hình nhân bay tuốt ra phía sau, và bất ngờ hơn, thân hình Nhậm Sương Bạch cũng gần như cùng lúc bay xẹt tới trước, chuẩn xác đến không thể chuẩn xác hơn nữa, chộp trúng chuôi đao!
Ngay khi thân hình Nhậm Sương Bạch phát huy hết nội lực bay theo thanh miến đao thì Khuất Tịch đột ngột vung tay lên, một lưỡi truy thủ hóa thành một chiếc cầu vồng trắng toát cũng bay xuyên qua ngực hình nhân, nhanh đến không thể tưởng tượng nổi nhằm thẳng ngực Nhậm Sương Bạch kích tới.
Thế là thân hình đang đà rơi xuống của Nhậm Sương Bạch bất thần, xoay mạnh một vòng, tả thủ khẽ giơ lên, chộp cứng lưỡi truy thủ, sau đó mới nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Khuất Tịch kinh ngạc há hốc mồm, ngồi chết lặng trên thạch đôn, song mục lão nhìn trân trối Nhậm Sương Bạch một lúc lâu, mới điên cuồng hét lên :
- Nhậm Sương Bạch, sau khi toàn lực xuất chiêu “Dữ Nhữ Đồng Quy”, ngươi làm sao biết được cách duy trì nội lực để có thể tiếp tục vận lực hồi nguyên, làm phát sinh chấn lực? Tên chó má nào đã ngấm ngầm dạy ngươi yếu quyết ấy?
Nhậm Sương Bạch buông xuôi hai tay, thần thái ung dung tự tại, nói :
- Xin thưa với tiền bối, chẳng ai dạy vãn bối cả, vãn bối tự mày mò một mình rồi phát hiện ra yếu quyết ấy. Trong lúc nghiên luyện chiêu “Dữ Nhữ Đồng Quy” này, vãn bối đã phát hiện ra nó có một khiếm khuyết rất lớn là tuy chiêu thức này có thể giết chết bất cứ đối thủ nào mà nó nhắm tới, nhưng sau khi thi triển xong, khi mà thân hình còn đang ở trên không thì khí lực đã tận, giả như còn có địch nhân khác ở bên cạnh thừa cơ ra tay ám kích thì không có cách gì tránh né được. Đao pháp “Kiếp Hình tứ thuật” tinh ảo vô song, lẽ ra không nên có một sơ hở thô thiển như vậy, nếu có thì chỉ có thể là tiền bối còn chừa lại chưa truyền thụ hết cho vãn bối mà thôi. Thế là vãn bối mày mò tìm hiểu, khổ luyện ngày đêm, cuối cùng thì vãn bối cũng may mắn tìm ra được yếu quyết để khắc phục nhược điểm đó!
Toàn thân Khuất Tịch run bắn, cơn giận làm cho lão không thể nào khống chế được bản thân, gương mặt đen sạm của lão cũng phải tái nhợt đi.
Giọng lão rung rẩy, nói :
- Nhậm Sương Bạch, tên tiểu tạp chủng, thứ đồ bú sữa chó mà lớn, ngươi... ngươi làm cho ta tức đến phải thổ huyết mà chết...
Nhậm Sương Bạch chẳng tỏ ra nóng giận, ôm quyền hướng về phía Khuất Tịch, nói :
- Tiền bối, đa tạ ân truyền thụ nghệ nghiệp của tiền bối, từ nay về sau, mong tiền bối bảo trọng giữ mình.
Dứt lời, chàng khoác tay Chung Nhược Tự quay đầu đi ra.
Khuất Tịch hai tay đập điên cuồng xuống thạch đôn, kích động dữ dội nói :
- Nhậm Sương Bạch! Nhậm Sương Bạch! Ngươi không thể nói đi là đi như vậy được! Lúc nãy không phải ngươi nói hai mẹ con Triệu Ngọc Liên vẫn còn sống đó sao? Ngươi làm người tốt thì phải làm cho đến nơi đến chốn, đưa Phật phải đưa đến Tây Thiên, ngươi đi tìm mẹ con chúng về đây cho ta...
Nhậm Sương Bạch dừng chân, quay đầu nhìn vào trong động tươi cười nói :
- Khuất tiền bối, chung sống với tiền bối gần mười năm, đây là việc duy nhất tiền bối nhờ mà vãn bối thấy thanh thản khi thực hiện. Được! Tiền bối hãy ở đây mà chờ tin lành của vãn bối!
* * * * *
Bên ngoài thạch động, một ngày nắng tốt hiếm hoi giữa mùa đông, nắng ấm gió nhẹ, đông chưa tàn mà chừng như mùa xuân đã chớm đến.
Nhậm Sương Bạch đỡ sau lưng Chung Nhược Tự, hai người cùng cưỡi trên lưng “Lão lạc đà” chầm chậm gõ nhịp trên đường, tuy mùa xuân chưa thật sự về với đất trời, nhưng nhìn nét mặt hai người cũng thấy sắc xuân lồ lộ.